Ngắm Tận Non Sông

Chương 36: Giấc mộng




Đêm giao thừa ở biên thùy vô cùng giá lạnh, nhưng trong doanh trướng lại ấm áp như xuân. Giữa lều đốt một chậu than đỏ hồng, trên đó còn bắc một chậu đồng lớn, mấu một nồi đầy thịt dê.
Chân dê này do Trần Thiệu trộm từ bếp trong quân đội, đáng lẽ phải nướng, nhưng Uất Trì Phong đã quen ăn thịt dê, nói mùa đông nhất định phải hầm thành canh uống mới ấm, cho nên bọn họ lại phải ra ngoài kiếm dụng cụ nấu chân dê, sai đám sĩ tốt trông doanh trại khiêng đến.
Uất Trì Phong đặt nồi lên bếp, sắc mặt còn vẻ cung kính, "Nghe nói năm xưa có vị đại tướng Đông Hồ từng trái lại quân quy, lâm trận bỏ chạy, phải chịu cực hình hầm canh, tức là bỏ người vào trong nồi hầm nhừ. Chúng tướng vô cùng sợ hãi nên khi ra chiến trường đều ra sức giết giặc, không ai dám lùi về phía sau nửa bước. Vì thế, trong quân lúc nào cũng có một cái nồi lớn như thế này để răn đe."
Nói xong, thấy Vệ Trường Hiên và Trần Thiệu đang xanh mặt nhìn hắn, hoàn toàn không còn dáng vẻ háo hức chờ ăn như ban nãy. Uất Trì Phong vội vàng cười nói, "Chuyện đùa thôi. Cái nồi đồng này làm sao mà nấu được người. Các huynh xem, to thì to thật đấy, nhưng ngay cả cái đùi người còn không nhét vừa."
Vệ Trường Hiên càng không còn tinh thần ăn uống. Chàng im lặng một lúc lâu rồi mới đăm chiêu nói, "Vị thiếu tướng quân này.....chắc là không nhiều bạn bè lắm nhỉ?"
Sau khi đun sôi, lại bỏ thêm một nắm hồ tiêu ớt khô to tướng. Ba người ăn đến nỗi mặt đỏ bừng bừng nhưng không ai chịu dừng lại, còn liếc mắt sang nhìn đối phương, trông cứ như thể mặt đỏ không phải do ăn canh thịt dê cay mà vì hung hăng so tài.
Uất Trì Phong hít hà một hơi, lấy túi rượu sau lưng, bên trong đựng đầy rượu mạnh. Hắn nốc hai ngụm rồi hào phóng ném cho Vệ Trường Hiên, "Lúc này làm sao mà thiếu rượu được. Uống đi!"
Vệ Trường Hiên không vội uống. Chàng vừa ăn thứ canh cay nồng kia, vết thương lại ngứa dữ dội hơn, không nhịn được muốn đưa tay gãi. Mới cởi bỏ giáp da thì Trần Thiệu ngồi bên cạnh đã khuyên nhủ, "Vết thương của huynh vừa mới lên da non, đừng có cào, sẽ để lại sẹo đấy."
Uất Trì Phong nghe vậy thì trộm cười, "Đúng thế, để lại sẹo thì xấu lắm đó, đúng không Ô Cập Tô Nhĩ?"
Vệ Trường Hiên dừng lại, ngơ ngác hỏi, "Ô Cập Tô Nhĩ là cái gì?"
"Là biệt danh người Yến Ngu đặt cho huynh, không lẽ quên rồi?" Trần Thiệu cầm chủy thủ, xiên một miếng thịt dê bỏ vào miệng.
Vệ Trường Hiên không hiểu tiếng Yến Ngu, nghe bọn họ nói thì chỉ thấy một chuỗi ô cô lô tô, chẳng phân biệt được chữ nào với chữ nào, đành hỏi lại, "Thế rốt cuộc cái biệt danh này có nghĩa là gì?'
