Ngắm Tận Non Sông

Chương 79: Hủy Nô




 "To gan!" Một tiếng quát lớn vang lên, sau đó vài lão thái giám lảo đảo chạy tới, khí thế hùng hùng hổ hổ nói, "Ngươi là kẻ nào mà dám vô lễ với thái tử điện hạ!"
"Thái tử?" Độc Cô Hoàng ngây ra một lúc. Ban nãy hắn chỉ kịp nhìn liếc qua đứa bé kia một chút, thấy nó khóc đến hai mắt đỏ bừng, gương mặt mềm mại như một bé gái, không thể hình dung đây là thái tử.
"Vị công công này." Đối với lão thái giám vẻ mặt nghiêm nghị, luôn miệng quát tháo, Đường An chẳng hề hoang mang, bước lên nói, "Vương gia nhà ta cũng không có ý mạo phạm."
"Không có ý mạo phạm..." Lão nội giám cười lạnh, vừa định mở miệng tiếp thì đột nhiên nét mặt cứng đờ. Lão giờ mới nghe ra hai chữ "vương gia", cảm thấy run rẩy một trận từ đầu tới chân. Lão lăn lộn trong cung nhiều năm, trong triều có bao nhiêu vị vương gia đều biết cả, nhưng mà trẻ như vậy thì chỉ có một vị mà thôi.
Trong chốc lát, Độc Cô Hoàng thấy sắc mặt xanh lét của lão công công đó trở nên hiền hòa, các nếp nhăn xô vào nhau, chen chúc thành một nụ cười vô cùng khó coi, "Lão nô nhìn nhầm. Vị này phải chăng là Mục vương điện hạ?"
Nghe giọng nói run rẩy của lão, Dương Diễm chỉ thoáng gật đầu, "Chính là bổn vương."
Lão nội giám cuống quýt quỳ xuống, "Lão nô đáng chết, mạo phạm điện hạ."
Lão đã quỳ xuống bồi tội nhưng Dương Diễm dường như không nghe thấy, chỉ thản nhiên cúi đầu, bẹo bẹo khuôn mặt của đứa bé, "Vị này là thái tử?"
"Vâng." Lão nội giám cuống quý đáp. Thật ra trong lòng lão rất kinh hãi. Tin tức trong cung truyền đi rất mau, bọn họ đều biết vị điện hạ trước mắt là người thế nào. Ngày trước, Tạ thái úy quyền thế bậc nào, hiển hách bậc nào mà chỉ qua nháy mắt đã chết trong yến tiệc Nguyên tiêu ở Mục vương phủ. Nghe nói lúc Tạ tướng được đưa về, miệng mũi trào máu đen, cả người cứng đờ lạnh thấu, mà người trong Mục vương phủ vẫn nghênh ngang đi lại như thường. Chỉ chuyện đó thôi đã khiến người ta khiếp sợ.
Tiểu thái tử thấy y không hề e ngại, cũng hoảng sợ trước vị Mục vương này, vô thức lùi lại mấy bước.
"Thái tử điện hạ." Vị nội giám có chút lo lắng nhìn chủ tử, "Đây là Mục vương, điện hạ phải gọi là hoàng thúc."
Độc Cô Hoàng nhớ lại lúc bị Dương Diễm bắt quỳ xuống trước mặt gọi cữu cữu, ngượng ngùng sờ gáy, không biết vị tiểu thái tử này có gan lì được hơn tí nào không. Ai ngờ tiểu thái tử chỉ im lặng cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn nói, "Hủy Nô bái kiến hoàng thúc."
Dương Diễm thấp giọng cười, "Hóa ra con tên là Hủy Nô."
"Tên này có một câu chuyện đằng sau đấy ạ." Lão nội giám lau mồ hôi trên trán, cười lấy lòng, "Tiên hoàng hậu từng năm mơ cưỡi con sâu một sừng đứng trên vách núi, khi tỉnh dậy liền triệu tập các vị đại học sĩ, được biết trâu đó là thượng cổ thần thú, tên là Hủy, nên đặt cho thái tử nhũ danh là Hủy Nô."
