Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 13: Chân tướng việc thành thân!




Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Triệu lão thái đi tới thôn Trúc Khê mãi, lại không ai bằng lòng gặp mụ, chuyện này truyền tới thôn Vương gia.

Ca ca Vương địa chủ sau khi biết việc này, tức đến đập vỡ cái ly, "Không gặp được người? Hai đứa nhỏ không phải rất thân cận với Triệu Đại Niên sao, như thế nào liền không có ai muốn gặp mụ?"

Vợ hắn bưng kín mặt, biểu tình vô cùng thống khổ, "Ta liền biết không thể làm được như vậy, Triệu lão thái làm không ít chuyện dơ bẩn, hai đứa nhỏ lại không phải người mù, sao có thể nói tha thứ liền tha thứ. Khôn Nhi mệnh khổ của ta a, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp sao? Ô ô......"

Đôi mắt Vương địa chủ cũng có chút đỏ lên, nói giọng khàn khàn: "Ca và tẩu tử, các ngươi yên tâm, Khôn Nhi là vì yếu ớt, mới lỡ tay làm người bị thương, ta vô luận như thế nào đều sẽ không mặc kệ."


Việc này phải nói từ hơn hai mươi ngày trước, cháu trai Vương địa chủ Vương Khôn ở Kim Lăng thành đọc sách mấy năm, kết bạn không ít hồ bằng cẩu hữu, trong đó có một người là tiểu công tử Tề Thịnh nhà huyện lệnh, quan hệ của Tề Thịnh cùng Vương Khôn khá tốt, có cơ duyên xảo hợp, gặp qua đường muội Vương Khôn là Vương Y.

Vương Y chính là nữ nhi Vương địa chủ, nàng lớn lên ngây thơ đáng yêu, tính tình cũng thực dịu ngoan, Tề Thịnh đối nàng nhất kiến chung tình, muốn nạp nàng làm thϊếp, hắn lớn lên tai to mặt lớn, đôi mắt lại sắc mị mị, một bộ dáng ăn chơi trác táng, đừng nói Vương địa chủ sẽ không đáp ứng, đến Vương Khôn cũng không muốn.

Không cách mấy ngày, Tề Thịnh liền tới thôn Vương gia, chỉ nói đến làm khách, trải nghiệm một chút cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn, ở tại đây một đoạn thời gian, cũng không còn đề cập chuyện nạp thϊếp. Vương Khôn vốn là cùng hắn quan hệ không tồi, cũng thích cùng hắn trò chuyện, liền đem hắn giữ lại, ai biết lá gan hắn lớn, thế nhưng nhân cơ hội chuốc say Vương Khôn, mua được nha hoàn lừa Vương Y tới chỗ ở của Vương Khôn, tính toán gạo nấu thành cơm.


Vương Y đi vào chỗ của Vương Khôn, mới phát hiện điểm kì lạ, khi nàng giãy giụa đánh rơi bình hoa. Trùng hợp Triệu Đại Niên đang làm việc ở Vương gia, tìm Vương Khôn có chút việc nhỏ cần thương lượng, hắn nghe được động tĩnh, cảm thấy không thích hợp, liền xông vào, cứu được Vương Y.

Hắn cao to, Tề Thịnh đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, hắn đem Tề Thịnh đánh một trận rồi trói lại, Sau khi Vương Khôn biết việc này, cả người tức đến phải nổ mạnh, không chỉ có Vương địa chủ sủng ái nữ nhi, hắn đối với đường muội duy nhất này cũng đồng dạng rất yêu thương, dưới sự say rượu, tức giận tận trời, xách theo bình rượu liền tiến lên đánh Tề Thịnh, vốn dĩ chỉ muốn trút giận ra ngoài, ai biết Tề Thịnh đến nay cũng không tỉnh lại.

Tề Thịnh không chỉ có người cha làm huyện lệnh, còn có cữu cữu làm thị lang trong triều, căn bản không phải nhân vật Vương gia có thể đắc tội tới. Sau khi người hôn mê bọn họ liền đến thỉnh lang trung, nếm thử các loại dược, dùng thử các loại phương pháp, Tề Thịnh vẫn như cũ giống như đã chết, một chút phản ứng đều không có.


Vương địa chủ sợ Tề Thịnh tắt thở, vạn nhất truy lên, Vương Khôn khó thoát chuyện này, lại sợ Tề gia tìm tới cửa , thần kì chính là Tề gia căn bản không biết tiểu nhi tử nhà mình tới Vương gia, thậm chí không biết hắn đã xảy ra chuyện.

Nguyên lai trước khi đi, Tề Thịnh tìm lấy cái cớ, nói muốn đi Giang Nam du ngoạn một đoạn thời gian, sợ gã sai vặt đem hành tung nói cho vợ hắn, hắn liền đuổi hết mấy gã sai vặt bên người, ngày thường hắn không phải một người hay ở yên trong nhà, hắn chính là thích cùng hồ bằng cẩu hữu đi du ngoạn, người nhà căn bản không cảm thấy được có chuyện gì không thích hợp.

Hiện tại hắn vẫn còn hôn mê ở Vương gia.

