Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 40




Ăn tối xong, bố Ngải Mễ đắc ý tuyên bố: “Hôm nay trước khi đi đón Thành Cương, thầy đã gọi điện thoại cho bố mẹ em, họ bảo sẽ về thăm con trai ngay.”

Nghe thấy vậy, Allan lo lắng nói: “Thực ra cũng không cần bảo thầy ạ…”

Bố Ngải Mễ nói: “Lúc trước, em không cho thầy nói và thầy cũng không nói. Thời gian vừa qua thấy đã phải vắt óc để che giấu họ, rồi lại phải thống nhất cách nói với bạn bè cùng phòng em, rồi lại phải nhờ người lấy danh nghĩa em nhận thư, gửi thư ở quê, nói em đang thu thập tài liệu ở đó, thầy còn phải nhờ nhà họ Giản không để lộ chuyện, đến bên Thâm Quyến cũng phải lo. Thầy không những căng thẳng về mặt tinh thần, mà lương tâm cũng cảm thấy áy náy. Giờ mọi chuyện đã qua rồi, tại sao không nói cho bố mẹ em biết?”

Ngải Mễ liền trách bố: “Bố phải gọi điện hỏi Allan trước đã chứ? Bây giờ làm thế nào? Bố mẹ anh ấy về nhìn thấy vết thương trên người anh ấy chẳng không xót chết đi được à?”

“Vết thương nào?” Bố Ngải Mễ sửng sốt hỏi Allan. “Trên người em có vết thương hả? Sao không nói sớm với thầy?”

Bố Ngải Mễ còn phẫn nộ hơn cô khi nhìn thấy những vết thương đó, lập tức đòi viết thư tố cáo. Ngải Mễ liền lấy những lời Allan nói với cô lúc trước để khuyên bố thì ông mới chịu thôi.

Allan liền gọi điện thoại cho bố mẹ, giở tính ngang bướng của trẻ con ra và “đe dọa”: “Con bảo bố mẹ đừng về vội, nếu bố mẹ không nghe thì con sẽ trốn đi đấy.”

Hai bên đôi co một hồi, cuối cùng bố mẹ Allan cũng đồng ý tạm thời chưa về, nhưng kiên quyết đòi về trước sinh nhật anh, nói con cứ khăng khăng không cho bố mẹ về thăm, chắc chắn là có chuyện gì đang giấu bố mẹ. Con như thế làm sao bố mẹ yên tâm được? Allan không còn cách nào khác, đành đồng ý để bố mẹ về vào ngày 12.

Chưa đầy một tuần nữa là bố mẹ về thăm, Allan nóng lòng chỉ mong vết thương chóng lành, liên tục hỏi Ngải Mễ: “Em xem vết thương trên lưng anh khỏi chưa, bôi hộ anh ít thuốc.”

Ngải Mễ lắc đầu, nói: “Sao anh cứ đòi xem suốt thế, mỗi lần xem lại phải bỏ gạc bông ra khiến vết thương càng khó lành. Anh đừng sốt ruột, bố mẹ anh về chắc chắn là ổn thôi. Em bảo bố mẹ em giấu chuyện này rồi, chỉ cần không ai nói thì chắc chắn bố mẹ anh sẽ không nghĩ đến chuyện đó đâu. Anh cứ việc ăn no ngủ kĩ đi, cho người mập hơn, sắc mặt khá hơn chút nữa là được.”

Allan liền gật đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Chẳng ai giỏi lừa như em.”

Tối thứ Bảy, Allan nói là muốn về ký túc xá thăm đám lão Đinh, tiện thể lấy thư từ của mấy ngày qua về, Ngải Mễ không nề hà bám đuôi ngay.

Mặc dù là cuối tuần, lại là buổi tối, nhưng sự xuất hiện của Allan vẫn làm kinh động không ít người. Người thì hỏi han, kẻ thì hàn huyên, vỗ vai, ôm hôn, khiến Ngải Mễ phải la lớn, bảo bọn họ không nên vỗ và ôm lung tung. Sau đó mọi người nhiệt tình hỏi han tình hình, tặc lưỡi xem vết thương trước ngực Allan, chửi rủa sự bất công của pháp luật, có người còn tuyên bố sẽ ném hết người trong nhà bọn đánh người xuống cống nước.

