Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Khi Thần ca nhi rời đi, nó bi phẫn đan xen, lửa giận cơ hồ làm cho cơ thể nó bỏng rát, trong cơ thể nó giống như có một cổ lực lượng, lúc nó hận chính mình vì cái gì không thể biến thành người đuổi theo y, sức lực trong cơ thể giống như đã thức tỉnh, tức khắc trên người nó đau vô cùng, mỗi một đốt xương, mỗi một miếng thịt giống như bị người phá đi. Trên người cũng vô cùng nóng, khi cảm giác nóng bỏng này lan rộng khắp toàn thân, nó liền ngất đi, một đoạn thời gian cơn đau cứ lặp lại, khi tỉnh lại nó đã biến thành người.
Tuy rằng sức lực trong cơ thể nó có chút kỳ quái, nếu Thần ca nhi không vứt bỏ nó, nó cũng sẽ không giận dữ mà biến được thành hình người.
"Ngươi."
Thần ca nhi nhất thời không phản ứng kịp, "Ta?"
Nó chơi rất vui vẻ, một bộ không rành thế sự, đáy lòng Thần ca nhi phá lệ phức tạp, nhớ đến cơn ác mộng đó, đáy lòng y trước sau giống như bị tảng đá lớn đè ép, chẳng sợ đã biết đứa nhỏ mặc hồng y là tiểu hồ ly của y, đáy lòng y cũng không nhẹ nhàng hơn được.
Y mơ thấy Triệu lão thái, kết quả mụ đã chết. Hiện tại y lại vẫn luôn mơ thấy tiểu hồ ly, cuối cùng tiểu hồ ly lại biến thành người? Vẫn là y có thể biết trước được tương lai sao?
Y nghĩ trăm lần cũng không ra, lại sợ tiểu hồ ly sẽ bởi giấc mộng của y mà gặp việc bất trắc, đáy lòng giống như bị người ném vào trong chảo dầu, thập phần đau đớn.
Thần ca nhi xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù xù, tóc tiểu gia hỏa cũng dài ra không ít, lúc trước mới ngang vai, hiện tại đều dài bằng Thần ca nhi. Tiểu hồ ly bực bội mà kéo kéo, khuôn mặt nhỏ cũng có chút lạnh lùng, "Cắt."
Thần ca nhi cong cong môi, "Không thể cắt, thân thể da tóc đến từ cha mẹ, phải yêu quý mới được."
Nó dứt khoát nói, "Không."
Thần ca nhi một tay nuôi lớn nó, tự nhiên hiểu rõ hiện tại nó không có cha mẹ, nhưng này không có nghĩa là nó từ cục đá chui ra, "Nghe lời, ngươi nếu ngại vướng víu, ta giúp ngươi búi lên, giống ta như vậy được không?"
Tâm tiểu hồ ly hiển nhiên có chút động, nhìn chằm chằm tóc Thần ca nhi, gật đầu, "Giống nhau."
Tiểu hồ ly lôi kéo y lên giường, đem y ấn lên giường, ngữ khí có chút bá đạo, "Ngủ."
"Chờ một chút, ngươi lên giường trước, ta đi xuống tắt đèn dầu."
Tiểu hồ ly không cho y xuống, búng tay một cái, đèn tắt.
Thần ca nhi tò mò bắt lấy tay nó, "Ngươi làm như thế nào?"
Tiểu hồ ly chu chu môi lên, trên mặt tuy rằng không có nhiều biểu tình, đôi mắt lại sáng lấp lánh, nếu phía sau còn có cái đuôi, nhất định sẽ vễnh lên. "Không khí."
Thần ca nhi sờ sờ đầu nó, khen một câu, "Giỏi quá."
Tiểu hồ ly càng vui vẻ, chính là chen vào trong ổ chăn y, chui vào trong lòng ngực y. Thần ca nhi xác thật có chút mệt nhọc, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, "Mau ngủ, không được lộn xộn."
Tiểu hồ ly càng điều chỉnh một cái tư thế thoải mái, đem đầu nhỏ gối lên trên cánh tay Thần ca nhi, một cái tay khác mềm oặt đặt ở trên người y.
Thần ca nhi cọ xuống đầu xù xù lòng của nó, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Vừa dứt lời, liền ngủ rồi, ngày thường y luôn thức dậy trước, hôm nay lại ngủ quên, tiểu hồ ly không nỡ gọi y dậy, bồi y cùng nhau ngủ ngon.
