Ngắm Tận Non Sông

Chương 88




Mưa đêm tí tách một hồi. Dương Diễm tỉnh lại trong bóng tối, cảm nhận làn mưa bụi lạnh lẽo từng đợt rắc lên vầng trán, khiến y khẽ run rẩy, nhưng vẫn không thể ngừng bước chân. Bỗng nhiên, một tiếng la thảm thiết xuyên qua màn mưa. Âm thanh đó vô cùng quen thuộc, khiến hơi thở trong lồng ngực y nghẽn lại, cuống cuồng chạy về phía tiếng hét phát ra. Nhưng không tác dụng gì cả, chỉ có những đợt mưa trắng trời ào ào trút xuống, thiên địa không có hồi kết, y tìm hoài không thấy người đâu, cho đến khi chính bản thân mình cũng không biết phải đi về đâu nữa.
"Vệ Trường Hiên." Y run rẩy gọi nhưng không ai đáp.
Trong nháy mắt, những cơn ác mộng thuở nhỏ quay về. Không có Vệ Trường Hiên, chỉ có một thi thể lạnh lẽo. Y muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn mơ, muốn vuốt ve người bên cạnh, lắng nghe nhịp đập chậm rãi, bình ổn của trái tim và hơi thở, nhưng vươn tay ra lại chẳng thấy gì.
"Vệ...." Y há miệng, đồng thời mở mắt, chỉ nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi trên đỉnh đầu, "Cữu cữu, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
"A Nhĩ Thái?" Dương Diễm ngước lên, run rẩy ngồi dậy, "Sao con lại ở trong này?"
"Chẳng lẽ cữu cữu quên rồi sao? Hôm qua người hộc máu rồi ngất đi, suýt nữa dọa chết con. Tiểu thái tử cũng hoảng hết cả lên, chạy về cung khóc một trận thật to với hoàng thượng, nói hoàng thúc thật sự bị bệnh, hoàng thượng lập tức sai thái y đến. Nhưng thái y chỉ nói là khí huyết công tâm, máu không lưu thông được, nhắc nhở phải tĩnh dưỡng cẩn thận. Phương tổng quản bảo con ở lại trông nom, đợi người tỉnh thì mang thuốc vao." Độc Cô Hoành nói xong, lại lắp bắp, "Cữu cữu, giờ người thấy sao rồi?"
Dương Diễm khẽ lắc đầu, thấp giọng nói, "Gọi Đường An tới đây."
Độc Cô Hoành do dự một chút, thấy sắc mặt Dương Diễm thật sự không tốt, tái nhợt đến gần như trong suốt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Hắn muốn hỏi han thêm vai câu nhưng lại bị Dương Diễm thúc giục, chỉ đành ỉu xìu thưa vâng rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, Đường An bưng một chén thuốc nóng hầm hập đẩy cửa vào. Trước khi hắn đến, Phương Minh đã dặn dò thật cẩn thận, phải cho chủ tử uống thuốc lúc còn nóng. Nhưng sau khi vào phòng, hắn không thấy Dương Diễm nằm trên giường, tìm một lúc lâu mới phát hiện ra y đang ngồi bên cạnh bàn, cầm bút không biết đang viết gì. Có lẽ ngửi thấy mùi thuốc trong không khí, Dương Diễm quay sang, hơi nhíu mày.
Đường An thấy sắc mặt y, thức thời để chén thuốc sang bên, cúi mình nói, "Chủ tử có gì cần dặn dò?"
Dương Diễm cúi đầu gấp lá thư trong tay lại, đưa cho hắn, "Tức tốc chuyển thư này đi." Y dừng một lát, cẩn thận rút một thanh chủy thủ bọc trong bao da, "Cả cái này nữa."
Đường An nhận lấy, lòng hơi kinh hãi, nhưng lập tức cúi đầu, "Vâng."
Y xoay người định ra ngoài, nhưng bên ngoài cũng có một người đẩy cửa bước vào. Hắn ngẩng lên, thấy Hàn Bình vừa đội mưa tới, vội cười lấy lòng, "Hàn đại nhân."
Hàn Bình đảo mắt qua lá thư, "Đường trưởng sử."
Dương Diễm nghe thấy tiếng động trong phòng, ho khẽ, "Hàn tiên sinh đấy à?"
"Chính là tại hạ." Hàn Bình lên tiếng, cởi y bào, bước vào trong.
"Nghe nói thân thể công tử không được khỏe, đã đỡ hơn chưa?"
"Đỡ nhiều rồi, phiền tiên sinh quan tâm."
