Ngắm Tận Non Sông

Chương 31: Biệt ly




Một đêm tĩnh lặng.
Trong nam viện vương phủ, Phương Mình đặt nến một bên, cúi đầu giúp chủ tử cởi áo. Tấm cẩm y đỏ thắm trên vai y đã dính đầy cỏ và bùn, không còn dáng vẻ như ban đầu, lưng áo và khủyu tay cũng rách nát tơi tả do đất đá mài qua.
Buổi trưa, trước khi rời đi, Dương Diễm đã dặn hắn đưa bảng chữ mẫu trên bàn đến tiệm bồi giấy. Hắn biết chuyến này công tử đi sẽ gặp nhiều bất trắc. Nhưng nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ được, tân vương gia lại độc ác đến nỗi xúi ngựa đạp chết đệ đệ ruột của mình. Sau khi về, gương mặt công tử hoảng hốt. Phương Minh cho là y bị ngựa điên dọa sợ nên giận ứa gan, chỉ đành cố nén không nói lời nào.
Hắn nhẹ nhàng vắt khô khăn tay, cẩn thận lau mặt cho công tử. Gương mặt y còn vết trầy da chảy máu ở bên má, nổi bật trên làn da trắng nõn như ngọc, nhìn rất đáng sợ. Phương Minh gắng nhịn, nhưng nhịn không được, đành bực bội nói. "Công tử, sao tên vương gia này còn đáng ghét hơn cả tên trước kia. Bọn họ nhất quyết không buông tha ngài hay sao?"
Dương Diễm lắc đầu, nhẹ giọng hỏi, "Hàn tiên sinh có đến không?"
"Có ạ." Phương Minh đáp, "Hôm nay, công tử vừa bị gọi đi, ta đã sai người tới Đông phường, mang bảng chữ mẫu đến Nhất Mặc Trai."
Nhất Mặc Trai chỉ là một tiệm bồi giấy bình thường, điều duy nhất không bình thường là hỏa kế trong tiệm chính là thư đồng của Lan Đài lệnh Hàn Bình. Bảng chữ được đưa đến cũng không có gì đặc biệt, chỉ ghi một dòng "Thu ý sắt tác, bất thắng hàn lương".
Dương Diễm hơi gật đầu, "Tiên sinh vừa về tới đô thành đã phải bôn ba khắp nơi, thật là vất vả."
Phương Minh giúp y lau mặt xong, lại thở dài, "Nhưng vẫn chậm một bước. Nghe nói chuyện ở trại ngựa hôm nay rất nguy hiểm. Nếu không có Vệ đại ca.....Hậu quả khó mà lường được."
"Vệ Trường Hiên...." Dương Diễm ngước mắt lên, lẩm bẩm.
Phương Minh lặng lẽ quan sát nét mặt y, hiểu ra vì sao y hoảng hốt. Hắn thở dài, "Công tử đang lo cho Vệ đại ca sao? Huynh ấy là người tốt, nhất định ông trời sẽ phù hộ, không xảy ra chuyện gì đâu." Hắn chặc lưỡi, "Những người có mặt ở đó hôm nay đều nói, con ngựa kia dữ như hổ, ai nhìn cũng khiếp sợ. Không ngờ Vệ đại ca có thể hàng phục nó."
Hắn cúi đầu, vắt khô khăn tay, "Thực ra, lúc ta đến hầu hạ ngài, ta đã luôn cảm thấy huynh ấy không tầm thường, nói cách khác là không giống chúng ta." Hắn thở dài, "Vệ đại ca có khí thế của bậc anh hùng. Cho nên ta đoán sớm muộn huynh ấy cũng rời phủ thôi. Chẳng ngờ lại đi thật."
Dương Diễm im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau mới đột ngột lên tiếng, "Phương Minh, ngươi đến đại doanh của Vũ Lâm vệ một chuyến xem sao."
Phương Minh ngẩn người, "Công tử muốn ta đi thăm Vệ đại ca à?"
"Ta cũng không biết hắn bị thương ra sao, trong lòng cứ thấp thỏm mãi không yên." Dương Diễm cau mày, cực kỳ sầu lo.
Phương Minh cảm nhận được sự sốt ruột trong lời y, vôi thẳng lưng đáp, "Công tử đừng nóng, ta đến đại doanh Vũ Lâm vệ ngay đây."
