Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Lúc Huyên tỷ nhi đi vào, Thần ca nhi đang sắp xếp quần áo, y lấy quần áo mùa đông ra tính nhân lúc còn nắng thì mang ra viện phơi một lát, Lê Diệp cũng hỗ trợ một tay, thấy Huyên tỷ nhi đến, hắn mới dừng lại động tác trong tay, lặng lẽ biến thành hồ ly, nằm ở yên trong góc.
Mấy năm nay Huyên tỷ nhi đã cao hơn không ít, nước da trắng nõn sạch sẽ, thập phần xinh đẹp, nhìn thấy Thần ca nhi, nhỏ nhấp môi thẹn thùng cười, nhỏ mặc một kiện áo màu hồng nhạt, phía dưới là một cái váy màu sắc xanh cỏ, làm cho khuôn mặt nhỏ càng thêm tinh xảo.
Nhỏ vốn không phải là người nói nhiều, thấy Thần ca nhi đang bận, nhỏ cũng đi đến giúp đỡ. Thần ca nhi xoa nhẹ tóc nhỏ một phen, "Để lát nữa dọn cũng không muộn, muội lại đây ngồi đi."
Thần ca nhi gật đầu, nhờ nhỏ giúp ôm quần áo ra ngoài, trước đặt ở trên băng ghế bên ngoài, y lại móc từng cái phơi lên dây đằng. Huyên tỷ nhi tuổi còn nhỏ, ngày thường việc có thể hỗ trợ cũng không nhiều, thấy lần này mình có thể giúp được đại ca, trên khuôn mặt nhỏ nhiều thêm một ý cười nhàn nhạt, dưới sự trợ giúp của nhỏ, trên ghế đã rất nhanh chất đầy quần áo, nhỏ làm rất nghiêm túc, sau khi quần áo chất thành một đống cao, nhỏ nhón mũi chân để chất thêm đồ lên, với không tới liền ôm quần áo đưa tới trước mặt Thần ca nhi.
Thần ca nhi nhận lấy, nhỏ liền chạy về phòng tiếp tục lấy.
Hôm nay lớp học được nghỉ nên Lý Minh cũng không đi học, nhóc vốn dĩ đang đánh quyền ở trong viện, thấy Huyên tỷ nhi ra sức như thế thì không khỏi cười cười, ngày thường Huyên tỷ nhi luôn ở một mình trong phòng, hoặc đọc sách hoặc vẽ tranh, rất ít khi ra ngoài, cũng chỉ lúc ăn cơm mới có thể thấy nhỏ.
*Đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn.
Huyên tỷ nhi lặng lẽ né tránh, tay Lý Minh so với tay Thần ca nhi thì lớn hơn, mỗi lần đều sẽ khiến cho kiểu tóc của nhỏ loạn lên hết, đại khái là do tuổi của nhỏ còn chưa lớn nên mọi người đều thích xoa tóc nhỏ, bọn họ cũng hơi không đúng mực, có đôi khi một ngày xoa rất nhiều lần, Huyên tỷ nhi có chút bất đắc dĩ.
Nhìn thấy biểu tình của nhỏ, Lý Minh vội vàng thu tay lại, cười nói: "Lần này ca chưa có làm loạn tóc muội đâu."
Thấy tiểu nha đầu nhấp môi, biểu thị rõ không tin nhóc, Lý Minh đẩy Thần ca nhi ra, "Thật sự ca không sờ loạn mà, không tin muội hỏi đại ca đi."
Lý Minh cười cười, "Muội không phải đang vội vàng học nữ hồng sao? Còn chưa tiến bộ thì sao chúng ta dám quấy rầy muội?"
Nghe được từ nữ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Nghiên tỷ nhi tức khắc suy sụp xuống.
"Thật không biết nương nghĩ thế nào lại bắt muội học cái này, thật giống như học không được thì ta cũng sẽ không gả ra ngoài được vậy." Nhỏ chỉ cần chạm vào kim đã thấy mệt rã rời, đồ nhỏ may ra còn không đẹp bằng Lý Minh làm.
Thấy biểu tình vô cùng ủy khuất của nhỏ, Thần ca nhi chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ bé, sở thích của Nghiên tỷ nhi đã không giống các nữ hài tử khác. Nữ hài khác đều thích khâu khâu vá vá, hoa hoa cỏ cỏ, nàng lại thích cùng Lý Cẩn đi khắp nơi, khi còn nhỏ bản thân nuôi gà kiếm tiền, hai năm gần đây lại học Lý Cẩn bắt đầu làm sinh ý*, khoảng thời gian trước còn mân mê tạo ra một người máy nhỏ, nó sẽ làm được mấy cái động tác đơn giản, rõ ràng là một nha đầu thông minh lanh lợi, mà lại vừa chạm vào may áo, nấu cơm thì gặp vấn đề lớn.
