Ngầm Mê Muội

Chương 36: Vì sao em vẽ anh?




“Vậy tớ đi lên đây.” Lục Giai Ân đứng dưới lầu nói tạm biệt Hàng Hữu.

Hàng Hữu gật đầu, lúc Lục Giai Ân định quay người rời đi cậu bỗng nhiên lên tiếng gọi.

“Lục Giai Ân.”

“Lục Giai Ân quay người lại nói: “Hả?”

Hàng Hữu hạ giọng, hỏi cô: “Bây giờ cậu có bạn trai không?”

Trong lòng Lục Giai Ân run lên, cô do dự rồi nói không có.

“Tớ chuẩn bị đi du học, nên cũng không muốn có bạn trai.” Cô nhẹ giọng giải thích.

Lục Giai Ân không biết mục đích câu hỏi này của Hàng Hữu là gì nên khi giải thích cô cũng uyển chuyển nói ra lời từ chối của mình.

Hàng Hữu “Ồ” một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên.

“Tớ rất vui khi nghe thấy điều này.”

Lục Giai Ân hơi giật mình, chỉ thấy Hàng Hữu cúi đầu xuống, xòe hai tay nở nụ cười: “Tớ tặng cậu một món quà.”

Trên lòng bàn tay to lớn rắn chắc của người thanh niên thình lình xuất hiện một sợi dây chuyền bằng bạc, giữa sợi dây chuyền có một con gấu túi nhỏ, rất xinh đẹp, dễ thương.

“Tớ…” Lục Giai Ân chớp mắt, vừa định từ chối thì chiếc dù trong tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

Hàng Hữu trực tiếp cầm lấy chiếc dù của Lục Giai Ân, luồn sợi dây chuyền qua tay cầm của chiếc dù, sợi dây chuyền khá rộng, xuyên thẳng qua thân dù đáp xuống cổ tay Lục Giai Ân.

Cảm nhận được chút mát lạnh trên làn da, Lục Giai Ân ngước mắt lên nhìn Hàng Hữu. 

Thời tiết mùa hè oi bức nóng ẩm, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi.

“Cũng chỉ là một món quà thủ công nho nhỏ thôi, cậu đừng câu nệ.” Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp: “Tớ vẫn giữ bức tranh cậu vẽ tặng tớ mà tớ còn chưa tặng lại cậu món quà đáp lễ đâu.”

“Không cần đâu.” Lục Giai Ân lắc đầu.

“Sao lại không cần?” Hàng Hữu cười khẽ: “Cậu lên đi.”

Lục Giai Ân nhìn sợi dây chuyền trên cổ tay, do dự một chút rồi gật đầu.

“Thế tạm biệt cậu nhé.”

“Tạm biệt.” Hàng Hữu cười nói.

*

Sau khi cô về đến nhà, tắm rửa xong xuôi cũng đã hơn tám giờ tối.

Bà ngoại đã sớm đi nghỉ nên căn nhà hoàn toàn yên tĩnh. 

Căn phòng trống trải, đêm hè yên ắng tĩnh lặng, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng xe hơi chạy qua.

Lục Giai Ân nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà tối om. 

Vẻ ngoài của Hàng Hữu không thay đổi nhiều, nhưng tính cách thì khác hẳn với chàng trai trước kia cô từng quen biết.

Không biết có phải vì tai nạn ngày đó hay không mà tính cách của cậu ấy bây giờ so với thời trung học điềm tĩnh hơn nhiều, giống như đã bị gọt giũa những góc cạnh rực rỡ nhất.

Cũng có lẽ… do sự xa lạ sau một khoảng thời gian dài không gặp đã khiến cậu ấy không thể hiện được tính cách ban đầu của mình.

Lục Giai Ân xoay người lại, cũng không chắc chắn.

Cô nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người lúc đứng dưới lầu, trong lòng cô rối bời.

Chiều nay, cuộc gặp mặt giữa hai người giống như một cuộc tái ngộ giữa những người bạn học bình thường, không có gì đặc biệt.

Cho đến khi Hàng Hữu đưa cô về đến dưới lầu.

Hàng Hữu không nói rõ ràng, nhưng câu nói của cậu ấy “Tớ rất vui” vẫn luôn văng vẳng bên tai cô.

