Ngắm Tận Non Sông

Chương 12: Tranh đoạt




Tháng tám là mùa hoa sen tàn. Những bông sen trong hồ nước vườn sau Mục vương phủ, qua những ngày rực rỡ đua sắc, những cánh phớt hồng đã lụi tàn hơn nửa, chỉ còn lại chút nhụy hoa vàng nhạt lẫn trong đám lá xanh.
Đám hạ nhân ai nấy đều bận rộn. Mấy ngày trước, bệnh tình Mục vương càng chuyển biến xấu, không thể ăn uống gì. Trưởng công tử hạ lệnh chuẩn bị hậu sự, ngay cả quan tài cũng đã sắm sửa xong, chẳng qua chỉ còn đợi thời khắc sau cùng. Nhưng bất ngờ, tối hôm qua, Mục vương lại khởi sắc, cơn sốt cũng lui đi phần nào. Người hầu bên cạnh vương gia nói, khi ngồi dậy được, ngài còn uống một bát canh sâm.
Trong vườn sau yên tĩnh, Dương Quyết nổi giận đùng đùng, quát mắng ai đó, "Lúc trước ngươi nói với ta thế nào? Kế này ngươi nắm chắc, vậy kết quả thì sao?" Hắn gần như muốn gào ầm lên nhưng vẫn cố nén lại, từng lời rít qua kẽ răng, "Phụ vương không phải vẫn yên ổn quay về hay sao? Đám người ngươi tìm về đã ngốn của ta mười vạn lạng bạc, không phải con số nhỏ đâu!"
Người trẻ tuổi bị hắn trút giận là Hà Diễn, tổ tiên làm quan trong triều nhưng đến hai đời nay thì bắt đầu suy tàn, giờ chỉ còn là mưu sĩ thủ hạ nhỏ bé trong Mục vương phủ. Bên cạnh Dương Quyết đa phần là đám thiếu niên võ sĩ hữu dũng vô mưu. Hắn luôn muốn có một trí giả thông minh mưu lược theo hầu, nên ưng ý tên Hà Diễn này. Hà Diễn cũng không phụ lòng hắn, đưa ra nhiều ý kiến rất hay ho. Nhưng tiếc là lần này, gã làm hỏng chuyện lớn, bị Dương Quyết trút cơn giận ngút trời.
"Công tử, ta cũng không biết sự tình sẽ thành như thế." Hà Diễn run cầm cập, cúi mình đáp, "Để đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa, ta đã tự mình đi theo, chứng kiến bọ họ đầu độc ngựa. Ai ngờ.....bọn họ lại đổi xe ngựa....."
"Phế vật!" Dương Quyết nghe gã giải thích, tức mình đá một cú vào bụng, khiến gã ngã lăn ra, "Bây giờ thân thể phụ vương không ổn, ta muốn cái gì cũng chẳng giành được. Để ngươi lại thì có ích gì, chẳng bằng giết quách đi!"
Hà Diễn nước mắt giàn giụa, bò đến ôm chân hắn, "Tiểu nhân đối với công tử hết mực trung thành, trời đất chứng giám. Chuyện lần này không nhỏ, xin công tử niệm tình tiểu nhân không có công lao cũng có khổ lao mà tha cho tiểu nhân!"
Dương Quyết muốn đá hắn thêm cú nữa, nhưng thấy xa xa có người chạy tới. Đó là tên sai vặt của thủ hạ hắn, vừa đến gần đã rối rít kêu, "Công tử, người của Sở Trung Lô gia tới rồi."
Mới nghe vậy, sắc mặt Dương Quyết chợt mừng rỡ. Đợi tiểu tư đi rồi, hắn mới lẩm bẩm, "Ta biết là ngoại tổ sẽ không bỏ mặc ta mà." Hắn nâng chân định bỏ đi, bỗng quay đầu nhìn Hà Diễn đang quỳ trên đất, hỏi, "Những chuyện sau đó, ngươi có xử lý sạch sẽ không đấy?"