Dương Diễm thờ ơ gật nhẹ một cái, rồi hỏi, "Vì sao ban nãy con khóc?"
Tiểu thái tử ngước cặp mắt đẫm lệ lên, đối diện với gương mặt của vị hoàng thúc, tâm trạng hoảng loạn ban nãy bỗng dưng tan biến. Nó chưa từng thấy đôi mắt nào bình tĩnh đến thế, cứ như trời thu cao vời vợi, xa xôi không với tới.
"Bởi vì....tam đệ cướp đồ của con." Nhắc đến việc này, nó lại cảm thấy uất ức, nước mắt chảy ròng ròng.
Vĩnh An đế có mấy vị hoàng tử, Dương Diễm cũng biết đôi điều. Mẹ đẻ của thái tử là tiên hoàng hậu, đã qua đời vì khó sinh. Gia tộc của hoàng hậu đã sa sút nhiều năm nay, nên so với trưởng tử, Vĩnh An đế càng yêu thích tam hoàng tử, con của Cao quý phi và lục hoàng tử, con của Lô phi.
"Ồ, sao nó lại cướp của con?" Dương Diễm dường như muốn truy hỏi đên cùng.
Lão nội giám vội vàng cười nói, "Mục vương điện hạ, các vị hoàng tử chẳng qua chỉ đùa giỡn chút thôi, điện hạ đâu cần để tâm đến chuyện của trẻ nhỏ?"
Dương Diễm bất chợt quay sang, nét mặt không lộ rõ vui giận, chỉ cười lạnh một tiếng, "Sao? Bổn vương nói chuyện với thái tử mà ngươi cũng có thể chen vào à?"
Lão nội giám kinh sợ, mồ hôi lạnh đầy đầu, chảy ròng ròng ướt trán, "Lão nô lắm miệng, xin điện hạ thứ tội."
Dương Diễm nhíu mày, chẳng buồn nói thêm, chỉ nâng tay bảo thái tử đi dọc con đường dưới bóng cây loang lổ trong hoa viên. Lão nội giám muốn ngăn cản nhưng bị Đường An chặn lại, tủm tỉm cười, "Công công chớ lo, chắc vương gia thấy hợp chuyện với thái tử nên mới muốn nói dăm câu chuyện phiếm mà thôi."
Dương Diễm nắm tay thái tử đi dọc đường mòn. Đêm trăng rất sáng, soi rõ bóng dáng hai người. Độc Cô Hoàng cũng nhớ rõ chức trách hộ vệ của mình, im lặng theo sau bọn họ.
"Con vừa nói tam đệ cướp thứ gì của con?"
"Một cỗ xe mạ vàng." Tiểu thái tử thút thít nói, "Nó cướp nhiều thứ của con, con đều cho nó, nhưng cỗ xe mạ vang kia là phụ hoàng thưởng cho con, con còn chưa kịp chơi..."
Độc Cô Hoành nghe mà muốn bật cười thành tiếng. Hắn biết mấy thứ đó chỉ là đồ chơi cho con nít mà thôi, dù là hoàng đế ban tặng thì cùng lắm chỉ sơn son thiếp vàng, tô vẽ sặc sỡ cho đẹp mắt. Vì thứ này mà phải tranh giành nhau rồi khóc đến sùi bong bóng mũi, hắn cảm thấy rõ là vô dụng.
"Nếu không muốn cho thì sao không dứt khoát cướp về?" Hắn không cầm lòng được mà hỏi.
Tiểu thái tử lắp bắp kinh hãi, quay lại nhìn hắn, "Phu tử nói ta là trữ quân, phải khiêm nhường, sao có thể tranh giành với các huynh đệ?" Nó cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn nói, "Nếu tam đệ thích thì ta cho nó là được, không đến nỗi phải làm thế."
"Vậy nếu nó thích thứ gì con cho thứ đó, vậy nếu như sau này nó muốn ngôi hoàng đế của con, con cũng nhường hay sao?" Dương Diễm vẫn luôn im lặng nãy giờ, bất chợt lên tiếng.
