Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 56: C56: Chương 56




Đúng là phong cách hiệu trưởng trường mầm non bám vào. Bạn nhỏ này, tôi không thích robot biến hình phá trời siêu ngầu của bạn, tôi chỉ muốn chơi búp bê vải quê mùa một lát.

Mới đầu Lâm Trạm ngẩn ra, sau đó cúi đầu cười một tiếng, rảo bước ra ngoài. Quản lý sảnh mặt mày u sầu, cung kính tiễn anh đến cổng lớn, thái độ muốn nói lại thôi.

Nhiễm Nhị không hiểu sao nét mặt quản lý sảnh lại hậm hực như vậy. Tóm lại, cô cho rằng rời khỏi Westin thì cô và Lâm Trạm đều thoải mái, vì thế thả lỏng tâm trạng, đi theo anh ra ngoài.

Đây thật đúng là cảm giác như trút được gánh nặng.

Nhiễm Nhị dẫn bọn họ đến một quán mì nhỏ ở góc khuất trên con phố cách Westin không xa.

—— Quán mì Lá Phong Đỏ.

Lâm Trạm cầm tờ thực đơn giản lược nội dung có phần đơn điệu, nghe âm nhạc quen thuộc ở quán, ngẩng đầu hỏi cô gái nhỏ phía đối diện: “Đừng nói là ăn mì nhé?”

Nhiễm Nhị xoay xoay bút chì nhỏ đặt đơn, không cho là đúng: “Không phải đâu, mì cũng rất ngon mà.”

Âm nhạc dĩ nhiên còn hay hơn, dù sao cũng là Ngũ Nguyệt Thiên hát.

Cận Hiểu Duệ hoàn toàn mù tịt: “Hai người đều đã từng tới đây sao?”

Lâm Trạm cùng Nhiễm Nhị nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng cúi đầu chọn mì.


Ông chủ quán mì bên cạnh tươi cười thân thiết: “Món bán chạy của quán chúng tôi là mì Chín Năm Mài Một, mì Cỏ Đôi, mì Chùa Chiền La Hán, xin hỏi ba vị muốn loại mì nào?”

Lâm Trạm đáp: “Tôi và quý cô này gọi mì Cỏ Đôi, vị kia ăn mì Chùa Chiền La Hán.”

Cận Hiểu Duệ: "..."

Nhiễm Nhị đã cười thành tiếng.

Tiếng hát trong quán tiếp tục vang: “Đây là đội hình hoàn mỹ nhất thế gian, tôi và người, người và tôi…”

Về đến nhà, Lâm Trạm mất ngủ. Bị Cận Hiểu Duệ quấy rầy cả đêm, phí công quét một lượt đại danh tôn tính ở Westin, cuối cùng thế mà lại bị cô gái nhỏ Nhiễm Nhị đoạt đơn ở quán mì Lá Phong Đỏ.

Anh và Cận Hiểu Duệ, hai bô lão tốt nghiệp Đại học Cảnh sát không đoạt được đơn của một cô nhóc, nguyên nhân là vì ăn xong mì, cô nhóc lắc lắc điện thoại, nói cô đã đánh giá quán trên web Dianping để sử dụng phiếu giảm giá.

Lâm Trạm suy nghĩ, hình như anh chưa chính thức mời được Nhiễm Nhị bữa nào, còn Nhiễm Nhị thì mời anh uống cà phê, mời anh tới nhà ăn cơm, giờ lại mời anh ăn mì.

Chủ nghĩa đàn ông dạt dào mênh mông, nam thẳng sắt thép Lâm Trạm cảm thấy điều này khiến anh rất bứt rứt, hoặc nói là anh không chỉ đơn giản muốn mời cô ăn một bữa cơm như vậy.

Anh muốn gặp cô, rõ ràng vừa đưa cô về nhà, vậy mà giờ đã lại nhớ cô rồi.

Lâm Trạm mở ảnh chụp Nhiễm Nhị đăng trên vòng bạn bè ra. Trong ảnh, cô gái nhỏ nở nụ cười trẻ trung rạng rỡ, môi đỏ cong như một vầng trăng non, có thể thấy thấp thoáng hai chiếc răng nanh đáng yêu.

Anh cúi đầu cười chê mình không có tiền đồ, khả năng anh thật sự… động lòng với cô gái này rồi.

Gọi một cuộc điện thoại quốc tế.

Đầu dây vừa kết nối, Lâm Trạm đã hỏi đối phương một cách gọn gàng dứt khoát: “Hẹn một cô bé ra ngoài chơi một ngày, đi đâu mới ổn đây?”

