Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 35




Ngải Mễ ra khỏi phòng ngủ, định ra đóng cổng thì nhìn thấy mẹ đang đóng cửa. Cô vội trốn về phòng mình, nhưng mẹ đã theo vào và hỏi nhỏ: “Mẹ thấy Tiểu Côn hầm hầm đi ra, có chuyện gì vậy? Hai đứa… cãi nhau à?”

Ngãi Mễ không biết phải thanh minh thế nào, đành kể lại sơ sơ chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay rồi nói: “Thôi, mẹ đi ngủ đi, con cũng đi ngủ đây.”

Mẹ liền khuyên: “Những điều Tiểu Côn nói chưa chắc đã phải sự thật. Kể cả là đúng thì cũng là chuyện xảy ra trước khi Allan quen con, hơn nữa lại xảy ra trong tình huống cô gái kia nói bị ung thư não thì con tị nạnh làm gì?” Mẹ thở dài rồi nói tiếp: “Mẹ cũng mong con gặp được một người như thế, chưa yêu ai trước khi gặp con, chưa có cô bạn gái nào, như thế đương nhiên là tốt rồi, nhưng ít khi gặp được người như thế lắm. Cậu ấy đi học sáu, bảy năm rồi, lại có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ, bảo chưa từng có người yêu là điều không thể. Chỉ cần sau này cậu ấy không yêu ai nữa là được. Không nên quá căn ke, đặc biệt là với quá khứ…”

“Con cũng biết điều đó, chỉ có điều nghĩ vẫn thấy ấm ức, anh ấy là người đầu tiên của con mà con không phải là người đầu tiên của anh ấy.”

“Nếu ấm ức thì đừng yêu nó nữa, cắt đứt luôn là khỏi tức. Sau này tìm một người chưa yêu bao giờ, khỏi phải vướng bận, nghĩ ngợi.”

Ngải Mễ nói: “Con dứt khoát được như thế thì đã không đau khổ, con vừa… không muốn cắt đứt với anh ấy vừa không muốn… anh ấy có quá khứ…”

Mẹ cười rồi nói: “Hồi nhỏ con cũng có cái tính đó, hay giở chuyện cũ ra ăn vạ, không chịu tha thứ, bất luận mẹ xin lỗi thế nào cùng không chịu tha thứ. Có hôm, con đang chơi vui với bạn ở nhà, mẹ liền đi ra ngoài mua ít đồ, không muốn phá vỡ cuộc chơi của con nên chỉ lẻn đi một mình. Đến khi phát hiện ra con bắt đầu hậm hực, hỏi tại sao không đưa con đi, mẹ bảo hôm nay mẹ xin lỗi, lần sau nhất định sẽ đưa con đi, nhưng con vẫn không chịu buông tha, vẫn hỏi: “Tại sao hôm nay mẹ không đưa con đi mua đồ với mẹ?” Mẹ bảo chuyện hôm nay đã qua rồi, mẹ cũng đã xin lỗi còn gì, rồi hứa lần sau sẽ đưa con đi, nhưng con vẫn chưa chịu thôi, vẫn hỏi: “Tại sao hôm nay mẹ không đưa con đi?””

Ngải Mễ nghĩ liền thấy cũng phải, bèn nói: “Thôi, con không tị nạnh với anh ấy nữa, nhưng khi anh ấy được thả ra, con sẽ phải điều tra cụ thể, xem anh ấy có yêu cô gái đó không. Nếu không yêu mà là bị ép thì thôi, nếu không phải…”

“Mẹ nghĩ con không nên tra khảo nó nữa. Chuyện quá khứ càng nói càng rối rắm. Những cái đã qua rồi thì còn nhắc lại làm gì nữa? Nếu nó thừa nhận từng yêu cô gái đó thì con làm thế nào? Có cắt đứt với nó không? Con không làm được điều đó thì tội gì phải điều tra?”

“Nhưng kiểu nói dối như anh ấy thì không đáng tin tí nào.”

“Đó là do nó hứa với cô gái đó sẽ không nói ra đó chứ?” Mẹ an ủi: “Nó biết giữ lời hứa cũng là phẩm chất tốt rồi. Nếu nó không giữ lời hứa với cô gái đó thì nó cũng có thể không giữ lời hứa với con. Thế nên trong chuyện này mẹ có một đề nghị: Nếu cắt đứt được thì không nên so đo chuyện cũ của nó nữa, để mình khỏi đau khổ, buồn phiền.”