Hơn nữa, chữ ký trên WeChat của cậu ấy…

Lòng Lục Giai Ân rối bời.

Nếu Hàng Hữu thực sự muốn hai người một lần nữa bắt đầu lại, cô có muốn hay không?

Nếu là mấy năm trước, đáp án chắc chắn là có.

Nhưng bây giờ…

Mãi lâu sau, Lục Giai Ân thở một hơi thật dài, nhắm mắt đi ngủ.

*

Cùng lúc đó, ở dưới lầu, Tần Hiếu Tắc đang ngồi trong xe, ngả người trên ghế lái.

Trong xe có một lon bia, anh đưa tay mở nắp lon rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Vị bia hơi chát len qua cổ họng, đêm hè ngoài xe lặng gió, tĩnh mịch.

Tần Hiếu Tắc cười lạnh, anh bỗng nhiên cảm thấy hành động của mình thật nực cười.

Rốt cuộc là điều gì đã khiến anh không biết tự lượng sức mà tự tin lái xe từ Bình Thành đến đây tìm cô?

Vì bức tranh kia ư?

Đêm đó khi nhìn thấy bức tranh, anh đã không thể tin được mà lên mạng tìm kiếm thông tin.

Tin tức về Triển lãm mỹ thuật Bình Thành tràn ngập khắp nơi, những bức ảnh đoạt giải cũng được đăng lên rất rõ nét trên khắp các trang mạng.

Sau khi xác định người trên bức tranh chính là mình, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tần Hiếu Tắc chính là muốn chạy tới gặp Lục Giai Ân.

Anh muốn gọi điện cho cô, nhưng anh nghĩ chắc hẳn giờ đó Lục Giai Ân đã ngủ rồi.

Anh nhìn trên vòng bạn bè của Lục Giai Ân thì biết được cô đã về thành phố C.

Chuyến bay sớm nhất sáng mai là lúc chín giờ, sân bay cách nhà Lục Giai Ân khá xa. Nếu bay muộn hơn một chút thì thời gian anh đến lại càng muộn.

Anh sốt sắng không chờ nổi, một giây cũng không muốn đợi thêm, vì vậy anh lập tức quyết định tự lái xe đến thành phố C tìm Lục Giai Ân.

Anh lái xe thâu đêm, đến đây vừa lúc thấy Lục Giai Ân và bà ngoại bước ra khỏi cửa.

Vừa muốn lên tiếng gọi cô thì Tần Hiếu Tắc chợt nhớ ra hình tượng của mình lúc này thật tệ.

Vì vậy anh đứng dưới lầu nhà Lục Giai Ân, cạo râu, dùng nước khoáng rửa mặt, súc miệng. 

Bất đắc dĩ sửa sang lại hình tượng xong, Tần Hiếu Tắc yên tâm ngồi chỗ này chờ Lục Giai Ân trở về.

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy chờ đợi cũng là một điều dễ chịu.

Nhưng điều anh không ngờ tới chính là, cuộc chờ đợi này kéo dài một mạch đến đêm.

Điều anh chờ được đó là hình ảnh Lục Giai Ân và Hàng Hữu cùng nhau trở về.

Lục Giai Ân mặc một chiếc váy dài màu nhạt, dáng người mảnh mai xinh đẹp, cùng với người thanh niên đứng bên cạnh trông rất xứng đôi.

Nhìn thấy cảnh hai người trò chuyện dưới lầu, Tần Hiếu Tắc khó có thể kiềm chế cảm xúc ghen tuông và giận dữ kìm nén trong lòng.

Những háo hức chờ mong khi chờ đợi thoáng chốc tan biến không còn một mảnh.

Anh lái xe mười tiếng đồng hồ, không phải là để đến xem cảnh tượng này!

Lúc Hàng Hữu tặng quà cho Lục Giai Ân, anh đã suýt bóp nát chiếc điện thoại cầm trên tay.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ vừa đi hẹn hò về.

Hơn nữa, buổi hẹn hò thật vui vẻ.

Trong bóng đêm mờ ảo, khuôn mặt Lục Giai Ân dường như vô cùng dịu dàng.

Trăng sáng chiếu soi, nam thanh nữ tú.

