Ngắm Tận Non Sông

Chương 48: Cáo trạng




 "Sao lại có chuyện như vậy!" Vĩnh An đế rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt nói, "Dương Tông, ngươi chớ ăn nói bừa bãi."
Dương Tông lê vài bước về phía trước, lại cúi đầu, "Thần đệ nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo, không có nửa lời dối trá!"
Trong đám công thần có người cười lạnh, "Tuy Tông công tử lấy tính mạng ra đảm bảo nhưng chuyện này cũng thật lạ lùng. Mục vương đã hoăng thệ từ hơn bốn năm trước, cớ sao đến hôm nay mới chịu nói ra? Khó để người ta không nghĩ ngài có mục đích khác."
Dương Tông hai mắt rưng rưng, hai tay siết chặt, tựa hồ nghẹn ngào không nói nên lời, "Nếu ta sớm biết phụ vương bị người ta hại chết thì sao có thể nhẫn nhịn tới hôm nay. Thực ra trước giờ ta vẫn luôn bị Dương Quyết che giấu, ngay khi biết sự thật thì liền ra roi thúc ngựa tới Kiến An, cầu xin hoàng thượng làm chủ."
Thấy hắn còn định nói thêm, đám nguyên lão thế tộc đã đưa mắt nhìn nhau. Lô thái bảo* ho khan vài tiếng, nháy mắt ra hiệu với Vĩnh An đế.
*Thái bảo : Một chức trong tam công, ngang hàng với thái sư và thái phó.
Vĩnh An đế bình tĩnh lại, chậm rãi đứng dậy khỏi long ỷ, nhìn xuống người quỳ bên dưới, "Dương Tông, ngươi hẳn phải biết dù việc này là thật hay giả thì đều ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia, đáng lẽ phải dâng tấu lên Tông Chính tự chờ tra xét. Thế mà ngươi lại dám xông vào triều đình, nói ra trước mặt văn võ bá quan. Trẫm không thể không hoài nghi ý đồ của ngươi." Hắn phất tay với nội thị, "Dẫn hắn xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó mờ Ung vương cùng Tông Chính tự đến thẩm vấn."
Dương Tông khiếp sợ trừng lớn mắt, còn chưa kịp lên tiếng, vị công thần mới cười lạnh ban nãy đã bước ra, khom lưng nói, "Hoàng thượng minh giám, hôm nay Tông công tử đã phỉ báng Mục vương điện hạ ngay tại triều đường, nếu không thể tra rõ vấn đề thì chỉ sợ chuyện đồn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mục vương." Hắn thở dài não nuột, "Gần đây Mục vương phủ liên tục gặp họa, chúng thần cũng rất lo lắng thay Mục vương điện hạ. Nếu ngài ấy không dưng lại bị gán cho cái tội giết cha thì nên làm sao cho phải. Chi bằng để Tông công tử nói cho hết đầu đuôi. Nếu thật sự là vu cáo thì vừa bảo toàn được thể diện hoàng gia mà Mục vương cũng không chịu oan ức."
Hắn vừa dứt lời, một người khác cũng lên tiếng, "Ngọc Sơn huynh nói phải. Hôm nay trong triều đông người nhiều miệng. Người biết chuyện thì đương nhiên sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của hoàng thượng, nhưng kẻ không biết thì không chừng còn cho là hoàng thượng bao che Mục vương. Khi quân giết cha không phải tội nhỏ. Nếu có ai nghe nhầm đồn bậy, việc vào tai bách tính thì chẳng biết sẽ xảy ra bao nhiêu vấn đề. Hôm nay vẫn nên tra rõ tại triều đường thì hơn."
Người này không nói đến những chuyện giật gân. Mấy năm nay thái bình thịnh trị, dân chúng nhàn hạ thường tìm đến các trà lâu hoặc thư quán nghe kể chuyện. Chuyện vui thường lôi những cố sự xưa kia ra kể, thêm thắt châm biếm, biến hình tượng người cầm quyền trở nên ngu xuẩn, xấu xí trong mắt dân, Vĩnh An đế nghĩ đến mà điện người. Hắn tức giận ngồi lại long ỷ, quát, "Dương Tông, trẫm nhớ rõ tiên hoàng thúc năm xưa ngã khỏi xe ngựa, bệnh nặng liệt giường. Vì sao ngươi lại nói là do Dương Quyết hại?" Nói xong, hắn lạnh lùng cảnh báo, "Nếu hôm nay ngươi dám dối trá nửa lời, trẫm sẽ trị tội ngươi."
