Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 73: Kết thúc (Hạ)!




Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Lý Minh đã đánh xong một bộ quyền.

Lý Cẩn cũng đã thức dậy, thấy bọn nhỏ tụ lại trước phòng Thần ca nhi, cậu đến trước mặt Thịnh Thịnh hỏi, "Các con làm sao vậy?"

Nghiên tỷ nhi giành trả lời trước: "Đại ca giống như còn chưa dậy nữa!"

Lý Cẩn nhịn không được cười cười, nhớ đến ngày mình thành thân, lúc ấy cậu khẩn trương vô cùng, buổi tối vẫn không tài nào ngủ được, mãi cho đến hừng đông mới chợp mắt trong chốc lát, cậu vốn tưởng rằng Thần ca nhi sẽ không khẩn trương như vậy, cũng không đoán được y vậy mà cũng mất ngủ, "Hiếm khi đại ca mới dậy trễ, các con đừng quấy rầy."

Lúc này Thần ca nhi đã tỉnh, dứt khoát ngồi dậy.

Y đẩy cửa đi ra.

Nghiên tỷ nhi nhào qua ôm y một cái, nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Đại ca, muội còn tưởng rằng ca muốn ngủ tới khi ca phu tới đón ca đó."


Thần ca nhi búng lên trán nàng, lỗ tai không chịu khống chế mà đỏ lên, "Muội kêu ca phu cũng thật thân thiết nha, hắn cho muội đồ tốt gì rồi phải không?"

Nghiên tỷ nhi trộm cười, mới không nói cho y.

Lý Uyển đã làm cơm, gọi bọn họ một tiếng, Lý Cẩn nhìn Thần ca nhi, "Đi thôi, con mau ăn một chút gì đi, chờ trời sáng thêm xíu nữa, người vây xem náo nhiệt khẳng định cũng sắp đến."

Thần ca nhi gật đầu, người một nhà ăn bữa sáng vô cùng náo nhiệt , ăn xong Thần ca nhi liền đi thay hỉ phục.

Mới vừa thay hỉ phục xong, mấy người Mai Chi và thím Trương cũng đã tới, còn có không ít tiểu hài tử chạy lại xem náo nhiệt, Lý Uyển lấy kẹo mừng đã chuẩn bị tốt chia cho bọn nhỏ, mấy nhóc ấy ăn rất chi là vui vẻ.

*

Lê Diệp cả đêm cơ hồ không chợp mắt, hắn cũng thay bộ hỉ phục đỏ, hỉ phục là Thần ca nhi tự thân làm, vải dệt không chỉ tinh xảo, mà đường may cũng rất tinh tế, nhìn ra được người làm nó rất dụng tâm, Lê Diệp mặc hỉ phục vào, khuôn mặt hắn càng thêm tuấn mỹ vô song.


Hắn tùy tiện ăn mấy miếng vào bụng, liền muốn đi đón dâu, An Tử Hi ngăn cản hắn, "Vốn cùng một thôn, đi bây giờ còn quá sớm, giờ lành còn chưa tới, ngươi gấp cái gì?"

Vương Kim An cười trêu ghẹo, "Không phải ngươi thành thân, nên ngươi mới không nóng nảy."

Ngày hôm qua hai người bọn họ đã đến, cố ý tới tham gia hôn lễ, thấy Lê Diệp không có bằng hữu nào, liền chủ động tới giúp đỡ Lê Diệp, không thể thành thân mà ngay cả một người bạn thân thích cũng không có.

Giờ lành vừa đến, Lê Diệp cưỡi lên con ngựa cao lớn đi đón dâu. Ngũ quan hắn thập phần tuấn mỹ, ngày thường đã đủ đẹp, hôm nay hắn mặc y phục đỏ nhìn càng tựa trích tiên, nhóm hán tử nhìn đến không thể rời mắt, các nữ nhân càng là vô cùng hâm mộ, trong đám người thường xuyên truyền đến một tiếng cảm khái, "Thật là, trên đời này sao lại có người đẹp như vậy chứ?"


Ngày thường, khí chất trên người hắn có điểm lạnh nhạt, còn vì quá mức xinh đẹp, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào ngũ quan hắn, hôm nay trên mặt hắn lại trước sau đều treo ý cười, theo lý thuyết hẳn phải có vẻ ôn hòa mới đúng, nhưng không biết vì sao, cho dù hắn đứng bất động cũng mang lại một loại cảm giác nguy hiểm.

Tuy rằng nguy hiểm, lại làm người ta nhịn không được muốn tới gần, không ít tiểu cô nương cũng nhìn trộm hắn. Thần ca nhi ở thôn Trúc Khê là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt, lớn lên vô cùng xinh đẹp không nói, còn có một cữu cữu tốt như vậy, chính y cũng tranh đua, tuổi còn nhỏ đã đậu tú tài. 