Hắn khoác áo, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài. Còn chưa ra đến cửa viện thì nghe một tiếng độp. Có người nhảy vào, hắn còn chưa kịp kêu toáng lên thì người kia đã "suỵt" khẽ, "Phương Minh, là ta đây."
Phương Minh nhận ra gương mặt quen thuộc trong bóng tối kia, kinh ngạc đến nỗi nói chuyện cũng lắp bắp, "Vệ.....Vệ đại ca, huynh....không phải bị thương sao?"
Vệ Trường Hiên nâng tay lên sờ mũi, "Chuyện này mà ngươi cũng biết à? Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Phương Minh thấy cổ áo chàng mở tung, để lộ lớp băng vải trên lồng ngực, móng tay cũng dính máu khô, có thể thấy vết thương lúc ấy chẳng nhẹ chút nào. Hắn thở dài, "Đã bị thương như vậy còn chạy lung tung, thậm chí còn nửa đêm trèo tường, không sợ trượt chân ngã bị thương nặng hơn hay sao?"
Vệ Trường Hiên không để ý tới hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn căn phòng phía sau, "Công tử đâu?"
"Ở trong phòng chứ đâu." Phương Minh chỉ, chợt nghĩ ra, "Huynh đột nhiên đến đây để thăm công tử à?"
"Ta....." Vệ Trường Hiên thoáng do dự, "Ta có chuyện muốn nói với y. Ngươi xuống trước đi, để ta tự vào."
Phương Minh ngây ngẩn gật đầu.
Vệ Trường Hiên lại đẩy cửa phòng, thấy Dương Diễm ngồi bên cửa sổ, khoác tấm áo màu ngọc bích. Nghe tiếng kẽo kẹt, y ngước mắt nhìn lên, hàng mi run khẽ như thể không dám chắc, "Ai đó?"
Vệ Trường Hiên đến gần, thấy ánh nến soi ra vết thương trên gò má y, thở dài, "Dã hề, vết thương còn đau không?"
"Vệ Trường Hiên?" Dương Diễm đứng bật dậy, tấm áo khoác hờ trên người cũng trượt xuống. Hai mắt y mở lớn, "Sao ngươi lại đến đây?"
Vệ Trường Hiên sợ y cảm lạnh, liền cởi bỏ áo khoác trên người mình bọc lấy y, cố giữ cho giọng mình thật điềm tĩnh, "Ta đến thăm ngươi."
Dương Diễm sờ tấm áo mang theo thân nhiệt của chàng. Đó là áo khoác của Vũ Lâm vệ, cảm giác hơi thô ráp nhưng rất ấm áp. Y do dự một lát, "Sao hôm nay ngươi lại xuất hiện ở ngự mã viên?"
Nhắc tới chuyện này, Vệ Trường Hiên rầu rĩ nói, "Ta mới vào Vũ Lâm vệ, không biết cách nịnh nọt đám quan nhân thế tộc nên bọn họ cũng không chịu dạy bảo ta. Trần Thiệu biết chuyện của nghĩa phụ ta, lo lắng tâm trạng ta không thoải mái nên xin thúc thúc giao cho hai đứa nhiệm vụ tuần tra Nam Giao, nói là để ta giải sầu." Chàng cúi đầu, nhìn Dương Diễm, bỗng nhiên nói, "May quá. May mà ta ở đấy, bằng không....Ta không dám nghĩ nữa."
Dương Diễm cắn môi, giọng phát run lên, "Ngươi thì thấy may mắn, có biết ta cảm thấy thế nào không?"
Vệ Trường Hiên thấy hơi lạ, ôm gương mặt y, "Ngươi làm sao thế?"
"Ta thà rằng ngươi không ở đó." Nước mắt bỗng lăn xuống từng giọt lớn, "Ta thà rằng chỉ có một mình, dù có bị ngựa đạp chết cũng hơn hôm nay đứng đằng kia, biết ngươi lâm vào hiểm cảnh mà không làm được gì. Vệ Trường Hiên, ngươi có biết không, ta chưa từng hận cặp mắt mù lòa của mình như thế."
Vệ Trường Hiên bị vẻ tuyệt vọng trong tiếng nức nở của y lay động, liền giang tay ôm chặt y vòng lòng, ghé vào tai y, liên tục dỗ dành, "Dã Hề, ta không sao rồi mà."