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Hàn Bình mới chậm rãi nói, "Nếu tại hạ đoán không lầm, lá thư trong tay Đường trưởng sử ban nãy sẽ được giao đến quân Yến Ngu phải không?"
Dương Diễm ngẩn người, cười khổ, "Đúng là không giấu được Hàn tiên sinh việc gì."
"Công tử từng nói, chủy thủ đó là tín vật của Mục vương và Duyên Đồ Khả Hãn năm xưa. Bây giờ công tử giao nó ra tức là muốn đề nghị Yến Ngu lui binh?"
Dương Diễm im lặng, rồi đáp, "Trong thư, ta quả thật đã yêu cầu chủ tướng Yến Ngu tạm dừng tấn công, tính kế lâu dài."
"Công tử cho rằng chủ tướng Yến Ngu A Sử Na Cức Liên sẽ tuân theo những gì được dặn dò trong thư sao?" Hàn Bình cười một tiếng, "Chẳng lẽ công tử không biết lần này Cứu Liên dẫn binh xuống nam, nhìn bề ngoài là trợ giúp công tử giành đế vị, nhưng trên thực tế thì chính là dã tâm của hắn. Hắn có thể vì quyền lợi mà sát hại chính thúc thúc của mình. Khi cần thiết thì ngay cả cha hắn là Duyên Đồ Khả Hãn, hắn cũng có thể xuống tay. Một nhân vật như vậy thì đời nào lại để ý tới minh ước mà Duyên Đồ Khả Hãn từng lập ra?"
Dương Diễm khẽ thở dài, "Cức Liên và ta quen nhau từ nhỏ. Hắn là người thế nào, trong lòng ta biết rõ. Ta đương nhiên biết, cả phong thư này lẫn minh ước của phụ thân hắn đều chẳng đáng lể. Hắn cũng giống như ta, lớn lên trong ổ sói, khao khát quyền lực lớn hơn bất cứ ai. Trước mắt, A Sử Na Nỗ Nhĩ đã chết, hắn nóng lòng muốn mở rộng quyền thế của mình, cho nên dù không hợp mưu với ta, hắn cũng sẽ dẫn binh đánh Đại Chiêu, việc này không thể tránh khỏi. Hắn hao hết tâm tư vì trận chiến đó, đương nhiên sẽ không vì một lá thư mà nhượng bộ."
Hàn Bình cau mày nhìn y, "Nếu công tử đã rõ thì vì sao còn gửi thư? Chẳng lẽ đây là hư chiêu, điều công tử thật sự tính toán là động binh?"
Dương Diễm không phủ nhận, gật đầu, "Thực ra kể từ lúc hợp mưu với Cứu Liên, ta đã biết nếu một ngày ta muốn hắn lui quân thì tuyệt đối không thể chỉ dựa vào minh ước hay giao tình, mà chỉ có thể là binh đao."
Hàn Bình gật đầu, "Đúng là như thế. Tuy nói điều kiện đưa ra khi công tử hợp tác với Cức Liên là sau khi xong việc, hai nước mở đường giao thương, buôn bán với nhau. Nhưng cái hấp dẫn nhất với người Yến Ngu là đất đai Trung Nguyên màu mỡ. Một khi chúng đã đặt chân vào quốc thổ Đại Chiêu thì không dễ dàng bỏ đi, cuối cùng sẽ phải động binh đao thôi." Y dừng một lát, bỗng nghiêm giọng nói, "Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để động binh!"
Y bước lên một bước, "Công tử phải nhớ, ta từng nói về trận đại hạn trong năm Kiến Nguyên, dân chúng chết đói nhiều vô số kể, nhưng vì sao Thái Tông hoàng đế vẫn được tôn làm Thánh thiên tử, được tán tụng là thiên cổ minh quân?" Y trầm giọng nói, Vì chính hắn ép dân chúng đến đường cùng, rồi tự tay hắn giải cứu bọn họ."
"Quốc sách đại chiêu dùng quang minh trị thiên hạ, thế nào là quang minh? Giữa ban ngày ban mặt, chẳng có ai tìm kiếm ánh sáng. Chỉ có trong đêm tối mịt mờ, chợt lóe lên một ánh hào quang, đó mới là thứ người người khát vọng!" Hàn Bình nói đến đây, giọng đã có chút run rẩy, "Công tử, ngài xuất thân không chính thống, không có tư cách kế thừa đế vị. Cơ hội duy nhất của ngài là phải như Thái Tông hoàng đế, đẩy con dân thiên hạ vào bóng tối tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng đó chính là để quân Yến Ngu đánh vào Loan quan, uy hiếp đến tận đô thành Kiến An, nguy cơ mất nước ngập đầu. Chỉ trong hoàn cảnh đó, công tử xuất binh đánh lui man di, chỉnh trọng Đại Chiêu, như thế mới trở thành ánh sáng hy vọng của vạn dân."