Lúc ban đầu, bọn họ đều cho rằng không có ai xứng với Thần ca nhi, gặp được Lê Diệp lại cảm thấy không có ai xứng đôi hắn, hiện tại thấy hai người bọn họ thành thân, thì chợt bừng tỉnh sinh ra một loại cảm giác quá xứng đôi.
Mặc kệ mọi người đang cảm khái thế nào, đội ngũ đón dâu vẫn không nhanh không chậm mà tiến bước. Lê Diệp ngại ngựa đi chậm, khí áp trên người có hơi hạ thấp xuống, khí tràng vừa tỏa ra, đám ngựa đã bị dọa đến bắp chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy cơ hồ đi không nổi, tốc độ lại càng chậm hơn, Lê Diệp rất muốn đánh bọn nó một trận, nhưng cũng  chỉ có thể chịu đựng, nghĩ đến qua hôm nay Thần ca nhi sẽ chân chân chính chính thuộc về hắn, đáy lòng hắn mới thống khoái.

Nghe thấy tiếng pháo, Thần ca nhi lặng lẽ ngồi ngay ngắn, "Hắn tới rồi sao?"

Thấy y hơi khẩn trương, Lý Uyển nhấp môi cười cười, hôn lễ Lý Cẩn là một tay nàng xử lý, lần này tuy không đến mức luống cuống tay chân, khi thấy Lê Diệp đã sắp tới rồi, đáy lòng nàng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Nàng xoa xoa đầu Thần ca nhi, nhẹ giọng nói: "Thành thân rồi, con cũng không còn một mình nữa, những chuyện buồn không cần phải giữ trong lòng, nên tâm sự với Lê Diệp, có biết không?"

Thanh âm nàng ôn hòa êm tai, Thần ca nhi nhất nhất ghi tạc trong lòng, "Nương, con đã biết."

Lê Diệp xoay người xuống ngựa, chào hỏi đám người Lý Cẩn xong thì bước nhanh vào nhà. Lúc này tâm trí hắn đã sớm bị Thần ca nhi câu mất, thấy khi nói chuyện đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía phòng trong, Mai Chi che môi cười cười, "Được rồi, không làm khó con nữa, mau vào đi."

Nghe thấy tiếng bước chân, trái tim Thần ca nhi hơi thắt chặt.

Lê Diệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy được y.

Hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng Thần ca nhi mặc áo đỏ, khi đã nhìn thấy rồi, lại cảm thấy trên thế gian này không ai đẹp bằng y, mặc một thân áo cưới đỏ, khuôn mặt tinh xảo của Thần ca nhi càng nhiều thêm một phần diễm lệ, lóa mắt làm người ta không dám sinh một tia tâm tư khinh nhờn, đôi mắt Lê Diệp thẳng thừng nhìn y chằm chằm, một cái chớp mắt cũng luyến tiếc.
Thần ca nhi bị ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn có chút không được tự nhiên, nhẹ cúi đầu.

Chung quanh truyền đến một trận cười trêu ghẹo, "Ha ha ha, không uổng công Thần ca nhi của chúng ta đẹp như vậy, khó trách tân lang quân nhìn đến mức quên tới đón dâu."

"Đúng thế, Lê Diệp, còn không chạy nhanh tới khiêng tức phụ về đi!"

Tiếng cười càng lớn hơn, Lê Diệp cong cong môi, duỗi tay ôm Thần ca nhi vào trong ngực, Thần ca nhi nhìn vào phòng mình lần cuối, lặng lẽ nắm lấy vạt áo của Lê Diệp.

Lê Diệp mang Thần ca nhi tới tân phòng.

*

[Cưới rồi nên đổi xưng hô lần nữa nha hehe].

Tân phòng thập phần khí phái.

Đám Thịnh Thịnh đã tuần tra một phen, hoàn toàn không có gì để bắt bẻ.

Tiếp theo chính là bái đường, nhất bái cao đường, nhị bái thiên địa, cuối cùng là phu thê giao bái, bái lạy xong, Lê Diệp ôm Thần ca nhi vào phòng, người trẻ tuổi cũng đi vào theo, mọi người mới vừa nháo động phòng của một cặp khác, lúc này dĩ nhiên cũng muốn nháo Thần ca nhi, Thám Hoa lang động phòng, đời này phỏng chừng bọn họ cũng chỉ có thể có được một dịp này, không nháo một lần quả thực phải xin lỗi với chính mình.
Không biết ai hô một tiếng, "Hôn đi, hôn đi."

Những tiếng hô sau đó một tiếng so với một tiếng càng lớn hơn, một lát sau mọi người đã chen đầy trong phòng.

