Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 27




Gần đây, mỗi lần đánh răng buổi sáng, vừa đưa bàn chải vào miệng là Ngải Mễ lại lợm giọng nôn khan, sau đó cô thấy ruột gan cồn cào vì nôn dữ dội, cổ họng cũng rất khó chịu.

Mẹ quan sát mấy ngày, không kìm được liền lo lắng hỏi: “Có phải con có bầu rồi không?”

Cô biết mẹ muốn hỏi vấn đề này từ lâu lắm rồi, sau khi đến gặp Allan vào ngày Chủ nhật đó tại đồn công an, về nhà mẹ đã phát biểu bản báo cáo dài có nhan đề: “Nếu chẳng may có bầu, con gái phải khai thật với mẹ”, có lẽ lúc ấy mẹ nghe thấy chuyện Jane có bầu, sợ cô cũng bị như thế. Sau đó mẹ cũng như người có tật giật mình, cứ nghe thấy chuyện gì lien quan đến chuyện “có con” là lại hỏi cô với vẻ đầy lo lắng.

Cô liền hỏi mẹ: “Có phải mẹ biết Jane có bầu với Allan từ lâu rồi không? Lần mẹ đến đồng công an gặp Allan, có phải anh ấy khai hết với mẹ không?”

Mẹ liền giải thích: “Không phải là biết từ lâu, hay nói cách khác là không chắc chắn lắm. Hôm đó đến đồn công an, Allan không nói gì đến chuyện đứa con, cậu ấy không biết tại sao mình lại bị bắt đến đồn công an. Nhưng người trực ban ở đó nói riêng với mẹ rằng cô gái họ Giản đó tự sát vì có bầu, có thể là con của Allan vì lá thư tuyệt mệnh viết cho Allan mà.”

Ngải Mễ hỏi: “Thế sao hôm đó mẹ không nói gì với con?”

“Mẹ biết con rất… sùng bái nó nên đâu dám nói với con. Hơn nữa người trực ban cũng nói chưa dám khẳng định là hoàn toàn đúng. Hôm đó họ còn chưa chính thức thu thẩm Allan mà chỉ tạm giam ở đồn công an thôi, mẹ còn hy vọng nó sớm được thả, kết quả ngày càng tệ, nói con gái nhà họ Giản không phải tự sát mà là bị mưu sát. Bố mẹ không được gặp Allan, đến những người phụ trách điều tra vụ này, bố mẹ cũng không gặp được, đành phải nhờ Bí thư Vương nghe ngóng hộ thôi.” Rồi mẹ lại hỏi cô: “Con và nó không có… quan hệ đó thật hả? Mẹ thấy con rất giống… có bầu, nôn khan buổi sáng…”

Ngải Mễ liền bác bỏ ngay: “Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con và anh ấy không có quan hệ đó. Mẹ không phải lo việc này đâu, kể cả là có thì anh ấy cũng chẳng để con mang bầu con anh ấy, anh ấy chưa yêu con đến nước đó…” Cô không nói thêm được nữa mà khóc thút thít rồi chạy về phòng mình chốt cửa lại, lấy gối bịt miệng mình và khóc tấm tức.

Mẹ đã định đi làm rồi nhưng vẫn lo cho cô, lại mò sang gõ cửa, rụt rè nói: “Ngải Mễ, con đừng nghĩ quẩn nhé, con cũng biết rằng bác Vương chưa được xem báo cáo khám nghiệm tử thi, chưa xác định được gì cả. Những chuyện này phải tận mắt nhìn thấy mới tin được…”

Ngải Mễ thút thít khóc, nói: “Mẹ cứ đi làm đi, con không sao.” Sau khi mẹ đi rồi, Ngải Mễ chợt nghĩ không biết mình có bầu không nhỉ? Mẹ là người từng trải, chắc là mẹ nhìn ra được. Cô tính nhẩm thời gian có kinh của mình rồi lại vô cùng thất vọng, hình như khả năng có bầu không cao. Cô vội vàng đánh răng rửa mặt rồi ra hiệu sách gần nhà tìm cuốn sách nói về thai sản. Đọc một lúc thì thấy xác suất có bầu gần như bằng không.