"Con...con..." Tiểu thái tử như người mất hồn, cứng họng không biết đáp sao cho phải.
"Ngôi hoàng đế thì chắc cho cũng được." Dương Diễm thấp giọng nói, "Nhưng ngộ nhỡ nó muốn cái đầu của con, con có cho không?"
Câu sau lại càng kinh hãi hơn câu trước. Tiểu thái tử mở tròn mắt. Nó chưa từng bị hỏi như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy hoang mang bối rối, không trả lời được.
"Hủy Nô." Dương Diễm khẽ gọi, "Con là trữ quân, điều cần học nhất không phải nhẫn nhịn, khiêm nhường. Con cần biết, con lùi một bước kẻ khác tiến một bước. Con càng lùi, chúng càng tiến, cuối cùng khi không lùi được nữa thì con sẽ cùng đường."
"Cữu cữu....." Độc Cô Hoàng thấy mặt đứa bé xanh mét, không đành lòng, liền nói, "Hình như người dọa nó sợ rồi."
Tiểu thái tử tái mặt lắc đầu nhìn Dương Diễm, tuyệt vọng hỏi, "Hoàng thúc, vậy con nên làm gì đây?"
"A Nhĩ Thái nói không sai. Thứ con muốn thì nên tự tìm cách lấy về." Dương Diễm thấp giọng nói, "Nhưng nếu con dùng sức cướp đoạt thì là hạ sách."
"Không cướp thì chẳng lẽ còn chờ người ta mang đến cho mình à?" Độc Cô Hoành cau mày, không cho là đúng.
"Không sai. Chờ người khác hai tay dâng cho con, mà con thậm chí còn chẳng muốn lấy, người ta phải dăm lần bảy lượt nài nỉ con nhận, con mới miễn cưỡng cầm cho." Dương Diễm thấp giọng cười.
Độc Cô Hoành chẳng hiểu thế là thế nào, "Người ta đâu có ngốc, sao lại làm thế được?"
Dương Diễm không lời qua tiếng lại nữa, chỉ nở nụ cười vô cùng khó đoán.
Tiểu thái tử cũng bĩu môi, gật đầu với Độc Cô Hoành phía sau, "Tính tình tam đệ ngang bướng, ai nói cũng không nghe, chỉ sợ giết nó, nó cũng chẳng trả đồ lại đâu."
Dương Diễm lạnh nhạt cười, nói lời tàn ác, "Thế sao không giết nó cho xong?"
Lần này, ngay cả Độc Cô Hoành cũng sững người. Tuy Dương Diễm không nhìn thấy nhưng cũng có thể cả thấy hai đứa trẻ đang nín thở, im thin thít. Nụ cười trên gương mặt y có đôi nét buồn rầu, phất tay với đứa nhỏ. "Đi đi, không nên để người hầu của con chờ nữa."
Sau khi tiểu thái tử bị đám nội giám vây quanh dẫn đi, Độc Cô Hoành mới tới gần Dương Diễm, nói nhỏ, "Cữu cữu, vì sao ban nãy lại nói những lời như thế với một đứa trẻ? Hình như nó hoảng sợ lắm đấy."
"Con không thấy ta nói đúng ư?" Dương Diễm nhướn mày.
"Người nói không sai, nhưng tiểu thái tử làm sao hiểu được. Nó cùng lắm chỉ mới bảy tám tuổi, hơn nữa...." Độc Cô Hoành có chút khinh thường nói, "Người không thấy bộ dạng nó đâu, nhát như thỏ đế, nói được hai câu đã chuẩn bị khóc nhì, làm gì có phong thái của thái tử."
"Nhát gan, hay khóc nhè." Dương Diễm khẽ khàng lặp lại, nâng mắt mỉm cười, "Quả là rất giống ta."
Độc Cô Hoành giật mình, không biết phải nói gì tiếp thì cữu cữu đã xoay lưng rời đi.
Mùng mười tháng mười, Mục vương phủ.