Tâm trạng Lê Diệp đang rất cao hứng, cũng không có ý định đuổi người, khi mọi người làm ầm ĩ, hắn nắm lấy bả vai Thần ca nhi, thơm lên môi y một cái, gương mặt Thần ca nhi đột nhiên đỏ bừng, thấy hắn thật sự hôn, đám người càng thêm hưng phấn, một đám la hét càng thêm vang dội.

"Vậy sao được! Đầu lưỡi đâu!"

Khi nhóm hán tử tụ lại một chỗ, không thiếu người đã khai trai, lúc này càng không thèm cố kỵ, một hai bắt Lê Diệp phải hôn sâu.

Gương mặt Thần ca nhi đỏ bừng, vốn y lớn lên xinh đẹp, giờ phút này đáy mắt mờ mịt hơi nước, càng là mỹ diễm kinh người, thấy không chỉ có Vương Thụy nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt mấy hán tử khác cũng nhịn không được dừng ở trên người y, vẫn luôn nhìn đến không dời mắt, Lê Diệp thấy không vui, đột nhiên bắt đầu đuổi người.
Nhận ra tâm tư của hắn, mọi người đều nở nụ cười.

"Hôn một cái nữa rồi chúng ta mới đi." Người ồn ào lần này chính là Lý Cẩn, biết rõ Thần ca nhi đối với cậu có bao nhiêu tôn kính, Lê Diệp tự nhiên không dám đuổi, kỳ thật hắn cũng muốn hôn hôn Thần ca nhi, nhịn không được lại nhìn y.

Da thịt y như ngọc, mặt mày vốn tinh xảo, giờ phút này một thân hỷ phục đỏ, tuấn mỹ giống thiên tiên bước ra từ trong tranh, đôi mắt Lê Diệp sâu thẳm, hầu kết không chịu khống chế lăn lộn lên xuống, liền giống sói đói nhào qua chỗ Thần ca nhi, trực tiếp cắn môi y.

Sâu thẳm trong đôi mắt hắn hiện lên vệt đỏ bừng, rõ ràng rất dọa người, ánh mắt lại càng nóng bỏng làm lòng người khẩn trương, nụ hôn này phá lệ bá đạo, Thần ca nhi cảm thấy đầu lưỡi mình bị hắn cắn đau. Nghe tiếng mọi người ồn ào, mới vội vàng đẩy Lê Diệp ra.
Phát giác y kháng cự, Lê Diệp mới dần dần bình tĩnh lại.

Thấy mọi người đều nhìn bọn họ chằm chằm, Lê Diệp lại khó chịu. Sức chiến đấu của Lê Diệp rất mạnh, cứng rắn tiễn bọn họ ra ngoài.

Thần ca nhi căn bản không nghĩ tới hắn sẽ bá đạo như vậy, khuôn mặt đỏ đến kinh người, đóng cửa phòng lại, tầm mắt y dừng trên mũi chân, có chút không dám nhìn Lê Diệp.

Ngắm ngũ quan tinh xảo ấy, trái tim Lê Diệp nhảy loạn thình thịch, không chịu nổi hôn lên đôi môi y, thấp giọng nói: "Chờ anh."

Nói xong Lê Diệp liền đi ra ngoài kính rượu, hắn sợ chính mình nếu còn không đi nữa thì sẽ luyến tiếc không thể rời đi mất.

Thần ca nhi đỏ như bị lửa thiêu, vẫn giữ Lê Diệp lại, "Chờ một chút, phải uống rượu hợp cẩn* trước."

*Trong khi tổ chức lễ cưới hoặc trong đêm tân hôn, trước khi vào động phòng, cô dâu và chú rể mỗi người sẽ uống nửa ly rượu. Ly rượu này được gọi là ly rượu hợp cẩn. Điều này tượng trưng cho việc họ sẽ cùng nhau nếm trải đắng cay trong cuộc sống, không rời xa nhau.
Yết hầu hắn căng thẳng, ở lại uống rượu giao bôi với Thần ca nhi, hắn nhịn không được lại hôn hôn Thần ca nhi, hôn xong lại luyến tiếc rời đi, trong lòng như có một cổ nóng bỏng thôi thúc, hung hăng lấp kín môi Thần ca nhi.

Nụ hôn này phá lệ kịch liệt nhưng không mất đi ôn nhu, sau khi hôn xong, giọng nói của Lê Diệp đã khàn khàn đến không nghe rõ, hắn thấp giọng nói một câu, "Em chờ anh trở lại."

Hô hấp của y có chút không xong, nghĩ đến dù sao cũng là ngày đại hỉ, thẹn thùng mà nhẹ nhàng gật gật đầu, "Anh đi đi, cũng đừng uống quá nhiều rượu."

Lê Diệp bước ra ngoài.