Cô quyết định tìm một bác sĩ để kiểm tra, vì mặc dù xét về thời gian và lý thuyết thì cô không thể có bầu, nhưng việc cô nôn khan buổi sáng lại là sự thật và cô vốn là người hay làm những việc ngược đời, tại sao chuyện có bầu lại không thể ngược đời chứ?

Cô không dám đến bệnh viện của trường Đại học J, sợ người ở đó nhận ra cô là con gái của ông Ngải và bà Tần, cô cũng không dám đến bệnh viện trường Đại học B, sợ mọi người nhận ra cô là Ngải Mễ. Những bệnh viện thành phố, bệnh viện quận khác cô cũng không dám đi, sợ người ta đòi xem chứng minh thư gì đó. Cô còn nhớ có một phòng khám tư nằm trong một con ngõ, ở đầu ngõ có treo một tấm biển ghi dòng chữ “kiểm tra thai sớm, phá thai không đau”.

Cô không biết tại sao trước đây mình lại để tâm đế tấm biển đó, chắc là do bên trên có ghi dòng chữ “nữ bác sĩ quân y về hưu”, và trong đầu cô thì luôn có ấn tượng rằng bác sĩ quân y chuyên khám bệnh cho quân nhân, khâu vết thương, lấy đạn trong người đó, dường như không dính dáng nhiều đến việc phá thai. Bác sĩ quân y thì phá thai cho ai, chẳng lẽ phá thai cho mấy ông bộ đội mặc quần áo lính thùng thình à?

Cô quyết định đi tìm nữ bác sĩ quân y đó, cô nghĩ chắc chắn phòng khám tư sẽ không cần giấy chứng nhận, nếu không còn ai tới nữa? Cô cũng không dám đi xe đạp, vì Allan từng nói thời gian đầu mang thai đi xe đạp rất dễ sảy thai. Cô bắt taxi đến con ngõ đó, tạ ơn trời Phật, phòng khám vẫn đang hoạt động. Cô thấp thỏm đi vào bên trong thì thấy đã có một phụ nữ đợi ở đó, cô định lẩn đi thì bị bác sĩ nhìn thấy, nhẹ nhàng nói với cô: “Cháu đợi một lát, bác sẽ ra ngay.”

Cô quyết định đợi, nhất định phải kiểm tra xem có bầu hay không, nếu có thì cô tin chắc chắn Allan sẽ yêu cô, vì anh yêu trẻ con như thế, chắc chắn sẽ yêu cả mẹ đứa trẻ nữa. Kể cả anh không yêu cô, có tiểu Allan ở bên ngày ngày, cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, với tư cách là bố đứa trẻ, anh sẽ phải thường xuyên đến thăm con chứ? Hơn nữa cô không thể tưởng tượng được Allan vẫn không yêu cô sau khi biết họ đã có con với nhau, trong khi con của anh và Jane đã không còn nữa.

Cô ngồi trong phòng khám đó đợi. Phòng khám rất nhỏ, chắc là của nữ bác sĩ quân y. Chỗ khám bệnh được ngăn với bên ngoài bằng một chiếc ri đô, nhưng chiếc ri đô cũng chỉ che được giường bệnh nhân nằm, còn chỗ bác sĩ ngồi vẫn lộ ra bên ngoài. Cô nhìn thấy nữ bác sĩ quân y cầm một dụng cụ hao hao chiếc kìm nhưng không phải là kìm, chắc là đưa vào trong người đang nằm trên bàn thủ thuật kia, cô nghe thấy chị kia kêu lên, bác sĩ liền nói: “Đừng sợ, hơi tức một chút nhưng nhanh thôi, cô phải banh cổ tử cung ra một chút.” Sau đó cô nghe thấy tiếng rè rè, chắc đang hút sinh linh bé bỏng đó từ trong bụng ra. Một lát sau, chị kia bắt đầu la lớn, chửi rủa kẻ tên là “Cường Tam”. Ngải Mễ sợ hãi nghĩ: Sao đây có thể gọi là phá thai không đau được? Phải là phá thai cực đau mới đúng.