Hà Diễn vội vàng gật đầu, "Trên đường về, ta đã phao tin đồn cho bọn sơn tặc ở Tấn Châu rằng có đám người đang cầm mười vạn bạc trắng, cho nên đã phục kích cướp bạc, giết sạch bọn họ rồi, thu dọn không sai bước nào."
Dương Quyết cuối cùng mới dịu đi, chỉ vào mặt gã, "Bây giờ thì ngậm chặt cái miệng ngươi lại, mau đến Đông phường tìm Hàn tiên sinh."
Một con bồ câu thong thả đậu xuống bên bệ cửa sổ, ngo ngác nhìn quanh, mổ khẽ lên song cửa khắc hoa văn. Dương Diễm ngồi bên dưới, nghe động, khẽ ngẩng đầu lên. Bồ câu kêu rù rù hai tiếng. Y không nhìn thấy bồ câu rốt cuộc có hình dạng gì, nhưng sắc mặt có chút mừng rỡ, huýt sáo khe khẽ. Bồ công động cánh, tức tốc bay đi.
"Tứ công tử." Có người đi vào từ hành lang, khẽ gọi, "Vương gia mời người tới."
Dương Diễm nhận ra đây là giọng của đại quản sự Phương Vận. Y kinh ngạc đứng lên, "Phụ vương tìm ta sao?" Rồi vội vàng vươn tay về phía trước, có chút nghi hoặc, "Phương bá, các ca ca đã đến đó chưa?"
Phương Vận nắm tay, khẽ thở dài, "Vương gia không triệu các công tử khác. Xin tứ công tử theo ta."
Dương Diễm đã quen đường trong vương phủ. Y nhận ra Phương quản sự không dẫn mình đi theo đường vào nội viện thông thường mà vào từ cửa sau. Lão chậm rãi mở cửa phòng, lên tiếng, "Tứ công tử, mời vào."
Dương Diễm mò mẫn đi vào phòng, chỉ cảm thấy đồ đạc bài trí vẫn quen thuộc. Thế nhưng mùi huân hương hòa cùng mùi thuốc đắng khiến y có cảm giác thật nặng nề. Lúc y lảo đảo hướng về bên giường, giọng Dương Diệp chợt vang lên, "Diễm Nhi đến rồi đấy à?"
Dương Diễm vội vàng quỳ xuống, "Bái kiến phụ vương."
"Không cần quỳ. Đến đây với phụ vương." Giọng Dương Diệp thều thào yếu ớt.
Dương Diễm chậm rãi bò dậy, đi về phía giường. Bàn tay đang quờ quạng đằng trước của y bỗng rơi vào một bàn tay to lớn khác, của phụ thân y. Hốc mắt y bỗng nhiên chua xót, suýt nữa thì quỳ sụp xuống bên giường. Bởi vì đã rất lâu rồi, y chưa được nắm bàn tay phụ thân.
"Phụ vương, vết thương của người đỡ hơn chưa?" Dương Diễm không nhìn được gương mặt phụ thân, nhưng y cảm nhận được lòng bàn tay đang nắm lấy tay mình nóng bỏng, khiến y không khỏi hoảng sợ.
Ánh mắt Mục vương mờ mịt. Hắn phải đến rất gần mới nhìn được diện mạo nhi tử, nhưng Dương Diễm thì không hay biết gì hết. Y chỉ mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía phụ vương. Trong hốc mắt mơ hồ có ánh nước lấp lánh.
Mục vương nâng mặt nhi tử lên, tỉ mỉ ngắm nhìn. Đã lâu rồi hắn chưa nhìn kỹ đứa con này đến vậy, giờ lại ngắm thật lâu, đến mức quên cả đáp lời.