Trần Thiệu chỉ sang Uất Trì Phong, "Gần đây thiếu tướng quân suốt ngày thẩm vấn tù binh Yến Ngu, sao huynh không hỏi hắn?"
Uất Trì Phong ôm túi rượu, ngà ngà say, "Cũng chẳng phải lời gì hay đâu. Tô Nhĩ là ác thần của người Yến Ngu, tương tự như Diêm La của các huynh đó, chuyên lấy mạng người. Nghe họ nói, hôm ấy huynh xông vào đại doanh giết địch như chặt dưa thái rau, không chút lưu tình, vô cùng hung ác. Nhưng mà...." Hắn uống một ngụm rượu, lại nói, "Vì dung mạo huynh quá anh tuấn đẹp đẽ nên mới gọi là Ô Cập Tô Nhĩ, dịch sang tiếng Trung Nguyên là Mỹ Diêm La."
Vệ Trường Hiên nghe xong vừa buồn cười vừa lúng túng, mặt cũng đỏ ửng lên. Trần Thiệu không tha cho chàng, vừa cười lớn vừa vỗ vai, "Hay lắm, danh hiệu này không tệ. Ngày mai ta sai người viết lên đại kỳ, dùng làm quân kỳ cho huynh."
Ba người đang cười đùa thì bỗng nhiên màn trướng xốc lên. Một vị tướng mặc giáp trắng đi tới. Uất Trì Phong dường như hoảng sợ, đứng bật dậy, ấp úng nói. "Phụ....phụ thân."
Người kia chính là An Dương tiết độ sứ, Quy Đức đại tướng quân Uất Trì Hiền. Người đi sau lão là Chinh Tây đại tướng quân Trần Ngôn. Hai người họ lần này cùng nhau đối phó đại quân Yến Ngu, không biết vì việc gì mà bỗng nhiên lại cùng đến doanh trướng của đám quan quân. Ba vị quan quân trẻ tuổi trong trướng đều hết sức kích động. Mùi thịt dê cay nồng vẫn còn phảng phất, mà lai lịch của chỗ thịt dê kia thì ai mà không biết, cái nồi đồng còn càng quen thuộc hơn. Ánh mắt Uất Trì Hiền sắc bén như dao, nhìn thẳng về phía nhi tử, thấy hắn chắp tay sau lưng, hẳn là đang che giấu thứ gì đó, liền cau mày, lập tức mở miệng, "Thân binh!"
Trần Ngôn cũng đã ngửi thấy mùi rượu, uống rượu trong quân là tối kỵ. Lão nghĩ vị Uất Trì tướng quân này không thể để mất mặt cho nên chắc hẳn là sẽ chấp hành quân pháp, xử lý vị thiếu tướng quân kia, cho nên vội cười nói, "Mấy đứa này tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ uống rượu ăn thịt mất chừng mực chút thôi, không phải chuyện gì lớn, chưa đến mức phải xử trí nặng." Nói rồi lại thấp giọng, "Quân tình khẩn cấp, nói chính sự trước đi."
Uất Trì Hiền đành nể mặt lão, tức giận lườm con mình một cái rồi nói, "Đại quân Yến Ngu vừa đi đã quay lại. Lần này ngoài mười vạn nhân mã còn có thêm ba ngàn kỵ binh nặng. Theo tin từ thám báo truyền về, có lẽ sau một ngày một đêm, chúng sẽ đánh tới Vân Hạp quan. Trước mắt, ta phải đến Hà Tây gặp Thác Bạt công một chuyến để xin viện binh. Ngươi mau về quân doanh thu thập chỉnh đốn, mang người tới Vân Hạp quan đóng quân, nhất định phải tử thủ tại đó."
Uất Trì Phong lên tiếng, lập tức rời đi.
Hắn đi rồi, Uất Trì Hiền mới gật đầu với Trần Ngôn, "Bản tướng đi trước để xử lý quân vụ. Những chuyện còn lại đều giao cho Trần tướng quân."