Dương Diễm kinh ngạc vươn tay, cẩn thận vuốt ve má và khóe môi chàng. Cuối cùng y đặt bàn tay lên, che khuất cặp mắt Vệ Trường Hiên. Lòng bàn tay khẽ ngứa ngáy, bị hàng lông mi dài như cánh bước phất qua phất lại.
Vệ Trường Hiên ôm y hồi lâu, bỗng nói, "Ngươi biết không, Yến Ngu đã bắt đầu động binh ở Tây Bắc."
Dương Diễm rầu rĩ hỏi, "Vậy à?"
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Lần này sẽ khai chiến thật sự. Bây giờ, trừ quân đóng ở An Dương, triều đình còn phái một đội cấm quân trợ chiến." Chàng dừng một lát, "Ta cũng báo danh, ngày mai theo quân nhổ trại."
Dương Diễm giật mình, vùng khỏi vòng tay chàng, lạnh lùng thốt, "Ngươi nói cái gì?"
Vệ Trường Hiên chưa từng thấy y kích động như vậy, có chút sững sờ, "Ta muốn ra tiền tuyến kháng địch? Sao thế?"
Dương Diễm không tin nổi vào tai mình. Sắc mặt y tái mét, quả quyết nói, "Ta không cho ngươi đi."
Vệ Trường Hiên đoán y sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ y phản ứng mạnh như thế. Chàng im lặng một hồi, thấp giọng nói, "Dã Hề, ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, ngươi biết không?"
Chàng ngẩng đầu, nhìn cửa sổ khép hờ. Gió thu đầy trời giữa màn đêm tăm tối.
"Sau khi nghĩa phụ chết, ta luôn tự trách mình, vì sao lúc ấy không nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút, đến trước khi ông ấy uống ly rượu độc kia. Nhưng sau này, ta hiểu rằng ngay cả khi ấy ta đuổi đến kịp thì cũng là gì được đâu. Ta không cứu nổi ông ấy. Người muốn giết ông là Tạ Ngao, một kẻ quyền hạn vô biên. Ta chỉ là tên vô danh tiểu tốt, dù mang nghĩa phụ chạy trốn cũng thoát sao nổi lòng bàn tay của quyền thế?" Chàng cắn chặt răng, nhìn Dương Diễm, "Cũng như hôm nay, ta biết thừa tam ca ngươi cố ý hại ngươi, nhưng không thể vung kiếm giết hắn ! Dù người đứng đầu Mục vương phủ này là đại ca hay tam ca của ngươi, thì chúng ta cũng không thể nắm giữ tính mệnh mình trong tay. Dã Hề, ta chịu đựng đủ những ngày tháng đó rồi."
Chàng đột nhiên vươn tay, mở tung cửa sổ. Gió rét lùa vào, khiến cổ họng chàng như ngập tràn hơi lạnh, "Cho nên ta muốn ra chiến trường, muốn lập quân công vang dội, muốn trở nên nổi bật, không để kẻ khác xem thường!" Giọng chàng nặng như một lời thề, "Ta sẽ không để bất cứ ai làm hại người quan trọng với ta. Chỉ đến khi đó, ta và ngươi mới thật sự nắm tính mạng mình trong tay."
Dương Diễm đã cảm nhận được sự quyết tâm trong từng lời nói mạnh mẽ của chàng. Nhưng y chậm rãi lắc đầu, nhắc lại, "Vệ Trường Hiên, ta không cho ngươi đi."
Vệ Trường Hiên có chút ngạc nhiên. Bọn họ biết nhau nhiều năm như thế, Dương Diễm lúc nào cũng răm rắp nghe theo mình, chưa từng cố chấp phản đối như vậy. Chàng hỏi, "Vì sao?"
"Vệ Trường Hiên, rốt cuộc ngươi có biết chiến trường là nơi thế nào không?" Dương Diễm bỗng nhiên vươn tay nắm lấy vạt áo chàng, gần như quát lên, "Chiến trường không phải cái sân sau mà các ngươi thường đánh lộn, cũng không phải trại ngựa như hôm nay. Ra chiến trường sẽ mất mạng!"
"Dã Hề...." Vệ Trường Hiên bị y níu chặt, có chút lúng túng. Chàng cũng không biết Dương Diễm đào đâu ra bằng ấy sức lực, sửng sốt không nói nên lời.