"Phụ vương...." Dương Diễm có chút bất an. Y nhận thấy hơi thở của phụ thân suy yếu, bỗng cảm thấy kinh hoảng. Y sợ rằng vị phụ thân luôn lạnh nhạt với mình này cứ thế chết đi ngay trước mặt.
"Dã Hề." Mục vương khẽ gọi một tiếng.
Dương Diễm giật mình ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn.
"Đây là tên mẫu thân con đặt cho con, đúng không?" Mục vương trầm giọng nói, "Khuôn mặt con quả thật rất giống nàng."
"Diễm nhi, ta biết con thầm oán phụ thân. Con cảm thấy ta không tốt với con như với các ca ca, có đúng không? Thực ra....." Mục vương khẽ lắc đầu, "Ta rất sợ trông thấy con. Con quá giống A Y Na. Cứ thấy con, ta lại không cầm lòng được mà nhớ đến nàng."
Dương Diễm giật mình. Y biết A Y Na là tên thuở nhỏ của mẫu thân mình. Phụ thân có ba vương phi, mà người nào cũng là kết hôn vì chính trị. Y không hề biết, phụ thân mình có cảm tình gì với mẫu thân mà không nỡ xa rời.
"Năm đó, khi ta còn là hoàng tử, từng ở Hà Tây sinh sống nửa năm. Đó là địa bàn của Thác Bạt gia, cũng là nơi ta lần đầu gặp A Y Na. Khi ấy, nàng mới mười lăm tuổi, xinh đẹp vô cùng, tựa như nàng công chúa. Mà trong lòng người Đông Hồ, nàng cũng là công chúa thật. Nữ nhi trong các gia tộc Đông Hồ không kiêng dè xuất hiện bên ngoài. Lần nào có lễ hội, nàng cũng hòa vào đám người, khi thì nhảy múa, khi thì gảy đàn không hầu. Tiếng đàn của nàng rất hay." Mục vương hiển nhiên đã đắm chìm trong hồi ức. Gương mặt uể oải của hắn chợt sáng rực lên, tựa như chính bản thân đã quay về những tháng năm ở biên cảnh, lúc còn là một hoàng tử trẻ trung phơi phới, "Thế nhưng ta thậm chí còn chẳng có nổi cơ hội nói chuyện với nàng. Nàng là nữ nhi duy nhất của Thác Bạt Tín, mà ta chỉ là một hoàng tử không được sủng ái. Lúc ấy, trong mắt Thác Bạt Tín còn chẳng có ta, chỉ muốn cho nữ nhi mình kết duyên với tam ca của ta, cũng là Hiếu Tông hoàng đế sau này. Nhưng tiếc rằng cuộc liên hôn đó đã bị Hiếu Tông hoàng đế cự tuyệt. Vì thân phận không đủ cao, dù ta có muốn kết thân cùng Thác Bạt gia thì cũng chỉ có thể cưới thứ nữ, cũng chính là mẫu thân của đại ca con."
"Sau này ta bị triệu hồi về Kiến An, phong làm Mộc vương, ngỡ rằng cả đời này chẳng còn cơ hội gặp lại A Y Na nữa. Không ngờ Thác Bạt Tín lại đi sai một nước, suýt nữa thành phản tặc. Để chiêu an lão, ta cuối cùng cũng thuận lợi cưới được nữ nhi của lão." Mục vương nói tới đây, quay sang nhìn Dương Diễm. "Diễm nhi, con biết không? Khi đó ta cảm thấy may mắn làm sao khi có được quyền thế lớn trong tay. Bởi ta biết rõ, nếu các huynh đệ khác không vô dụng thì dù ta có là thân vương cũng chẳng đến lượt được đi chiêu an Thác Bạt Tín, càng không đến lượt ta cưới mẫu thân của con."
Hắn im lặng thật lâu, đôi mắt đục ngầu bỗng nhiên đổ lệ, "Nhưng mà hóa ra ta đã lầm.... Quyền thế có thể hủy hoại nhiều hơn những gì ta lấy được."