Mấy ngày trước, trận tuyết đầu mùa vừa đổ xuống thành Kiến An. Trên đồng cỏ sau vương phủ có hai con tuấn mã tung vó phi nhanh, tuyết trắng bắn tung như ngọc vỡ mỗi nơi vó ngựa giáng xuống. Vừa cưỡi ngựa phi vùn vụt, hai người trên yên cương đồng thời giương cung. Người khác chỉ nghe thấy hai tiếng xé gió vang dội, mũi tên màu xám ghim chặt vào tấm bi dựng trên thảm cỏ.
"Hay ! Đều trúng !" Một văn sĩ áo xanh đứng ngoài tuyết đình lớn tiếng vỗ tay hoan hô.
"Trận tỷ thí này e là khó phân thắng bại. Ngọc Sơn, không bắng tới đây uống hai chén rượu làm nóng người." Lưu Thích Đồng gọi với ra ngoài. Hắn và Ôn Chỉ đang ngồi vây quanh một chiếc bàn, trên bàn kê bếp than đỏ lửa. Trên than hồng có một bình hoàng tửu lâu năm được trưng cách thủy. Lúc này, lửa đã vừa đủ, hương rượu ngan ngát, mới ngửi thôi đã thấy bồn chồn.
"Nhắc mới nhớ, hoàng thượng đã ba ngày chưa lên triều, chẳng lẽ lâm bệnh?" Lưu Thích Đồng phủi tuyết, nghiêng đầu nói.
Ôn Chỉ gật đầu, "Nghe bảo là nhiễm phong hàn."
Lý Ngọc Sơn đang đứng nhìn ra ngoài trời, nghe thấy vậy thì bỗng dưng ngoảnh mặt sang, cười lạnh, "Phong hàn cái gì chứ? Chẳng qua là mải chơi đùa với đám sủng phi ở trong tuyết nên mới lăn ra thôi."
Mọi người cũng biết những hành vi hoang đường của Vĩnh An đế, đều nhìn nhau lắc đầu cười khổ, nhâm nhi chén rượu.
Dương Diễm đang nghiêng mình dựa vào nhuyễn tháp đặt trong tuyết đình, nhàm chán lật một cuốn văn thư. Vài tiếng cười nói từ đồng cỏ vọng về, hình như Độc Cô Hoành đang chơi đùa với ai đó. Y im lặng nghe, một nét cười nhàn nhạt phảng phất bên môi.
Ôn Chỉ uống mấy ngụm rượu, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Diễm, thấy y cầm trong tay một bản tấu chương được phong kín, tò mò hỏi, "Điện hạ lúc đầu quản lý rất nhiều công việc ở Hộ bộ và Công bộ, giờ kiêm chức Tây Bắc đại đô hộ thì còn phải quản việc của Binh bộ, sao bây giờ ngay đến tấu chương của Lễ bộ cũng đến tay ngài?"
"Chẳng qua chỉ là ít việc vặt trong nghi thức tế lễ ngày mồng tám tháng chạp thôi. Hoàng thượng bị bệnh nên mới đẩy sang ta." Dương Diễm ngáp nhẹ một cái.
Thấy y có vẻ buồn ngủ, Ôn Chỉ bất đắc dĩ cười, "Hôm qua chúng ta còn nói, hoàng thượng bệnh mà Mục vương phủ lại náo nhiệt hẳn lên." Lời của hắn cũng không phải nói ngoa. Mỗi ngày, trong triều có vô số việc cần được định đoạt. Đám công thần không tìm được hoàng đế thì chỉ đành tìm Mục vương. Hai ngàu nay, ngựa xe cứ tới lui không dứt ngoài cửa vương phủ, mãi đến bây giờ mới nhàn hạ được một lát.
"Tuy vậy nhưng cũng phải đề phòng miệng lưỡi kẻ khác." Lý Ngọc Sơn hạ giọng, "Hai ngày liên tiếp, quan viên trong triều đều báo cáo sự vụ với điện hạ ở Khánh An đường, thậm chí có người còn nói Mục vương phủ tự lập triều đình riêng."