Ngải Mễ hỏi: “Trước khi đến với mẹ, bố có… người yêu không ạ?”

“Ai mà biết được? Ông ấy bảo không có, mẹ cũng chẳng đi tìm hiểu làm gì. Ngày trước đề xướng kết hôn muộn, có con muộn, thanh niên yêu sớm quá sẽ bị coi là không đứng đắn. Hơn nữa thời ấy suy nghĩ của con người cũng không cởi mở như bây giờ, một người yêu mấy lần sẽ bị coi là tư cách đạo đức không ra gì, thế nên xác suất có người yêu là khá thấp, kể cả có thì cũng chưa chắc đã có quan hệ tình dục. Hồi ấy mẹ chẳng bao giờ có suy nghĩ yêu lần thứ hai, được hay không cũng là bố con rồi, thành hay bại cũng chỉ có một người như thế.”

“Con rất ngưỡng mộ bố mẹ thời đó.” Ngải Mễ nói. “Đơn giản biết bao! Không phức tạp, khó giải quyết… như bây giờ.”

“Đơn giản có cái bất cập của đơn giản, phức tạp có cái bất cập của phức tạp. Thời ấy yêu nhau, có rất nhiều điểm bất hợp lý mà đến sau này mới phát hiện ra, nhưng do sức ép của xã hội nên không dám chia tay, cũng rất nhiều người phải kết hôn miễn cưỡng. Như thanh niên thời nay, yêu nhau rồi chia tay rất ngẫu hứng, cũng… không ổn. Tình yêu đôi khi là vấn đề vận may, không may yêu nhầm người thì khó tránh khỏi đau khổ.”

“Không biết có phải con yêu nhầm người không?”

“Yêu đúng người hay yêu nhầm người đều chỉ có thể do con tự quyết định. Mẹ nói gì cũng không giải quyết được vấn đề, hiện tại con vẫn đang ở trong độ tuổi nổi loạn, có thể mẹ càng nói con yêu lầm thì con lại càng cho rằng con yêu đúng. Thế nên mẹ chỉ có thể ói rằng, hoặc là con không yêu nó nữa, hoặc là đừng để những chuyện đã qua làm mình đau khổ.”

Ngải Mễ quyết định sẽ không buồn khổ vì chuyện này nữa. Đợi mẹ đi ngủ rồi, cô lấy băng dính dán những đồng tiền đã bị xé lại, không biết có còn tiêu được nữa không. Cô quyết định gọi điện thoại cho Tiểu Côn xin lỗi. Cô cảm thấy vừa nãy mình cư xử hơi quá với Tiểu Côn, sợ anh chàng nổi giận, lại đi gây khó dễ cho Allan thì gay.

Cô bấm số điện thoại của Tiểu Côn thì nghe thấy giọng anh khàn khàn trong điện thoại: “Tìm ai vậy?”

“Tìm anh, em là Ngải Mễ, anh…chưa ngủ à?”

“Anh… vẫn đang ở dưới sân nhà em. Ngải Mễ, anh cũng đang định gọi điện thoại cho em, nói cho em biết… vừa nãy anh…đã nói dối em, anh đã bịa ra chuyện đó của Thành Cương để cứu vãn ấn tượng về anh trong lòng em…”

Ngải Mễ cười rồi nói: “Hiện tại em không rõ câu nào của anh là giả, câu nào là thật. Đằng nào thì em cũng không quan tâm đến những chuyện đó nữa, trước đây Thành Cương là gì đều không liên quan đến hiện tại. Số tiền đó… em đã dán lại rồi, không biết có còn tiêu được nữa không?”

“Đừng quan tâm đến số tiền đó nữa, đáng lẽ không nên xé như thế, đó là thù lao phụ đạo tiếng Anh của em, là tiền của em, ngày mai anh sẽ trả cho em, mai em vẫn phụ đạo tiếng Anh cho anh rồi anh đưa em đến đồn thu thẩm nhé?”

“Vâng. Thôi anh về ngủ đi!”

“Ok, anh về đây. Mai gặp lại nhé!”