Cuối cùng bác sĩ nói: “Xong rồi, xong ngay đây.” Một lát sau, chị kia xuống bàn thủ thuật và nằm xuống chiếc giường bên cạnh nghỉ ngơi. Bác sĩ liền quay ra hỏi Ngải Mễ có việc gì. Thấy người phụ nữ kia vẫn còn ở đó, Ngải Mễ không chịu nói. Bác sĩ mỉm cười với vẻ thấu hiểu rồi bước đến giường bệnh nói chuyện với chị vừa làm thủ thuật kia.

“Trong vòng ba mươi ngày không được để cậu ta động đến cháu, vừa làm thủ thuật xong, vết thương còn chưa lành, cổ tử cung cũng mở rộng, rất dễ bị nhiễm trùng đấy. Sau này nếu cậu ta không chịu dùng bao cao su thì cháu đến đây tiêm thuốc tránh thai vậy.”

Người phụ nữ đó liền ca thán: “Lão ấy chẳng khác gì súc sinh cô ạ, chỉ biết làm cho sướng thôi, không quan tâm đến sự sống chết của người khác, chỉ biết lo cho bản thân mình. Cái khổ đó đâu đã đủ, bây giờ lại phải chịu tội này nữa.” Rồi chị ta cao giọng, nói vọng ra chỗ Ngải Mễ: “Tôi thì chồng con rồi, biết làm thế nào được, thật sự không hiểu những cô gái trẻ như cô, cưới hỏi thì chưa, nhìn cũng chỉ tầm hai mươi, tại sao phải tự chuốc vạ vào mình chứ? Cô xem bây giờ ra nông nỗi này, nó còn thò mặt ra nữa không? Chắc là lủi mất rồi chứ gì?”

Ngải Mễ không biết phải đáp ra sao, đành quay mặt đi, giả vờ không nghe thấy. Nữ bác sĩ quân y nói: “Thực ra chuyện chăn gối không đem lại hạnh phúc cho đàn ông, mà còn đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ, chỉ có điều chồng cháu không biết quan tâm đến vợ, chưa làm cho cháu hưng phấn đã đưa vào nên mới khổ sở thôi. Muốn đánh giá một người đàn ông biết quan tâm đến phụ nữ hay không, đời sống tình dục có vai trò rất quan trọng. Cháu nên trao đổi với chồng chuyện này, nói cho cậu ấy biết như thế nào thì cháu thích, như thế nào thì không thích…”

“Cô tưởng cháu không nói với lão ấy à?” Người phụ nữ kia ngồi dậy, nói: “Cô biết lão ấy nói thế nào không? Lão ấy bảo chưa bao giờ nghe thấy đàn bà đòi thế này đòi thế kia trên giường, chỉ có cô là không biết xấu hổ.”

Bác sĩ liền thở dài, nói: “Thực ra rất nhiều đàn ông không biết cách làm cho vợ thỏa mãn trong đời sống vợ chồng, đấy là điều vô cùng bi ai. Thực ra như thế chất lượng đời sống tình dục của họ cũng không thể cao được.”

Đợi người phụ nữ kia đi rồi, Ngải Mễ mới nói với bác sĩ rằng cô muốn kiểm tra xem có bầu hay chưa. Bác sĩ hỏi tình hình của cô, nói khả năng không cao, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, rồi đưa cho Ngải Mễ một lọ nhựa, nói: “Xét nghiệm nước tiểu là biết ngay thôi mà.”

Ngải Mễ chờ đợi trong tâm trạng vô cùng sốt ruột, kết quả xét nghiệm nước tiểu đã có, bác sĩ nói: “Chúc mừng, chúc mừng!”

“Cháu có bầu rồi ạ?”

“Không.” Bác sĩ nói. “Giờ thì cháu có thể yên tâm tập trung vào học hành được rồi. Đang học cấp ba phải không? Hiện tại có rất nhiều học sinh cấp ba có bầu, haizz, con gái phải biết bảo vệ mình chứ!”

Ngải Mễ vô cùng thất vọng, vẫn hỏi với vẻ không tin: “Cháu không có bầu thật ạ? Cô khẳng định chắc chắn chứ ạ? Tại sao buổi sáng cháu rất buồn nôn?”