Dương Tông hơi cúi đầu, "Thần đệ đã hiểu. Tuy bây giờ vật đổi sao dời, nhưng trời xanh thấu tỏ. Thời gian qua, ta vẫn luôn điều tra chân tướng vụ việc. Năm xưa phụ vương không tự nhiên ngã xe ngựa, mà do có kẻ bỉ xà thảo vào cỏ khô cho ngựa ăn mới khiến ngựa nổi điên giữa đường, gây ra họa lớn."
"Ngươi có chứng cớ gì!"
"Ta có nhân chứng." Dương Tông trầm giọng nói, "Nhưng đám người đó thân phận thấp kém, không tiện đưa tới đây."
"Là đám người nào?"
"Là sơn phỉ trong rừng núi Tấn Châu."
Nghe lời này, các công thần rất kinh ngạc. Có người hỏi, "Việc này rốt cuộc có liên quan gì đến sơn phỉ?"
"Lũ sơn phỉ này trước kia từng lặng lẽ theo sau đoàn cua phụ vương để hạ độc vào cỏ cho ngựa." Dương Tông nói, "Vài ngày trước, huyện An Bình ở Tấn Châu tiễu trừ thổ phỉ, chiêu an vài tên trùm thổ phỉ. Trong lúc chúng thú nhận những hành vi phạm tội trước kia đã khai ra chuyện này."
Vĩnh An đế vỗ ngự án, "Người tiễu trừ thổ phỉ ở huyện An Bình là ai?"
Một người chậm rãi bước ra, khom lưng nói, "Bẩm hoàng thượng, là ty chức."
Vĩnh An đế nheo mắt nhìn, hóa ra chủ bộ Ngự Sử đài Ôn Chỉ. Hắn xuất thân không cao, lúc trước được phái tới huyện An Bình làm huyện thừa nửa năm, sau đó nhờ có công tiễu trừ thổ phỉ nên được triệu về đô thành. "Ôn khanh, chuyện này có đúng không?"
Ôn Chỉ cung kính thưa, "Trong bản ghi chép lời cung của trùm thổ phỉ được chiêu an ở huyện An Bình đúng là có nói bọn họ từng được thuê mưu hại Mục vương. Nhờ vụ trao đổi này, bọn họ nhận được mười vạn bạc trắng."
Vĩnh An đế kinh ngạc, lại hỏi, "Chúng có biết ai là người đã thuê mình không?"
"Bẩm hoàng thượng, lũ sơn phỉ này được một người gọi là Hà Diễn thuê."
Có người lập tức lên tiếng, "Hà Diễn chẳng phải là trưởng sử trong Mục vương phủ hiện giờ sao?"
Ôn Chỉ lại không nhanh không chậm nói, "Sau đó, ty chức dẫn người đi kiểm kê tài sản của các trại sơn phỉ, phát hiện ra có vài thùng bạc lớn chưa sử dụng. Cả bạc lẫn hòm đều có dấu hiệu của Mục vương phủ. Số vật chứng đó vẫn được cất trong kho của huyện An Bình."
"Hoàng thượng!" Dương Tông liên tục dập đầu, "Bây giờ nhân chứng vật chứng đã rõ ràng, phụ vương ta quả thật bị người ta làm hại. Xin hoàng thượng minh xét!"
Vĩnh An đế không biết phải làm sau, chỉ cau mày im lặng. Lô thái bảo đã đứng ra nói, "Tông công tử, chỉ dựa vào lời khai của đám sơn phỉ thì quá gượng ép. Huống chi người lũ sơn phỉ chỉ mặt điểm tên không phải Mục vương, thế chẳng phải ngậm máu phun người sao?"
"Dương Tông quay sang nhìn lão, thấp giọng cười lạnh, "Ai mà không biết Hà Diễn là con chó do tam đệ của ta nuôi. Hơn nữa, trước khi phụ vương bị hại, người đã có ý định truyền vương vị cho huynh trưởng Dương Đại của ta. Dương Quyết ra tay khi ấy rõ ràng vì không cam lòng để vương vị rơi vào tay kẻ khác. Hắn vì mưu quyền mà giết cha, không bằng loại súc sinh." Rồi lại thở dài, "Hai năm nay, Dương Quyết bày mưu đoạt lại vương vị, cũng không muốn chuyện mưu hại phụ vương bị lộ ra ngoài nên lần lượt xuống tay với đám huynh đệ chúng ta. Đầu tiên, hắn dùng tư hình quất roi huynh trưởng Dương Đại ở trong ngục, sau đó đầu độc tứ đệ Dương Diễm, hại y hộc máu bất tỉnh ngay trong lễ đính thân. Các vị đại nhân chắc hẳn đều đã nghe thấy."