"Ngọc Sơn nói có lý đấy ạ." Lưu Thích Đồng lo lắng gật đầu, "Hôm nay, đám lão công khanh trong triều không còn thế lực lớn như xưa nữa, nhưng dù sao cũng như con rết trăm chân khó giết chết, tai mắt bọn họ vẫn còn. Điện hạ đừng tạo cớ cho người ta đơm đặt."
Dương Diễm cười khẽ, "Tin long thể hoàng thượng bất an vừa mới truyền ra, Hàn Tiên sinh đã nói với ta, việc này vừa là thời cơ nhưng cũng vừa là thử thách." Y dừng một lát, "Lan Úc, ngươi thấy sao?"
"Hàn tiên sinh nói không sai. Những chuyện quan trọng trong triều lúc này đều trông cậy vào ngài, không thể bỏ lỡ thời cơ được. Nhưng còn thử thách...." Ôn Chỉ trầm ngâm, "Tại hạ cho rằng điện hạ không nên tiếp quần thần trong vương phủ. Việc này chẳng những khiến người ngoài mượn cớ nói lời thị phi mà hoàng thượng biết được cũng sẽ sinh lòng khúc mắc. Chi bằng điện hạ rời giá vào cung, danh chính ngôn thuận phân ưu cùng hoàng thượng."
Lưu Thích Đồng lập tức phụ họa, "Không sai. Văn Hoa các ở sau Thái An cung trước kia vốn là nơi xử lý nhiều sự vụ quan trọng, mà hai tỉnh cũng cách đó không xa. Điện hạ chuyển đến nơi đó là thích hợp nhất."
Văn Hoa các từng là trực thuộc sự quản lý của Trung Thư tỉnh vào thời kỳ các nhóm thế tộc còn nắm giữ triều chính. Trước đó, người xử lý sự vụ tại đó là Ung Vương, trước đó lâu hơn nữa thì Mục vương Dương Diệp đã độc chiếm suốt vài thập niên.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, tiếng vó ngựa lại dồn dập vang bên ngoài, có vẻ như cuộc tỷ thí đã đến thời khắc quyết định. Lý Ngọc Sơn là người đầu tiên không cầm lòng được, đứng lên nhìn ra.
Lưu Thích Đồng thấy hắn chỉ mài nhìn hai người cưỡi ngựa trên đồng cỏ, không tập trung bàn chuyện chính sự, đành lắc đầu cười khổ, "Ngọc Sơn tuy là quan văn nhưng hình như lòng vẫn hướng võ."
Dương Diễm không để ý, chỉ nhướn mày, "Lý Ngọc Sơn, bọn họ tỷ thí thế nào rồi?"
"Đã là vòng cuối rồi ạ. Ngựa của Độc Cô công tử hình như hơi đuối, còn Vệ tướng quân thì không khó khăn gì."
Dương Diễm cười nhẹ, lại quay sang đám Ôn Chỉ, "Đành vậy, để ta cân nhắc một chút việc chuyển đến Văn Hoa các." Y dừng một lát, nói, "Nhắc mới nhớ, việc tích trữ lương thực ở Kế Châu thế nào rồi?"
"Đã thu được bảy tám phần, đều tích ở cửa sông Thương."
Lời Ôn Chỉ lại bị tiếng hô hoán bên ngoài Tuyết Đình cắt ngang. Độc Cô Hoàng đã xông lên phía trước, tên rời khỏi cung, bắn thẳng vào tấm bia cỏ, cách hồng tâm chỉ khoảng nửa tấc. Còn Vệ Trường Hiên sau lưng hắn thoáng dừng một lát, mũi tên bắn ra ngoài. Tốc độ tên bay khiến người ta kinh sợ, nhưng tên lại lệch khỏi quỹ đạo, trượt ra ngoài hồng tâm tận mấy tấc.
Lý Ngọc Sơn vỗ tay cười to, "Thắng bại đã rõ."
Độc Cô Hoành vẻ mặt đắc thắng, cất bước vào tuyết đình, cao giọng nói, "Cữu cữu, con thắng rồi!"