Ngải Mễ cúp máy và bước đến bên cửa sổ thì nhìn thấy chiếc xe phỏng vấn kia vừa chuyển bánh, cô thầm nghĩ, anh chàng ở đây từ nãy đến giờ ư? Định ở đến lúc nào? Đến khi mình tắt đèn ư? Hay là đến khi không kìm được nữa phải gọi điện thoại lên? Hiện tại cô cũng không hiểu con người Tiểu Côn nữa, nói anh ta một nửa là thiên thần, một nửa là ác quỷ cũng không sai, có lẽ đàn ông đều một phần là người, một phần là thú như vậy ư?

Ngày hôm sau, Tiểu Côn đến nhà Ngải Mễ đúng giờ hẹn, hai người học tiếng Anh một lúc rồi Tiểu Côn lái xe chở cô đến đồn thu thẩm. Hai người vẫn leo lên con dốc nhỏ và ngồi ở đó, lặng lẽ nhìn đồn thu thẩm ở phía xa. Ngải Mễ cảm thấy cảm giác trong lòng cô đã khác với trước đây, cô cũng không biết có phải vì những lời Tiểu Côn nói tối hôm qua đã phát huy tác dụng hay không.

“Anh bảo chuyện của Allan với cô gái họ Đồng kia là do anh… bịa hả?” Không nén nổi tò mò, Ngải Mễ hỏi.

Tiểu Côn gật đầu, ngượng ngùng nói: “Hơi…tiểu nhân nhỉ?”

Ngải Mễ chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.

Tiểu Côn cũng cười, nói thêm: “Thực ra mục đích của việc nói chuyện hôm qua không phải là muốn bôi nhọ hình ảnh cậu ta trong lòng em, anh chỉ muốn để em biết rằng… một người đàn ông… không có tình yêu nhưng vẫn có thể có tình dục, thật đấy, về điểm này bất kể em tin hay không, thích hay không thì đều là sự thật. Thực ra anh rất thán phục Thành Cương, nếu anh là cậu ấy thì có lẽ anh đã… gục từ lâu rồi, nhưng cậu ấy… không gục, người cậu ấy nghĩ đến nhiều hơn là… người khác, ví dụ là em, bố mẹ cậu ấy, rồi cả bố mẹ em nữa, gia đình cô gái họ Giản kia, rồi cả bạn cùng phòng cậu ấy nữa, cậu ấy… sợ liên lụy đến những người này, sợ họ phải lo lắng cho cậu ấy.”

Ngải Mễ chăm chú lắng nghe, không biết hiện tại Tiểu Côn nói những điều này nhằm mục đích gì.

Tiểu Côn nhìn cô rồi cân nhắc từng chữ, nói: “Chuyện tối hôm qua khiến anh phát hiện ra rằng em… không hiểu cậu ấy, em yêu vẻ đẹp trai của cậu ấy, có thể còn những cái… bên ngoài khác, nhưng những cái ẩn sâu trong tâm hồn cậu ấy thì em lại không hiểu, hoặc là không biết cách thưởng thức. Thế nên em sẽ vì một, hai chuyện vặ vãnh, hoặc vì một, hai câu nói của người khác mà quyết định sẽ yêu hay không yêu cậu ấy. Như chuyện anh nói tối hôm qua, thậm chí em không đi kiểm chứng đã quyết định… không yêu cậu ấy nữa, đây là điều anh không thể ngờ tới.”

“Anh có hiểu anh ấy không?” Ngải Mễ tò mò hỏi. “Nghe anh nói cứ như là anh hiểu anh ấy hơn em vậy. Anh cũng mới chỉ gặp anh ấy một lần thôi mà.”

“Tuy chỉ mới gặp cậu ấy một lần nhưng anh đã đọc hết các tài liệu về cậu ấy. Mặc dù chỉ gặp một lần nhưng lần gặp đó cũng diễn ra trong hoàn cảnh đặc biệt, nhưng biểu hiện của một con người trong hoàn cảnh đó sẽ nói rõ được vấn đề hơn biểu hiện trong hoàn cảnh bình thường. Thực tế đó không phải là lần đầu tiên anh gặp người bị nhốt ở đồn thu thẩm, bất kể là người có tội hay vô tội, bị nhốt ở nơi ấy một thời gian đều rất khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, rất nhiều người tinh thần trở nên hoảng loạn. Nhưng cậu ấy rất tỉnh táo, rất lý trí, không oán trời trách đất mà… lo lắng cho người thân, bạn bè ở ngoài, thế nên… anh rất thán phục cậu ấy.”

“Tại sao em không được vào thăm anh ấy?”