Vĩnh An đế càng sững sờ hơn, "Lại có chuyện đó nữa sao?"
Lý Ngọc Sơn cau mày, "Việc này còn cần kiểm chứng. Đại công tử có bị dùng tư hình hay không, gọi ngục tốt ở nhà giam Tông Chính tự tới là biết. Vị tứ công tử này vì sao lại trúng độc thì chỉ có thể hỏi bản thân y." Nói tới đây, hắn tỏ vẻ khó xử, "Nhưng hạ quan nghe nói mấy ngày trước, tứ công tử đã bị Vệ tướng quân đưa khỏi vương phủ, đến nay chưa rõ tung tích, nên làm sao cho phải đây?"
Dương Tông cúi đầu, "Hiện giờ tứ đệ của ta còn ở trong Mục vương phủ. Nếu hoàng thượng không tin thì hãy sai người tới xem. Chỉ sợ nó bị Dương Quyết tra tấn mấy ngày nay, có khi sắp không qua khỏi."
Ban đầu, thái úy Tạ Ngạ đứng dưới thềm ngọc với vẻ mặt hờ hững, giờ mới nhấc mắt, quay sang nói với hoàng đế, "Lúc trước giao chiến với Yến Ngu, người Đông Hồ tổn thất thảm trọng, Thác Bạt Tín đã có lòng bất mãn. Lỡ bây giờ đứa cháu ngoại của lão xảy ra vấn dề gì, chỉ sợ hắn sẽ kiếm cớ gây chuyện."
Nghe vậy, Vĩnh An đế càng nổi giận, quát, "Truyền Mục vương Dương Quyết tới đây."
Lô thái bảo không nhịn được, bước tới thưa, "Hoàng thượng, việc này vẫn cần tra xét..."
"Hoàng thượng." Một giọng nói khác chợt vang lên. Đó là Hàn Bình vẫn im lặng nãy giờ. Y hơi cúi thấp đầu, "Có chuyện này thần không biết có nên nói ra không."
"Tới nước này rồi thì còn cái gì mà che giấu nữa?" Vĩnh An đế sốt ruột nói.
Hàn Bình hít sâu một hơi rồi nói, "Năm ngoái, thần phụng mệnh đi sứ Yến Ngu. Khả Hãn Yến Ngu thấy thần liền hỏi Mục vương điện hạ có khỏe mạng hay không." Y ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, thấp giọng nói, "Từ đầu đến cuối....thậm chí chưa từng hỏi một câu về hoàng thượng."
Vĩnh An đế gần như tái mét mặt mày.
"Xin hoàng thượng nghĩ lại, bốn năm trước Mục vương gặp chuyện không may, người được lợi lớn nhất là ai?" Hàn Bình đối mắt hoàng đế, thong thả nói, "Đương nhiên là Yến Ngu. Khi ấy, Yến Ngu xuất binh chiếm Tây Bắc đô hộ phủ. Hai nước đang chuẩn bị hòa đàm thì Mục vương gặp nạn ốm liệt giường, không thể đàm phán. Từ đó, triều ta rơi vào thế hạ phong trước Yến Ngu, buộc phải xưng thần, tiến cống hàng năng. Từ khi Đại Chiêu khai triều đến nay đã từng bị sỉ nhục như thế hay chưa?"
"Hàn đại nhân nói phải. Nếu không phải mấy tháng trước đánh thắng một trận, nâng cao quốc uy, khiến người Yến Ngu kinh sợ thì e là không chỉ phải tiến cống xưng thần như thế nữa đâu." Thêm một người nữa trong đám công thần lên tiếng, chính là Thái thường tiến sĩ Lưu Thích Đồng. Chức quan của hắn thấp nhưng nói đúng lúc đúng chỗ, "Người chủ mưu hãm hại Mục vương khó mà nói là không thu được lợi từ Yến Ngu."
"Nhắc tới thu lợi từ Yến Ngu, thần lại nhớ tới một việc khác. Trước đó không lâu, người khiến Yến Ngu đại bại là Vệ tướng quân vừa mới khải hoàn trở về đã bị bắt vào ngục, chuẩn bị chém đầu." Một quan viên mặc áo lục khác bước lên, "Sao Mục vương điện hạ lại hay làm những việc khiến người Yến Ngu sung sướng như vậy, cũng thật lạ kỳ."