Nhìn qua hai người có vẻ như lưu luyến không rời.

Tần Hiếu Tắc nhìn qua tấm kính ô tô, hai mắt đỏ rực như muốn phun lửa, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Hiện tại anh chỉ có hai lựa chọn: đi hay ở.

Nhưng cuối cùng trong lòng anh vẫn không muốn từ bỏ.

Cho dù đã thấy được cảnh tượng này đi nữa anh cũng không cam lòng cứ vậy mà rời đi.

Tần Hiếu Tắc uống xong lon bia rồi bước xuống xe ném vỏ lon vào thùng rác.

Anh đứng dựa vào bên cạnh xe và châm một điếu thuốc.

Trong làn khói thuốc lượn lờ, anh nhấc điện thoại vừa gọi Lục Giai Ân, vừa ngẩng đầu lên nhìn ban công nhà Lục Giai Ân.

Điện thoại “Tút —” lên một tiếng rồi ngay sau đó nhanh chóng bị cúp máy.

Các cửa sổ trong nhà Lục Giai Ân đều tối om, chắc là cô đã đi ngủ.

Đến bây giờ anh đã dần học được cách nghĩ cho Lục Giai Ân, nhưng thật đáng tiếc là họ đã chia tay.

Tần Hiếu Tắc tự cười chế giễu bản thân, sau đó anh tiện tay ném tàn thuốc vào thùng rác.

*

Ngày hôm sau lúc Lục Giai Ân tỉnh dậy thì thấy cuộc gọi nhỡ của Tần Hiếu Tắc trên di động.

Thời gian là gần mười một giờ tối hôm qua, thời gian đổ chuông rất ngắn.

Khuya như vậy anh gọi điện cho mình làm gì?

Với tính cách của Tần Hiếu Tắc, nếu thực sự xảy ra chuyện anh nhất định sẽ gọi lại, hơn nữa, thời gian gọi còn ngắn như vậy…

Lục Giai Ân suy nghĩ một hồi, cô nghĩ rằng chắc anh ấn nhầm số nên không quan tâm nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô chào bà ngoại đang ở ban công định đi ra ngoài.

“Bà ơi, con xuống nhà đi dạo một chút. Tiện đường con mua đồ ăn sáng luôn, bà muốn ăn gì ạ?”

Thời gian gần đây ngày nào cô cũng đi bộ vài ki lô mét để rèn luyện thân thể.

Tống Chỉ Huệ cũng không quay đầu lại mà nói: “Hai cái bánh bao nhân rau nhé.”

“Vâng, con đi một lát rồi về ạ.”

Lục Giai Ân mặc chiếc áo thun trắng rộng rãi phối với quần dài, sau đó cô thay giày thể thao rồi đi ra khỏi nhà.

Hôm nay trời nhiều mây nên sáu giờ sáng mà sắc trời vẫn u ám, nhiệt độ ngoài trời cũng không quá cao.

Sau khi đi vài vòng quanh tiểu khu, Lục Giai Ân đi đến cửa hàng bán đồ ăn sáng trong chợ để mua sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao.

Cửa hàng bánh quẩy rất đông khách nên khi đến nơi cô phải xếp hàng chờ mua.

Chủ tiệm bánh quẩy là một cặp vợ chồng, bác gái làm bột, bác trai chiên quẩy.

Lục Giai Ân trả tiền, mắt nhìn chằm chằm vào chảo dầu chiên.

Khi cho những dải bột xoắn dài màu trắng vào chảo dầu, tiếng lách tách vang lên kèm theo một chuỗi bọt khí, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.

“Cô gái còn đi học hay đi làm rồi? Sáng dậy sớm thế?” Bác trai chiên quẩy ngẩng đầu lên hỏi cô.

Lục Giai Ân cười cười trả lời: “Cháu vẫn đi học, cháu ở gần khu này ạ.”

“Ồ, vậy là về nghỉ hè.” Bác trai lau mồ hôi, đáp lại cô.

Chiếc đũa dài khoắng vài cái trong chảo, bác trai vớt những chiếc quẩy ra để ráo dầu.

“Của cô gái đây, chúc ngon miệng.”