Bác sĩ đưa cho cô xem một cái khay nhỏ, nói: “Nếu có bầu thì mẩu giấy trong khay sẽ biến thành màu xanh, nhưng mẩu giấy thử cho cháu vẫn giữ nguyên màu hồng nhạt, chắc chắn là không có bầu. Nếu cháu không yên tâm, cô có thể kiểm tra cho cháu.” Sau đó bác sĩ bảo Ngải Mễ nằm lên bàn thủ thuật, đeo một đôi găng tay cao su mỏng, thò hai ngón tay vào cơ thể cô bàn tay còn lại đặt lên bụng và nhấc bụng lên như nhắc quả dưa hấu. Ngải Mễ liền nói: “Cô cẩn thận chút, không lại làm cháu miscarriage (sảy thai) đấy.”

Bác sĩ cười nói: “Cháu học ngoại ngữ à? Con gái cô cũng học ngoại ngữ, dân ngoại ngữ các cháu động cái là lôi tiếng Anh ra nói. Cháu sợ cô làm sảy thai hả?” Ngải Mễ liền gật đầu, bác sĩ lại cười, nói: “Cô đã khám cho rất nhiều bạn gái chưa kết hôn mà lỡ có bầu, lần đầu tiên thấy người sợ bị sảy thai như cháu. Chắc là cháu yêu cậu ấy lắm nhỉ?”

Cô bác sĩ trông rất phúc hậu, nói năng cũng nhẹ nhàng, Ngải Mễ không kìm được bèn bật khóc, không nói được gì, chỉ gật đầu. Bác sĩ hỏi: “Thế sao cậu ấy không đến cùng cháu?”

“Anh ấy bị thu thẩm rồi cô ạ…”

“Bị oan hả?” Bác sĩ hỏi. “Cháu khóc như mưa thế này chắc chắn cậu ấy là người tốt bị vu oan hả?”

Ngải Mễ nức nở nói: “Chắc chắn là anh ấy bị oan, anh ấy không thể giết người, và càng không thể giết một cô gái đang có bầu được…”

“Cháu nói gì cô không hiểu, cậu ấy bị vu oan là giết ai? Cô gái mang bầu con cậu ấy à? Thế cháu…”

Ngải Mễ thẫn thờ nói: “Anh ấy không yêu cháu, chỉ vì cô gái đó có bầu, không làm được chuyện đó nên mới đến với cháu…”

Bác sĩ liền lắc đầu, thở dài nói: “Cháu à, cháu biết được điều này thì sao còn lưu luyến cậu ấy? Định dùng đứa con để lôi kéo, giữ chân cậu ấy ư? Như thế cũng chẳng giải quyết được việc gì đâu. Phòng khám này của cô không phải mở một, hai ngày, những chuyện như thế cô gặp nhiều rồi, một số cô gái định dùng đứa trẻ để cột chân người đàn ông đã thay lòng đổi dạ nhưng đều không đem lại kết quả.”

“Người khác có thể không cột được nhưng với anh ấy thì được cô ạ.” Ngải Mễ khăng khăng khẳng định. “Anh ấy rất quý trẻ con, chắc chắn sẽ yêu cả mẹ đứa trẻ nữa. Thế nên anh ấy rất thận trọng, không để cháu dính bầu.” Ngải Mễ kể một số chi tiết cho bác sĩ nghe rồi kết luận: “Qua những chuyện này, cháu biết anh ấy không yêu cháu.”

“Tại sao bọn cháu không dùng bao cao su? Vừa đơn giản vừa yên tâm…”

“Bọn cháu có dùng, có hai lần trộm của bố mẹ để dùng.” Ngải Mễ thật thà nói. “Nhưng cháu không thích, cháu không cảm nhận được cơ thể anh ấy… Anh ấy biết vậy liền nói, thôi thế bọn mình tìm cách khác đi, và thế là toàn cho… ra ngoài…”

Bác sĩ nhìn cô, nói bằng giọng rất chân thành: “Cháu à, nghe những chuyện cháu kể, cô thấy cậu ấy rất yêu cháu đấy, cháu không nghe chị vừa nãy nói chuyện chồng chị ấy à? Một người đàn ông biết quan tâm cháu trong chuyện chăn gối như vậy, không thể là chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý đâu. Cháu chưa đầy hai mươi đúng không? Thực ra cậu ấy nên đợi đến lúc cháu lớn hơn chút nữa hãy bắt đầu.”

