Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 63: Mê hồn canh!




Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Thấy hắn thật sự không cần, Thần ca nhi cũng có chút không thoải mái, y đặt ngân phiếu lên bàn, xoay người lấy cơm đã làm xong ra cho Lê Diệp, cơm chiều có cá kho, cá mới bắt lên từ con suối nhỏ nên vô cùng tươi, chất thịt cũng rất săn chắc, món này là do Thần ca nhi nấu, trước tiên dùng hành, gừng, tỏi làm thơm chảo, lại cho cá đã ướp sẵn vào trong nồi, nấu được một lát thì cho thêm vài loại gia vị khác vào, hương vị thập phần tươi ngon. 

Đây cũng là món ăn mà Lê Diệp thích nhất.

Thần ca nhi nhân lúc không có ai ở nhà nên đã làm, cá cũng là tự y bắt, tổng cộng bắt được hai mươi con, chia ra làm hai phần cá kho, một phần để cho người nhà, một phần trộm giấu riêng cho Lê Diệp. Món chính là bánh bắp, còn thêm một ít rau xanh với nấm xào.


Sau khi Lê Diệp động đũa, mùi hương liền bay ra, tuy biết rõ người nhà sẽ không ngửi thấy, Thần ca nhi vẫn có chút khẩn trương, cho đến khi Lê Diệp ăn xong y mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi Thần ca nhi cùng Lê Diệp bưng mâm qua nhà bếp, thấy Lý Cẩn khoác áo đi ra, cậu hơi khát nên ra ngoài lấy nước uống. Trong lòng Thần ca nhi căng thẳng, mâm trong tay thiếu chút nữa rớt xuống, Lê Diệp kịp thời duỗi tay bắt lấy, may mắn là mâm không rơi xuống, Thần ca nhi bị dọa không nhẹ, nhớ tới việc Lê Diệp đã giúp bọn họ ẩn thân, y mới cảm thấy an tâm.

Lê Diệp cầm lấy mâm trong tay y, hắn định tự mình rửa, Thần ca nhi là người không chịu ngồi yên, cũng sợ hắn không cẩn thận làm vỡ chén, y cầm lấy khăn tự mình làm.

Khi hai người bọn họ trở về phòng, Thần ca nhi vẫn không muốn nói chuyện, Lê Diệp lúc này cũng phát hiện y trầm mặc, hắn nhịn không được duỗi tay ôm người tới trong lòng ngực, rũ mắt ngắm y, "Em giận sao? Tiền bạc ta tự có biện pháp mà."


Thần ca nhi cũng không phải tức giận, y chỉ là không muốn hắn tiếp tục đi săn thú, trên núi nguy hiểm như vậy, lỡ như hắn lại bị thương thì phải làm sao bây giờ?

"Ta bảo đảm sẽ không bao giờ để mình bị thương nữa có được không?" Thấy y vẫn không hé răng, Lê Diệp cọ cọ trán y, thân mật nói, "Lần trước bị thương kỳ thật là ta cố ý, em không để ý ta khiến ta rất khó chịu, nên mới cố ý dùng khổ nhục kế. Động vật trên núi đều sợ ta, nếu không phải ta ép chúng, chúng nó căn bản cũng không dám cắn ta."

Thần ca nhi mới không tin đâu, y chỉ nghĩ hắn vì muốn săn thú nên mới cố ý nói như vậy. Thần ca nhi nhấp môi dưới, nghiêm túc nói: "Ta cũng không phải không cho anh lên núi săn thú, nếu anh muốn đi thì phải cho ta theo cùng."

"Em đi làm gì? Leo núi rất mệt, em mệt ta cũng sẽ đau lòng."


"Chỉ có mình anh biết đau lòng thôi sao? Chẳng lẽ ta không biết?" Thần ca nhi nói xong, mới ý thức được chính mình vừa lỡ miệng nói gì đó, gương mặt đột nhiên nóng lên, hệt như con tôm bị luộc chín.

Đôi mắt Lê Diệp sáng như sao trời, hắn duỗi tay ôm Thần ca nhi vào trong lòng, đáy mắt tràn đầy vui sướng, "Em đau lòng ta thật sao? Đau nhiều không?"

Thần ca nhi cúi đầu, không muốn trả lời hắn, "Anh nếu không mang ta theo, ta cũng sẽ lên núi săn thú, trong lúc anh không hay biết mà tự mình đi."

Lê Diệp cực kỳ yêu bộ dáng y giận dỗi, nhịn không được cúi đầu hôn lên cánh môi y, "Được, ta mang em theo."