Vốn tưởng rằng ba đến năm ngày là hắn có thể tỉnh lại, ai biết, lại kéo đến lâu như vậy, hiện tại Vương địa chủ cũng không dám đi thông tri cho người nhà Tề Thịnh, e sợ Tề Thịnh lập tức không còn hô hấp, đến lúc đó quan phủ liền bắt Vương Khôn đền mạng, hắn cũng bởi vậy mỗi ngày đều lâm vào hoảng sợ.
Vương Y lại bị Tề Thịnh cùng Triệu Đại Niên nhìn thấy thân thể, lúc ấy liền muốn tự sát, Vương địa chủ đương nhiên không muốn thấy nàng đi tìm chết. Cùng trong hôm đó cũng không để Triệu Đại Niên trở về.

Nghĩ đến Vân Liệt đã từng là tướng quân, thân phận không bình thường, Vương địa chủ mới đưa chủ ý đánh tới trên người Lý Cẩn cùng Thần ca nhi, phạm vi mấy chục dặm người nào không biết Vân Liệt là có tiếng thương vợ? Nếu Triệu gia có thể thuyết phục được Thần ca nhi ra mặt cầu tình, Vương Khôn nhiều ít còn có một đường sống.

Nghĩ đến cách sống của Triệu lão thái, hắn đương nhiên không bằng lòng đem nữ nhi đẩy vào hố lửa, Vương Y sau khi biết hắn không đành lòng, nàng liền lấy cái chết ra bức, rốt cuộc hắn mới gật đầu.

Vương địa chủ đi gặp Triệu lão thái một lần.
Biết hắn cố ý kết thân, Triệu lão thái tự nhiên vô cùng vui vẻ, nhận thấy được trong giọng nói của hắn đối với Vân Liệt coi trọng, mụ thổi phồng Thần ca nhi đối với Triệu gia cảm tình có bao nhiêu sâu, nếu Vương gia chịu đem nữ nhi gả đến Triệu gia, y khẳng định nguyện ý đi áp kiệu linh tinh.

Hiện tại Thần ca nhi đến gặp nàng còn không muốn. Vương địa chủ chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.

Lại ngay lúc này, Nhϊếp Chi Hằng đi tới thôn Vương gia, còn mang theo một thần y lại.

*

Hai ngày sau vẫn luôn gió êm sóng lặng.

Mãi cho đến ngày thành thân, Triệu lão thái cũng chưa tìm tới cửa, không chỉ có Thần ca nhi cảm thấy không chân thật, Lý Cẩn cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, một lần nghĩ có phải hay không chính mình hiểu lầm cái gì. Mặc kệ như thế nào, hắn đều thấy vui mừng, tỷ tỷ hắn đối với Triệu gia tuy rằng không còn tình cảm, Triệu Đại Niên nếu là vẫn luôn không thành thân, đau khổ chờ nàng, lấy tính tình cùng tâm tính của nàng rất khó bắt đầu một đoạn tình cảm khác.
Hiện tại Triệu Đại Niên thành thân, đối với nàng mà nói tự nhiên cũng là một loại giải thoát.

Thần ca nhi luôn luôn hiểu rõ, cảm thấy mất mát nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Trùng hợp hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ ở học đường, người áp kiệu tuy rằng thay đổi, Nghiên tỷ nhi lại muốn đi đến thôn Triệu gia một chuyến, muốn gặp mặt cha lần cuối cùng.

Tiểu nha đầu không dám cùng gia trưởng nói chuyện này, ăn qua cơm sáng, liền lặng lẽ kéo Thần ca nhi đến trước mặt.

"Ca, ta muốn về Triệu gia một chuyến." Đôi mắt nàng hồng toàn bộ, hiển nhiên lại trộm khóc một hồi.

*

Hôn lễ thập phần náo nhiệt.

Vương địa chủ luôn không bận tâm tiêu tiền cho nữ nhi, chỉ riêng bên ngoài của hồi môn chừng mười mấy rương, Triệu gia tổng cộng có ba gian phòng ở, phỏng chừng cũng không có đủ nơi cất chứa, người tiến đến xem náo nhiệt líu lưỡi không thôi, chỉ cảm thấy Vương địa chủ thật là tài đại khí thô*, Triệu lão thái lần này đúng là muốn phát tài.
*Giàu có nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

Triệu lão thái cười không khép miệng được, cả người như nằm mơ vậy, mấy ngày hôm trước có bao nhiêu nôn nóng, hôm nay liền có bao nhiêu vui vẻ, đáng tiếc chân bị gãy, không thể đi xuống tiếp đón khách nhân.

Bộ dáng Triệu Đại Niên vẫn như cũ, biểu tình chất phác, rõ ràng là ngày đại hỉ, trên mặt một chút cũng không thấy ý mừng, thấy hắn vẫn luôn hiện ra vẻ mặt quan tài, Triệu lão thái nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, e sợ cho thông gia nhìn thấy hắn vậy sẽ không vui.

