Ngầm Mê Muội

Chương 16




Chúng mình chia tay đi.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, câu nói của Lục Giai Ân giống như một cú sét giáng thẳng xuống đầu Tần Hiếu Tắc.

Trong phút chốc, đầu óc Tần Hiếu Tắc kêu ong ong. Anh dần tiêu hóa lời nói của Lục Giai Ân, mãi một lúc lâu sau anh mới lấy lại được giọng nói của mình.

“Tại sao?”

Anh nhìn Lục Giai Ân, tay chống trên ghế, lồng ngực hơi phập phồng.

Vẻ mặt của Lục Giai Ân rất bình tĩnh, giọng cô vô cùng lãnh đạm: “Thực ra cả hai chúng ta đều biết, yêu xa luôn không có kết quả tốt đẹp.”

Sau khi cô ra nước ngoài, mâu thuẫn giữa hai người là điều không thể tránh khỏi. Cô nghĩ cô sẽ không có đủ thời gian và sức lực cho những cuộc cãi vã ầm ĩ như vậy.

Trong phòng lại im phăng phắc, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của mấy chú chim ríu rít ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, Tần Hiếu Tắc cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc, xác nhận lại với Lục Giai Ân:

“Em nghiêm túc chứ?”

Lục Giai Ân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh cũng nói như vậy mà.”

Bản thân anh cũng từng nói anh sẽ không yêu xa.

“Vậy nên em muốn chia tay ngay bây giờ?” Tần Hiếu Tắc nhíu mày, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt.

Lúc này anh thấy Lục Giai Ân lý trí đến mức giống như biến thành một người xa lạ. Rõ ràng hai mươi phút trước cô còn rất dịu dàng mà cạo gió cho anh.

Lục Giai Ân nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi, kéo dài cũng rất mệt.”

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt Lục Giai Ân qua ô cửa sổ khiến đôi mắt của cô hiện lên màu nâu nhạt, thật trong trẻo và sạch sẽ. Mái tóc mềm mại xõa xuống vai càng tôn lên khuôn mặt dịu dàng và thanh thoát. Trông như cô đang nói về một chuyện nào đó hết sức bình thường.

Tần Hiếu Tắc đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.

Anh đến gần Lục Giai Ân, ánh mắt anh nổi lên một trận cuồng phong mưa gió. 

“Lục Giai Ân.” Anh nặng nề hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh hỏi em lần cuối, em thật sự muốn chia tay?”

Lục Giai Ân ngước nhìn anh, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người nhìn nhau trong im lặng, không ai lên tiếng. 

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Lục Giai Ân có thể nghe rất rõ tiếng răng rắc phát ra từ các khớp xương bàn tay của Tần Hiếu Tắc. 

Một lúc lâu sau, ánh mắt Tần Hiếu Tắc hạ xuống, anh lạnh giọng nói:

“Đây là do em nói đấy nhé!”

Anh nhanh chóng lướt qua người Lục Giai Ân, mang theo một cơn gió lạnh. 

Một tiếng “rầm” lớn vang lên, căn phòng lại trở lại yên tĩnh như cũ. 

Lục Giai Ân lẳng lặng đứng tại chỗ, tim cô nhảy lên từng chút từng chút.

Hóa ra đây là cảm xúc khi chia tay.

Tần Hiếu Tắc là người vô cùng kiêu ngạo, chắc chắn anh rất tức giận. Nếu anh quay lại mà vẫn thấy cô ở đây thì chắc chắn sẽ lại không vui.

Chia tay rồi, cô cũng nên đi thôi.

Nhịp tim dần dần chậm lại, Lục Giai Ân quay lại phòng ngủ thu dọn đồ đạc của mình.

Ở bên nhau hơn hai năm, đồ đạc của cô ở đây cũng không ít.

Lục Giai Ân dọn một chuyến không hết nên cô chỉ có thể đem về nhà trước một số đồ quan trọng. 

Những thứ đồ lặt vặt khác cô cũng có thể bỏ đi, không cần mang theo.

Lúc thu dọn đồ, Tứ Tứ vẫn luôn lượn lờ quanh Lục Giai Ân.

Đôi mắt tròn xoe mở lớn nhìn Lục Giai Ân, dáng vẻ như có chút khó hiểu. 

Lục Giai Ân thu dọn đồ đạc xong cũng ngồi xổm xuống nhìn Tứ Tứ.

