Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 15: Chương 15





Ngày hôm sau, trong phòng tập luyện của ban nhạc thành phố Bắc Hải, khoảng một trăm người đang ngồi tập trung lại với nhau, đội trưởng Tưởng đứng ở chính giữa, chậm rãi nói:
“Ngày mười sáu tháng sau, bất động sản Hoa Lan và thành phố cùng tổ chức một bữa tiệc tối, ban nhạc chúng ta đã tiếp nhận hoạt động lần này..."
Nhiễm Nhị lần thứ bảy nhìn thời gian trên điện thoại di động, 5 giờ 16 phút chiều, còn 14 phút nữa là tan làm, nhưng bài phát biểu của lão Tưởng mới chỉ vừa mới bắt đầu!
Suốt cả ngày, cô và Lâm Trạm đều không liên lạc với nhau thông qua bất kỳ phương thức nào, mở WeChat ra, lịch sử liên lạc vẫn duy trì ở lúc rạng sáng, vòng bạn bè của Lâm Trạm chỉ có một đường ngang lạnh lùng, càng làm nổi bật sự trống trơn trong đó.
Nghĩ đến lời mời tối hôm qua, anh không nói là không tới, vậy chắc hẳn là anh sẽ tới.

Nhiễm Nhị nghĩ như vậy.
Cô tắt WeChat, chuyển sang trang món ăn ngon khắp thiên hạ - tôi muốn xuống bếp.
Giọng của đội trưởng Tưởng vẫn tiếp tục: "Bởi vì là một buổi hòa nhạc quy mô nhỏ, cho nên danh sách nhân viên có chút điều chỉnh, đầu tiên là tổ nhạc cụ dây, violin sáu người, Mục Dương, Chu Nhất Đồng, Thẩm Hách..."
Tiếng lão Tưởng Đoàn hơi dừng lại, nhấc kính lão lên quét một vòng: "Thẩm Hách đâu? Sao hôm nay không thấy cậu ta? ”
Phía dưới có người trả lời: "Thẩm Hách xin nghỉ một ngày, nói là có chuyện rất quan trọng cần phải giải quyết! ”
"Ừ, không đáng tin gì cả.” Lão Tưởng Đoàn đánh giá, đoạn đẩy đẩy cặp kính: "Cậu chuyển lời tới cậu ấy, tổ violin cậu ấy diễn chính.


" Ông ấy lại cúi đầu, tiếp tục đọc tên: "Tổ violin còn có Đinh Vi Vi, Lưu Thạc..."
Nhiễm Nhị nào có nghe lọt vào tai, bây giờ điều cô quan tâm hơn cả là, mấy giờ có thể tan làm và tối nay nên làm món gì để thể hiện tài năng.
Cô nói với Lâm Trạm rằng tài nấu nướng của mình rất tốt, thật ra là lừa anh, cô chỉ biết làm các món ăn đơn giản như: trứng xào cà chua, khoai tây chiên, thịt xào ớt xanh, salad rau, cháo bí ngô kê vân vân.
Nghe nói đàn ông đều là giống loài không có thịt thì không vui, mà cô cũng đâu thể dùng những món trà đạm cơm nhạt này chiêu đãi ân nhân được.
Màn hình điện thoại của Nhiễm Nhị dừng lại ở món sườn xào chua ngọt.

Ba cái chuyện vặt vãnh như nấu ăn này trong mắt cô đều na ná giống nhau, nhìn vài lần là có thể học theo được.
"Wow! Nhị Nhị! Không ngờ em lại đảm đang như vậy đấy! "Phan Ninh không biết từ khi nào đã ló đầu qua, nhìn trộm công thức nấu ăn trên điện thoại của cô, cô ấy khen ngợi: "Đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, ai cưới được em nhất định là nhờ phúc tu từ kiếp trước rồi! ”
"Em cũng nghĩ vậy đấy.

"Nhiễm Nhị không kiêng nể nhận lời khen ngợi, nhưng ai sẽ là ai đây?
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một cái tên - Lâm Trạm.
Khuôn mặt thế mà lại đỏ bừng lên.
Phan Ninh thấy cô đã thả hồn đi nơi nào, nhỏ giọng nói: "Nhiễm Nhị, có phải em có gì rồi không? ”
"Làm gì có? Chị đừng có đoán mò.