Dương Diễm không sửng sốt, chỉ cong môi cười, "Quả là đệ nhất thần tiễn Đông Hồ, ngay cả Ô Cập Tô Nhĩ cũng không thắng được con."
Độc Cô Hoàng hiếm khi nghe y khen ngợi mình, càng thêm đắc ý. Hắn chen tới bên bàn, ngửi thấy mùi rượu nóng đã lắc đầu, "Không được không được, mang rượu khác ra đây, ta muốn uống rượu trắng đất bắc!"
Phương Minh chẳng biết phải làm sao với vị thiếu gia này, đành nói, "Vâng, rượu trắng tới ngay đây ạ."
"Lấy thêm một cái nồi nữa, xẻ thịt dê đem hầm." Độc Cô Hoành hứng trí bừng bừng nói, "Phải rồi, không được thiếu muối tiêu đâu."
Vẻ mặt tươi cười của Phương Minh cứng đờ, cũng chỉ đành vâng dạ.
Dương Diễm quay sang, nhìn về hướng Ôn Chỉ, nghiêm túc như trước, "Ngươi vừa nói lương thực tích trữ ở cửa sông Thương, nhưng cửa sông Thương các Trần Châu xa quá."
"Vâng, có điều bây giờ đã vào mùa đông, nước sông đóng băng hết cả, không vận chuyển được, phải đợi đến đầu xuân năm sau mới đưa được lương thự đến Trần Châu bằng đường thủy."
"Đang yên đang lành, vì sao phải tích lương?" Người hỏi câu này có chất giọng sang sảng, chính là Vệ Trường Hiên vừa mới vào tuyết đình.
Nghe tiếng chàng, Ôn Chỉ vội quay lại cười, "Cũng không có chuyện gì lớn. Năm rồi Trần Châu đại hạn, nước sông cạn kiệt, kho thóc trống rỗng. Theo ý điện hạ thì nên điều chút lương thực được tích trữ sang để an tâm thôi."
Vệ Trường Hiên lắc đầu cười, "Điện hạ của các ngươi trước giờ còn chưa biết thóc lúa hình dạng ra sao, thế mà nhắc đến chính sự thì nào thổ địa, nào sông ngòi, nào đồng ruộng, cái gì cũng tinh thông hết. Nghe y nói chuyện mà xem, có giống công tử vương phủ đâu, chẳng khác gì một lão nông cả đời cày ruộng."
Mọi người đồng loạt cười lớn.
Có lẽ vì cưỡi ngựa đã lâu, cả người Vệ Trường Hiên ướt đẫm mồ hôi. Chàng nhận khăn của tôi tớ dâng lên, lau mặt vài cái rồi đến ngồi cạnh Dương Diễm, chen chúc cùng y trên một cái nhuyễn tháp.
"Cả nửa ngày ngươi cứ ngồi xem mấy cuốn tấu chương mà không chán chết à?" Vệ Trường Hiên nói, cầm lấy tay y, "Ôi trời, lạnh ngắt rồi."
Dương Diễm bị chàng nắm lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay chàng nóng rực, xua tan sự tê cứng trên các đầu ngón tay. Y chậm rãi gạt văn thư sang bên, thấp giọng hỏi, "Sao lại nhường A Nhĩ Thái?"
"Ta đâu có nhường?" Vệ Trường Hiên nhướn mày, một lúc lâu sau lại cười nói, "Nó còn là thiếu niên chí khí bừng bừng, lỡ thua thì lại ủ rũ suốt mấy ngày, chắc ngươi cũng không nỡ lòng nào."
Dương Diễm nhíu mày, chẳng hề đồng tình, "Có lắm khi ta không biết ta hay ngươi mới là cữu cữu của nó."
Giờ phút này, thiếu niên kia đang sì sụp húp canh dê hầm, hoàn toàn chìm trong niềm vui sướng khi chiến thắng được Vệ đại tướng quân, không hay biết cuộc trò chuyện của hai người sau lưng mình.