“Meo ~” Tứ Tứ há to miệng kêu lên một tiếng.

Lục Giai Ân thở dài: “Tứ Tứ, mẹ phải đi rồi.”

“Meo ~”

“Mẹ cũng rất muốn mang con theo…” Lục Giai Ân mím môi, ngập ngừng nói: “Nhưng mẹ không thể nuôi con ở ký túc xá được, bà ngoại lại bị dị ứng lông mèo.”

Cô đưa tay ra, đầu ngón tay gãi gãi sau gáy Tứ Tứ, nhẹ nhàng xin lỗi: “Mẹ xin lỗi Tứ Tứ nhé, năm sau mẹ đi du học, lại càng không có cơ hội chăm con.”

“Con ở lại đây nhé, chắc là sẽ sớm có mẹ mới thôi.”

Trong lòng cô biết rõ luôn có rất nhiều cô gái thích Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc dáng vẻ phong lưu đào hoa, nhìn qua có vẻ rất ăn chơi nhưng về phương diện yêu đương anh vẫn là người đáng tin cậy. 

Cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh một cô gái đến gần anh và bị anh từ chối thẳng thừng.

Bây giờ cả hai đã chia tay, những ràng buộc về đạo đức đã không còn nữa, sớm thôi anh cũng sẽ có bạn gái mới.

Lục Giai Ân chống đầu gối đứng lên, xách túi đồ, đi vài bước rồi lại quay đầu lại.

Tứ Tứ đứng một mình trong phòng khách, trông có chút cô đơn và đáng thương.

“Meo.” Nó lại kêu lên một tiếng.

“Tứ Tứ, tạm biệt.”

Cánh cửa căn hộ nhẹ nhàng được đóng cạch một tiếng, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Như chưa hề có ai bước vào.

*

Sau khi chia tay, cuộc sống của hai người vẫn cứ tiếp diễn.

Không hẹn hò yêu đương, cuộc sống của Lục Giai Ân chỉ còn toàn vẽ tranh và học tiếng Ý.

Cô đăng ký một lớp học ngoại ngữ, hàng ngày, ngoài việc lên lớp học tiếng Ý, cô tập trung vào việc vẽ tranh, cuộc sống cứ như vậy khá bận rộn.

Vào cuối tuần, theo lời mời của chị họ Lục Giai Ngọc, Lục Giai Ân đến nhà chú cô ăn cơm.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, đánh thêm chút má hồng làm cho sắc mặt của cô trông khá hơn đôi chút.

Lúc Lục Giai Ân đến nhà chú, chị họ Lục Giai Ngọc ra mở cửa với vẻ mặt ủ rũ, có vẻ tâm trạng không được tốt. 

Chú cô – Lục Bình Dao là người có địa vị cao, nề nếp gia đình khá nghiêm khắc. Nhưng không hiểu sao chị họ Lục Giai Ngọc từ khi sinh ra tính tình đã rất phóng khoáng, không thích gò bó, vậy nên hai cha con thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn gay gắt. 

Nhìn thấy cô, sắc mặt Lục Giai Ngọc dịu đi phần nào.

“Tới rồi à.” Cô lười nhác chào hỏi.

Lục Giai Ngọc có mái tóc nâu với những lọn xoăn gợn sóng lớn, mi mắt kẻ dài, da trắng môi hồng, vóc dáng cao gầy thon thả. 

Cô lớn hơn Lục Giai Ân một tuổi, hiện tại đang thực tập trong một công ty. 

“Chị.” Lục Giai Ân cũng chào lại, theo Lục Giai Ngọc đi vào trong nhà.

“Giai Ân tới rồi.” Lục Giai Ngọc vừa bước vào cửa đã la lớn.

Vừa dứt lời, ánh mắt hai người đang ngồi trên sô pha đồng thời ngước lên nhìn Lục Giai Ân. 

“Cháu chào chú thím ạ.” Lục Giai Ân lễ phép chào hỏi rồi đưa quà cô mang theo biếu chú thím.

Thím Tề Bảo Châu đứng lên, đi đến bên Lục Giai Ân: “Ai ya, cháu mua gì tới vậy?”

Thím Tề nở nụ cười trên gương mặt được chăm sóc rất kỹ lưỡng: “Thím đang nói chuyện với chú về con đây, Giai Ân cái gì cũng tốt, nhưng mà hơi khách sáo quá.”