*Việc kinh doanh, buôn bán.
Năm nay nhỏ mười ba, rất nhanh sẽ tới tuổi làm mai, sợ nhỏ sau khi xuất giá cái gì cũng không biết làm, Lý Uyển đành bắt nhỏ học nhiều hơn, tập luyện nhiều trong mấy ngày mà có thể luyện tốt cũng coi như xong, nhưng cố tình nhỏ lại không có thiên phú ở mấy việc này, se chỉ thì hư, đồ may ra cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến nhỏ cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Hiểu rõ nương cũng chỉ muốn tốt cho nhỏ, Thần ca nhi đành khuyên nhỏ vài câu, "Muội cứ từ từ thôi, muội càng gấp càng học không được, luyện chữ cũng phải dành nhiều tháng ngày mới luyện tốt được, nữ hồng cũng giống vậy, không thể quá vội vàng."
Nghiên tỷ nhi không tin, "Sao muội cảm thấy là phải dựa vào có thiên phú thì mới được, ca, lúc trước rõ ràng ca không nấu cơm, lần đầu học mà đã nấu được hương vị ăn rất ngon, đâu giống như muội, vá áo không được, nấu cơm càng không xong."
Lý Minh có chút đau lòng, xoa xoa đầu nhỏ, "Đến lúc thật sự không thể học được thì ta tính tiếp, lúc thành thân tìm người biết nấu cơm, cũng không ai quy định một hai phải là nữ tử làm? Nếu không được nữa thì mang theo một nha hoàn làm của hồi môn cũng có thể."
Đôi mắt Nghiên tỷ nhi tức khắc sáng lên, "Vẫn là nhị ca thông minh, muội chỉ nghĩ cùng lắm thì không thành thân, sao lại không nghĩ tới điều này? Ha ha ha, muội đây liền tìm nương nói chuyện."
Thần ca nhi bật cười lắc đầu.
*
Tỷ tỷ rời đi, nhưng nhị ca vẫn còn ở lại, Huyên tỷ nhi vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Thần ca nhi. Lê Diệp liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra nhỏ muốn nói cái gì, vốn dĩ hắn muốn ở lại một bên quan sát phản ứng của Thần ca nhi, nhưng nhận thấy được động tĩnh của Thịnh Thịnh, hắn liền ẩn thân đi ra ngoài.
Thịnh Thịnh nổi lên tranh chấp với Lý Đậu đệ đệ của Lý Vũ, hai đứa nhóc đánh nhau, ngươi một quyền ta một quyền, đánh đấm túi bụi, Lý Đậu béo mập, còn cao hơn Thịnh Thịnh, nên sức lực cũng lớn hơn, nó chiếm không ít ưu thế, thấy chung quanh không có ai liền đẩy Thịnh Thịnh xuống hồ, định hù dọa nhóc.
Thịnh Thịnh không biết bơi, té vào trong suối nhỏ liền vùng vẫy giãy giụa, sặc mấy ngụm nước.
Thấy nước chảy xiết, Lý Đậu cũng có chút sợ, không dám nhảy xuống cứu nhóc, rất nhanh Thịnh Thịnh đã chìm xuống, chỉ còn lộ ra cái tay nhỏ, trong chớp mắt nó bị dọa khóc, liền la lớn, "Cứu mạng."
Thấy không có ai tới, đáy lòng nó vô cùng sợ hãi, dưới cơn hoảng sợ chạy nhanh về nhà.
Khi Lê Diệp đến, vừa lúc nhìn thấy nó chạy đi, đôi mắt hắn trầm trầm, hắn không nói hai lời nhảy xuống hồ, vớt Thịnh Thịnh từ trong nước ra, Thịnh Thịnh uống không ít nước, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, Lê Diệp vỗ vỗ bụng nhóc, nhóc phun ra vài ngụm nước, ho đến tê tâm liệt phế.
Lý Đậu chạy nhanh về nhà, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, "Nương, ca, Thịnh Thịnh bị con hại chết."
Nương nó choáng váng, "Hại chết cái gì? Mày nói lời ngốc nghếch gì thế!?"