"Diễm nhi, những lời này các ca ca của con không biết, ta chỉ có thể nói cho một mình con, bởi vì ta mong con có thể bình yên sống tiếp." Mục vương nhẹ nhàng xoa đầu Dương Diễm, thì thầm, "Con phải hiểu, phụ vương không thân cận con không phải vì không thương con. Chỉ vì trời sinh con đã mù hai mắt. Nếu ta quá yêu thương con thì sợ rằng kẻ khác sinh lòng ganh ghét, tìm cách hại con."
Dương Diễm cũng rơi nước mắt, nhào vào lòng phụ thân mà khóc nức lên, "Phụ vương, con biết, con biết hết mà."
"Con....không muốn tranh đoạt gì...." Mục vương lại trầm giọng xuống. Hắn đã nói quá nhiều, hơi thở càng suy yếu, nhưng vẫn gắng chút sức tàn, "Ta chi muốn con sống thật tốt....."
Đúng lúc này, bên ngoài căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng quát tháo. Giọng nói kia rất quen tai, hình như là Dương Quyết đang làm ầm gì đó, nhưng có rất nhiều âm thanh hỗn loạn khác chen vào. Ngay sau đó, ngay cả giọng Dương Đại cũng vang lên.
Dương Diễm bất an quay đầu lắng nghe, nói khẽ, "Hình như đại ca và tam ca đang tranh cãi bên ngoài."
Mục vương đương nhiên cũng nghe thấy tiếng ồn. Hắn thở dài, "Lũ con trời con phật của ta....."
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh màn xanh xám, nhớ đến màu thiên thanh của bầu trời thảo nguyên. Dường như tiếng đàn không hầu lại văng vẳng bên tai. Hắn bất chợt nắm lấy tay nhi tử, dặn dò, "Diễm nhi, sau đây phụ vương muốn nói với con vài lời cuối cùng. Con tuyệt đối không được nói cho người ngoài nghe dù chỉ một câu một chữ."
"Các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn ta bên ngoài. Người trong kia là phụ vương của ta, ta là tam công tử của Mục vương phủ. Mấy tên tay sai Tả Kiêu vệ mà cũng dám cản đường?" Dương Quyết thở phì phò, nhưng quân lính canh cửa vẫn đứng đơ như tượng gỗ. Hắn lại quay sang chỉ vào nam nhân mặc trường bào bên canh, "Đây là Ngự sử Lô đại nhân từ Sở Trung Lô thị, cũng chí là thê đệ của phụ vương. Nếu ngươi làm chậm trễ chuyện quan trọng của ta, các ngươi gánh được trách nhiệm sao?"
Lính canh không để tâm, chỉ lắc đầu, "Tam công tử, chúng ta không biết ai là Lô đại nhân hay Lý đại nhân. Ty chức chỉ biết là trưởng công tử đã dặn dò, không có lệnh của ngài thì không ai được quấy rầy vương gia."
"Ngươi thật to gan!" Dương Quyết ỷ có cậu chống lưng, khí thế càng hùng hổ, giơ tay cho binh sĩ kia một cú bạt tai, "Khi phụ vương còn chưa quay về, chuyện lớn chuyện nhỏ trong vương phủ đều do ta quản lý. Có tin ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi ngay bây giờ không!"
Binh sĩ kia bị tát, chỉ hơi lung lay chứ không chút sứt mẻ. Dương Quyết giận đến phát run, quay sang nói với người đằng sau, "Cữu cữu, người xem tên Dương Đại kia kiêu căng hợm hĩnh chừng nào. Phụ thân còn chưa chết mà hắn đã phái Tả Kiêu vệ đến khống chế vương phủ!"
Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, "Tam đệ, nếu ta thật sự kiêu ngạo như đệ nói thì sẽ không cho đệ la lối trước phòng bệnh của phụ vương."