Môi Lê Diệp mềm mại, lại có chút nóng, Thần ca nhi đang ngốc lăng thì nghe được hắn đáp ứng, y ngẩng đầu nhìn vào mắt Lê Diệp, vừa lúc đối diện tầm mắt thâm tình của hắn, gương mặt Thần ca nhi nóng đến lợi hại.
Lê Diệp duỗi tay sờ mặt y, thấp giọng nói: "Đừng đẩy ta ra được không? Ta muốn hôn em."

Nói xong hắn liền cúi đầu lấp kín môi Thần ca nhi, Thần ca nhi chỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị thiêu cháy, bản năng liền muốn cự tuyệt, nhưng nhớ đến ánh mắt đáng thương hề hề của Lê Diệp, tay đẩy trước ngực hắn không biết làm sao đã biến thành kéo lấy vạt áo của hắn.

Tay Thần ca nhi rất mềm mại, bị y kéo nhẹ, trái tim Lê Diệp mềm mại không thôi, lực chú ý của hắn rất nhanh đã bị cánh môi của Thần ca nhi hoàn toàn hấp dẫn, hắn hôn lại hôn, cảm thấy môi Thần ca nhi thật ngon, hôn như thế nào cũng không đủ.

Thần ca nhi bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn, gương mặt y ửng hồng, đôi môi hồng nhạt cũng đỏ dần, thân thể không hiểu sao hơi nhũn ra.

Đông tác Lê Diệp từ mềm nhẹ dần biến thành nóng nảy, đôi tay chặt chẽ ôm eo Thần ca nhi, sức lực lớn đến không thể tưởng tượng.
Thần ca nhi đau kêu thành tiếng, lúc này Lê Diệp mới lấy lại tinh thần, đôi mắt khẽ nhúc nhích, "Em không sao chứ?"

Thần ca nhi lắc đầu, y xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, có chút không thể tin được vì sao vừa rồi mình không cự tuyệt, rõ ràng còn chưa thành thân, nếu như bị người khác biết được thì......

Thần ca nhi cảm thấy thẹn vô cùng mà nằm lên giường, kéo chăn bọc mình lại chỉ lộ ra cái đầu, nửa mặt chôn thật sâu vào gối đầu, y nằm nghiêng, Lê Diệp đứng ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy cái đầu nho nhỏ cùng cái cổ thon dài trắng nõn của y.

Lê Diệp tắt đèn, cũng bò lên giường theo, liền nhanh tay ôm người cùng chăn vào trong ngực, thanh âm trầm thấp trong phòng chậm rãi vang lên, "Không có gì phải xấu hổ, này người ta gọi là động tình không thể kìm lòng được."
Mấy chữ mới vừa học trong sách, Thần ca nhi không nghĩ đến hắn còn sẽ áp dụng kiến thức vào thực tế, hai bên tai y đều đỏ lên, rõ ràng thời tiết đã chuyển lạnh, y lại cảm thấy cả người đều nóng đến hốt hoảng, bởi vì Lê Diệp dựa rất gần, y ngượng ngùng xốc chăn lên, Lê Diệp thu hết toàn bộ biểu tình của y vào đáy mắt, điều động linh khí để nhiệt độ xung quanh tăng lên.

*

Sáng ngày hôm sau.

Vương Thụy từ trấn trên đã trở về, khi nhìn thấy hắn ta, gương mặt hồ ly của Lê Diệp đen đến dọa người.

Vương Thụy căn bản không sợ hắn, cầm đồ vật mua về từ trên xe bò xuống, Thần ca nhi nhận đồ vật xong thì nói, "Đến chơi được rồi, ca lúc nào cũng tiêu tiền loạn, một lát nương thấy được khẳng định sẽ mắng ca đó."

"Ta cũng mua cho bọn nhỏ nữa mà."

Vương Thụy cười cười, lộ ra hàm răng trắng, hắn ta có ngũ quan đoan chính, dáng người đĩnh bạt, cười rộ lên cho người ta cảm giác rất thoải mái, trong thôn được không ít tiểu cô nương vừa ý, nhưng nề hà mãi vẫn hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Bọn nhỏ cũng rất thích hắn ta, nghe Vương Thụy tới thì chạy nhanh từ nhà chính ra ngoài, Thịnh Thịnh dẫn đầu nhào vào người hắn ta, "Thụy ca, bao lâu rồi ca không tới?"

Vương Thụy vỗ vỗ đầu nhỏ, ôm nhóc lên.