Ngải Mễ bảo Allan ngồi nghỉ còn mình thì trả lời thay anh, cô không dám nói linh tinh, chỉ ậm ờ đáp cho qua chuyện.

Vất vả hồi lâu, rồi lại hẹn mọi người đến sinh nhật Allan tụ tập ở nhà hàng Tiểu Động Thiên, mọi người mới giải tán bớt. Lão Đinh bỏ hết thư từ của Allan vào mấy túi nilon liền. Ngải Mễ ngạc nhiên hỏi Allan: “Anh lấy đâu ra mà lắm thư thế?”

“Anh cũng không biết, trước đây chẳng mấy khi có thư từ.”

Về đến nhà, họ liền xách mấy túi đựng thư vào phòng Allan, anh bắt đầu mở từng lá thư ra xem. Ngải Mễ hỏi: “Em xem có được không?”

Allan có vẻ khó xử: “Em…đừng xem, toàn thư viết cho anh mà.”

“Em biết là viết cho anh, nhưng…nhiều thế này, anh đọc không mệt à? Em đọc giúp anh, nếu anh không yên tâm, em chỉ đọc thư con trai viết thôi?”

Allan liền cười. “Thôi, em muốn đọc thì cứ đọc đi, không cho em đọc chắc chắn em lại ăn không ngon, ngủ không yên. Đọc rồi đừng đi kể linh tinh là được.”

“Em không kể linh tinh đâu.” Ngải Mễ hứa rồi chỉ chọn thư có nét chữ giống nét chữ con gái để đọc. Rất nhiều người đều là nghe nói đến chuyện của Allan liền viết thư hỏi thăm tình hình, gửi lời chúc tốt đẹp, bày tỏ sự bất bình đối với pháp luật, nói mình có người quen có thể giúp. Cũng có người nói anh quá ngốc, vì một cô nàng mà phải đánh đổi cả tiền đồ của mình, chửi anh quá máu lạnh, nói người như anh phải tùng xẻo ngàn lần…Một số người trường Đại học J, một số thì Đại học L, còn có một số người từ nơi rất xa gửi đến, cũng không hiểu làm thế nào mà họ lại biết được chuyện của Allan.

Một số thư bày tỏ tình yêu với Allan, một điều lạ là có một số người trước không quen Allan, không hiểu nghe ai kể chuyện của anh mà tự nhiên đem lòng yêu anh, có người thì yêu anh vì anh đã giết người. Nếu không được trực tiếp đọc những lá thư này, thật sự Ngải Mễ không dám tin rằng thế giới lại có những kiểu yêu ly kỳ như thế.

Đọc một lát nhưng không phát hiện ra trường hợp nào đáng để ghen. Nghĩ cũng thấy chẳng có gì lạ, Allan dám cho cô xem đương nhiên là cây ngay không sợ chết đứng rồi.

Cô lại nhớ đến cô nàng tên là Đồng Hân mà Tiểu Côn từng kể, mặc dù sau đó Tiểu Côn đã đính chính là anh ta bịa chuyện đó, nhưng cô nghi ngờ rằng Tiểu Côn vì muốn tiếp tục qua lại với cô nên mới nói như vậy. Chuyện đó vẫn gợn trong lòng cô từ bấy lâu nay, cô rất muốn được nghe Allan phủ nhận. Anh đã nói rồi, bên ngoài đều là những lời đồn đại, anh mong “mọi thứ được làm rõ, trả lại sự trong sạch cho anh”, điều đó chứng tỏ anh trong sạch, hỏi sơ sơ chắc là không có vấn đề gì nhỉ!

Cô nghĩ một lát rồi giả vờ như đang đọc một lá thư và sửng sốt hỏi: “Sao lại thế nhỉ? Có cô nàng họ Đồng nói bên công an vẫn đang tìm cô ta gây rắc rối…”

Cô thấy Allan bỏ lá thư đang đọc xuống, nóng lòng nói: “Đưa anh xem nào…”

Cô nghĩ, hóa ra là có cô nàng họ Đồng thật. Cô liền giấu thư ra sau lưng. “Cô nàng Đồng Hân này là ai vậy? Sao anh lại quan tâm thế? Anh không nói cho em biết anh và cô ta là thế nào thì em không cho anh xem đâu.”

