Ngắm Tận Non Sông

Chương 49: Mãnh hổ




Mục vương phủ.
Đường lớn bên ngoài vương phủ hỗn loạn như tổ ong vỡ, chằng chịu dấu vết ngựa xe qua lại.
Năm xưa, khu Mục vương Dương Diệp còn tại vị, từng có vị phương sĩ nói rằng bầu trời trên vương phủ tử khí doanh thiên*. Ngày đó, Tả Kiêu Vệ gác đầy ngoài phủ lẫn trong phủ, người bình thường đi ngang còn không dám ngẩng đầu lên. Thế mà chẳng bao lâu sau khi Dương Diệp hoăng thệ, tòa vương phủ đã bị Vũ Lâm Vệ lục soát hai lần chỉ trong mấy năm. Lần đầu là khi Dương Đại dùng thuật vu cổ để hãm hại hoàng đế, còn lần này là tra ra thư từ chứng minh Dương Quyết cấu kết với ngoại bang Yến Ngu. Hai vị Mục vương liên tiếp bị hạ bệ, từ đó tử khí doanh thiên đã thành hắc khí xung thiên.
*Tử khí : tử ở đây không phải chết, mà là màu tím, tượng trưng cho ánh mặt trời từ phương đông chiếu rọi, khiến vạn vật ấm áp. Tử khí doanh thiên ý nói vận tốt đầy trời.
Một cỗ xe ngựa nạm đồng chậm rãi dừng trước vương phủ. Dương Tông vẻ mặt hờ hững bước xuống, dùng tay đẩy cánh cửa nặng nề, nhưng lại chỉ đứng yên tại đó, không bước vào.
Đám tôi tớ tuy rằng hoảng loạn cực độ nhưng dù sao cũng không phải lần đầu đổi chủ, phản ứng rất nhanh, vội vàng chạy tới quỳ xuống đất hô vang, "Cung nghênh nhị công tử hồi phủ." Nhìn vẻ mặt đầy nịnh nọt của họ, xem chừng đã chính thức thừa nhận Dương Tông là chủ nhân tiếp theo của phủ đệ này.
Dương Tông chỉ nhìn đám người đang quỳ, khóe miệng khẽ giật nhưng không chê cười, chỉ lạnh nhạt nói, "Tứ công tử đâu?"
Quản sự Phương Vận cúi đầu, "Tứ công tử ở trong phủ tĩnh dưỡng. Ngài ấy bị giam suốt hai ngày không được uống một giọt nước, hiện tại thân thể rất yếu."
Dương Tông giật mình, lập tức nói, "Để ta đến thăm nó."
Nhưng hắn còn chưa vao nội phủ, Dương Diễm đã được người hầu lảo đảo dìu ra. Sắc mặt y trắng bệch, hai mắt rưng rưng, quỳ trên mặt đất khóc nức nở, "Đa tạ nhị ca cứu mạng. Nếu không nhờ nhị ca về đô thành đúng lúc thì e rằng đệ đã không còn trên trần thế."
Dương Tông cúi đầu nâng y dậy, lại bị y siết tay nói, "Nhị ca, mấy năm nay Mục vương phủ liên tiếp gặp hoa, suy vong thê thảm rồi, sau này chỉ có thể nhờ nhị ca chống đỡ."
Dương Tông nhắm mắt, dường như có chút khổ sở. Hắn nâng Dương Diễm lên, "Tứ đệ, đứng dậy rồi nói." Rồi lại bảo đám người hầu, "Các ngươi lui ra cả đi."
Đám tôi tớ lui đi rồi, Dương Tông mới chậm rãi dìu đệ đệ vào phụ điện ở Khánh An đường. Đây là nơi ở trước kia của Dương Diệp. Dù cách bài trí đã thay đổi vài lần nhưng chiếc ghế lớn bằng gỗ đàn của Dương Diệp vẫn còn đó, trên mặt phủ da thanh long, tay vịn bằng ngọc xanh biếc không vương một hạt bụi.