Lý Đậu run run rẩy rẩy nói: "Thật sự, nó bị con xô xuống hồ, hiện tại đã chìm dưới nước. Nương, nương nhanh đi xem một chút, xem nó có phải chết rồi hay không?"
Lý Vũ nhìn nó, quát lớn: "Khóc cái gì mà khóc, nhìn đệ cũng chỉ có tiền đồ như vậy, có người nhìn thấy không?"
Khi học ở học đường, Lý Vũ luôn chịu thua thiệt trước Thần ca nhi, người khác đều cảm thấy Thần ca nhi là người có thiên phú học tập, nhưng hắn ta thì không phục, cảm thấy Thần ca nhi cùng lắm là đầu thai tốt nên được phu tử thưởng thức, nếu không phải phu tử ba ngày hai đầu lén dạy dỗ y, y sao có thể học tốt hơn mình?
Bởi vì chuyện này nên hắn ta vẫn luôn không có thiện cảm với Thần ca nhi, đối với người nhà của y cũng không thích nổi, cảm thấy bọn họ bất quá có được chút tiền đã kiêu ngạo, Thịnh Thịnh nghịch ngợm ham chơi, ở trong mắt hắn ta nhóc so với dạng người ăn chơi trác táng còn đáng giận hơn, hắn hận bọn họ, cũng ước gì bọn họ xảy ra chuyện, nghe thấy Thịnh Thịnh bị chìm trong nước, phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi, mà là ẩn ẩn có chút kích động, chỉ cảm thấy đây là trời cao báo ứng.
Thấy ca nó cái gì cũng không hỏi, Lý Đậu khóc ròng nói: "Ca, các người vẫn là nhanh đi xem một chút đi, vạn nhất nó thật sự chết, đệ bị quan phủ bắt thì phải làm sao bây giờ?"
Nương nó vô cùng hoảng loạn, "Đúng đúng đúng, mau đi nhìn xem."
Lý Vũ: "Lúc này nó khẳng định đã sớm chết, chúng ta đi xem, không phải là nói rõ cho mọi người biết là Đậu Đậu đẩy nó xuống sao? Nếu nương muốn để Đậu Đậu ngồi tù thì nương cứ đi xem đi."
Nương nó nhát gan, bị hắn ta hù dọa như vậy, tức khắc như mất hết sức lực, "Giờ phải làm sao đây?"
"Làm sao làm sao, nương nói xem chúng ta phải làm sao?"
*
Thịnh Thịnh bị dọa không nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, nửa ngày không lấy lại tinh thần, nhớ đến người nhà đối với tiểu tử này vô cùng sủng ái, Lê Diệp tính toán khiêng nhóc về tranh công.
Thịnh Thịnh bị sợ hãi, hoàn toàn không có phản ứng, dòng suối nhỏ cách nhà bọn họ cũng không xa, Lê Diệp lại đi rất nhanh, vài bước liền về tới nhà, trong nhà rất náo nhiệt, mọi người đều đang ở trong sân, Thần ca nhi đang nói gì đó với Lý Minh, nhìn thấy bọn họ, Thịnh Thịnh oa một tiếng khóc lớn, lúc này mới chân chính phục hồi lại tinh thần.
Nhóc ngày thường da vẫn luôn dày, bị đánh cũng sẽ không khóc, đột nhiên khóc lớn như vậy, tức khắc kinh động người lớn trong phòng, Lý Uyển và Lý Cẩn đều đi ra.
Lúc này Lê Diệp mới buông nhóc xuống, thấy cả người bọn họ ướt dầm dề, trong lòng Thần ca nhi căng thẳng, "Làm sao vậy? Thịnh Thịnh té xuống nước sao?"
Lý Uyển cũng vô cùng lo lắng, nàng hai ba bước đã đi tới trước mặt bọn họ, cầm lấy khăn giúp Thịnh Thịnh lau nước cùng nước mắt trên mặt, nhớ tới Thịnh Thịnh không biết bơi, nàng càng nghĩ càng sợ không thôi, "Sao con lại té xuống nước?"
Lê Diệp tường thuật lại vài câu, ngữ khí hắn tuy bình đạm nhưng đủ khiến lòng bọn họ hoàn toàn nhắc lên. Lý Uyển và Lý Cẩn đối với Lê Diệp càng thêm vô cùng cảm kích, hôm nay nếu không có hắn, cái mạng này của Thịnh Thịnh cũng nhất định không còn.
hết chương 67.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Che mặt x n lần huhu, không kịp viết tới khúc cầu hôn, iu iu.