Trần Ngôn gật đầu, "Uất Trì tướng quân yên tâm." Sau khi đối phương ra ngoài, sắc mặt lão cũng nghiêm túc hẳn, "A Sử Na Nỗ Nhĩ tới quá nhanh. Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã thu thập được đám tàn quân, đủ thấy kẻ này không đơn giản."
Trần Thiệu đã mất dáng vẻ lười nhác, sực tỉnh cả người. Nghe đến cái tên này, hắn giận đến nghiến răng, trầm giọng nói, "Thúc thúc, chúng ta phải đối phó sao đây?"
Trần Ngôn cau mày, "Kỵ binh nặng của Yến Ngu có thể nói là bất khả chiến bại. Một khi chúng tới, chỉ e không giữ nổi Vân Hạp quan. Đó cũng là lý do Uất Trì Hiền phải vội vã đến Hà Tây cầu viện. Nói mới nhớ, mười năm trước ta từng đụng độ kỵ binh nặng của chúng một lần. Cho đến tận hôm nay ta vẫn không quên được ngày đó." Gương mặt lão bỗng hiện ra chút hoảng hốt lại vừa cảm khái, một lúc sau mới nói, "A Sử Na Nỗ Nhĩ tính tình gian xảo. Tuy nói hắn chỉ mang theo mười vạn nhân mã nhưng ta nghi ngờ có phục binh ở nơi khác. Vẫn nên phái một tiểu đội đến điều tra cho thỏa đáng."
Trần Thiệu gần như lập tức lên tiếng, "Để con đi!"
Trần Ngôn do dự, rồi khẽ lắc đầu, "Không cần vội, để ngày mai điểm binh rồi chọn người sau." Nói xong, lão thoáng chần chừ, lại lấy một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho hắn, "Thư từ Kiến An gửi đến cho con đấy."
Trần Thiệu nhận lấy, nhìn chữ viết trên thư, ngây cả người.
"Thư từ Kiến An, dù có gửi thật gấp cũng mất ít nhất nửa tháng mà?" Vệ Trường Hiên thắc mắc.
Trần Thiệu đã đọc xong lá thư với nét chữ xinh xắn, lòng thấp thỏm không yên, khẽ ừ một tiếng.
"Nói vây là thượng thư tiểu thư đã viết từ năm trước?"
Trần Thiệu ngây ngốc gật đầu, rồi mới sực tỉnh, "Làm sao huynh biết....."
Vệ Trường Hiên cười lớn, "Trừ lệnh phu nhân tương lai ra, làm gì có ai ở Kiến An viết thư mà khiến tâm trạng huynh bồn chồn như vậy." Chàng giễu cợt, rồi lại nói, "Thật ra lần trước ta đã định hỏi huynh, chẳng lẽ bức di thư mà huynh đeo bên hông là viết cho tiểu thư đó?"
Trần Thiệu vô thức đè lấy bên hông, lắp bắp, "Đương nhiên không....không phải."
Vệ Trường Hiên khoanh tay, "Ngày ấy ta thấy huynh vừa viết vừa cười trộm, chẳng giống viết cho người nhà chút nào." Chàng nhíu mày, "Rốt cuộc huynh viết cái gì vậy?"
Trần Thiệu không chối cãi nữa, đành thừa nhận, "Trong cấm quân có mấy tên bằng hữu không đứng đắn, ta sợ bọn họ dùng thư này đi lừa người, cho nên....." Hắn có vẻ bối rối, gãi đầu, "Cho nên ta mới nói, nếu nghe tin ta táng thân nơi sa trường thì đó nhất định là tin giả, bảo nàng đừng gả cho người khác, mà hãy đợi.....đợi ta về."
Vệ Trường Hiên càng buồn cười, "Nghe nói tiểu thư nhà Lý thượng thư tài mạo song toàn, tính tình có chút cao ngạo. Huynh viết những lời vô căn cứ như thế mà để nàng nhìn thấy, chẳng lẽ sẽ không để bụng sao?"