"Ngươi muốn tung hoành sa trường, ra trận giết địch, chẳng lẽ bắt ta phải bình tĩnh chờ ngươi quay về ở Kiến An cách xa ngàn dặm hay sao?" Dương Diễm gào lớn rồi, nước mắt lại như lũ tràn đê, tong tong chảy, "Lỡ có một ngày, ta ở đây, lúc nằm mơ còn thấy ngươi bên cạnh, nhưng khi mở mắt ra lại hay tin ngươi tử trận sa trường. Vệ Trường Hiên, ngươi nói ta phải làm sao đây?"
Y chôn mặt vào lồng ngực Vệ Trường Hiên, khóc nấc, "Ta phải làm sao đây!"
Thấy y khóc khổ sở như thế, sống mũi Vệ Trường Hiên cũng cay xè. Chàng muốn an ủi, muốn khuyên răn, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ máy móc nói, "Dã Hề, ta sẽ không chết."
Vệ Trường Hiên dừng một chút, lại nói, "Ngươi tin ta, ta sẽ sống sót trở về. Chờ ta lập được quân công, có quan chức, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây. Đến khi ấy, sẽ chỉ có hai ta, không ai quản được chúng ta nữa, được không?"
"Ta không cần ngươi lập quân công cái gì hết ! Ta chỉ muốn ngươi sống sót." Dương Diễm nghiến răng nghiến lợi nói. Thật ra, y muốn nói rằng ngươi thậm chí không cần đến Vũ Lâm vệ, chỉ cần ở bên cạnh ta, làm Vệ Trường Hiên của một mình ta.
"Đương nhiên ta sẽ sống sót rồi." Vệ Trường Hiên lặp lại lời hứa hẹn, cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn Dương Diễm lại cười không nổi.
Cả gương mặt Dương Diễm lấm lem nước mắt. Y thấp giọng nói, "Ngươi biết không, sau cái lần ta bị yểm thuật, lúc nào ta cũng mơ thấy ác mộng, thấy ngươi chết. Rõ ràng mắt ta không thấy gì, nhưng nỗi sợ ấy len vào tận xương cốt ta, khiến ta chỉ vừa nghĩ đến đã rét run. Nỗi khổ ấy, ngươi không hiểu nổi đâu."
Vệ Trường Hiên nghe mà đau xót trong lòng. Chàng lau nhẹ nước mắt trên mặt Dương Diễm, "Dã Hề, ta sẽ không chết. Ta thề."
Dương Diễm giật mình, bỗng nắm lấy cổ tay chàng, "Ngươi thề sao?"
"Đúng, ta thề."
Dương Diễm gật đầu, nét mặt trở nên lạnh lùng, nắm chặt tay Vệ Trường Hiên, "Nếu ngươi dám thề độc, ta sẽ để ngươi đi."
Vệ Trường Hiên nhìn nét mặt không biểu cảm của y, có chút run sợ, nhưng vẫn gật đầu, "Được, ngươi muốn ta thề thế nào cũng được."
Dương Diễm kéo chàng ra cửa phòng. Quanh đây không có người ngoài, vô cùng yên tĩnh. Cả hai cùng quỳ xuống đất. Dương Diễm lạnh lùng nói, "Ngươi lặp lại theo ta."
Vệ Trường Hiên không nghe ai ép buộc bao giờ, nhưng người trước mặt là Dương Diễm nên mới cố nhịn. Lòng chàng hơi cảm thấy bực bội nhưng vẫn kiên nhẫn đáp, "Ngươi cứ nói đi."
"Ta, Vệ Trường Hiên lần này xuất chinh, nếu không thể...."
Vệ Trường Hiên đọc theo y, vừa bất đắc dĩ vừa cười thầm Dã Hề tính tình trẻ con. Chàng đã tứ cố vô thân, nếu thật sự chết trên chiến trường thì dù thề độc đến mấy cũng chẳng ứng nghiệm lên ai được.
Dương Diễm nhắm mắt, chậm rãi nói, "Nếu không thể bình an trở về, thì Dương Diễm sẽ thịt nát xương tan, chết không có chỗ chôn."