Lục Giai Ân cong môi cười, chân thành nói: “Việc cháu nên làm ạ, cảm ơn chú thím đã luôn chăm lo cho cháu.”

Lục Giai Ngọc bĩu môi: “Được rồi mẹ. Nếu em ấy không mang đồ tới có khi lại bị người ta mắng là không biết trước biết sau.”

“Con nhỏ này!” Tề Bảo Châu làm bộ muốn đánh.

Lục Giai Ngọc vội vàng né đi: “Con đi vào bếp xem đã.”

Lục Giai Ân thay giày, ngồi nói chuyện với chú thím trên sô pha trong phòng khách một lúc, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.

Trong bữa ăn, Lục Giai Ân ngồi cùng phía với chị họ Lục Giai Ngọc. 

Tề Bảo Châu nhìn hai chị em có gương mặt hao hao giống nhau không khỏi thở dài: “Cũng may Giai Ân đã tới Bình Thành, không thì không biết lúc nào chúng ta mới có thể gặp mặt nhỉ?”

Tay Lục Giai Ân đang gắp đồ ăn ngừng lại một chút, rồi cô nhìn chú mình.

Cô gặp chú thím hồi năm thứ ba trung học khi cô đến Bình Thành học vẽ. Nhưng khi đó cô thấy thái độ của thím có vẻ không thoải mái.

Vẻ mặt của Lục Bình Dao khá bình thản, ông gắp một con tôm vào bát của vợ.

Lục Giai Ngọc nhìn vẻ mặt của cô em họ, nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện trước đây nữa đi.”

Cô vừa cười vừa nói nhìn Lục Giai Ân: “Khi nào rảnh rủ bạn trai ra ngoài tụ tập nhé?”

Tề Bảo Châu ngạc nhiên: “Giai Ân có bạn trai rồi à? Mà cũng đúng, cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế này chắc hẳn có nhiều người theo đuổi.”

Lục Giai Ân nắm chặt đôi đũa trong tay, cười cười không lên tiếng.

“Là ai thế?” Ánh mắt Tề Bảo Châu nhìn qua nhìn lại hai chị em, rồi bà mỉm cười: “Chúng ta có quen không?”

“Không quen đâu ạ.” Lục Giai Ân vội vàng lắc đầu.

Yêu nhau gần ba năm, cô chưa từng nói với người lớn trong nhà về mối quan hệ của mình với Tần Hiếu Tắc.

Thứ nhất là vì cô chưa biết tương lai hai người sẽ thế nào nên cảm thấy không cần thiết phải nói ra;

Thứ hai là vì cô sợ nói ra sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa người lớn hai nhà Lục – Tần.

Hiện giờ họ đã chia tay rồi thì chuyện này càng không nên nhắc tới.

Lục Giai Ngọc thở dài một tiếng: “Mẹ, mẹ đừng can thiệp vào chuyện của hội trẻ bọn con.”

Nói xong cô lại nhìn về phía Lục Giai Ân: “Đợt vừa rồi chị bận quá không thể ra ngoài chơi với bọn em được. Tuần sau có được không?”

Lục Giai Ân liếc mắt nhìn về phía chị họ, vẻ mặt có chút do dự và khó xử.

“Làm sao vậy? Bọn em cãi nhau à?” Lục Giai Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Nếu anh ta bắt nạt em thì em cứ nói cho chị, để chị mắng anh ta!”

Lục Giai Ân lắc đầu: “Chị, ăn xong đi rồi mình nói chuyện.”

Lục Giai Ngọc gật đầu đồng ý.

Lục Bình Dao và Tề Bảo Châu có biểu cảm khác nhau, yên lặng không nói gì. 

Bầu không khí khá buồn tẻ trong bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc. 

Sau khi ăn xong, Lục Giai Ân tìm cơ hội nói cho chị họ về chuyện chia tay. 

Lục Giai Ngọc khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như không thể nào tưởng tượng được. 

“Có phải tên khốn kia đã làm chuyện gì có lỗi với em không? Anh ta dựa vào cái gì?!”

Lục Giai Ân khẽ lắc đầu: “Em là người đề nghị chia tay. Chị, chị không cần ra mặt giúp em đâu, ý tốt của chị em xin nhận.”

“Thế vì sao lại chia tay?” Cặp lông mày thon dài của Lục Giai Ngọc hơi nhíu lại, khó hiểu.

Lục Giai Ân mím môi, giải thích ngắn gọn về kế hoạch đi du học của mình.