Giọng nói khàn khàn ngạc nhiên của một người đàn ông vang lên từ bên kia: “Ai… ai muốn hẹn con gái?”

“Tôi.”

Yên ắng ba giây.


Đối phương bùng nổ: "Tôi đệt. Lâm Trạm! Cậu hẹn con gái? Cái đệt đệt đệt, cậu làm người ta lớn bụng à? Chú Lâm sắp làm ông nội rồi!”

“Làm ông nội cậu đấy!”

“Tôi không có ông nội.” Tiếng cười của đối phương chứa đựng đầy vẻ ngờ vực: “Đừng nói là cậu xem trọng ai nhé? Nghĩ thông rồi à?”

Lâm Trạm đang định mở lời, đối phương lại nối tiếp một câu: “Không thể đủ đâu, chỉ cậu?”

Nét mặt Lâm Trạm khó coi: “Tôi thì làm sao? Xấu? Nghèo? Hay là người xấu?”

“Người xấu.” Đối phương chắc mẩm, nói xong lại thấy tổn thương người ta quá, bèn dịu giọng bổ sung: “Cũng không phải người xấu, chẳng qua tính cách…” Anh ấy bông đùa: “Có cả cô gái chịu được cậu á? Nữ hiệp nào thế? Cậu dẫn tới cho tôi gặp đi, tôi kính trọng cô ấy đủ can đảm.”

Lâm Trạm không có lòng nghĩ nhiều, cả giận nói: "Tuyệt giao nhé Tả Hành?”

Nói xong, anh định tắt máy, khi bỏ điện thoại từ bên tai ra, một loạt tiếng quang quác vội vã vang lên trong điện thoại.

“Đừng đừng đừng Lâm Trạm, đừng nóng giận mà, cậu còn không hiểu tôi sao, chỉ thích nói đùa thôi mà…”

Lâm Trạm một lần nữa đưa điện thoại về lại bên tai.

Người được gọi là Tả Hành trong điện thoại an ủi: “Tôi không nói cậu xấu tính, chỉ là linh hồn cậu không đủ thú vị, rất dễ ngăn cách con gái ngoài cửa. Dĩ nhiên cũng không thể trách cậu điều này, cậu sống như vậy thật không dễ dàng, có một cô gái thật sự đi được vào lòng cậu, tôi chúc phúc cậu từ tận đáy lòng…” Anh ấy cười ngại ngùng: “Dù sao tôi cũng đâu đành lòng nhìn cậu sống cô độc suốt quãng đời còn lại, phải không nào?”

Lâm Trạm yên lặng nghe xong, vậy mà dằn xuống cơn giận hỏi anh ấy: “Phải thế nào linh hồn tôi mới trở nên thú vị?”

Hỏi xong, đối phương khàn giọng cười khặc khặc. Lâm Trạm phát hiện mình mắc mưu, sờ mũi không để ý tới, sửa lời: “Nói thẳng, tôi muốn hẹn cô ấy thì đi đâu mới ổn?”


Tả Hành cười xong thì nói: “Dễ thôi, cậu dẫn cô ấy tới tìm tôi, tôi sắp xếp cho hai người, đảm bảo ăn nhậu chơi bời tưng bừng, toàn bộ ưu đãi cấp tổng thống, làm cho người đẹp này trở về sẽ dính chặt trên người cậu.”

“Cô ấy không phải loại con gái như vậy.” Lâm Trạm nhíu mày, nói: “Hơn nữa tôi xuất ngoại rất phiền phức, cấp trên sẽ không cho phép.”

“Cậu có mấy ngày nghỉ?”

“Sáu…”

“Sáu ngày? Du lịch trong nước nhé?”

“Ngày sáu, hai ngày.”

Bên kia mếu máo, nghẹn cười: "Vậy chỉ có thể... dẫn đi đánh golf, ngâm suối nước nóng, làm chuyến dưỡng sinh, về khách sạn, cậu còn không hiểu sao?”

Lâm Trạm cứng họng: "Thôi, chẳng nên hỏi cậu.”

Bên kia lại vui vẻ: "Xem ý này thì là một thiếu nữ ngây thơ lương thiện sao?”

Cụm từ này khiến người ta thấy phiền, Lâm Trạm không đáp, nhưng dẫu sao Tả Hành vẫn là người có kinh nghiệm tình cảm phong phú, lại còn là người bạn chơi với anh từ nhỏ tới lớn suốt hai mươi mấy năm, người cực kỳ hiểu anh.