Lời này vũng vàng như tiếng sấm, khiến Vệ Trường Hiên nghe xong mà sững sờ. Chàng sực tỉnh ra, vội vươn tay che miệng Dương Diễm, quát, "Ngươi nói bậy bạ gì thế?" Rồi quay đầu lẩm nhẩm, "Các vị thần phật ở bốn phương tám hướng, Dã Hề chỉ là đứa trẻ con nói bừa thôi, các vị Bồ Tát Phật Tổ nhất định đừng cho là thật."
Chàng nhớ ngày trước, mỗi lần mình nói lời bậy bạ, nghĩa phụ lại nhìn trời cao giải trình. Nói xong mấy câu này, chàng mới buôn Dương Diễm ra. Thấy mặt y lấm lem nước mắt, nghẹn ngào nói, "Chẳng lẽ ngươi không biết, nếu ngươi không quay về thì ta sống cũng chẳng sống nổi."
"Dã Hề....." Vệ Trường Hiên bỗng chẳng thể thốt được câu nào, đau thương vô hạn. Nếu mình không còn đây nữa, Dã Hề sẽ ra sao?
Hai người dựa vào nhau trong đình viện đen tối, giống như những đêm lạnh lẽo nhiều năm trước kia. Tiếng khóc Dương Diễm khản dần, rồi mới thấp giọng nói, "Ngươi nhất định phải đi sao? Lỡ như....." Y cắn môi dưới, "Lỡ như tam ca lại tìm đến ta gây chuyện, ngươi không còn ở đây bảo vệ ta."
Y nói đến là tội nghiệp, lông mi rũ xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương, khiến trái tim Vệ Trường Hiên mềm nhũn. Chàng sờ đầu y, nói, "Hẳn là thời gian này, hắn sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu."
"Vì sao?"
"Bữa tối nay, hắn sai người đưa con ngựa Liệt Phong đến doanh trại của chúng ta, nói là cảm ơn ta đã cứu ngươi." Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Hắn không việc gì phải vô duyên vô cớ lấy lòng ta, chắc hẳn nguyên nhân là ngươi. Bây giờ Yến Ngu khai chiến, mà người được coi trọng nhất trong trận chiến là ông ngoại của ngươi. Dương Quyết tuy vừa độc ác vừa ngu xuấn nhưng ít ra vẫn thức thời. Ta đoán trước khi chiến sự qua đi, hắn sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ."
Dương Diễm cúi đầu thở dài. Y chậm rãi đứng lên, quay vào phòng mình, "Ngươi lại đây."
Vệ Trường Hiên làm theo, đi vào nội thấy, thấy y mò tới bên một chiếc tủ lớn, kéo ngăn kéo ra. Vệ Trường Hiên vội hỏi, "Ngươi muốn tìm gì thì gọi Phương Minh đến giúp cho."
Dương Diễm lại lắc đầu, "Không cần." Y mờ mẫm một lát, "Tìm thấy rồi."
Thứ y cầm là một thanh chủy thủ được bọc trong bao da, dài ước chừng ba bốn thước, màu đen thẫm như mực. Y đưa nó cho Vệ Trường Hiên, "Ngươi cầm theo bên người để phòng thân."
Vệ Trường Hiên nhận lấy, rút ra xem thử. Hàn quang bắn ra bốn phía, quả là được rèn đúc bằng kỹ nghệ thượng thừa. Chàng biết rõ khi ra trận, chủ thủ không chạm nổi vào kẻ địch, nhưng cũng không nỡ phụ lòng Dương Diễm, cất nó vào lòng, "Ta nhất định sẽ mang theo, xem như ngươi ở cạnh ta."
Bọn họ nói chuyện đến hơn nửa đêm, bên ngoài đã vang năm tiếng gõ. Vệ Trường Hiên sực tỉnh ra, "Giờ mão điểm binh, ta phải về doanh trại thu dọn. Dã Hề, ta đi đây."
Dương Diễm bước về phía chàng, vươn tay nắm tay áo Vệ Trường Hiên như luyến tiếc, thấp giọng gọi, "Vệ Trường Hiên."
Trong lòng Vệ Trường Hiên có cả trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chàng cúi đầu, đặt môi lên môi Dương Diễm. Môi y vẫn lạnh như trước, còn vương vị mặn chát của nước mắt. Vệ Trường Hiên nhắm mắt lại, muốn ghi nhớ vĩnh viễn khoảnh khắc này trong lòng. Hôn y hồi lâu, cuối cùng chàng kiên quyết rời ra, "Dã Hề, ta đi đây."