Tiểu Côn không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chủ đề khác: “Anh muốn nói với em rằng, anh…quyết định sang Canada rồi, anh đã làm xong thủ tục di dân, phải sang trước khi kết quả kiểm tra sức khỏe hết hạn vào tháng Tám này.”

“Anh sang Canada hả?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi. “Sang đó làm gì?”

“Biết nói thế nào nhỉ? Bố anh… và anh có ít tiền gửi ở Ngân hàng Hoàng gia Canada. Anh và bà chị gái đều đã làm thủ tục di cư, bọn anh… muốn rời Trung Quốc. Rất khó để dự đoán tình hình ở Trung Quốc, hôm nay lên voi, ngày mai có thể xuống chó như thường. Bố anh đã già nên không muốn bon chen nữa nhưng ông không muốn bọn anh ở lại Trung Quốc. Rất nhiều quan chức… đều đã có sự chuẩn bị này cho con cái họ.” Tiểu Côn nhắc đến mấy cái tên quen thuộc. “Con họ, người thì đã ra nước ngoài, kẻ thì chuẩn bị đi, đều…gửi rất nhiều tiền ở nước ngoài.”

“Nhưng bố anh… Bố em bảo ông ấy rất thanh liêm.”

“Thanh liêm hay không thì còn phải xem đứng trên góc độ nào để nói.” Tiểu Côn nói. “Đối với những người như bố mẹ em thì bố anh rất thanh liêm, vì ông biết họ rất vất vả mới có thể kiếm được đồng tiền, nhưng đối với những kẻ tham ô, hối lộ thì ông không thanh liêm đâu. Cũng có thể nói là bản thân bố anh không hề sa ngã, cả đời ông sống một cuộc sống vô cùng thanh bần. Những năm vừa qua làm bí thư ủy ban kỷ luật, ông đã được chứng kiến quá nhiều vụ tham ô, và hiện tượng này không có cách nào để loại trừ tận gốc, thế nên ông muốn bọn anh rời xa chốn này. Vì anh không xin được học bổng đi học nên cách duy nhất để rời xa chốn hủ bại này là thông qua hủ bại thôi.”

Ngải Mễ liền đùa: “Anh kể với em những chuyện này mà không sợ em…đi tố cáo anh à?”

“Anh kể với em những chuyện này vì anh không mong muốn em vì sợ… mới qua lại với anh, như thế thì không còn ý nghĩ gì với anh nữa. Có thể em luôn có suy nghĩ rằng số phận Thành Cương nằm trong tay anh, em nghĩ như thế cũng không có gì quá đáng, vì nếu muốn hại cậu ấy thì anh cũng có thể làm được. Nhưng anh sẽ không làm như thế. Hiện tại tính mạng của anh, thậm chí bố anh đều đang nằm trong tay em, em sẽ biết là anh không làm chuyện có hại cho cậu ấy. Nếu anh làm chuyện có hại cho cậu ấy thì em có thể đi tố cáo anh và bố anh. Anh cũng gọi điện cho Tiểu Trần rồi, bảo em là bạn gái anh, thế nên cậu ấy không tìm đến Thành Cương đâu.”

Ngải Mễ không biết có nên tin vào những điều Tiểu Côn nói hay không, rồi cô hỏi tiếp: “Sao anh bảo là… có tham gia vào phong trào học sinh, sinh viên năm 1986 – 1987 cơ mà? Phong trào này là để… phản đối nạn tham nhũng chứ nhỉ?”

“Anh có tham gia vào phong trào học sinh sinh viên, anh đã từng là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, tưởng mình có thể thay đổi càn khôn, thay đổi Trung Quốc, ít nhất là trở thành vị anh hùng tiếng thơm muôn đời. Nhưng anh đã nhìn thấy hai mặt hoàn toàn khác nhau, một bên là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết kia đổ máu, một bên là những kẻ nắm quyền lực tham ô, hối lộ, tạo nguồn tư bản chính trị cho mình…”

“Đổ máu, nói thì rất hoành tráng đấy nhưng có thể em chỉ nhìn thấy cảnh một người sau khi trúng đạn trong phim ảnh, nếu là nhân vật anh hùng thì anh ta sẽ chết một cách honh tráng, nếu là nhân vật phản diện thì anh ta cũng chết một cách… sạch sẽ, nhưng trên thực tế, việc trúng đạn… nếu em chưa gặp bao giờ thì em sẽ không thể tưởng tượng ra nó lại… đáng sợ, nhục nhã như thế, đạn bắn vào người, máu me tung tóe, cứt đái cũng văng ra…” Tiểu Côn lắc đầu. “Không nói những chuyện này nữa, bao nhiêu năm rồi mà vẫn bị ám ảnh trong đầu…”

Ngải Mễ nghĩ đến mùi tanh của máu mà cô ngửi thấy trước cửa nhà Jane nên cũng phần nào thông cảm cho Tiểu Côn.

