Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 51: C51: Chương 51




“Người nhà?” Lâm Trạm cười với cô, từ này khiến anh bỗng có thêm lòng trung thành khó hiểu, tuy nhiên anh không dám nghĩ nhiều, đều do đám người kia náo loạn cả. Giờ phút này thấy Nhiễm Nhị không có vẻ gì là giận, anh mới dám nhiều lời, trêu cô một chút.

Cô gái nhỏ này thẹn thùng là mặt đỏ phừng phừng, điềm đạm dịu dàng, không vội không nóng, cũng không hờn dỗi, làm cho anh cảm thấy rất dễ nhìn.

Lâm Trạm nhìn nhiều thêm vài lần.

Nhiễm Nhị nghiêng đầu, hai chữ “người nhà” này được thốt ra từ miệng Lâm Trạm vẫn mang ngữ điệu cực kỳ dịu dàng mờ ám, quả thực không có chỗ cho thân này mà a a a.

Làm gì thế chứ, sao Lâm Trạm lại như thế này? Cùng một giuộc với hội đồng nghiệp không đứng đắn kia của anh ấy.

Cô ngước mắt, trong mắt chứa ý khiển trách, song giọng nói vẫn ngoan ngoãn biết lỗi như cũ: “Rất xin lỗi anh, không ngờ lại đem đến hiểu lầm cho anh.”

“Hiểu lầm thì hiểu lầm, không sao cả.” Lâm Trạm đút tay vào túi, cười một tiếng.

Cái gì mà hiểu lầm thì hiểu lầm? Nhiễm Nhị nhíu mày, liếc mắt qua lập tức run sợ. Vài người trên xe còn chưa hết đã thèm vẫy tay với cô, hơn nữa chiếc xe kia đã… tắt đèn.

Đây là… tụ tập hóng chuyện đàng hoàng hợp lý à?

Nhiễm Nhị nóng lòng, lấy đâu ra chuyện chứ, đây không phải là hiệu quả cô muốn.

Bị ép đến hết cách, Nhiễm Nhị tỏ vẻ nhẹ nhàng, nặn ra nụ cười tươi, vẫy tay lại với những người đó.

Thấy thế, Lâm Trạng quay đầu lại.


Đội trưởng La ồn ào: “Lâm Trạm à, xa nhau ít ngày thắng niềm vui mới, nhưng cậu phải kiềm chế chút nhé, mai đi làm bình thường đấy.”

“Khụ khụ.” Lâm Trạm hắng giọng, nhân lúc Nhiễm Nhị không để ý đưa mắt ra hiệu, lời này nghe có vẻ hơi mất tự nhiên.

Hiển nhiên Nhiễm Nhị không bắt được trọng điểm. Ngày mai là thứ ba, tập huấn xong không được nghỉ ngơi à? Thật vất vả. Cô nhìn Lâm Trạm, hỏi chân thành: “Ngày mai anh vẫn phải đi làm sao? Có mệt không?”

Đội trưởng La cười gượng: “Nghỉ một ngày cũng được, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”

Nhiễm Nhị nhìn ra sự kỳ dị từ nụ cười của anh ấy, trực giác mách bảo khả năng mình trúng bẫy rồi, tuy nhiên lại không phát hiện ra câu nào lời nào bất thường, bèn im lặng.

Lâm Trạm không biết đùa, ánh mắt tối sầm lại, mặc kệ đối phương là ai: “Anh không bận đến trường đón con trai à, đón muộn cẩn thận chị dâu xử đẹp anh.”

"Thằng này láo." Đội trưởng La cười mắng, lùi đầu về, trước khi đóng cửa ném lại một câu: “Được rồi, hai người cứ chơi đi.”

Xe đi rồi, ngoài cục cảnh sát chỉ còn hai người bọn họ.

Chơi, chơi gì cơ…

Nhiễm Nhị ngờ vực nhìn Lâm Trạm, không hiểu sao anh bỗng dưng đỏ mặt. Rõ ràng ban nãy chê cười cô bằng từ “người nhà” còn bình tĩnh đến ngứa đòn.

Lâm Trạm lạy ông tôi ở bụi này: “Đừng để ý đến anh ta.”

“Ồ.” Nhiễm Nhị bĩu môi, vốn cũng không muốn để ý đến. Xuất phát từ sự quan tâm, cô hỏi: “Vậy rốt cuộc mai anh có được nghỉ hay không?”

Vừa nãy đội trưởng La kia nói sức quan trọng, chẳng lẽ là...

“Anh đang… bị bệnh sao?” Cô hỏi.

Lâm Trạm sờ mũi, nhìn cô nhóc tâm tư trong sáng, thầm nghĩ không phản ứng lại cũng tốt.

“Không bệnh, ngày mai đi làm.” Anh hắng giọng, bình tĩnh rồi thì lời ít ý nhiều: “Vừa rồi trong đội có mấy đồng sự quen nhiều lời, dọa sợ cô rồi.”