Vương Kim An cùng An Tử Hi chuẩn bị xong, thấy Thần ca nhi không động tĩnh, liền tới kêu y, "Thần ca nhi, ngươi còn chưa rời giường sao?"
Bọn họ tới gần, tiểu hồ ly liền mở mắt, Thần ca nhi nghe được tiếng động cũng tỉnh, y bị dọa ra một thân mồ hôi, nghĩ đến cửa đã khóa kỹ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Y nhỏ giọng nói với tiểu hồ ly: "Ngươi mau tránh vào trong ngăn tủ, đừng để bọn họ nhìn thấy ngươi."
Tiểu hồ ly không muốn trốn, đứng không nhúc nhích, Thần ca nhi nóng nảy, duỗi tay đem nó ôm lên, đừng nhìn tiểu gia hỏa cái đầu không cao, còn rất nặng, Thần ca nhi ôm nó đem nó nhét vào trong ngăn tủ, mới mở cửa, "Ngượng ngùng, ta ngủ quên. Nếu không các ngươi đi trước đi."
"Không có việc gì, thời gian còn sớm, ngày thường đều là ngươi chờ chúng ta, hôm nay chúng ta chờ lại."
Tiểu hồ ly không muốn ngồi ở trong ngăn tủ, duỗi tay đẩy cửa tủ ra, Thần ca nhi một lòng khẩn trương, thấy tiểu hồ ly không nghe lời đi ra, Thần ca nhi nhấp môi dưới.
Nghe được thanh âm, Vương Kim An kinh ngạc quay đầu, "Thần ca nhi ngăn tủ của ngươi sao tự mở thế? Hay là cửa bị hỏng?"
An Tử Hi đi lại gần xem thế nào, "Cửa ngăn tủ trước kia của ta cũng không tốt, ta nhìn xem có phải cái này của ngươi cũng hỏng rồi hay không? Nếu hỏng rồi chiều nay khi được nghỉ chúng ta có thể giúp ngươi đổi cái khác."
Biết bọn họ không nhìn thấy tiểu hồ ly, Thần ca nhi khϊếp sợ không thôi, y liếc nhìn tiểu hồ ly, nội tâm luôn treo cao dần hạ thấp xuống, tiểu hồ ly cười nghịch ngợm, nhảy lên trên giường.
Hai người đang kiểm tra cửa ngăn tủ, nghe được tiếng vang, hạ mi mắt, "Thanh âm gì thế? Cái gì rớt sao?"
Thần ca nhi ngượng ngùng mà cười cười, "Ta không cẩn thận đụng vào băng ghế."
Tiểu hồ ly chỉ búng tay, một dòng khí bay qua phía băng ghế, băng ghế ngã trên mặt đất.
An Tử Hi bước nhanh đi qua, "Không đụng trúng vào chứ?"
Hắn tương đối cao, cong lưng mới ngang tầm mắt Thần ca nhi, Thần ca nhi lắc đầu, "Không có việc gì, ngăn tủ phỏng chừng cũng không hư, đêm qua ta lấy quần áo, chắc không đóng kỹ."
Vương Kim An trái phải đều nhìn một chút, còn duỗi tay lắc lắc cửa tủ, "Xác thật không hư."
Nhân lúc bọn họ không chú ý, Thần ca nhi đi lại gần mép giường một bước.
Tiểu hồ ly đang ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm ba người, cẳng chân ở giữa không trung lắc qua lắc lại, thật không thảnh thơi, Thần ca nhi duỗi tay ra phía sau, nắm lấy lỗ tai tiểu hồ ly.
Tiểu gia hỏa ủy khuất chớp chớp mắt, rõ ràng Thần ca nhi đang cảnh cáo nó không được phát ra thanh âm nữa, cọ vào tay y rầu rĩ gật đầu, xác thật thấy nó ngoan, Thần ca nhi mới buông tay.
Thu thập tốt y liền đi học. Y nhỏ tuổi, lại không thích nói chuyện, khi nghỉ ngơi cơ bản đều là yên lặng đọc sách, Lưu Trường Khanh cũng không thích giao tiếp, khi nghỉ ngơi cũng đồng thời ôm một quyển sách xem, Thần ca nhi nho nhỏ tuổi liền đậu tú tài, lại là một bộ dáng không cao ngạo không nóng nảy, Lưu Trường Khanh tự nhiên đối với y liền nhiều hơn hai phân chú ý.