Dương Tông đỡ Dương Diễm tới bên chiếc ghế đó, nghiêng mình dìu y ngồi xuống, bấy giờ mới lui lại vài bước, khom lưng quỳ xuống trước mặt y, "Mấy ngày trước, khi nhận được tin tức, ta đã nhanh chóng thúc ngựa về kinh. Lần này đã cáo trạng được Dương Quyết tại ngự tiền cũng nhờ tứ đệ sắp xếp thỏa đáng, cuối cùng trừ bỏ được lão tam. Ta coi như may mắn, đã không làm hỏng chuyện." Hắn dừng một chút, "Chỉ mong tứ đệ nể chút tình nghĩa huynh đệ xưa kia, sớm cho ta quay về."
Dương Diễm nhìn thẳng về phía trước, không nói gì, chỉ vuốt ve tay vịn bằng ngọc trơn bóng lạnh lẽo, hồi lâu mới lên tiếng, "Mấy năm nay nhị ca ở đất phong đã vất vả, khó lắm mới về được Kiến An, sao phải vội đi như thế." Y dừng một lát, lại hất cằm, "Nhị ca không cần quỳ, hai huynh đệ chúng ta cứ thong thả trò chuyện."
Dương Tông chần chờ một lát, chậm rãi ngồi xuống một bên. Cửa phụ điện hơi khép, khiến gian phòng có vẻ âm y, chỉ có chút tia sáng mỏng manh lọt qua song cửa sổ chiếu vào bên hông chiếc ghế dựa, tạo thành cái bóng lớn. Dương Tông vẫn còn nhớ khi mình còn nhỏ đã từng đến phụ điện nghe cha dạy dỗ, lần nào cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm cái bóng của phụ vương dưới mặt đất. Giờ phút này đây, hắn cũng có cảm giác tương tự, chỉ nhìn một cái bóng cũng đủ khiến cả người lạnh ngắt.
"Nhị ca, thực ra trong các huynh đệ, đệ chỉ phục mình huynh."
Dương Tông ngẩn ra, vô thức thẳng lưng dậy, chờ y nói tiếp.
"Lúc trước ở trong phủ, đại ca và tam ca là người đứng đầu. Huynh xuất thân thấp hèn, còn đệ bị tàn tật, không có ai thân thích. Với tính đa nghi của đại ca, tính tàn nhẫn của tam ca, huynh không những tự bảo vệ được mình giữa hai con người ấy, mà thi thoảng còn giải vây được cho đệ." Dương Diễm bật cười, "Đệ biết huynh cũng không phải bản chất hiền lành lương thiện, mong cho huynh đệ thuận hòa. Huynh chỉ lo cho chu toàn nhất, để tương lai dù ai là người kế nhiệm cũng sẽ không hại đến huynh, phải không?"
Dương Tông không nói tiếp, dường như thừa nhận.
"Cho nên đệ mới nói nhị ca là người thông minh, không như đám huynh đệ chúng ta, tranh đấu trong tối ngoài sáng, không phải ta chết thì ngươi mất mạng." Dương Diễm nói rồi khẽ thở dài.
Dương Tông ngập ngừng rồi chậm rãi mở miệng, "Quả thật là đại ca với tam đệ tranh đấu ác liệt với nhau, nhưng tứ đệ thì đâu giống như bọn họ."
Dương Diễm dường như có chút ngạc nhiên, nhướn mày, "Ồ? Nhị ca cảm thấy đệ không giống họ sao?"
Dương Tông cười khổ, "Ta còn nhớ, mọi người đều nói người ta nói ở Mục vương phủ, trưởng công tử như hổ, tam công tử như lang. Nhưng ta cảm thấy so vố hai vị như lang như hổ này, đệ giống một con mãnh hổ đang ngủ say hơn." Giọng hắn khẽ run, "Một khi thức giấc thì lập tức ăn thịt người."
Dương Diễm thoáng sững sờ, rồi bỗng nhiên cười lớn. Y rất ít khi cười, giờ lại cười đến mức sắc mặt tái nhợt cũng ửng đỏ lên.
"Hóa ra nhị ca lại đánh giá đệ cao như vậy."
Dương Tông nghe tiếng y cười mà run rẩy, lúc này mới không dằn lòng được nữa mà hỏi, "Tứ đệ....rốt cuộc...đệ đã làm gì mẫu thân ta rồi?"