Thịnh Thịnh oa oa kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy ý cười, "Ta đã lớn rồi, Thụy ca còn ôm ta nữa! Ca có sức lực như vậy thì nhanh khiêng một cô vợ về nhà đi! Dì với nương đều ngóng trông lâu lắm rồi!"

Vương Thụy cười mắng nhóc một câu, buông nhóc xuống.

Đôi mắt Nghiên tỷ nhi cũng sáng lấp lánh, cũng đi theo trêu ghẹo hắn ta, "Thụy ca đúng là đã lớn như vậy rồi, chúng ta còn đang chờ ăn kẹo mừng của ca đó, nhưng mà sao lần này Thụy ca nhìn đen thế? Có phải ca sợ bị mọi người chê cười nên mới không dám trở về đúng không?"

Vương Thụy sao lại sợ bị chê cười, hắn ta bất quá là không dám gặp Thần ca nhi thôi, sợ không quản được tâm tư của mình, cũng sợ khi trở về nương sẽ liên tục thúc giục hắn ta.
Thần ca nhi xoa xoa đầu Nghiên tỷ nhi, cười trách, "Muội thật không biết lớn nhỏ."

Vương Thụy lại lấy ra năm lượng bạc vụn, đưa cho Thần ca nhi, "Lúc trước bạc vụn ta đều đã đổi thành ngân phiếu rồi mới nhờ nương ta mang trở về cho đệ, còn đây là của mấy ngày nay kiếm được."

Lê Diệp liếc mắt, dáng vẻ nói rõ hắn đang cáu kỉnh, mỗi lần nhìn thấy cái biểu tình này của hắn, Thần ca nhi liền cảm thấy hắn vẫn thật giống một tiểu hài tử, y nhịn không được cong cong môi, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Vương Thụy không dám ở lâu, đưa đồ cùng bạc xong thì trở về nhà mình.

*

Thời gian ở nhà luôn trôi đi rất nhanh, hai ngày chớp mắt liền trôi qua, đồ Lê Diệp mua đều đặt ở tân phòng, sợ khi hắn không ở đây, sẽ có kẻ không có mắt mà xông vào trong nhà, nên hắn còn cố ý điều động linh khí, thiết lập che chắn đơn giản khiến cho người ta không thể mở được cửa nhà.
Lần này là Lý Cẩn cùng Vân Liệt đưa Thần ca nhi đi.

Đám nhóc cũng muốn đi theo, bị Lý Cẩn đuổi xuống, vừa xuất phát cậu liền lên xe ngồi, cậu xốc quần áo trực tiếp ngồi bên cạnh Thần ca nhi, biểu tình chua lòm, "Nếu không phải tỷ tỷ nhắc đến, ta cũng không biết Thần ca nhi của chúng ta đã có người trong lòng, tiểu tử thúi kia có cái gì tốt sao? Mới quen biết mấy ngày mà đã có thể bắt cóc được con?"

Kẻ bị gọi là tiểu tử thúi Lê Diệp, đã sớm biến thành bộ dáng tiểu hồ ly, còn ẩn thân.

Thần ca nhi theo bản năng nhìn về phía hắn, biểu tình hơi khó nói, "Cữu cữu à."

"Được được được, cữu cữu không nói nữa. Lần sau trở về, con bảo hắn ghé nhà chúng ta một chuyến, ta nói rõ trước, nếu hắn biểu hiện không tốt, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng gật đầu đâu nha."
Thần ca nhi gật đầu, nhìn sang thấy Lê Diệp híp mắt, nghĩ chắc hắn đã ngủ rồi, y mới nhỏ giọng cùng Lý Cẩn nói: "Cữu cữu cũng không được gây khó dễ hắn."

"A ~ còn chưa thành thân mà con đã bắt đầu bảo vệ hắn! Con nói rõ một chút xem con cùng hắn mới quen biết được bao lâu chứ?"

Thần ca nhi: "Cữu cữu cùng cữu phu cũng bất quá quen biết mấy tháng đã bàn đến chuyện cưới hỏi, cữu cữu, tình cảm cùng thời gian không có quan hệ."

"Có phải tiểu tử kia rót cho con mê hồn canh rồi phải không? Con tự nhìn xem vì hắn mà con đã biến thành bộ dáng gì rồi?"

Mặt Thần ca nhi đột nhiên nóng hổi.

hết chương 63.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bảo bối trong nhóm Địa Lôi, mọi người làm tui siêu cấp cảm động, iu iu, giữa trưa mai sẽ thêm một chương nữa, moah moah.