Đưa túi bánh quẩy mới ra lò cho Lục Giai Ân, bác trai nhắc cô: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

“Cảm ơn chú.” Lục Giai Ân nhận lấy.

“Aizz, không cần cảm ơn.” Bác gái xua tay nói tiếp: “Trời như muốn đổ mưa, cô gái mau về nhà đi.”

Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn, ngoan ngoãn đáp ứng.

Thông thường vào thời điểm này trời đã sáng nhưng hôm nay vẫn rất âm u, mây đen giăng đầy. Trong không khí, sương mù vẫn chưa tan hết, người đi đường và xe cộ phía xa xa cũng trở nên mờ ảo.

Cô cau mày, nhấc chân bước nhanh về nhà.

Lần này Lục Giai Ân không đi đường vòng nữa, cô đi vào phía cổng sau tiểu khu để lên nhà.

Ngay khi vừa bước vào cửa tiểu khu, bước chân Lục Giai Ân bỗng nhiên dừng lại, mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe ô tô đậu cách đó vài mét.

Lúc nãy khi đi ra cô không chú ý, nhưng bây giờ cô mới nhận ra chiếc xe kia có chút quen quen.

Không thể nào…

Lục Giai Ân thở gấp, tim cô bất giác đập nhanh hơn.

Cô vẫn cầm bữa sáng trên tay, nheo mắt lại gần chiếc xe hơi màu đen kia.

Lục Giai Ân sững sờ một lúc khi nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cô ngơ ngác đứng nhìn.

Cô cố gắng nhìn vào, nhưng cửa sổ được dán phim cách nhiệt một chiều nên không thể nào nhìn thấy bên trong.

Do dự một lúc, Lục Giai Ân vươn tay gõ cửa sổ xe.

— không có ai trả lời.

“Cô gái tìm chủ chiếc xe này à?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, Lục Giai Ân quay lại nhìn thì thấy một dì dọn vệ sinh đang đứng ngay sau lưng cô.

Cô gật đầu: “Dì ơi, dì đã thấy anh ấy ạ?”

“Một anh chàng đẹp trai phải không?” Dì dọn vệ sinh đặt tay lên chiếc chổi, nở nụ cười thần bí.

“Sáng sớm nay dì thấy cậu ấy xuống xe, dì cũng không biết cậu ấy đi đâu.” Dì dọn vệ sinh vung tay miêu tả: “Chà, cậu ấy cho dì rất nhiều vỏ lon bia, dì nhìn vào trong thì thấy vỏ nào cũng đầy tàn thuốc.”

“Trời ơi, cái mùi thuốc lá…” Dì dọn vệ sinh thở dài.

Lục Giai Ân hơi sửng sốt, da đầu cô tê dại.

Rất nhiều tàn thuốc…

Thế có nghĩa là, anh ấy đã ở dưới lầu cả đêm ư?

“Dì ơi, anh ấy có nói gì với dì không?” Lục Giai Ân siết chặt chiếc túi trong tay.

Dì dọn vệ sinh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không nói gì cả.”

“Vâng, cháu cám ơn dì ạ.”

Lục Giai Ân cảm ơn dì rồi quay người đi lên lầu.

Sau khi ăn sáng cùng bà ngoại, cô vội vàng trở về phòng.

Sợ rằng Tần Hiếu Tắc đang ngủ, Lục Giai Ân không gọi điện thoại cho anh mà chỉ gửi một tin nhắn thăm dò.

Chưa đầy một giây sau, điện thoại trên tay rung lên.

Lục Giai Ân nhấn trả lời nhưng không nói gì.

Giây tiếp theo, giọng nói mệt mỏi và khàn khàn của Tần Hiếu Tắc phát ra từ micro.

“Em tỉnh rồi à?”

Lục Giai Ân “Ừm” một tiếng.

“Hai mươi phút nữa xuống lầu.” Như thể sợ cô phản đối, Tần Hiếu Tắc nói xong thì vội vàng cúp điện thoại.

Lục Giai Ân điện thoại ghi nhận cuộc gọi kết thúc, trong lòng cô cảm thấy có chút bất an.

Không phải bọn họ đã nói mọi việc đã giải quyết xong sao? Tại sao Tần Hiếu Tắc lại đột nhiên lái xe từ Bình Thành đến đây tìm cô?