Trần Thiệu cười cười, "Giờ nàng đã lớn rồi, đúng là có hơi kiêu ngạo. Ngày trước á, cứ như một con nha đầu khùng. Lần đầu gặp nàng, ta thấy mặt nàng bẩn tèm lem, còn tưởng làm một thằng nhóc. Khi ấy, mấy đứa chúng ta tuổi tác không xa nhau lắm, suốt ngày chơi đùa náo loạn trong hoa viên." Khi nhắc đến chuyện xưa, chính hắn cũng không nhận ra gương mặt mình lộ nét cười rất ôn hòa, "Lúc nàng còn nhỏ, không ai thích chơi với nàng. Ta lớn tuổi nhất bọn nên chỉ có thể quan tâm nàng nhiều hơn một chút, vậy nên nàng cũng thân thiết với ta hơn một chút."
Nói đến đây, hắn lại ngẩn người ra, "Vườn sau nhà nào có rất nhiều cây hoa hải đường. Xuân đến hoa nở, mọi người trèo cây hái hoa. Nàng với không tới, ta để nàng ngồi lên vai ta. Khi ấy nàng chưa đầy sáu tuổi, cả ngày la hét phải gả cho ta bằng được. Mẫu thân nàng hỏi vì sao, nàng nói chỉ có ca ca Trần gia chịu cõng nàng lên vai để trèo cây. Trưởng bối hai nhà cứ vì chuyện này mà trêu đùa hoài, rồi cũng quên đi. Mãi tới năm trước, ta ở Hội Ninh. Lý gia muốn nàng kết thân với Lô vương thế tử, nàng lại nói ngày trước đã làm chứng tại Đạo viện trong vườn hoa hải đường rằng có hôn ước với ta, sao có thể gả cho người khác."
Vệ Trường Hiên nghe vậy, thở dài, "Chẳng trách khi ấy huynh vội vàng quay về từ Hội Ninh. Hóa ra là vì chuyện này."
Trần Thiệu bị chàng trêu chọc ngượng ngùng, đành chuyển đề tài.
Đêm đó, Vệ Trường Hiên lại không ngủ. Chàng rón rén rời doanh trướng, đến trước lều của Trần Ngôn, Thấy trong trướng sáng đèn, chàng không thống báo đã bước vào trong.
"Tướng quân, chuyện điều tra quân tình ngày mai, xin hãy để ty chức đi."
"Vì sao đột nhiên lại đến xin nhiệm vụ?" Trần Ngôn dường như đoán được chàng sẽ tới, không nhanh không chậm hỏi.
"Lúc trước ty chức đã đi qua đường nhỏ ở Loạn Thạch thành, tương đối quen địa hình, khả năng điều tra được sẽ cao hơn."
Trần Ngôn buông thư trong tay xuống, ánh mắt nóng lên, "Nói thật đi, ngươi muốn thay Trần Thiệu có đúng không?"
Vệ Trường Hiên vội cúi đầu, không đáp.
"Tuy chỉ là điều tra quân tình, không trực tiếp giao chiến với địch nhưng vẫn nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi không màng đến sống chết của bản thân sao?"
Vệ Trường Hiên nói, "Đương nhiên ty chức trân trọng tính mạng của mình. Nhưng mà Trần Thiệu, huynh ấy....Sau khi quay về, huynh ấy sẽ thành hôn, không nên xảy ra chuyện gì." Chàng dừng một chút, đánh bạo ngẩng đầu lên, "Chẳng lẽ trong lòng tướng quân không nghĩ thế hay sao?"
Trần Ngôn im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài, "Ngươi nói không sai, quả thật ta không muốn nó xảy ra chuyện. Dù ra chiến trường, ai cũng có thể chết nhưng ta vẫn muốn cố hết sức bảo vệ đứa cháu này. Dù sao nó cũng là huyết mạch duy nhất còn lại của đại ca ta."