"Phùng thái phu nhân vẫn sống trong phủ rất tốt, nhị ca không cần lo lắng." Dương Diễm nhấc mắt, bình tĩnh nhìn về phía hắn, "Nhắc mới nhớ, ta còn phải cảm tạ năm xưa đại ca suy tính chu toàn, giữ Phùng thái phu nhân trong phủ. Nếu không nhờ vậy thì lần này nhị ca đâu chịu nể mặt mà đến Kiến An cứu đệ?"
"Đệ...đệ biết khi ta thấy đoạn tóc bị cắt cùng chiếc trâm người vẫn thường mang theo bên mình thì cảm giác thế nào không?" Dương Tông run giọng. Hắn đột nhiên đứng lên, rồi lại quỳ xuống, "Tứ đệ, coi như ta cầu xin đệ, hãy để ta mang mẫu thân về đất phong đi."
"Nhị ca." Dương Diễm vẫn cười, "Đại ca và tam ca đều đã bị tội, nay huynh lại đòi đi, Mục vương phủ chỉ còn lại một tên mù như đệ thì biết làm sao đây?"
Dương Tông nhận ra ý trong lời y, càng thêm sợ hãi, lập tức nói, "Với bản lĩnh của tứ đệ, đừng nói là một vương phủ nhỏ bé, ngay cả thiên hạ cũng có thể nắm trong lòng bàn tay. Vương vị Mục vương này ta không dám dính đến." Hắn liên tục dập đầu, "Xin đệ hãy tha cho nhị ca đi."
Dương Diễm nhận rã sự kiên quyết trong lời hắn, không khỏi nhíu mày, "Nhị ca, không phải đệ cố ý làm khó huynh, nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, thời cơ cũng không đúng, có nhiều việc đệ không tiện ra mặt." Y chậm rãi đứng dậy, khom lưng nâng ca ca đang quỳ gối, "Tối nay đệ sẽ sắp xếp cho huynh gặp Phùng thái phu nhân, nhưng trước mắt, huynh hãy thay đệ làm một việc."
Chiều tối, nhà tù Đông thành.
Nhà lao này xây ngoài cửa Đông thành, nên gọi là nhà ngục Đông thành. Nơi này khác với nhà giam của Đại Lý tự, cũng không giam giữ đám côn đồ lưu manh thường. Kẻ đã đặt chân đến đây đều là tội phạm nghiêm trọng, không trốn khỏi cái chết. Kẻ bị nhốt vào lần lượt sẽ được mang đi chém, cho nên trong đó chẳng có ai chen lấn làm ồn, rất trống rỗng cũng rất lạnh lẽo.
Vệ Trường Hiên ngồi ở một gian phòng đá biệt lập, nửa khép mắt, cảm nhận mùi ẩm mốc trong không khí, tính toán những ngày cuối cùng trong sinh mệnh của mình. Vừa vào ngục chưa đầy hay hôm, đã có nội giám đến truyền thánh chỉ nói mười ngày sau chém đầu.
Khi biết tin này, Vệ Trường Hiên lại chẳng sợ hãi là mấy, chỉ thầm lặng nghĩ may mà nghĩa phụ đã mất từ lâu, không còn đau khổ vì mình nữa. Trần Thiệu cũng đã mất, chứ không thì có khi hắn lại xúc động nhất thời mà mang họa vào thân. Dã Hề chắc là đã trên đường đến Hà Tây, không biết mình bị chém đầu thì sẽ không đau lòng. Như vậy cũng tốt.
Sau khi nội giám tuyên chỉ đi rồi, nhà ngục lại quay về sự yên tĩnh chết chóc vốn có, mãi đến khi một giọng nói gia nua vọng ra từ bên kia tường đá, "Hóa ra ngươi chính là tiểu tướng quân vừa đánh giặc Yến Ngu về à?" Lão khẽ tặc lưỡi. "Thế mà mới đó đã bị đem đi chém đầu rồi."
Nghe giọng điệu lão thì chẳng hề có ý tiếc nuối mà còn như trêu đùa. Vệ Trường Hiên rầu rĩ không đáp lời.