Lời này Hàn Bình cũng từng nói lúc trước, nhưng không chấn động lòng người đến vậy. Dương Diễm trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười khẽ, "Những gì tiên sinh nói, ta đều hiểu." Y nhẹ giọng thở dài, "Bây giờ, quân Yến Ngu đã tiến vào nội cảnh Đại Chiêu hơn ba trăm dặm. Tuy rằng chiến sự cấp bách, nhưng cũng chưa tới mức cùng đường mạt lộ. Giờ phút này mà ta lại phát binh thì cùng lắm chỉ có danh công thần, được khen ngợi đôi câu chứ không còn gì khác. Cân nhắc nặng nhẹ, lúc này ta vẫn nên án binh bất động mới phải."
Nghe y nói trật tự rõ ràng, Hàn Bình mới thoáng dịu lại. Bất chợt, y lại nói tiếp, "Nhưng mà tiên sinh, chỉ e lần này Dương Diễm phải để người thất vọng rồi."
Hàn Bình kinh hãi, cơ thịt hai bên má khẽ giật, "Công tử quyết ý xuất binh là vì Vệ tướng quân sao?"
Dương Diễm im lặng thật lâu rồi gật đầu.
Hàn Bình hít sâu một hơi, cười khổ, "Ta vẫn luôn biết Vệ tướng quân có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với công tử, nhưng ta vốn tưởng công tử là người không hành động theo cảm tính. Ta quan sát từ trước đến giờ, nhận thấy giữa công tử và Vệ tướng quân có nhiều rào cản. Dù không xảy ra chuyện lần này, hai người cũng lại nảy sinh mâu thuẫn khác mà thôi. Tuy ngài và hắn quen nhau từ thuở thiếu thời, nhưng không thể bầu bạn cả đời với nhau được, chẳng phải công tử cũng biết rõ hay sao?" Y thở dìa, "Mấy năm nay, có càng lúc càng nhiều người đi theo công tử. Bọn họ phần lớn là những nhân sĩ trẻ tuổi giàu học thúc, muốn dốc lòng thay đổi triều đình mục nát. Bọn họ coi công tử là thánh chủ minh quân, tận tâm phò tá, chỉ mong có một ngày giúp công tử đạt được hoành đồ bá nghiệp. Bây giờ công tử lại không màng đến mưu đồ bao năm của chúng ta, thế thì họ biết đặt kỳ vọng vào đâu được nữa?"
Những lời này gần như hỏi tội, nhưng Dương Diễm lại không có chút thái độ khó chịu nào, chỉ lẳng lặng nói, "Sao với bọn họ, người đặt nhiều hy vọng vào ta hơn cả chắc là Hàn tiên sinh." Y đi tới trước mặt Hàn Bình, bỗng nhiên quỳ xuống bái lạy, "Tuy ta chưa từng hành lễ với tiên sinh, nhưng trong lòng ta vẫn luôn xem tiên sinh là sư phụ. Mấy năm nay, tiên sinh luôn dốc lòng vì ta bày mưu tính kế, củng cố vây cánh. Không có tiên sinh thì sẽ không có Dương Diễm ngày hôm nay."
Nghe những lời trịnh trọng của y, Hàn Bình cũng nghiêm mặt. Y cúi xuống, khom lưng quỳ bái Dương Diễm, "Ta và công tử cùng chung chí hướng, chưa từng xem công tử là đệ tử mà coi như tri kỷ. Nguyện vọng duy nhất của ta là phò tá công tử, không tiếc phải đảo điên triều chính. Ta chỉ mong công tử đừng mất khôn ngoan, để thua trắng cả bàn cờ."
Dương Diễm cười khổ, "Giờ phút này chắc tiên sinh không còn nghĩ ta mất khôn ngoan nữa, mà là ngu xuẩn mới phải. Thực ra ta đã từng nghĩ, cõi đời này vốn tàn khốc hơn nhiều. Ta đi tới được đây thì không còn quay đầu được nữa, cũng không có gì mà không vứt bỏ được. Nhưng chuyện tới nước này, hóa ra trong lòng ta vẫn có thứ ta không thể từ bỏ. Tiên sinh từng nói, trên đời không có đúng hay sai, chỉ có giữ hay bỏ. Đây chính là giữa hay bỏ của ta."
