Edit: Hà Thu
Vào mùa hè năm 2024, dưới bóng râm với tiếng ve kêu, Lý Vụ đã hoàn thành buổi biện luận tốt nghiệp đại học trước thời hạn, chính thức chuyển đến ký túc xá dành cho tiến sĩ.
Không thể không hâm mộ việc lên như diều gặp gió trong mắt của những người đồng trang lứa, chẳng qua chỉ là làm theo từng bước bên trong kế hoạch của cậu.
Điều kiện ký túc xá tiến sĩ ở đại học F tốt hơn trước, là phòng đôi, bầu không khí tương đối sạch sẽ. Ở cùng với cậu còn có một nghiên cứu sinh tiến sĩ khác, nhưng bạn cùng phòng mới là sinh viên sau đại học từng bước thăng tiến lên, lớn hơn cậu ba tuổi.
Kỳ nghỉ này, Lý Vụ không trực tiếp về nhà làm thêm bán thời gian nữa. Vì để làm thí nghiệm năng lượng cao, cậu đã đi công tác cùng nhóm, đi một chuyến tới tỉnh khác.
Khi quay về đã là tháng 8, Sầm Căng có bao giờ xa cách cậu lâu đến như vậy đâu. Vì quá nhớ bạn trai, nên sáng sớm đã lẻn ra khỏi công ty, chạy đến sân bay đợi.
Cô còn mua thêm một bó hoa, như thể chào đón một vị khách quý.
Khi chuyến bay hạ cánh, giữa một nhóm các tài năng trẻ đang vừa nói vừa cười bước ra khỏi cửa đón, Sầm Căng vừa liếc mắt đã trông thấy vị hôn phu nhỏ cao ngất của cô.
Tranh thủ lúc cậu còn chưa chú ý đến mình, cô nổi lên hứng thú trêu đùa, xấu xa dùng hoa che ngang ở trước mặt, để xem liệu cậu có thể nhận ra mình trong đám đông hay không.
Vài giây sau, bó hoa bị đẩy ra.
Khuôn mặt đẹp hơn cả hoa đó của cậu nhảy vào trong tầm mắt, miệng hơi hé mở, mang theo hơi thở hổn hển sau khi chạy nhanh tới: “Che cái gì vậy?”
Sầm Căng bĩu môi: “Muốn xem cậu có thể nhận ra tôi hay không?
Lý Vụ quay đầu nhìn một chút: “Đừng nói tôi nữa, với tư thế này của chị, muốn ai không chú ý tới chị cũng khó.”
Sầm Căng cùng nhìn qua đó, quả nhiên, tất cả những người trong nhóm của cậu đều đang nhìn về phía này, đều lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Trên mặt Sầm Căng nổi lên một tầng đỏ bừng, nhét bó hoa vào lòng cậu: “Cầm lấy đi, nhà khoa học.”
Lý Vụ một tay ôm lấy, khóe miệng cong lên: “Cảm ơn.”
Lại lẩm bẩm: “Mua hoa làm gì?”
“Làm sao?” Sầm Căng trả lời: “Con trai không thể nhận hoa sao?”
Lý Vụ mím môi: “Bó hoa to như vậy, không có tay để ôm chị nữa rồi.” Cậu có chút bất mãn: “Còn chắn ở giữa chúng ta.”
Sầm Căng bật cười.
Cậu rũ mắt nhìn đóa hoa: “Vốn dĩ tay này là dùng để ôm chị.”
Sầm Căng bất lực thở dài: “Giơ cao bó hoa lên.”
Lý Vụ ngay lập tức hóa thân thành tượng nam thần tự do.
Sầm Căng đưa hai tay về phía trước, ôm lấy eo gầy của cậu: “Cậu không ôm được tôi, tôi còn không ôm được cậu sao?” Lý Vụ cười rạng rỡ, cũng ôm cô vào lòng cùng với bó hoa. Đâu có cần hoa gì đó đâu, cô chính là bông hoa của cậu, là bông hoa đẹp nhất đó.