Dương Quyết xoay lại, thấy vị đại ca này, gương mặt thoáng căng thẳng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường, "Ta muốn vào gặp phụ vương."
"Phụ vương đang bệnh, không muốn gặp người không liên quan."
"Ngươi nói ai là người không liên quan." Dương Quyết nổi giận đùng đùng.
Dương Đại cũng chẳng thèm nhìn hắn, chỉ quét mắt sang vị Lô ngự sử bên cạnh, "Vị này hẳn là Lô Lê, Lô đại nhân. Không biết các hạ ngàn dặm xa xôi từ Sở Trung đến Kiến An là vì việc gì?"
Lẽ ra Lô Lê là trưởng bối, nhưng gã lại e sợ vị trưởng công tử tâm cơ thâm trầm này, chắp tay nói, "Phụ mệnh gia phụ, có việc muốn thương nghị với Mục vương điên hạ."
"Ta nói phụ vương đang bệnh, không tiện gặp khách. Các hạ vẫn nên về đi."
Dương Quyết không nhịn được nữa, mở miệng quát lớn, "Dương Đại, phụ vương theo ngươi ra ngoài xử lý công vụ mới gặp chuyện. Giờ ngươi tìm mọi cách ngăn chúng ta thăm phụ vương, rốt cuộc có mưu đồ gì?"
Dương Đại bấy giờ mới nhìn sang, cười lạnh, "Tam đệ có biết phụ vương vì sao lại gặp chuyện không may không? Hay để ta nói cho các vị nghe tường tận?"
Người trong vương phủ ai cũng biết Mục vương ngã khỏi xe ngựa nên mới bị thương. Nhưng xe liễn cùng ngựa cưỡi trong vương phủ đều có chuyên gia xử lý cẩn thận, sao lại có chuyện ngã khỏi xe? Không ai biết hôm đó chính xác xảy ra chuyện gì. Bây giờ trưởng công tử nói tới, mọi người không khỏi căng thẳng lắng nghe.
"Lần này, chúng ta tới Hà Tây, sau đó đi An Dương. Ngoài thành An Dương có một con đường núi dốc đứng. Các ngươi đều biết, cỗ xe ngựa kia của ta do Nguyệt Khê quốc chế tạo, bánh xe bọc da mềm. Phụ thân không chịu được đường núi xóc nảy, cho nên đi được nửa dặm đường thì đổi xe với ta. Ai ngờ sau khi đổi xe chưa được bao lâu thì ngựa bỗng nhiên nổi điên, chạy thẳng về phía trước, muốn lao xuống vách núi. Nếu không phải thủ hạ của ta Kỳ Liên Dương ra sức ghìm xe ngựa thì giờ này phụ thân đâu chỉ ngã bị thương, có khi đã tan xương nát thịt dưới vực thẳm." Giọng nói của hắn lạnh như băng, "Sau khi ta kiểm tra kỹ càng, hai con ngựa điên đã bị kẻ khác đút xà thảo. Sau khi ăn phải thứ cỏ này, ngựa sẽ bị máu xông lên não, phi nhanh không ngừng. Nếu không ngăn lại được thì chúng sẽ chạy đến chết mới thôi. Kẻ hạ độc ngựa đúng là thủ đoạn cay nghiệp. Hắn có lẽ đã bám theo đoàn của ta cả dọc đường, đợi đến khi tới gần đường dốc mới ra tay, mục đích là để dồn ta vào chỗ chết, nhưng không ngờ lại hại nhầm phụ thân. Tam đệ, đệ nghĩ xem loại người nào lại muốn lấy mạng đại ca như thế?"
Dương Quyết trợn mắt nhìn hắn, đáy lòng lạnh run, nhưng vẫn kiên quyết nói, "Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Phụ thân ngồi xe ngựa của ngươi mới xảy ra chuyên, kẻ đáng nghi nhất chẳng phải ngươi sao!"