Khi Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi chạy tới, Triệu Đại Niên cùng Vương Y đang bái đường, bái đường xong liền đem tân nương đưa vào động phòng, nhìn cha dần dần đi xa, Nghiên tỷ nhi chua xót không thôi, nước mắt lạch cạch rớt xuống.
Thần ca nhi duỗi tay vỗ vỗ nàng.

Nghiên tỷ nhi ngượng ngùng mà nhấp môi dưới, cuống quít xoa xoa nước mắt, "Ca, chúng ta đi thôi."

Thần ca nhi gật đầu.

Đang chuẩn bị rời đi, đối diện lại đi tới một đại nương, "Ai, này không phải Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi sao? Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi sao!"

Nàng tiếng nói rất lớn, mọi người ngay lặp tức đều nhìn lại phía này.

"Ai u, thật đúng là Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi, lúc trước khi rời đi, mới có chút xíu, chỉ chớp mắt đều lớn như vậy, Thần ca nhi thật là càng lớn càng tuấn tú, khẳng định có không ít người tới cửa cầu hôn đi?"

"Được rồi, Thần ca nhi mới bao lớn, đừng trêu ghẹo y. Nhìn, Nghiên tỷ nhi cao sắp bằng ca ca, các ngươi là tới uống rượu mừng sao?"

Nghiên tỷ nhi mặt nháy mắt đỏ lên, tay buông xuống, "Không phải, chúng ta chính là đi ngang qua."
Thần ca nhi vỗ vỗ bả vai nàng, "Thím, đại nương, các ngươi cứ vội chuyện của mình, chúng ta còn có việc, liền không quấy rầy." Tuổi tác y tuy nhỏ, lại cho người ta cảm giác thập phần ổn trọng.

Nói xong liền hướng phía trước lôi kéo Nghiên tỷ nhi rời đi, cũng không có ai dám cản y.

Triệu Đại Niên nghe được động tĩnh, đi tới, "Làm sao vậy?"

Trong đó một đại nương chỉ nơi Thần ca nhi rời đi chu môi bảo, "Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi tới, mới vừa đi."

Triệu Đại Niên sửng sốt, trên mặt biểu tình kích động vạn phần, hắn cất bước liền đuổi theo, giống như chậm một bước hai người sẽ biến mất hoàn toàn ở bên con đường nhỏ.

Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi nghe được động tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua.

Triệu Đại Niên mồm mép run run vài cái, muốn há mồm nói chuyện nhưng cổ họng lại đau rát đến lợi hại.
Thấy cha đôi mắt đỏ bừng, biểu tình đã kích động lại thất thố, Nghiên tỷ nhi nhịn không được tránh khỏi tay Thần ca nhi, chạy tới trước mặt Triệu Đại Niên, hô một tiếng cha.

Triệu Đại Niên đôi mắt càng thêm ướŧ áŧ, chân tay luống cuống mà chà xát tay, "Ai, Nghiên tỷ nhi, nhìn ta, Nghiên tỷ nhi đều lớn như vậy."

Triệu Đại Niên muốn duỗi tay sờ sờ đầu tiểu nha đầu, thấy tóc nàng đen nhánh tỏa sáng, cài thêm hai cây trâm xinh đẹp, lại sợ làm hư đầu tóc của nàng, ngượng ngùng thả tay xuống, nhịn không được nhìn Thần ca nhi một cái.

Thần ca nhi đứng yên không nhúc nhích.

Lúc y hiểu chuyện, Triệu lão thái không ngừng tìm Lý Uyển gây phiền, y nho nhỏ đã muốn hỗ trợ, nhưng cái gì cũng đều không thể giúp, cái loại cảm giác bất lực này, làm y một lần lại một lần, chán ghét chính mình cùng toàn bộ Triệu gia. Nhưng là không biết vì cái gì, nhìn dáng vẻ Triệu Đại Niên như vậy, đáy lòng y thực hụt hẫng.
Mãi cho đến lúc về đến nhà, tâm trạng Thần ca nhi cũng không quá tốt, khi tâm tình y hạ xuống, thích luyện chữ, thường thường luyện thêm nhiều mấy trang sẽ dần bình ổn, tiểu hồ ly lại nhảy tới trong lòng ngực y, móng vuốt câu lấy vạt áo, treo thân mình ở không trung, Thần ca nhi ném bút lông đến trên bàn sách, duỗi tay nâng mông nó ôm lên.

Lông trên người nó xù xù, sờ lên cực thoải mái, Thần ca nhi vuốt vuốt sống lưng nó, tiểu hồ ly lộ ra một bộ biểu tình hưởng thụ, móng vuốt nhỏ đặt ở trên tay y, mềm mụp, Thần ca nhi nhịn không được cúi đầu hôn hôn.

Móng vuốt nhỏ không chịu khống chế mà run lên, tức khắc rụt trở về.

Tiểu hồ ly trợn to mắt nhìn y, đôi mắt sáng lấp lánh, lại vội vàng đem móng vuốt nhỏ đưa tới.

Thần ca nhi đáy mắt lộ ra một chút ý cười, lại hôn một cái, đem nó ôm đến trong lòng ngực, tổng cảm thấy có nó, có thêm nhiều rất nhiều vui vẻ.
hết chương 13.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.