Trở lại trong xe, bớt đi rào cản cùng khán giả, hai người cuối cùng cũng có thể thân mật mà không cần lo lắng gì.
Mùi thơm của bó hoa ở ghế sau tràn ngập trong xe.
Hôn tới mức mồ hôi đầm đìa, bọn họ vẫn không hoàn toàn tách ra, vẫn ôm lấy nhau, ở gần trong gang tấc chăm chú nhìn đối phương.
Sầm Căng hỏi: “Có phải cậu gầy đi rồi không?”
Lý Vụ nhướng mày: “Chắc là không đâu, bên kia có rất nhiều đồ ăn ngon.”
Sầm Căng nghiêng đầu: “Hai má không còn đầy đặn như trước nữa rồi.”
Lý Vụ nói: “Tôi là đàn ông rồi, đương nhiên không còn béo như trẻ con nữa.”
Lời nói hùng hồn đột ngột của cậu khiến Sầm Căng bật cười thành tiếng: “Ồ, đàn ông.”
“Đàn ông… đàn ông, hừ.” Cô lẩm bẩm hai lần tiếng xưng hô này, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
“Chị cười cái gì?” Lý Vụ khó hiểu.
Sầm Căng thở dài: “Không biết tại sao, bất kể cậu bao nhiêu tuổi, tôi đều cảm thấy cậu rất đáng yêu, là cậu bé đáng yêu nhất trên thế giới này.”
Lý Vụ cười: “Đến tám mươi tuổi cũng thế sao?”
“Đương nhiên.” Sầm Căng híp híp mắt: “Đến lúc đó tôi cũng đã chín mươi mốt tuổi, có khi chết rồi cũng nên.”
“Đừng nói lung tung, tuổi thọ của chị rất dài.”
Sầm Căng chớp mắt: “Tại sao?”
Lý Vụ không chút nghĩ ngợi nói: “Bởi vì người tốt sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Câu trả lời vừa ngớ ngẩn lại ngốc nghếch này khiến Sầm Căng bật cười thành tiếng, không hài lòng lắm: “Chẳng phải cậu cũng sống lâu trăm tuổi sao?”
Lý Vụ nói: “Thật sự có ngày đó thì tôi sẽ theo chị rời đi.”
Sầm Căng tát nhẹ cậu một cái: “Phi phi phi, không được.”
Lý Vụ hỏi: “Tại sao lại không được?”
Sầm Căng suy nghĩ một lúc: “Không tại sao cả.”
Lý Vụ nhìn cô: “Chị mà rời đi thì tôi chính là lão già xấu xa rồi, trên đời này sẽ không còn ai coi tôi là cậu bé nữa, tôi phải đi theo để tiếp tục làm cậu bé của chị.”
Một câu nói giống như quả bom cay mắt, hai mắt Sầm Căng nổi lên sương mù, cố hết sức kìm nén, cũng không còn cách nào phản bác: “Được rồi, miễn cưỡng đồng ý.”
Sau khi hai “học sinh tiểu học” cộng vào hơn 50 tuổi hứa hẹn với nhau xong, đầu óc Sầm Căng tỉnh táo lại, mạnh mẽ tách ra khỏi người cậu, vỗ vào vai trái của cậu: “Thật khó hiểu, tại sao chúng ta lại nghĩ đến chuyện sau khi chết sớm như vậy?”
Lý Vụ cười rộ lên: “Bởi vì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Vậy cũng không được phép nói nữa.”
“Được.” Thiếu niên chuyển đề tài: “Nói về năm sau khi nào thì đăng ký kết hôn đi?”
Sầm Căng dừng một chút: “Không phải đã định vào ngày sinh nhật cậu rồi sao?”
Lý Vụ gãi trán: “Nhưng hôm đó là ngày nghỉ lễ theo luật định.”
“À, đúng.” Lúc này Sầm Căng mới phản ứng lại: “Đều tại cậu, sinh nhật vào đầu năm mới.”