Ông lão cũng không quan tâm, ngâm nga hát vài câu lạc điệu, rồi lại nói, "Nghe bảo lần này Yến Ngu dẫn theo ba mươi vạn quân tấn công Vân Hạp quan? Còn nhớ vài thập niên trước, khi Yến Ngu tấn công Bàn Môn quan, huynh đệ chúng ta suốt mấy tháng chưa bỏ kiếm cởi giám, cuối cùng cũng đuổi được bọn chúng đi."
Vệ Trường Hiên ngẩn người, "Lão tiên sinh cũng là người cầm quân đánh giắc, không biết vì sao lại bị nhốt vào đây?"
Ông lão không rõ là không nghe thấy hay không muốn trả lời, chỉ lầm lũi ngâm nga, không nói gì.
Vệ Trường Hiên ngẫm nghĩ, "Bàn Môn quan ở Hà Tây, lẽ nào lão tiên sinh là thủ hạ của Thác Bạt công?"
Ông lão bỗng nhiên ngừng hát, nhổ một bãi nước bọt, mắng, "Thác Bạt Tín, cái tên tiểu nhân thay đổi thất thường. Mười ba tuổi ta đã theo hắn xuất trướng, sống chết bán mạng xông pha vì hắn, vất vả bảo vệ cương thổ Đại chiêu, người Trung Nguyên thì lại trong tối ngoài sáng xa lánh người Đông Hồ chúng ta. Sau này, Thác Bạt Tín tức giận, nói sẽ nương nhờ Yến Ngu. Ai ngờ bên ta vừa mới mang binh khởi nghĩa, hắn đã bị người Trung Nguyên chiêu an. Đám bộ hạ chúng ta bị xem như loạn thần tắc tử mà bắt lại. Huynh đệ người chết kẻ ngồi tù. Ta đã ở cái nơi quỷ quái này suốt hai mươi năm rồi. Còn hắn thì sung sướng, tiếp tục làm quốc công, làm Tây Bắc vương, một tên vô liêm sỉ."
Sau khi mắng chửi mấy câu đã đời, lão mới nhớ ra bên cạnh còn có người khác, lại nhỏ giọng hỏi, "Ngươi thì sao, tiểu tử? Còn trẻ, chiến công hiển hách mà lại hành động lỗ mãng để bị chém đầu, chẳng lẽ không hối hận sao?"
Vệ Trường Hiên trầm mặc một hồi, "Chuyện đến nước này đều do ta tự quyết định. Nếu đã làm, ta tuyệt đối không hối hận."
Ông lão bật cười quái dị, "Kẻ rộng rãi như ngươi thật hiếm thấy. Cái tên thủy bộ lang trung bị nhốt ở đây mấy hôm trước còn không nghĩ thông suốt bằng ngươi, cả ngày cứ khóc lóc sụt sùi, oán trời trách đất, ồn chết đi được."
Vệ Trường Hiên ngẩn ra. Chàng có nghe mấy năm nay trị lũ trên sông Hoàng Hà liên tục không có hiệu quả, năm nay còn vỡ đê ngàn dặm, người chết đuối người lâm nạn vô số. Sau đó lại tra ra thủy bộ lang trung đã vơ vét ngân lượng chẩn tai vào túi riêng, mấy ngày trước mới bị xử trảm.
"Nếu hắn đã tham tiền bạc thì nên biết một khi bị tra ra sẽ chết, oán giận cái gì?"
Ông lão thuận miệng nói, "Hắn bảo số ngân lượng chẩn tai kia chỉ rơi vào túi hắn một chút, kẻ ăn hối lộ có vô số người, hắn chỉ là tên chịu tội thay thôi. Lại nói, đám cầm quyền hiện giờ đa phần đều không rành thủy lợi, các phiên trấn thì chia năm xẻ bảy, không chịu hợp tác với nhau mà cai trị, đâu chỉ sai ở thủy bộ." Lão dừng một lát, cười lớn, "May mà tên đó lải nhải nhiều nên ta mới biết được ít tin tức mới mẻ gần đây. Chiến sự giữa Đại Chiêu và Yến Ngu cũng là hắn kể cho ta biết."