"Nhiễm Nhị vội vàng đáp qua loa cho xong chuyện, lòng thầm nghĩ thật là xấu hổ, sao có thể nghĩ đến anh ấy được chứ.
Rõ ràng chỉ là cảm ơn cho phải phép thôi mà.
Cô không nhịn được lại nhìn thời gian - 5 giờ 29 phút rồi trời ơi!
"Tổ Cello, Nhiễm Nhị! " Lão Tưởng Đoàn nhấc kính, nhìn quanh một lượt, nhìn khắp bốn phía cũng không nhìn thấy bạn học Nhiễm Nhị đang ngồi trong góc vùi đầu nghiên cứu sườn chua ngọt.
Thế là giọng của ông ấy lại được đẩy lên cao thêm mấy phần: "Nhiễm Nhị! Nhiễm Nhị đâu? Nhiễm Nhị cũng xin nghỉ rồi à? ”
Nhiễm Nhị bị Phan Ninh dùng khuỷu tay huých một cái nhắc nhở, khi cô ngẩng đầu lên ánh mắt bốn phía đều đồng loạt đổ dồn vào cô, cô ngại ngùng cười với lão Tưởng Đoàn: "Con ở đây.



"Hời ơi, mới có mấy tuổi đâu mà tai còn không bằng ông già này! "Trên gương mặt mập mạp của lão Tưởng Đoàn, đôi mắt nhỏ đã híp lại thành một khe hở, ông ấy ân cần nhìn cô và nói: "Tiểu Nhiễm Nhị à, lần sau lên phía trước mà ngồi! ”
Nhiễm Nhị: "..."
Lão Tưởng Đoàn cười chỉ ngón tay vào cô: "Tôi lặp lại một lần nữa, tổ Cello, Nhiễm Nhị, Phan Lâm Lâm, Tô Kỳ.

Nhiễm Nhị là tổ trưởng.


Nhiễm Nhị không thể tin mở to hai mắt: "Cháu á? ”
Lão Tưởng Đoàn trong lòng đã có dự tính: "Trước khi Phạm Chi Vân rời khỏi dàn nhạc đã dạy cháu thạo nghề rồi, sau này bất kể là các buổi biểu diễn lớn hay nhỏ, cháu đều sẽ là trưởng nhóm Cello, Tiểu Nhiễm Nhị, cố lên nhé! ”
Ông ấy vẫn híp mắt cười tủm tỉm như cũ, ngữ khí giống như đang dỗ trẻ con.
Nhiễm Nhị đáp lại bằng một nụ cười nhu thuận, bộ dạng hoàn toàn là đang hùa theo một ông cụ hòa nhã, mãi đến Phan Ninh vỗ vỗ mấy cái vào bả vai cô, cô mới thật sự cảm nhận được sự cổ vũ, ra sức gật gật đầu.
Phạm Chi Vân là tiền bối của cô trong dàn nhạc, trước đây là tổ trưởng của tổ Cello, sau đó đã ra nước ngoài để học chuyên sâu hơn, Nhiễm Nhị không nghĩ tới với tài đức của bản thân mình thế mà lại có thể thay thế vị trí của cô ấy.
Cô không thể chờ được muốn nói với Lâm Trạm tin tốt này, vội lấy điện thoại ra định thông báo cho anh thì thấy một tin nhắn mới.
Vừa khéo như thế đấy.

[HoSee: Tôi sẽ đến ban nhạc tìm cô.]
Lão Tưởng Đoàn đang đọc đến danh sách tổ nhạc cụ hơi bộ gỗ, Nhiễm Nhị kiềm chế tâm trạng phấn khích trong lòng, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
[Tai nhỏ: OK.

Lát nữa gặp!]
Cô còn thêm một meme Quyền Luật Nhị bắn tim rất đáng yêu vào nữa, biu~~~~.).
Thầm nghĩ, kiểu đàn ông cổ lỗ sĩ như nam thần, nhất định nhìn không hiểu mấy cái nhãn dán, nghe không hiểu tiếng lóng trên mạng đâu, kệ, dù sao đáng yêu là được.
Vài phút sau, anh trả lời bằng một meme Tống Dân Quốc.
[HoSee: Hey, bắt được rồi.]
Nhiễm Nhị ôm lấy khuôn mặt đã đỏ bừng, ơi là trời!
Nhiễm Nhị, mày đã làm cái gì vậy? Xấu hổ chưa? Bất ngờ chưa?
.......