*

Tiệc rượu bày mấy chục bàn, phàm là người đến xem náo nhiệt đều có thể ở lại ăn tiệc để lây nhiễm không khí vui mừng. Thịt rất tươi, rượu còn là loại thượng đẳng, đầu bếp cũng mời người tốt nhất, nấu ra món ngon làm người ta chảy nước miếng, Lê Diệp bưng chén rượu đi kính từng bàn.
Thôn Trúc Khê đã lâu không có náo nhiệt như vậy, mọi người đều vô cùng hưng phấn, không ít người uống đến say mèm. Tiểu hài tử cũng rất vui vẻ, khi ăn cơm cũng không thành thật, một đám chạy tới chạy lui muốn chui vào tân phòng nhìn xem tân phu lang, bởi vì có đám nhóc Thịnh Thịnh nhìn chằm chằm, bọn nhỏ tự nhiên không thể trà trộn vào được.

Lê Diệp uống không ít, cuối cùng phải dựa vào giả say, mới được sớm trở về tân phòng.

Rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân, Thần ca nhi nhịn không được đứng lên.

Lê Diệp đẩy cửa đi đến, bốn mắt nhìn nhau, tim cả hai đều đập có chút nhanh, đồng thời cũng không biết nên nói cái gì. Đột nhiên một tay Lê Diệp ôm Thần ca nhi lên, cẩn thận đặt lên giường.

Thần ca nhi nhịn không được mà nhìn hắn, khi đối diện với tầm mắt sâu thẳm của hắn, y không có lý do mà bỗng dưng xấu hổ, "Tắm rửa trước đã."
"Cùng nhau."

Lê Diệp duỗi tay ôm y lên, bên cạnh phòng ngủ chính là phòng tắm, vài bước đã đi đến. Thần ca nhi bị hắn ôm cả người đều ngốc, khi phản ứng lại, mặt mũi đã đỏ bừng, "Thả em xuống đi, em tự đi được."

Lúc này đã đi tới phòng tắm, Lê Diệp thả y xuống dưới, thấy hắn duỗi tay muốn cởϊ qυầи áo của mình, mặt Thần ca nhi lại đỏ hơn, "Anh đi ra ngoài trước đi, để em tự tắm."

Đôi mắt Lê Diệp trở nên thâm trầm, nói cái gì cũng không chịu rời đi.

Thần ca nhi không có biện pháp, đành phải cho hắn ở lại, "Anh tự tắm đi."

Lê Diệp nào còn có tâm tư tắm nữa chứ! Hồn cũng đã bị y câu đi mất rồi! Thấy y không để hắn hỗ trợ, Lê Diệp rũ mắt nhìn y, ánh mắt sâu kín, cơ hồ có cảm giác hắn tức muốn phát cuồng, thanh âm lại cố tình cực kỳ ủy khuất, "Thành thân rồi mà."
Thần ca nhi đẩy tay hắn một cái, đổi thành nắm lấy vạt áo hắn, thấy hắn vừa hung dữ lại vừa đáng thương hề hề, y thế nhưng lại cảm thấy đau lòng, y nhịn không được cúi thấp đầu, rũ mí mắt, đành phải để hắn tắm giúp.

Lần tắm này đối với Thần ca nhi mà nói phá lệ kéo dài, y cảm thấy không khí chung quanh đều bị Lê Diệp cướp đi, hại y mạc danh thở không nổi, thật vất vả mới tắm xong, Lê Diệp đột nhiên ôm y lên.

Thần ca nhi có hơi khẩn trương, trên mặt cũng nóng lợi hại, đáy lòng khẩn trương run rẩy mà đập bịch bịch.

Lê Diệp ôm y lên giường, hôn lên môi y.

hết chương 73.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ đã có mọi người làm bạn bấy lâu nay, chính văn đã kết thúc, yêu mọi người rất nhiều!~

Đề cử truyện cũ của tui:

《 Vân Liệt hộ tiểu phu lang 》

《 Trọng sinh chi an Lạc 》

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Vậy là suốt chặng đường dài của chúng mình đã đến hồi kết, chỉ còn phiên ngoại nữa thôi là Lâu phải chào tạm biệt các bạn đọc yêu dấu của Lâu rồi ~.

Truyện đầu tay edit nên còn nhiều sai sót đáng kể mong mọi người rộng lượng bỏ qua. Sắp tới chúng mình sẽ BETA LẠI 1 LẦN NỮA để chắc chắn không còn lỗi sai, nhưng không thể hứa được khi nào sẽ beta xong, nên thôi chúng mình sẽ cố gắng hết sức ạ.

Chúc mọi người có những phút giây đọc truyện thật vui vẻ, mong mọi người sẽ mãi yêu thương Thần ca nhi và Tiểu hồ ly của ẻm nha ~.
_Hoàn chính văn_