Vệ Trường hiên lập tức cúi đầu, "Cho nên xin hãy giao việc điều tra quân tình cho ty chức."
"Vết thương của ngươi thế nào?"
Vệ Trường Hiên nói, "Đã đỡ nhiều."
"Được." Trần Ngôn đứng dậy, "Thế thì giao cho ngươi lãnh binh."
Sau một trân tuyết nhỏ, cả vùng núi đóng băng trắng xóa. Vó ngựa đạp lên băng rất dễ trượt nên quân sĩ phải đi thật dè chừng. Bỗng nhiên có người nói, "Các ngươi nhìn đằng kia kìa!"
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy trên băng nguyên trước mặt là một vùng rộng lớn màu đen. Đó là băng tuyết bị hất ra, để lộ lớp bùn đất.
Vệ Trường Hiên dẫn người đi dọc theo vết bùn đất để lại, hướng về phía trước. Dưới mũ giáp, gương mặt chàng thoáng vẻ ngạc nhiên. Chàng biết kỵ binh thông thường đi qua băng nguyên chỉ để lại vết chân, còn đây nhất định là kỵ binh nặng của Yến Ngu. Chàng không dám hình dung những kỵ binh đó có khôi giáp kiên cố cỡ nào, ngựa chiến dũng mãnh ra sao, mới có thể đạp nát cả băng, biến chúng thành vũng bùn như vậy.
"Các ngươi nhìn vết chân, đoán xem có bao nhiêu người."
Theo sau chàng là một lão kỵ binh trong quân doanh Đông Hồ, thấy vết móng đã biết, "Ở giữa có vết chân sâu cỡ này chắc hẳn do kỵ binh nặng để lại, còn hai bên là kỵ binh nhẹ. Xem ra có ba ngàn kỵ binh nặng, cùng một vạn kỵ binh nhẹ." Nói xong, lão dừng một chút, khom lưng nhìn mặt đất, "Ở đây có một nhóm vết chân rất nông nhưng cứ như đi qua đi lại một hồi, không giống như cùng hành quân theo."
Vệ Trường Hiên cũng cúi gập thắt lưng, nhìn những vết chân lòng vòng kia, "Quả là không đồng hành với đại quân Yến Ngu. Hơn nữa, vết móng rất nông.....chẳng lẽ bọn họ dùng vải mềm bọc vó ngựa?" Nói tới đây, chàng chợt căng thẳng, lập tức ngẩng đầu lên. Nhưng không kịp nữa, một tiếng gió xẹt ngang, sau đó là một trận đau nhói sau đầu.
"Vệ Trường Hiên!" Dương Diễm sực tỉnh trong giấc mộng. Y kinh ngạc sờ mồ hôi lạnh trên trán mình, thò tay vén màn giường.
Phương Minh ở gian ngoài nhanh chóng chạy đến hầu hạ y đứng dậy, cẩn thận quan sát gương mặt tái nhợt của chủ tử mình, dò hỏi, "Công tử....người lại mơ thấy Vệ đại ca sao?"
Dương Diễm yếu ớt gật đầu. Sau khi Phương Minh dùng khăn ấm giúp lau mồ hôi trên trán, y mới thấp giọng nói, "Tiền tuyến có tin tức gì không?"
Phương Minh lắc đầu, "Vẫn chưa có tin gì cả."
"E là chiến báo gửi về triều còn đang đèn nặng trên án." Lời nói của Dương Diễm có chút nóng vội, "Vẫn nên gửi bồ câu đưa tin đến An Dương hỏi thăm một chút."
Phương Minh nói vâng, rồi lại ngập ngừng, "Nhưng lỡ....mấy người trong viện phát hiện ra thì e là sẽ phiền toái."
Dương Diễm ho khan một tiếng, "Ta không lo được nhiều như vậy." Y dừng một lát, "Chuyện Minh Nguyệt lâu đã làm thỏa đáng chưa?"
"Rồi ạ."
Dương Diễm gật đầu, "Được rồi, gọi Đường An đến đây."