Ngắm Trăng - Nhất Khối Tiểu Tây Bính

Chương 46: Màn kịch nhỏ mừng sinh nhật Châu Ánh Hi




Màn kịch nhỏ mừng sinh nhật Châu Ánh Hi

Chó con mưu mô.

Bởi vì Châu Ánh Hi có người trong lòng, ba ngày hai bữa Đàm Tự lại chạy đến nhà anh, thật ra cũng không có quá nhiều chuyện để làm, chỉ là muốn tìm chút niềm vui từ cậu ấm này thôi, há miệng ngậm miệng cũng chỉ có “em gái Lê.”

Một ngày nọ, Châu Ánh Hi làm việc trong thư phòng, Đàm Tự nhàm chán ngồi trên sofa đọc sách, tiện tay lấy ra sách tâm lý học, lật hai trang thì cảm thấy hơi nhàm chán. Anh ấy bật dậy từ trên sofa, khom lưng chậm rãi lựa trong giá sách.

Con người Châu Ánh Hi trật tự ngăn nắp, giá sách trong nhà giống như thư viện, sắp xếp theo danh mục.

Người anh em tốt nói 2 tiếng sau mới có thể ra ngoài, nên Đàm Tự muốn tìm chút tiểu thuyết để đọc. Ngón tay anh ấy lướt qua từng hàng sách, vốn dĩ muốn rút một quyển tiểu thuyết gốc kinh điển nổi tiếng “Kiêu hãnh và Định kiến” để giết thời gian, không ngờ lúc rút ra, lại kéo ra một quyển tiểu thuyết bìa màu mè.

Anh ấy ngồi xổm xuống nhặt lên, không thể tin thứ xuất hiện trong tay mình lại là một cuốn tiểu thuyết tình cảm Đài Loan tên là “Tổng giám đốc cặn bã nhã nhặn và cô vợ nhỏ của anh ta.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Châu Ánh Hi nghe thấy tiếng cười, hoảng hốt đặt bút xuống, đi tới cướp sách trên tay Đàm Tự.

Đàm Tự cười điên: “Thầy Châu, thầy không sao đấy chứ, thầy đừng nói với tớ là, mỗi tối thầy đều xem những thứ này đấy nhé?”

Châu Ánh Hi cúi đầu, không nói lời nào, nhưng rõ ràng hơi chột dạ.

Đàm Tự đứng thẳng dậy, đưa tay về phía anh: “Đừng keo kiệt, đồ tốt như vậy, để tớ xem chút.”

Thấy Châu Ánh Hi nắm chặt trong tay không buông, Đàm Tự trực tiếp cướp lấy, thành công cướp lại tiểu thuyết. Anh ấy mở ra, kinh ngạc trừng mắt, bởi vì, bên trong tất cả đều là ghi chép dày đặc, chỗ trống bên cạnh còn viết cảm nhận sau khi đọc: “Bà nội cha…”

Hôm nay dù thế nào anh ấy cũng phải nói tục vài câu trong phòng này: “Cậu để tớ yên, để tớ hét mấy câu. Bà mẹ nó, cậu đọc tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo, con mẹ nó lại còn ghi chép, cậu đúng là tuổi trẻ tài cao, có thể làm nên chuyện lớn nha. Tuyệt.”

“Được rồi, để lại đi.” Châu Ánh Hi không muốn nghe nữa, cổ đỏ bừng xấu hổ.


Đàm Tự cảm thấy đây là chuyện vui nhất trong năm nay, anh ấy không để lại, ngược lại còn đọc một đoạn ghi chép tổng kết: “Phương pháp thứ nhất, phải giả vờ không biết nấu cơm trước mặt cô ấy, để cô ấy tự dạy mình, có thể tiếp xúc gần gũi, nhưng không thể quá đáng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có cảm giác bị tra tấn, Châu Ánh Hi muốn cướp sách: “Đàm Tự, đủ rồi.”

Sau khi khép sách lại, Đàm Tự ném lên bàn, hai tay khoác lên vai anh, nhịn cười, hỏi: “Tớ không cười cậu nữa, nhưng cậu phải thành thật nói cho tớ biết, tại sao cậu lại mua thứ này?”

Trong phòng yên tĩnh vài giây, Châu Ánh Hi nhẹ giọng mở miệng: “Em ấy thích.”

“Cái gì cơ?” Đàm Tự không nghe rõ: “Ai thích?”

Châu Ánh Hi nghiêm túc trả lời: “Lê Phù.”

Đàm Tự cho rằng lỗ tai mình có vấn đề: “Cậu có chắc không, nữ sinh như em gái Lê thích kiểu phương thức theo đuổi tình yêu bá đạo của tổng giám đốc à? Hình như cô ấy không thích đâu, cẩn thận biến khéo thành vụng đấy.”

Thở một hơi, Châu Ánh Hi nói ra hết: “Không phải, tớ lướt đi lướt lại vòng bạn bè của em ấy, phát hiện đầu năm em ấy đã đăng quyển sách này lên. Còn cảm thán, khi nào mới có thể có một người bạn trai như vậy.”

“…” Đàm Tự ngơ ngác ngỡ ngàng, có vài giây đồng hồ anh ấy cảm thấy hai người này, đúng là xứng đôi vừa lứa.