Nghe xong lời này, đến cả Lô thái bảo cũng cứng họng. Dù sao tội tư thông với Yến Ngu thì chẳng ai dám dính đến. Không khí trong điện xoay chuyển trong nháy mắt, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Lý Ngọc Sơn lại bước lên tâu, "Hoàng thượng, chuyện tư thông với ngoại quốc không thể nói bừa. Chúng ta chưa có chứng cớ gì cả, chỉ dựa vào lời của mấy vị đại nhân đây thì khó mà kết luận được."
Vĩnh An đế đã giận bừng bừng, phất tay áo nói, "Truyền Vũ Lâm vệ, lập tức đến phủ Mục vương điều tra. Nếu phát hiện có thư từ cấu kết với Yến Ngu thì lập tức bắt giam Mục vương. Ngoài gia, nhốt trưởng sử vương phủ Hà Diễn và nhà lao, tra khảo về chuyện thuê người hãm hại Mục vương tiền nhiệm." Sắc mặt hắn âm u, "Chuyện này can hệ lớn, giao cho Tông Chính tự, Đại Lý tự, Hình bộ cùng hội thẩm. Bãi triều !"
Bên ngoài Thái An cung, một cỗ xe mười hai ngựa kéo sang quý đã chờ sẵn. Thị vệ bên ngoài cung kính cúi mình, chuẩn bị rước một người trong xe vào cung, nhưng mà sau một hồi lâu im lặng, chỉ nghe tiếng thở dài, "Đi thôi."
Lái xe lập tức thưa vâng, định giục ngựa đi, nhưng lại có người lảo đảo ngả nghiêng chạy từ trong cung ra, cuống quýt níu dây cương, gọi người bên trong, "Ung vương điện hạ, vì sao không vào cung?"
Người bên trong không lên tiếng đáp lời.
Lô thái bảo càng lo lắng không yên, vội la lên, "Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy trên triều, tình hình khó mà cứu vãn, chỉ có Ung vương điện hạ mới nói được vài lời trước mặt hoàng thượng, Tính mạng của cả gia đình Mục vương gia đều trông cậy hết vào Ung vương gia."
Giọng nói già nua của Ung vương vọng ra, "Việc đã đến nước này, bổn vương có nói gì cũng vô ích," Lão chợt dừng một lát, "Lô thái bảo, khuyên ông một câu, chớ có nhúng tay vào nữa, mau về nhà đi thôi."
Lô thái bảo kinh hãi. Lão nâng vạt áo, quỳ trước xe, cầu khẩn nói, "Vương gia, ngài đã chứng kiến Mục vương gia lớn nhên từ nhỏ, lại rất được đám con cháu kính trọng. Lúc trước, chúng ta tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa nó lên ngôi vị Mục vương được. Chỉ sang mồng một tết năm sau là nó sẽ tiếp quản được trong trách của ngài. Lúc này, ngài không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Lão mới dứt lời, mành xe minh hoàng được vén lên. Ung bương buông mí mắt được phủ dưới cặp lông mày bạc, nét mặt không rõ vui hay giận. Đôi mắt đục ngầu của lão lướt qua Lô thái bảo rồi nói, "Ta có thể nhận ra trong lòng Lô thái bảo rất phiền muộn, hẳn là tiếc hận vì đã nuôi dạy ra một tên phế vật. Nhưng mà bổn vương không hề đau lòng, trái lại còn thấy may mắn." Lão dừng một lát, châm rãi nói, "Bổn vương cảm thấy may vì còn chưa giao chức Tông Chính vào tay hắn, không thì phải chẳng cả thiên hạ đều sẽ biết, tộc trưởng tông tộc Dương gia là loại súc sinh giết chạ."
Lô thái bảo nghe ra ý căm hận trong lời lão, có chút kinh hãi cúi đầu xuống, "Việc này...việc này còn chưa có kết luận. Nếu vương gia có thể đến ngự tiền nói giúp mấy câu, lại dặn dò Đại Lý tự và Hình bộ vài lời, không chừng còn cứu vãn được."
"Lô Văn Cử!" Ung vương trừng mắt, gọi thẳng tục danh của lão, trên mặt cũng lộ rõ cơn thịnh nộ, "Sao ngươi có thể hồ đồ như vậy? Chuyện hôm nay, Cao thị Lý thị Quảng thị hoàn toàn không lên tiếng nói đỡ, ngươi có từng nghĩ xem là vì sao không?"
