Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 34: C34: Chương 34




Nhiễm Nhị nghĩ rằng anh không biết chuyện công chúa bạch tuyết, cô nghiêm túc miêu tả dáng vẻ mẹ kế của công chúa bạch tuyết, ngôn ngữ phong phú đã mở ra một vở kịch nhỏ, có thể làm cho Lâm Trạm hình dung ra có một bà lão hà khắc đang gây khó dễ cho một cô gái xinh đẹp đang học đàn.

Vậy nên Lâm Trạm nhịn không được mà cười ra, mặc dù từ nhỏ anh đã không thèm xem bất cứ bộ phim công chúa Disney nào, nhưng vẫn biết sự nổi tiếng của công chúa bạch tuyết, anh còn biết, vì vậy xuất phát từ sự đồng tình với Nhiễm Nhị, anh đồng cảm nói: “Có thể học thành công, cô cũng không dễ dàng gì.”

“Còn may.” Nhiễm Nhị khiêm tốn khoát tay: “Chỉ là lúc đó tuổi tác tôi còn nhỏ, không có năng lực trốn tiết, cho đến một ngày, giáo viên trong đoàn nghệ thuật thiếu nhi đến hướng dẫn bài, còn nói nếu như đoạt giải trong cuộc thi Cello thiếu nhi toàn quốc thì có thể vào đoàn văn nghệ và làm học sinh của cô ấy, cô ấy là một người đặc biệt hiền lành, nói chuyện lại đặc biệt hài hước, vì vậy kể từ lúc đó, tôi điên cuồng luyện đàn, không ngờ tôi thật sự đạt được giải nhất.

Không ngoài dự đoán của Lâm Trạm: “Cho nên cô trở thành học sinh của cô ấy.”

Nhiễm Nhị gật đầu, khuôn mặt với bộ dạng chưa hiểu sự đời: “Sau này mới biết bà ấy là giáo sư của học viện âm nhạc! Bố mẹ tôi đều cảm thấy tôi may mắn, dùng học phí đi Cung thiếu, học đàn cùng với giáo sư Cello tốt nhất thành phố.” Cô chuyển câu chuyện: “Nhưng tôi cảm thấy, giáo sư đã chiêu gọi được một bạn nhỏ đạt giải nhất toàn thành phố làm học sinh, là bà ấy mới là người may mắn!”

“Ừm, là vận may của bà ấy.” Lâm Trạm có thể hiểu được tất cả cảm xúc của Nhiễm Nhị, giống như anh có nhìn thấy tuổi thơ lúc nhỏ của cô gái này muôn màu muôn vẻ và được bao vây bởi hạnh phúc.

Cho nên cô mới từ từ trở thành một cô gái đáng yêu như vậy, là có đạo lí của nó.

Nhiễm Nhị đã kể chuyện từ lúc năm tuổi đến chín tuổi, đang nói bỗng nhiên dừng lại, cô đột nhiên ngộ giác, sau chín tuổi, vẫn là không biết nói với Lâm Trạm sao cho thỏa đáng.


Bởi vì mỗi ngày sau chín tuổi, cô đều thuận buồm xuôi gió, con đường phía trước không bị cản trở, là một tiểu công chúa kiêu ngạo, đời người hoàn mỹ đến mức mỗi lần nhắc đến với bạn thân Kiều Nghiên Phi đều bị cô ấy trách móc là cô đang khoe khoang. …

Lúc Nhiễm Nhị chín tuổi, đứng ở trên đài lãnh thưởng, ngoại trừ cúp giải ánh vàng rực rỡ, đồng thời còn nhận được những tiếng vỗ tay và hoa tươi, cô bước lên đám mây đi đến trong đoàn người để nhận được những lời khen.

Sau đó cô đã tiến vào đoàn văn nghệ thiếu nhi, nhiều lần lên sân khấu biểu diễn, đến đài truyền hình ghi tiết mục thiếu nhi, đại diện cho đoàn văn nghệ biểu diễn thi đấu.

Cô đã trở thành ngôi sao nhí danh xứng với thực ở trong trường học, từ tiểu học đến trung học, đều trải qua những lời ca tụng, không có một chút bất lợi nào, Nhiễm Nhị suy cho cùng tuổi còn nhỏ, liền cao cao thượng thượng, tính tình cũng trở nên kiêu ngạo hơn, đồ mà cô cảm thấy thích và muốn nhất định phải thuộc về cô.

Mãi cho đến buổi tiệc đón học sinh mới của cao trung, sau khi tiết mục Nhiễm Nhị kéo đàn Cello xong, một nam sinh tên Đàm Hi học lớp cao trung hai, xuất hiện trên sân khấu nhảy bài của Super Junior.