Hơn mười phút sau, Lục Giai Ân nhận được tin nhắn của Tần Hiếu Tắc.

[Xuống lầu đi.]

*

Lại một lần nữa đi xuống lầu, Tần Hiếu Tắc mặc một bộ đồ đen đứng bên cạnh chiếc xe, một tay cầm chai nước khoáng, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Nhìn thấy Lục Giai Ân, một tay anh mở cửa ghế sau, ra hiệu cho Lục Giai Ân lên xe.

Lục Giai Ân ngẩn người, dừng lại trước mặt anh.

“Làm sao? Em sợ anh bắt cóc em à?” Tần Hiếu Tắc cau mày, gương mặt hốc hác mệt mỏi khác thường.

Lục Giai Ân nhớ tới lời dì dọn vệ sinh nhắc đến chuyện tàn thuốc, cô rũ mắt, khom người ngồi vào trong xe.

Giây tiếp theo, Tần Hiếu Tắc cũng đi theo cô chui vào xe.

Cơ thể ấm áp của người thanh niên xáp tới, Lục Giai Ân vội vàng di chuyển vào phía trong. 

Tần Hiếu Tắc trợn mắt nhìn cô, tim anh thắt lại khi thấy hành động tránh còn không kịp của cô, những ngón tay đang để gần cô siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sau xe, cả hai đều không nói gì.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng Tần Hiếu Tắc vặn chai nước và tiếng hít thở. 

Lục Giai Ân mím môi, trực giác của cô cho thấy hôm nay Tần Hiếu Tắc rất lạ.

Anh đến tìm cô, nhưng gặp cô rồi lại không nói.

Một lúc lâu sau, Lục Giai Ân nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hiếu Tắc.

Cùng lúc đó, Tần Hiếu Tắc cũng quay đầu nhìn cô. 

Khoảnh khắc ánh mắt họ cảm nhau, trái tim Lục Giai Ân lỗi nhịp.

Cô và Tần Hiếu Tắc đã lâu không gặp mặt chứ chưa nói đến chuyện hai người tiếp xúc gần như vậy.

Dưới ánh sáng lờ mờ do sương mù buổi sáng, sắc mặt Tần Hiếu Tắc có chút mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu, đôi mắt mí lót thường ngày giờ biến thành ba nếp mí, vết gấp rất sâu.

“Anh…”

“…em, vì sao lại vẽ anh?”

Lục Giai Ân vừa lên tiếng đã bị anh cắt ngang.

Tần Hiếu Tắc xoay người sang một bên, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Lục Giai Ân.

Không phải anh không có gì để nói, chỉ là nhất thời anh không biết nói như thế nào. Anh sợ những suy nghĩ của anh chỉ là chuyện cỏn con trong mắt Lục Giai Ân.

Lục Giai Ân sững sờ một lúc, ngay sau đó cô nghĩ đến bức tranh tham gia Triển lãm Mỹ thuật Bình Thành của cô.

“Anh lên mạng xem được à?” Cô đoán.

Tần Hiếu Tắc chớp mắt, anh không lên tiếng, chỉ cúi đầu từ từ tiến lại gần cô.

Nếu anh không nói thì Lục Giai Ân cũng không hỏi thêm nữa.

Nhưng mà, có cần thiết phải dựa gần như vậy không?

Lục Giai Ân co rúm người lại, ép chặt lưng vào ghế.

Dưới ánh mắt nóng rực của Tần Hiếu Tắc, cô nhẹ giọng nói: “Bởi vì em đã hứa với anh.”

Tần Hiếu Tắc sửng sốt: “Cái gì cơ?”

Lục Giai Ân ngước mắt nhìn anh, sau đó mắt dời sang chỗ khác rồi dừng lại trên cằm anh. Nơi đó có một chút râu lún phún. 

“Có một lần khi chúng ta đang ăn cơm, anh nói rằng muốn em vẽ anh…”

Có lời nhắc nhở của Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc dần nhớ lại.

Lồng ngực quặn thắt đau nhức, anh không tin hỏi: “Em vẽ anh…”

Cổ họng nghẹn đắng, giọng anh run run: “Chỉ vì câu nói đó của anh?”