Allan liền nói: “Chuyện qua rồi…”

Ngải Mễ không đợi Allan nói xong mà cướp lời luôn: “Tốt nhất là không hỏi han kĩ càng nữa đúng không?” Cô càng có linh cảm trong này phải có chuyện gì mờ ám. “Nhưng anh không cho em hỏi han kĩ càng, em vẫn có thể biết về quá khứ của anh từ người khác. Thà là anh đích thân kể cho em nghe còn hơn là để em nghe từ miệng người khác.”

Allan có vẻ khó xử, chỉ tần ngần nhìn cô mà không nói gì, rồi anh hỏi: “Trong thư cô ấy bảo bên công an vẫn đang gây rắc rối cho cô ấy hả? Thư viết từ bao giờ vậy? Chuyện của anh…làm liên lụy đến quá nhiều người. Em đưa thư anh xem còn nghĩ cách…”

“Anh vẫn còn yêu cô ta hả?”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến tình yêu?”

Ngải Mễ hậm hực nói: “Nếu không yêu cô ta thì việc gì anh phải sốt sắng như vậy?”

“Cô ấy vô tội, vì chuyện của anh mà bên công an đi tìm cô ấy mấy lần, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy, làm sao anh không sốt ruột được?”

“Cô ta là người yêu cũ của anh à?”

Allan nhìn cô một lát rồi gật đầu, định nói gì đó xong lại thôi.

“Cô ta…ép anh…làm chuyện đó hả?” Ngải Mễ ngập tràn hy vọng hỏi.

“Chuyện này, em cũng biết đấy…” Allan ấp úng và không nói tiếp, nhìn thấy Ngải Mễ chuẩn bị hỏi tiếp, mới nói: “Con gái không thể bắt ép con trai được, con trai cũng có trách nhiệm, không thể…thoái thác.”

Ngải Mễ ném ngay lá thư đang cầm trên tay xuống đất, bực bội nói: “Thế ý anh là anh yêu cô ta hả? Đúng không, anh…” Cô không cầm được nước mắt và bật khóc tấm tức. Allan bước đến, định ôm cô, liền bị cô đẩy ra, cô quên mất vết thương trên người anh, tay chạm đúng vào ngực anh. Cô thấy anh xuýt xoa một tiếng, sợ quá, vội chạy đến, cởi áo sơ mi của anh ra xem vết thương có bật máu không.

Allan liền ôm chặt lấy cô, nói: “Cứ kệ nó, không sao. Nếu đánh mấy cái mà em được hả giận thì em cứ việc đánh.”

Cô chưa bao giờ thấy anh đuối lý thế này nên cũng mềm lòng hơn. “Anh giảo hoạt quá, biết là em…không nỡ đánh anh…” Cô ngẩng lên nhìn anh. “Tại sao anh lại có… quá khứ? Tại sao anh không đợi em…mà tùy tiện yêu người khác chứ?” Cô chỉ mong anh nói: “Nhưng anh có yêu cô ta đâu, anh chỉ thấy cô ta tội nghiệp thôi”, nhưng điều khiến cô thất vọng là, Allan chỉ nói: “I’m sorry” mà thôi.

“Nghe Tiểu Côn nói là cô ta lừa anh, bảo cô ta bị ung thư não, anh vì thương hại cô ta nên mới làm thế, đúng không?”

Allan cau mày, hỏi: “Tiểu Côn kể cho em nghe hả? Làm sao mà anh ta biết được chuyện này?” Rồi anh im lặng một lát, nói: “Mong là anh ta sẽ không kể với người khác nữa, em cũng không nên để ai biết chuyện này, anh đã hứa với cô ấy không nói với bất kì ai. Hiện tại… cô ấy có gia đình rồi, nếu chồng cô ấy biết… sẽ ảnh hưởng đến… tình cảm của họ.”

Cô nghĩ đến lời Tiểu Côn: “…Bị công an tra hỏi rất gắt gao nhưng cậu ta vẫn không chịu khai ra chuyện này”, giờ thì cô đã hiểu “hỏi” ở đây thực ra là “tra khảo”, Allan không chịu khai, bọn họ liền đánh anh, vì bảo vệ cô nàng họ Đồng kia, anh chấp nhậnđánh như thế. Cô cảm thấy trái tim mình đau tê tái, nhưng cô không biết đau vì anh bị đánh hay đau vì anh cố gắng bảo vệ cô nàng họ Đồng kia bằng mọi cách.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt vừa giận vừa thương, nói: “Anh không kể đâu có được? Cuối cùng bên công an vẫn biết đó thôi.”