Lô thái bảo giật mình, vội hỏi, "Chỉ sợ mấy thế tộc này nghe đến mấy từ khi quân giết cha sẽ sinh lòng hiềm khích với Mục vương."
Ung vương lắc đầu cười lạnh, "Thứ cho bổn vương nói lời không lọt tai. Dù Dương Quyết thật sự giết cha cũng chẳng có gì lớn. Bây giờ trong đám con cháu không mấy đứa ra hồn, nếu chỉ là như vậy thì không chừng ta cũng có thể đến gặp hoàng thượng nói vài lời." Giọng lão chợt trầm xuống, "Nhưng bây giờ tội của hắn không chỉ là giết cha."
Lô thái bảo biết vị lão vương gia này đã trải qua ba triều, vô cùng sành sỏi, nên đành kiên nhẫn quỳ đó nghe dạy dỗ.
Ung vương chậm rãi nói, "Hôm nay trên triều bỗng nhiên xuất hiện mấy tên quan chức thấp bé. Vì sao ngày xưa chưa từng thấy bọn chúng hé răng nói câu nào, còn giờ thì nhao nhao lên?"
Lô thái bảo ngẫm lại cũng thấy nghi ngờ, "Quả vậy, ngày xưa bọn họ chỉ là một đám câm như hến, không có gan. Giờ nghĩ kỹ, hẳn là chúng đã được kẻ khác sai khiến."
Ung vương nhìn thẳng vào lão, thấp giọng nói, "Còn cả tên Hàn bình kia nữa. Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn chính là ân sư day học cho Dương Quyết. Nhưng hôm nay, ở ngay trước điện, hắn đã chỉ ra trong cái chết của Mục vương, người được lợi nhất là Yến Ngu. Chỉ một câu này thôi là Dương Quyết đã hết đường sống. Đây là tội mưu phản, so với tội giết cha còn nặng hơn nhiều. Hàn Bình đã đâm trúng điểm yếu trong lòng hoàng thượng." Nói rồi, lão lại thở dài, "Mấy thế tộc kia không nhúng tay vào là bởi họ đã nhận ra có kẻ giăng thiên la địa võng, bẫy Dương Quyết vào chỗ chết. Bọn họ đều là người thông minh, rất sợ bị liên lụy. Giờ người khác chỉ hận không thể gạt sạch quan hệ cho xong, còn Lô thái bảo ngươi lại không tự lượng sức, muốn cố đấm ăn xôi. E là chẳng mấy chốc, ngươi sẽ bị cái lũ Ngự sử miệng lưỡi lanh lợi kia viết mấy tấu chương, tố ngươi cũng cấu kết với Yến Ngu. Khi ấy ngươi định giải quyết thế nào?"
Lô thái bảo nghe vậy, lưng đã ướt đầm mồ hôi lạnh. Lão cuống quýt cúi đầu, "Đa tạ Ung vương chỉ dạy. Hạ quan đã rõ." Lão chậm rãi đứng lên, lúc đến gần xe ngựa thì thấp giọng nói, "Lão nhị của Mục vương phủ hóa ra lại có năng lực như thế, chẳng lẽ trước nay chúng ta nhìn lầm."
Ung vương cau mày lắc đầu, "Ta biết tên Dương Tông này. Tính khí nó tuyện đối không dám công khai chạy đến đại điện gây loạn. Ắt hẳn phải có duyên cớ đằng sau."
Lô thái bảo chưa chịu từ bỏ ý định, "Duyên cớ gì ạ?"
Ung vương im miệng không đáp. Lão ngẩng lên nhìn trời cao, gương mặt già nua nhăn nheo lộ ra chút vẻ bất lực. Hồi lâu sau, lão lẩm bẩm, "Ngay từ lúc nghe đứa nhỏ kia trúng độc, ta đã đoán được việc này không đơn giản mà."
Lô thái bảo không nghe rõ lắm, định tiến sát lên hỏi lại, ai ngờ màn xe đã phủ xuống, ngăn lão bên ngoài. Sau đó, tôi tớ giục dây cương. Cỗ xe lập tức chuyển động, dần đi mất dạng. Trước đó, Lô thái bảo loáng thoáng nghe thấy Ung vương lẩm nhẩm một câu, "Lão thất à, không ngờ ngươi lại có đứa con trai giống ngươi như thế."