Dáng vẻ hiếp người quá đáng của cô ta khiến Lâm Trạm cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn đuổi thẳng cổ cô ta về, kết quả là Nhiễm Nhị nói một câu mà cô ta không thể nào ngờ đến, khiến cho anh nhịn không nổi phì cười. Cô giả vờ hỏi một câu rằng: "Hai người là chạy hai chiếc xe khác nhau, cùng đến đây hay sao?"
Lạc Cẩn Viện rõ ràng là vô cùng mất mặt, từ cơ quan đến đây, cô ta dù gì đi chăng nữa thì cũng là muốn Lâm Trạm đi nhờ xe của cô ta, nhưng Lâm Trạm
nói là không cần, rõ ràng là muốn tránh cô ta, là cô ta cứ nhất quyết theo qua đây, cứ vậy mà bám theo sau anh để đến đây.
Nhiễm Nhị dám thề với trời, cô thật sự là không có ý chế nhạo Lạc Cẩn Viện, cô chỉ là nhất thời không biết là, rốt cuộc là một chiếc xe, do Lạc Cẩn Viện chở anh đến, hay là mỗi người chạy một chiếc xe đến đây.
Nếu như là lên xe của Lạc Cẩn Viện, vậy thì đương nhiên là không cần rồi. Cho nên cô mới hỏi câu hỏi như vậy, hiển nhiên, cô càng bị Lạc mỹ nhân xác nhận cô là kẻ địch không đội trời chung của mình.
Lúc này, Nhiễm Nhị bị kẹp giữa Lâm Trạm và Lạc mỹ nhân, cố ý nói khích khiến cho Lạc mỹ nhân ghen tuông lên, muốn thoát khỏi đây! Cô tìm trong bụng cả nửa ngày trời, nhưng vẫn chưa tìm thấy lời lẽ thích hợp, chỉ còn cách tốt nhất là cười mỉm một cách thật thân thiện: "Tôi vẫn nên đón taxi về thì hơn nhỉ."
Lâm Trạm à Lâm Trạm.
"Vậy…… anh nghỉ ngơi để dưỡng thương nhé." Nhiễm Nhị không còn gì để nói, chào tạm biệt anh, Lâm Trạm có tốt hơn nữa cô cũng không muốn xen vào một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với người khác. Cảm xúc của Nhiễm Nhị có chút rối bời, quay sang cười một cái với đại thúc đang nhẫn nại chờ cô, cô đỡ đại thúc rời đi.
"Đợi đã." Lâm Trạm bỗng nhiên gọi cô lại: "Lên xe đi, tôi đã nói đưa hai người về thì sẽ đưa hai người về."