“Thế nên anh rất… áy náy, nếu không vì chuyện của anh thì làm sao bên công an gây rắc rối cho cô ấy được…”

“Anh…thương cô ta như vậy vì vẫn…còn yêu cô ta hả?”

Allan liền lắc đầu. “Bọn mình đừng nói chuyện này nữa có được không, càng nói nhiều em… càng không vui…”

Cô khăng khăng nói: “Không nói thì không tồn tại ư? Càng không muốn nói càng chứng tỏ…anh có vấn đề. Nếu anh không còn yêu cô ta nữa, cô ta chẳng khác gì một người xa lạ thì mang ra nói có vấn đề gì đâu?”

Allan bất lực nói: “Thích nói thì cứ nói, đừng để mình không vui là được.”

Ngải Mễ bực bội hất tay anh ra. “Sao em lại không vui chứ? Người em yêu đã yêu người khác trước khi yêu em, trải qua quá trình thực tiễn như thế thì đến lượt em kinh nghiệm chẳng không đầy mình à? Em phải vui mới đúng chứ…” Thấy anh không nói gì, cô lại nói tiếp: “Anh còn… yêu cô nào nữa không?”

“Còn hai người nữa…”

Ngải Mễ trợn tròn mắt. “Còn hai người nữa hả?”

Allan thẳng thắn nói: “Đáng lẽ anh phải kể với em từ sớm… nhưng anh…không muốn nói về những chuyện đó. Giờ…anh không muốn nó đến tai em… từ miệng người khác, như thế…em càng buồn khổ hơn…”

“Hai cô đấy là thế nào?”

“Đều là…nói như hiện nay là…chuyện tình một đêm, hồi ấy anh còn rất trẻ, tò mò, cũng… không có trách nhiệm, có một, hai lần, rồi không qua lại nữa…”

“Bọn họ…chủ động dâng hiến cho anh hả?”

Allan lại không nói gì. Thấy anh không nói gì, cô bực lắm, cảm giác như anh đang bảo vệ họ, sợ làm tổn thương đến họ vậy. Cô “hứ” một tiếng rồi nói: “Nếu… không có trách nhiệm gì thì sao chỉ có hai người được? Chắc chắn là vẫn còn…”

Allan lắc đầu phủ nhận: “Không còn ai nữa. Cô thứ hai… nói một số lời quá khích, sau đó… anh phải chú ý hơn.”

Chuyện này chẳng khác gì cắt khối u trong người, lúc đầu chỉ thấy một cái, kết quả vừa cắt lại thấy ba cái. Nghe nói gặp tình huống này, bác sĩ sẽ phải khâu ngay lại, vì biết có cắt cũng chẳng cắt được hết. Cô cũng không dám hỏi nữa, sợ càng hỏi, càng nhiều. Cô ngân ngấn nước mắt, không thốt ra được lời nào, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.

Allan kéo cô vào lòng, dỗ dành: “Ngải Mễ, em đừng làm thế, em…đừng giận, đều là chuyện đã qua, em…”

“Như thế là bất công! Quá bất công!” Ngải Mễ khóc nức nở. “Anh là người đầu tiên của em, tại sao em…không là người đầu tiên của anh chứ?”

“I’m sorry, baby, I’m sorry.” Allan ôm chặt cô trong lòng và thì thầm: “I’m sorry…”

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như đứa trẻ mắc lỗi, chẳng còn phong độ ăn nói chững chạc như thường ngày. Cô cầm nước mắt, phụng phịu: “Em phải đáp trả…”

Anh nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Đáp trả kiểu gì?”

“Em không biết, có thể em cũng đi tìm…đàn ông, tìm vài ba người gì đó…”

Allan cau mày nhưng không nói gì.

“Nếu em…đi yêu người khác, làm…chuyện đó với họ, anh…có ghen không?”

Allan chỉ im lặng.

Cô lại hỏi tiếp: “Anh có ghen không? Có cảm thấy buồn không?”

Allan không đáp, cô kéo tay anh lắc mạnh. “Anh trả lời đi chứ, nói gì đi chứ!”

Bị lắc hồi lâu, Allan mới nói: “Sao lại không buồn? Nhưng nếu…chỉ có cách đó mới làm cho em…hết ấm ức thì anh…cũng chẳng có cách nào khác.”