Lục Giai Ngọc nghe xong bèn thở dài, hơi hé môi định cất lời.

Đúng lúc này, khóe mắt Lục Giai Ân thoáng thấy bóng dáng của Lục Bình Dao, vội vàng nháy mắt với Lục Giai Ngọc, ra hiệu cho chị họ đừng nói nữa.

Trong nháy mắt, Lục Bình Dao đã đi tới.

“Giai Ân, cháu đến phòng làm việc của chú một chút.” Nói xong, ông quay người đi về phía cầu thang. 

Lục Giai Ân và chị họ nhìn nhau, sau đó cô chậm rãi đi theo chú lên lầu.

*

Trong phòng làm việc, Lục Bình Dao đưa một cuốn album tranh trên bàn cho Lục Giai Ân.

“Đợt trước có một người bạn tặng chú, chú tặng lại cho cháu.”

Lục Giai Ân nhận lấy cuốn album, hơi giật mình.

Đây là cuốn album tranh chọn lọc của những họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước xuất bản từ những năm thập niên chín mươi, hiện giờ không thể nào tìm được trên thị trường. 

“Cảm ơn chú.” Lục Giai Ân nói lời cảm ơn, đôi mắt sáng lên lấp lánh: “Cháu thích lắm ạ.”

Lục Bình Dao cong khóe miệng: “Thích thì tốt rồi.”

Ông chỉ vào chiếc ghế, ra hiệu cho Lục Giai Ân ngồi xuống rồi ông cũng ngồi vào chiếc ghế phía sau bàn, hai tay đặt trên bàn khẽ đan mười ngón. 

Lục giai Ân ngồi xuống, cô biết chú mình có chuyện muốn nói nên tim đập có chút nhanh hơn. 

“Giai Ân.” Lục Bình Dao nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.

“Cháu và bạn trai…có hợp nhau không?”

Lục Giai Ân sững sờ một lúc, nhất thời tự hỏi liệu có nên nói cho chú biết sự thật là họ đã chia tay hay không.

Làm sao Lục Bình Dao lại không nhìn ra vẻ do dự trên gương mặt của cháu gái, bèn thấp giọng an ủi: “Cháu đừng căng thẳng, ba mẹ cháu không còn, chú chỉ muốn thay cha mẹ làm tròn trách nhiệm quan tâm chăm sóc cháu mà thôi.”

Lục Giai Ân im lặng một lúc rồi nhìn Lục Bình Dao với vẻ mặt bình tĩnh hơn nhiều.

“Chú, lúc nãy trong bữa cơm cháu không tiện nói, quả thực cháu và bạn trai đã chia tay rồi ạ.”

“Chia tay?” Lục Bình Dao nhíu mày, vẻ mặt phức tạp.

Lục Giai Ân vội vàng giải thích: “Chú không cần lo lắng đâu ạ, cháu không sao hết. Chúng cháu chia tay trong hòa bình ạ.”

Lục Bình Dao gật đầu, các ngón tay đang đan vào nhau hơi nhúc nhích.

Ông cụp mắt suy tư một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Các cháu chia tay có liên quan gì đến người thanh niên kia không?”

“Ai ạ?” Lục Giai Ân chưa phản ứng kịp với câu hỏi của chú.

Lục Bình Dao nhìn cô chăm chú, rồi chậm rãi nói: “Người đã đi Mỹ mấy năm trước đó.”

Vài năm trước, cháu gái của ông vốn đang ở thành phố C đột nhiên một mình ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng chạy đến Bình Thành tìm ông.

Khi đó trên người cô vẫn mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, một mình ngồi co ro trong góc tường, tóc đuôi ngựa buộc lỏng lẻo, gương mặt đầy lo lắng, dáng vẻ hết sức mệt mỏi. 

Khoảnh khắc khi nhìn thấy ông, cô đứng phắt dậy, đôi mắt sáng đến kinh người.

Ông vẫn nhớ rõ ánh mắt cô lúc ấy.

Khi đó, ông biết rằng chàng trai ấy rất quan trọng đối với cô. Cho nên ông không chút do dự mà giúp đỡ.

“Hàng Hữu.” Đôi mắt Lục Bình Dao đen như mực nhìn chằm chằm Lục Giai Ân, thốt ra tên người ấy.

Nghe thấy hai chữ này, tim Lục Giai Ân giật thót lên một nhịp, cổ họng như nghẹn lại.