Đàm Hi…

Nhiễm Nhị lại lần nữa buồn bực không vui nhắc lại cái tên này, cùng với khuôn mặt uổng phí giống như Mộc Xuân Phong.

Đúng lúc chính người này, đã để cho Nhiễm Nhị biết, trên đời này không có ai mà thuận buồm xuôi gió cả, cho dù có vài thứ cố hết sức cũng không nhận được gì.

Ví dụ như tình yêu, chẳng hạn khiến một chàng trai thích mình.

Cho nên sau này cô có gặp chuyện gì liên quan đến tình yêu, cô đều cẩn thận từng tí, có chút dè dặt, sự xuất hiện của Đàm Hi khiến cô nhận ra rằng, đàn ông trên đời này là động vật khó hiểu nhất, giây trước anh ta có thể nói những lời mật ngọt với bạn, giây tiếp theo có thể lạnh như Bắc Băng Dương.

Cũng bởi vì sự xuất hiện của Đàm Hi mà cuộc đời của Nhiễm Nhị bị chia ra nhiều giai đoạn.

Trước năm chín tuổi là tuổi thơ vô cùng tươi sáng rạng rỡ, chín tuổi đến mười sáu tuổi là tuổi kiêu ngạo khiến người chán ghét, sau mười sáu tuổi, tình cảm cô gái chưa kịp nở rộ đã bị bóp ch3t đau thương trong giai đoạn đầu.

Sau đó tốt nghiệp cao trung, Nhiễm Nhị đối với kí ức của người đó chỉ còn lại một cái tên Đàm Hi, cô không thể tiếp tục chìm đắm trong đau buồn, nhưng cũng không còn giống như lúc chín tuổi đến mười sáu tuổi tự cho mình là siêu phàm.


Cô chậm rãi trở thành Nhiễm Nhị của hiện tại.

Những bí mật nhỏ được giấu trong quá trình trưởng thành, Nhiễm Nhị không tiện nói hết toàn bộ, nụ cười giấu đầu hở đuôi, đem trọng tâm câu chuyện đẩy cho đối phương.

“Còn anh, lúc nhỏ có chuyện gì thú vị không?”

“Tôi?” Bản thân Lâm Trạm từ một người lắng nghe đột nhiên bị thay đổi làm người nói hiển nhiên là chưa có sự chuẩn bị nào.

Nhiễm Nhị cười lên: “Lúc anh năm tuổi có từng học đàn? Lúc sáu tuổi có từng nghĩ đến trốn học, lúc bảy tuổi có từng hung dữ chửi thầm vị giáo viên nào đó đau bụng…”

Mười sáu tuổi hoặc độ tuổi thiếu niên nào đó, có từng thích một cô gái nào không.

Nhiễm Nhị rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ của mình, người đẹp trai giống như Lâm Trạm, da trắng, dáng người cao, thân thủ tốt, con trai ít nói lạnh lùng, ở trong trường học nhất định là được mọi cô gái theo đuổi và là kiểu người luôn từ chối các cô gái.

So với Đàm Hi, anh quả là khác biệt một trời một vực.

“Tôi sao…..” Lâm Trạm sắp xếp lời nói của mình lại vài lần, cũng không có nói ra một chữ, chọc cơm trong bát.


Lúc nhỏ anh có gì sao?

Dường như anh chưa bao giờ đi nhà trẻ, cũng không có học đàn, nhưng cũng không phải là anh được nuôi thả, anh có một người bố luôn yêu cầu khắt khe với anh, trong ấn tượng của anh trên khuôn mặt của ông ấy chưa bao giờ nở nụ cười, chỉ có sự nghiêm khắc.

Nghiêm khắc đến mức dường như không xem anh là con trai.

Còn người mẹ tỏ ra lạnh lùng cũng chưa từng xem anh là con trai.

“Không sinh động như cô.” Lâm Trạm không muốn nhắc về những chuyện đó, tự ti cười: “Tôi chính là….người từng bước đi đến trưởng thành…”

Nhiễm Nhị vừa tin vừa ngờ, luôn cảm thấy trong ánh mắt của anh không đủ thành khẩn, nhưng không tiện hỏi nhiều, thấy anh cười rất đẹp, tạm thời tin, kéo cằm xuống hỏi anh: “Vậy cảnh sát thì sao? Đây là ước mơ từ nhỏ của anh sao?”

“Không phải.” Lâm Trạm trả lời đáp án ngoài dự đoán của cô.