Ngải Mễ vội thanh minh thay Allan: “Anh ấy muốn cháu lớn hơn chút nữa, bọn cháu yêu nhau hơn sáu tháng rồi, anh ấy cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nhưng cháu lại sợ anh ấy giữ cho mình đường lùi, hơn nữa cháu cũng rất tò mò, không hiểu chuyện đó thế nào nên ép anh ấy làm. Cháu nói thật đấy cô ạ.” Ngải Mễ thành khẩn khai hết mọi chuyện.

Bác sĩ nói: “Đó là một chàng trai tốt bụng hiếm có đấy cháu ạ, cô thấy cậu ấy rất yêu cháu. Một người đàn ông, lại còn trẻ như thế rất khó làm chủ bản thân, cho dù cố gắng chịu đựng để không dụ dỗ cháu hay dùng cách cho ra ngoài để tránh thai thường không thể đạt được khoái cảm cao nhất, vì thời điểm quan trọng nhất lại phải đưa ra ngoài, hơn nữa lại luôn phải cảnh giác, không được tận hưởng hết mình, thông thường đàn ông sẽ không muốn làm như thế đâu. Rất nhiều người không muốn dùng bao cao su bắt bên nữ phải dùng thuốc tránh thai, hoặc cứ bất chấp hậu quả để mình được thỏa mãn. Cậu ấy biết nghĩ cho cháu như thế là rất đáng quý. Nếu như cháu nói, lần đầu tiên đã lên đỉnh được, thế chắc chắn cậu ấy phải tìm đủ mọi cách để kích thích cháu, đồng thời phải chịu đựng rất kiên cường đấy.”

Ngải Mễ phấn chấn lắm, bèn kể tiếp: “Chắc chắn lần nào anh ấy cũng phải chịu đựng rất cực khổ, vì anh ấy luôn tìm cách để cháu lên đỉnh, kể cả không nhịn được quá lâu, anh ấy cũng có cách khác…”

Bác sĩ cười, nói: “Cháu là cô gái may mắn đấy, cháu xem chị ban nãy, có thể cả đời chẳng biết lên đỉnh là gì, lại còn phải thường xuyên đi phá thai nữa, tổn hại đến sức khỏe, đây là điều bất hạnh nhất. Một số người vì hưởng lạc, chẳng may có bầu ngoài ý muốn, đến phá thai thì còn có thể trả giá cho hành động buông thả của mình. Còn như chị ấy, không được tận hưởng niềm hạnh phúc, chỉ có đau đớn, cuộc sống tình dục trở nên bất hạnh. Cháu rất hạnh phúc, chỉ có tận hưởng mà không đau đớn, lại còn bảo cậu ấy không yêu cháu nữa à?”

Ngải Mễ nghĩ nói: “Cô nghĩ là anh ấy rất yêu cháu thật à?”

“Cô được nghe rất nhiều chuyện của các cô gái trẻ rồi, và cũng đã phải phá thai cho rất nhiều cô, không ai là không than thân trách phận với cô, không thấy khổ sở thì đã không đến phòng khám của cô. Còn cháu là trường hợp ngoại lệ, cháu nên trân trọng cậu ấy. Cháu bảo cậu ấy bị vu oan, thế thì cháu phải tìm cách giúp cậu ấy mới đúng, tại sao lại nghi ngờ cậu ấy như thế? Cháu đã được xem kết quả khám nghiệm tử thi chưa? Cháu chưa xem đúng không? Có lẽ bên công an chỉ vì muốn chắc chắn nên tạm thời chưa thả cậu ấy ra, nhưng họ cũng không bắt cậu ấy, đợi khi tình hình được làm rõ rồi thì người ta sẽ được thả thôi. Cháu chịu khó chờ cậu ấy vậy, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Bác sĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Cháu để lại số điện thoại và cho cô biết tên của cậu ấy, cô có quen một bác sĩ pháp y bên công an, xem cô có thể hỏi được giúp cháu gì không.”

Ngải Mễ mừng không sao kể xiết, lập tức để lại số điện thoại của mình và tên của Allan, rồi cô hỏi số điện thoại và tên của bác sĩ, biết cô ấy tên là Kim Xảo Chi, sau đó mới phấn chấn ra về.