Ngập ngừng một lúc, cô lắc đầu.

“Không có liên quan gì đến cậu ấy chú ạ. Chúng cháu cũng đã lâu không liên lạc gì rồi ạ.”

Lục Bình Dao “ồ” lên một tiếng, trầm giọng nói: “Vậy cháu có muốn liên hệ với cậu ấy không?”

Lục Giai Ân đờ người, mắt mở to nhìn ông.

*

Sau khi ra khỏi nhà chú, tay Lục Giai Ân cầm lỉnh kỉnh rất nhiều đồ.

Ngoài cuốn tuyển tập tranh chú tặng và hộp đồ ăn mà thím đã rất nhiệt tình nhét cho cô, trên tay cô còn có thêm một tờ giấy có một số thông tin liên lạc. 

Lục Giai Ân ngồi trên xe về nhà, giọng nói của chú vẫn văng vẳng bên tai.

“Sau khi trị liệu tại Mỹ, Hàng Hữu sang Úc học đại học, đây là thông tin liên lạc và tài khoản mạng xã hội của cậu ấy. Nếu cháu muốn liên lạc thì cứ liên lạc, nếu không thì bỏ đi.”

Hàng – Hữu.

Lục Giai Ân trầm tư trong lòng, hai chữ này dường như đại diện cho những sắc màu sinh động duy nhất trong suốt thời kỳ thanh xuân ảm đạm của cô. 

Ở cái tuổi mười lăm mười sáu ấy, vì mắc bệnh tim nên ở trường cô bị xem là người không bình thường. 

Các bạn trong lớp không đến mức bắt nạt hay khinh thường cô, nhưng những ánh mắt kì thị và xa lánh vẫn luôn tồn tại. 

Giáo viên môn sinh học không biết cô bị bệnh tim, trong bài giảng powerpoint có một bức ảnh chụp hậu phẫu của một bệnh nhân mắc bệnh tim. 

Có một vết sẹo phẫu thuật dài trên ngực người bệnh, trông thật kì dị và rất khó coi.

Các bạn học xuýt xoa, hết lần này đến lần khác đưa mắt nhìn cô.

Cô đang mặc một bộ đồng phục học sinh gọn gàng sạch sẽ, nhưng lúc đó cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ như bị người ta lột sạch quần áo trên người.

Ở trường cô không có bạn.

Mỗi ngày cô vẫn lặng lẽ đi học, vẽ tranh.

Cô không nhớ rõ Hàng Hữu bắt đầu xuất hiện khi nào và như thế nào. Nhưng anh bất ngờ mạnh mẽ và nhiệt huyết bước vào cuộc sống của cô.

Người thiếu niên luôn thẳng thắn và bộc trực.

Anh theo đuổi cô vô cùng mãnh liệt, dường như anh không hề để ý chút nào đến tin đồn rằng cô có một vết sẹo rất xấu xí trên lồng ngực.

Trên hành lang giữa các lớp, trên đường đi học về, trong lớp thể dục nơi cô không thể vận động…

Hàng Hữu dường như lúc nào cũng có thể tìm được cơ hội để tiếp cận cô.

Khi đó đối với Lục Giai Ân mà nói, cách tiếp cận này khác hẳn so với các bạn học khác, càng giống như một sự khẳng định cho bản thân cô.

Cậu ấy giống như đang nói với cô: Cậu không khác người, giống như những người con gái khác, cũng có người thích cậu.

Những năm trung học, Hàng Hữu giống như một vầng thái dương, ấm áp mãnh liệt, luôn luôn tỏa sáng. 

— vầng dương ấy cũng đồng thời chiếu sáng cuộc sống trung học ảm đạm và bình lặng của cô. 

Lục Giai Ân từ từ thở ra một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đang vào thu, lá cây ven đường đã ngả vàng. Một làn gió thổi qua, tiếng lá xào xạc không ngừng. 

Trở lại ký túc xá, Lục Giai Ân đem tờ giấy ghi chú kẹp vào trong tập phác thảo đem về từ nhà bà ngoại rồi đặt lên giá sách. 

Đối với đoạn ký ức thời trung học đó, cô mãi mãi biết ơn sự tồn tại của Hàng Hữu. 

Nhưng từ thời khắc Hàng Hữu từ chối cô, cô cũng không định liên lạc lại với cậu ấy nữa.