Bàn tay siết chặt của y thoáng thả lỏng, trong tay chính là thiết lệnh của Thác Bạt gia chủ màu đen thẫm nhiễm vết chu sa.
"Ta đã hạ lệnh điều một nhánh đại quân Đông Hồ ở Xuyên Âm sơn đi theo hai đường trái phải, đến yểm hộ Lũng Châu. Lệnh vừa phát ra."
Hàn Bình nhìn lệnh bài trong tay y, cảm thấy như băng giá chạy dọc sống lưng, cắn răng nói, "Công tử, thứ cho ta nói thẳng, kể từ trận chiến hôm trước ở Lũng Châu, trong thành chỉ còn lại tàn binh bại tướng, nhân số không tới vạn người, mà bên ngoài là hai mươi vạn quân thiết kỵ Yến Ngu, không chừng giờ này đã đè bẹp cả Lũng Châu rồi. Còn Vệ tướng quân nữa, giờ bị trọng thương, sống chết không rõ. Kể cả công tử có phái quân đi cũng khó mà cứu sống hắn. Công tử cớ sao phải vì hy vọng nhỏ nhoi này mà bỏ qua cơ hội tốt trước mắt? Làm thế có đáng không?"
"Chuyện này không có đáng hay không." Dương Diễm lắc đầu, đứng dậy, "Ta nhớ khi đại ca thất thế từng nói với ta, con người ta hễ có sợ hãi là có nhược điểm. Tiên sinh biết nhược điểm trong lòng ta là gì không?"
Y đưa tay nâng Hàn Bình dậy, thấp giọng nói, "Khi ấy, để thử ta, đại ca sai phương sĩ yểm thuật. Trong cơn ác mộng, ta thấy Vệ Trường Hiên bị giết chết. Tiếng kêu gào của hắn vang vọng trong tai, rồi ta hoảng hốt chạm vào cái xác lạnh băng của hắn. Những thống khổ tuyệt vọng khi ấy, cả đời này ta không sao quên được. Giấc mộng cứ lặp đi lặp lại vô số đêm, đó chính là nỗi sợ chôn giấu trong lòng ta bấy lâu."
Hàn Bình chưa từng nghe y nhắc tới, không khỏi sững sờ.
Lần đầu tiên, cặp mắt Dương Diễm khẽ loang ánh nước, "Người nói đúng, Vệ Trường Hiên và ta chí hướng khác nhau, sau này chắc sẽ lại phải ly biệt. Hắn rồi sẽ oán ta, hận ta, vĩnh viễn không tha thứ cho ta. Nhưng ta vẫn muốn cứu hắn. Hắn là của ta...." Giọng y nghẹn ngào, gần như không thể nói tiếp, "Hắn là Vệ Trường Hiên của ta, ta quyết không để những cơn ác mộng kia thành hiện thực. Dù chỉ có một phần vạn khả năng, ta vẫn muốn đưa hắn từ chiến trường về."
Hàn Bình đã biết không thể lay chuyển quyết tâm của Dương Diễm. Vẻ mặt y lặng như tro tàn, không cam lòng nói, "Công tử, có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời để ngài bước lên đế vị. Một khi thành công, thanh danh của ngài vang xa, vượt qua phụ vương, thậm chí còn sánh vai với Thái Tông hoàng đế. Ngài có thể lập nên triều đình mới, tương lai Đại Chiêu là thiên hạ của ngài, tên tuổi ngài đi vào sử sách." Y bỗng dừng một lát, dùng ngữ khí gần như mê hoặc mà nói, "Mắt thấy thiên hạ sắp rơi vào tay kẻ khác, ngài thật sự không cần sao?"
Dương Diễm cười, trên mặt còn vương nước mắt, nét cười có phần đau khổ, "Sao ta lại không muốn chứ. Đó là tâm nguyện một đời của ta." Y rũ mắt, nặng nề lắc đầu, "Nhưng ta đã hiểu, ta có thể từ bỏ thiên hạ này, nhưng không thể mất Vệ Trường Hiên."
Hàn Bình kinh ngạc nhìn y, lại thở dài, "Vậy sao?" Y lui vài bước, cuối cùng bái biệt Dương Diễm, xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Dương Diễm đứng trong căn phòng, nghe được sự tịch liêu trong mỗi bước chân ấy, lặng lẽ ngâm nga, "Vân long mượn gió phá trời xanh, ngàn cõi hư danh hóa tro tàn."