"Xem ra tuy ông bị nhốt ở đây như vẫn quan tâm đến quốc sự."
Ông lão mắng một câu, "Ai thèm quan tâm đến lũ Trung Nguyên các ngươi? Dù gót sắt của Yến Ngu có đánh xuống phía nam, đạp đổ Kiến An, lão già ta cũng chỉ vỗ tay khen hay."
Vệ Trường Hiên lạnh lùng nói, "Ông là con dân Đại Chiêu mà nói ra những lời như vậy, không thấy xấu hổ hay sao?"
"Xấu hổ?" Lão lại cất giọng cười quái dị, "Năm xưa ta cũng có một vị đồng bào từng nói như ngươi vậy. Hắn là người Trung Nguyên nhưng theo dưới trướng Thác Bạt Tín giống bọn ta. Nói cũng lã, thân thủ tên này rất tốt, dũng mãnh phi thường, tuyệt đối không như bọn người Trung Nguyên hèn nhát yếu đuối. Ban đầu chúng ta cũng xem thường hắn, nhưng về sau lại cực kỳ kính phục, xem hắn như huynh đệ."
Giọng lão lại trầm xuống, "Sau này, Thác Bạt Tín định quy phục Yến Ngu, dâng ba tòa thành sau Bàn Môn quan cho Khả Hãn Yến Ngu, ra lệnh cho lính mở cổng thành. Hai toàn thành đã mở ngay lập tức, đến tòa cuối cùng được giao cho vị huynh đệ này của ta thì hắn chẳng những không nhận lệnh mà còn cầm một thanh trường thương canh ngoài cổng thành, nói bất cứ ai muốn mở cổng thì phải hỏi cây thương trong tay hắn. Ta không muốn đánh nhau với hắn nên chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người xông lên chém giết. Một ngày hôm đó, từ sáng sớm đến tối khuya, chân hắn không lùi một bước. Trên người hắn vô số vết thương, tắm trong máu mình lẫn máu người khác. Kẻ xông lên đấu với hắn thì tử thương phân nửa, thi thể chất đống ngoài của thành, cuối cùng vẫn không mở."
Vệ Trường Hiên lẳng lặng nghe trong bóng tối.
"Những chuyện sau đó ngươi cũng đã biết, Thác Bạt Tín được chiêu an, hai tòa thành đã dâng cho Yến Ngu thì không thể đòi được nữa, nhưng ngươi có biết kết cục của vị huynh đệ ấy thế nào không?"
Vệ Trường Hiên nghe thấy giọng điệu lạnh lùng cả hắn, tựa như chất chứa vô số oán độc. Chàng không dám đoán, nhỉ khẽ lắc đầu.
Ông lão thản nhiên nói, "Hắn bị vu hãm là kẻ cầm đầu phản quốc. Tất cả mọi người đều một mực khẳng định chính hắn đã tự tay mở cổng hai tòa thành kia. Sau đó, hắn bị bắt về Kiến An, do không nhận tội nên bị đánh chết trong ngục, sau đó liên lụy đến cửu tộc, người thân không ai may mắn thoát khỏi." Nói rồi lại cất tiếng cười quái dị, "Kể từ đó, ta không còn tin triều đại quốc gian này nữa, cũng chẳng tin cái gì gọi là thiên lý sáng tỏ nữa."
Vệ Trường Hiên nghe mà khiếp sợ, cạn lời một hồi lâu.
Tiếng cười của ông lão vang vọng trong vách tường đá, nghe hơi chói tai, "Ngươi nhìn đi, ngươi thập tử nhất sinh ngoài sa trường nhưng chỉ vì đắc tội một tên vương gia phế vật mà bị chém đầu, có khác gì người đồng đội kia của ta? Người Trung Nguyên lúc nào cũng ngu xuẩn như thế, giết hết hảo hán trên đời, để lại lũ vô dụng, cố giữ lấy một tấc đất mà hoang dâm hưởng lạc, vậy mà ngươi còn nghĩ cho chúng sao?"
Người trẻ tuổi bên kia tường đá không trả lời, cuộc nói chuyện của bọn họ dừng tại đó.