*

Tần Hiếu Tắc đã tra mòn trang Baidu, trên đó nói cạo gió có thể điều hòa khí huyết, thư giãn gân cốt, đào thải độc tố.

Anh không biết có tác dụng với anh hay không, anh chỉ biết chính mình sắp bị Lục Giai Ân làm cho nổ tung rồi.

Sau khi tan làm, các đồng nghiệp rủ nhau tụ tập ở KTV, Tần Hiếu Tắc ngồi thu lu trong một góc một mình uống rượu.

Để thuận tiện cho công việc, anh cũng không tiết lộ thân phận của mình với mọi người trong công ty. Trong mắt đồng nghiệp, anh cũng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp Đại học A bình thường mà thôi.

Xung quanh anh là tiếng cười đùa và âm nhạc ồn ào náo nhiệt, còn có tiếng cười duyên dáng của những cô gái kèm theo mùi nước hoa nồng nặc. 

Đã quen với những dịp tụ tập náo nhiệt, nhưng giờ phút này Tần Hiếu Tắc chỉ cảm thấy quá đỗi ngột ngạt.

Anh đẩy cửa đi ra ngoài một mình, đến cửa sổ hành lang châm một điếu thuốc.

Một người đàn ông đứng bên cạnh đang nghe điện thoại, giọng điệu nịnh nọt: “Một lát nữa anh về. Một lát thôi. Em đừng giận nhé.”

Không biết đầu bên kia nói gì, giọng điệu của người đàn ông có chút không vui, giọng nói hơi cứng lại: “Anh còn có thể làm gì?! Cả phòng đều đi, anh sao có thể không đi được?”

Trong điện thoại phát ra tiếng khóc nỉ non, người đàn ông liếc nhìn anh một cái, bước sang một bên lại lên tiếng dỗ dành.

Tần Hiếu Tắc chậm rãi hút thuốc, theo bản năng anh nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ xuống nước như vậy. Lục Giai Ân cũng chưa bao giờ giục giã anh. 

Anh chợt bàng hoàng, giật mình, bất chợt nhận ra họ đã chia tay.

— còn thật sự chia tay không mấy vui vẻ.

Ngày đó, chính anh đã nhịn cơn tức, định quay về nói chuyện rõ ràng với cô. Nhưng khi vào cửa mới phát hiện không chỉ có Lục Giai Ân rời đi, mà hầu hết đồ đạc của cô đều không còn nữa.

Được lắm.

Anh tức giận đến mức quăng luôn chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

Màn hình điện thoại vỡ tan nát.

“Tần Hiếu Tắc.” Một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh anh.

Tần Hiếu Tắc quay đầu sang, khóe mắt lia đến bóng dáng một đồng nghiệp. 

Anh cau mày, nhớ mãi không ra tên người này.

Nhiếp Cáp mặt đỏ bừng, lo lắng nuốt nước bọt.

Vừa rồi cô nàng ở bên trong vừa thua trò chơi, hình phạt là phải lấy được phương thức liên lạc cá nhân của Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc mới vào công ty được hai tháng, danh tiếng anh chàng siêu cấp đẹp trai của anh đã lan truyền khắp khách sạn Nắng Sớm.

Lý do đơn giản là vì một tấm ảnh chụp giới thiệu nhân viên mới.

Anh trông rất đẹp trai, dáng người gầy nhưng rắn chắc và đầy cơ bắp, khi anh cười rạng rỡ mang theo một khí chất rất phong lưu.

Một đồng nghiệp nói rằng trông anh giống một tay chơi có vô số bạn gái, chắc chắn có không ít cô gái xinh đẹp muốn tìm anh xin số điện thoại.

Cô nàng vừa rồi định uống rượu nhận thua, nhưng khi nghe đồng nghiệp nói xong, tâm tư cô nàng lại ngo ngoe rục rịch.

Dù sao thì nếu thua cũng chỉ coi là một trò chơi mà thôi.

Lúc Nhiếp Cáp từ phòng bao đi ra, Tần Hiếu Tắc đang đứng hút thuốc ở đây.

Bóng lưng người đàn ông vai rộng eo thon đứng bên cửa sổ, đôi chân dài hơi tách ra. Không biết vì lý do gì, nhìn qua có vẻ hơi suy sụp.

Tim Nhiếp Cáp bất giác đập nhanh hơn, sau khi nhìn hồi lâu, cô nàng sửa sang lại bản thân một lần rồi lấy hết can đảm gọi tên anh.