Hôm nay hắn lại phát hiện 'tiểu ngồi cùng bàn' khi nghỉ ngơi không chỉ không thấy sách, biểu tình trên mặt cũng rất sinh động, không phải nhấp môi, chính là cong môi, còn thường thường đem đồ vật trong túi đồ lấy ra, rồi lại bỏ vào, thật vất vả mới dừng lại, khi viết chữ, tư thế cầm bút kỳ quái không nói, chữ viết ra cũng thảm không nỡ nhìn.
Sở dĩ y kỳ quái như vậy tự nhiên có liên quan đến tiểu hồ ly, tiểu hồ ly lặng lẽ theo lại đây, khi Thần ca nhi đi học, nó không dám hiện thân, thấy y tan học liền quang minh chính đại đi tới trước mặt Thần ca nhi.
Khi nó ở hình dáng hồ ly thường thường trộm đi đến học đường, nhìn đến thân ảnh nho nhỏ, Thần ca nhi đau đầu xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Thần ca nhi đang ngồi bên bàn, tiểu hồ ly trực tiếp nhảy vào trong lòng ngực y, nó đối với đồ vật của Thần ca nhi cũng có một loại du͙ƈ vọиɠ độc chiếm, đều lấy ra sờ sờ một lượt, cho đến khi một đám đồ đều dính hơi thở của mình mới từ bỏ, khi nó lấy đồ vật, chỉ có đồ vật chuyển động, sợ bị người khác nhìn thấy, Thần ca nhi đành phải nắm lấy tay nó.
Nghĩ đến tiểu gia hỏa còn chưa biết viết chữ, Thần ca nhi đem bút lông ra, tính toán dạy nó, tiểu hồ ly không kiên nhẫn viết mấy chữ, liền không muốn viết tiếp, ném bút lông, liền từ trong lòng ngực Thần ca nhi chui đi ra ngoài, trốn đi.
Vừa lúc phu tử đi đến, Thần ca nhi cũng không quản nó, dưới đáy lòng quyết định chủ ý, về sau dành thời gian dạy nó biết chữ.
*
Buổi chiều, học viện như thường lệ cho nghỉ.
Tiểu hồ ly tự nhiên muốn ra ngoài, sợ nó còn nhỏ sẽ cảm thấy mệt, Thần ca nhi vẫn luôn chú ý nó, tiểu gia hỏa nắm tay áo y, tinh thần còn tốt hơn so với y, đến cuối cùng, Thần ca nhi đã đi mệt, nó còn mặt không đỏ khí không suyễn.
An Tử Hi nhìn Thần ca nhi, cười nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc có cái đình hóng gió, ngồi ở chỗ này trong chốc lát chúng ta lại đi."
Thần ca nhi nhẹ nhàng gật đầu, tiểu hồ ly liếc liếc mắt nhìn An Tử Hi tươi cười xán lạn, khẽ hừ một tiếng, lôi kéo Thần ca nhi ngồi ở vị trí cách hắn xa nhất.
Học sinh xuống núi không ít, dưới chân núi ngừng mấy chiếc xe bò, đánh xe đều là thôn dân phụ cận, cố ý chờ ở chỗ này, vì kiếm tiền chạy chân.
Vương Kim An đề nghị nói: "Chúng ta ngồi xe đi thôi, đi nữa không chỉ có mệt, còn lãng phí thời gian, bằng không cái gì cũng chưa mua mà trời đã tối."
Ngày thường cậu cùng An Tử Hi lên phố cũng là ngồi xe đi.
Thần ca nhi gật gật đầu, mỗi người yêu cầu ba văn tiền, An Tử Hi đem tiền trả hết cho ba người, khi Thần ca nhi trả lại tiền, hắn đẩy ra, "Không cần khách khí như vậy, cùng lắm thì lần sau ngươi trả là được."
Thần ca nhi đành phải thu về.
Tiểu hồ ly không có tiền, đáy lòng có chút khó chịu, duỗi tay sờ bạc trong lòng ngực Thần ca nhi.
Thần ca nhi có chút sợ ngứa, nhịn không được trốn một chút, tiểu gia hỏa ủy khuất ba ba hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ không thèm để ý tới y.
Mãi cho đến Thần ca nhi chủ động nắm lấy tay nhỏ của nó, nó mới hướng lên người y cọ cọ.
hết chương 29.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.