Nhiễm Nhị lắc đầu: “Không sao đâu, do tôi quá lỗ mãng.” Qua việc bị một đoàn người trêu chọc, về cơ bản cô đã quên mất rốt cuộc hôm nay mình đến đây để làm gì, thành ra vấn đề gần như biến thành vô nghĩa: “Anh đi tập huấn à?”

“Ừ, tôi đi nửa năm một lần.”

“Tập huấn mệt lắm đúng không?” Nhiễm Nhị lại nghĩ đến ba lần gọi của đội trưởng La trên xe ban nãy, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói anh ngủ rồi, gọi anh vài tiếng liền.”

Có chút ý tự trách.


Lâm Trạm gãi đầu, trời tối trong xe tối, cộng thêm tắc đường một lúc lâu nên anh ngủ thiếp đi.

“Toàn là huấn luyện rất bình thường thôi, không mệt, chỉ có điều khu vực ngoại thành kia trời lạnh, mấy ngày nay ngủ không ngon, tôi ngủ trên xe một lát.” Anh giải thích tường tận một năm một mười.

Nói rồi, điện thoại vang tiếng, Lâm Trạm lấy từ trong túi ra xem, một tin nhắn WeChat, do Nhiễm Nhị nhắn tới.

Xem xong, anh ngước mắt nhìn Nhiễm Nhị: “Cô nhắn WeChat cho tôi à, xin lỗi, giờ tôi mới đọc được.”

Cô nhóc kia lúng túng mím môi, vẫn không lên tiếng.

Lâm Trạm nhìn thẳng vào mắt cô, cầm điện thoại di động ý bảo: “Cô có thứ đồ gì muốn cho tôi sao?”

Thứ đồ?

Thứ gì?

Nhiễm Nhị nhìn Lâm Trạm chăm chú ba giây đồng hồ, ánh mắt bỗng sáng ngời, sực nhớ ra mình theo nhiệm vụ tới đây.

Nhiễm Nhị đúng là óc heo mà!

“Lần trước anh nói thích nghe tôi kéo đàn.” Nhiễm Nhị nói cực nhanh, vội vàng móc ra vé vào cửa tiệc tối Nguyên Đán, đưa cho Lâm Trạm: “Cuối tuần này tôi ghi hình tiệc tối Nguyên Đán ở đài truyền hình thành phố, có một tiết mục độc tấu Cello, anh có thời gian đi xem không?”

"Cuối tuần à, có thời gian." Lâm Trạm nhận vé vào cửa, cười nói: “Cảm ơn cô, nhất định tôi sẽ đi.” Anh đang định cất đi, đầu ngón tay bỗng vân vê, nhíu mày lại: “Hai tấm vé?”

Tiêu rồi. Nhiễm Nhị cắn đầu lưỡi, mơ màng hồ đồ đưa cho anh thêm một tấm.

Trước đó cô tìm Phùng Dĩ Mạc hỏi xin vé vào cửa, xong việc Phùng Dĩ Mạc cho người đưa hai tấm tới, đều là vị trí tốt nhất, ngay cạnh nhau, chắc là cho rằng cô xin cho bố mẹ mình.


Lúc chờ anh, cô vốn định cất một tấm đi để kiếm lời trung gian về túi tiền riêng của mình, kết quả bị quậy đục nước một hồi đến váng đầu, bất cẩn lấy hết ra.

Vì thế Nhiễm Nhị bối rối bào chữa: “Suốt buổi tiệc tôi chỉ ở cánh gà, anh tìm một người bạn đi cùng nhé, đỡ cho một mình đi cô đơn quá.”

“Cô đơn quá?” Anh lặp lại lời cô, hỏi đầy sâu xa: “Vậy tôi tìm kiểu bạn nào đây?”

Được nhắc nhở, thoáng chốc cả thể xác lẫn tinh thần Nhiễm Nhị đều mỏi mệt. Lỡ như… anh ấy tìm Lạc Cẩn Viện kia thì phải làm sao đây? Dù không phải Lạc Cẩn Viện, anh ấy muốn tìm nữ đồng nghiệp khác thì phải làm sao bây giờ…

Quả nhiên vẫn là… óc heo.

“Kiểu gì cũng được.” Nhiễm Nhị ủ rũ: “Tùy anh.”

“Hửm?” Lâm Trạm nhìn ra rằng không thể mời bừa, cười như không cười, cất vé đi, hỏi: “Cô có yêu cầu gì với người bạn tôi muốn tìm này hay không?”

“Tôi có thể yêu cầu chứ?” Nhiễm Nhị ngẩng đầu, thấy sự đảm bảo trong mắt anh, thử nói bốn chữ: “Không được là nữ.”

Quả nhiên. Lâm Trạm cười.

Nhiễm Nhị hơi hoảng hốt, có phải ngang ngược quá không vậy? Cô nghĩ ngợi, bổ sung: “Không phải toàn bộ phái nữ, ngoại trừ mẹ anh.”

"Mẹ tôi?" Lâm Trạm kinh ngạc, dở khóc dở cười.

Nhiễm Nhị thầm nghĩ: Hình như vẫn sai sai, nói linh tinh một hồi, thế mà lại kéo cả phụ huynh người ta ra…