Tiểu Côn cười buồn rồi nói tiếp: “Kết quả của phong trào học sinh, sinh viên là gì? Là một lớp người ngã xuống, trong khi một lớp người khác lại phát triển đi lên, người thì xuất ngoại, kẻ thì thăng quan tiến chức, tiếp tục tham nhũng, tham nhũng kinh khủng hơn. Bố anh luôn nói với bọn anh rằng: “Tránh xa chính trị vì chính trị là đầm lầy.” Các phong trào chính trị trước đây chính là đưa một nhóm người lên vị thế thống trị, sau đó bọn họ thỏa sức tham nhũng.”

Ngải Mễ thở dài nói: “Em không hiểu gì về chính trị, thời điểm xảy ra phòng trào học sinh, sinh viên em còn rất nhỏ, nếu lúc ấy em tầm tuổi như anh thì không biết có tham gia hay không. Cũng không biết nếu tham gia thì em có giống anh và bạn gái anh, nắm tay nhau lao ra hay không…”

“Có thể em sẽ không tham gia vì trong mắt em chỉ có tình yêu mà thôi. Thành Cương thì anh không biết, cậu ấy là người có đầu óc tỉnh táo, có thể sẽ hiểu bản chất của chính trị hơn. Nhưng anh tin rằng, kể cả cậu ấy không tham gia, kể cả cậu ấy chỉ đi ngang qua, nếu có đạn bay đến thì cậu ấy cũng sẽ lấy thân mình đỡ đạn cho em. Kể cả cậu ấy biết anh đang tán tỉnh người yêu của cậu ấy, cậu ấy cũng vẫn đỡ đạn cho anh.”

“Tại sao?”

“Cậu ấy là người như thế, như mọi người vẫn nói, là người theo chủ nghĩa nhân văn ấy, yêu nhân loại, yêu sinh mệnh, chỉ cần là con người thì cậu ấy sẽ cứu, cậu ấy sẽ không hỏi đó là ai rồi mới đi cứu. Anh rất nể phục những người như thế, nhưng em thì chưa chắc, vì cậu ấy cũng sẽ đỡ đạn cho cô gái khác nếu ở trong hoàn cảnh đó, đấy lại là điều em hận và không thể chấp nhận.”

Tiểu Côn liền cười, nói: “Em không xấu xa như thế hả? Thế tại sao tối qua em lại nổi giận lôi đình thế? Anh đã nói rõ là vì cô gái kia bảo mắc bệnh ung thư não nên cậu ấy mới… mắc lừa rồi mà?”

Ngải Mễ liền lẩm bẩm: “Việc đó… không giống với việc này…”

“Dĩ nhiên rồi, anh rất thích kiểu xấu xa đó của em. Vì em như thế nên anh mới nghĩ mình có thể cạnh tranh với Thành Cương, vì cách yêu của cậu ấy không phải là điều em mong muốn, cách yêu của anh mới là điều em mong muốn. Anh có thể vì tình yêu mà không từ thủ đoạn, dối trá, hãm hại, tham ô, hối lộ, giết người, đốt nhà… chuyện gì anh cũng có thể làm được, nhưng cậu ấy sẽ không như thế, người như cậu ấy đến ghen tuông cũng chẳng có. Không tin em cứ để ý mà xem, hôm nào cậu ấy được thả, nếu anh khiêu khích là đang theo đuổi em, cậu ấy cũng không vì em mà đánh nhau với anh đâu, cùng lắm cậu ấy chỉ bảo em tự lựa chọn, có khi cậu ấy còn chia tay với em ấy chứ. Chắn là em đọc tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió rồi đúng không, nếu nói em là Scarlett O’hara thì cậu ấy là Ashley Wilkes, còn anh mới là Rhett Butler…”

Ngải Mễ cảm thấy những điều Tiểu Côn nói cũng có ý đúng, cô liền đáp một cách đầy hồ nghi: “Anh ca ngợi mình dễ thương quá nhỉ?”