Lý vụ cười: “Không tốt sao, mùng hai tết, có nhiều triển vọng như vậy, cũng không cần cố gắng nhịn thêm dăm ba tháng nữa.”
Còn có kiểu lý do như vậy nữa, Sầm Căng khâm phục.
—
Cuối năm, cây cối đổ rạp, đất trời trắng xóa, cả hai tranh thủ thời gian về nhà một chuyến, lấy sổ hộ khẩu của Sầm Căng, đồng thời thông báo với ba mẹ rằng họ sắp đăng ký kết hôn.
Đúng thế, thông báo.
Vốn không phải là việc cần thảo luận, vì chuyện giữa bọn họ không còn gì để nghi ngờ nữa.
Trên bàn ăn, ba Sầm nở nụ cười rạng rỡ: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi ạ.”
Họ đồng thanh nói, khiến mẹ Sầm ngạc nhiên, lại bật cười thở dài.
Cơm nước xong xuôi, bốn người bốn hướng đông tây nam bắc mỗi người ngồi ở một bên, Lý Vụ bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch mới của mình, nói rằng cậu sẽ tiết kiệm đủ tiền đặt cọc, mua một căn nhà ở thành phố Nghi trong vòng ba năm học tiến sĩ.
Mẹ Sầm nói: “Các con còn muốn mua bao nhiêu căn hộ nữa, tiêu xài phung phí, cứ sống ở chỗ Sầm Căng bên kia là được rồi”.
Trọng điểm mà bà quan tâm cũng không phải là chuyện này, mà là: “Các con dự định khi nào thì sinh con?”
Sầm Căng im lặng một hồi, nói: “Trong thời gian ngắn vẫn chưa muốn có.”
Mẹ Sầm nói: “Con bao nhiêu tuổi rồi, cũng đâu còn trẻ như Lý Vụ, tuổi tác càng cao thì sinh con càng nguy hiểm”.
Ba Sầm khuyên: “Bà kệ chúng nó đi, một người bận việc công ty, người kia bận nghiên cứu khoa học. bây giờ có con chính là tự rước thêm phiền, cũng là thiếu trách nhiệm với con cái.”
Ông lại nói nhỏ: “Sao không biết rút ra kinh nghiệm gì thế?”
Ông lại nhìn sang Lý Vụ: “Tiểu Vụ, con thấy thế nào?”
Lý Vụ ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Con nghe theo Sầm Căng. Không muốn có con cũng được, nếu có con, con cũng hy vọng sẽ mang họ của Sầm Căng.”
Cậu nói ra lời kinh người, khiến một nhà ba người Sầm Căng trợn mắt há hốc mồm.
Ba Sầm nói lời chân thành: “Con trai, con không phải đến nhà ở rể, đừng vì mấy lý do như cảm ơn hay báo đáp mà làm tội bản thân.”
Sau khi kinh ngạc xong, mẹ Sầm cũng phụ họa theo: “Đúng thế, cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, con cũng biết chúng ta không phải kiểu trưởng bối ỷ thế bắt nạt người mà.”
“Ý con không phải vậy.” Lý Vụ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Là con ngay từ đầu đã không quan tâm đ ến những thứ này, cũng không cần kéo dài hương hỏa hay gì đó, con chính là bản thân con. Quãng đời còn lại có Sầm Căng, có hai người thân như chú dì đã làm con cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Mục tiêu cuộc sống hiện tại của con chính là nỗ lực hết mình, trở thành một người chồng tận tâm và có trách nhiệm. Nếu Sầm Căng cần, con cũng sẽ làm một người ba thật tốt.”
Sầm Căng hít một hơi thật sâu: “Tôi không muốn đâu.”
“Không muốn cái gì?” Tuyệt đối đừng nói là không muốn cậu.
“Không muốn con mang họ của tôi.”
Lý Vụ hỏi: “Tại sao?”
Sầm Căng nói linh tinh: “Cảm giác mình sẽ phải chịu trách nhiệm về mọi thứ, còn cậu thì làm một ông chủ không phải làm gì.”
Lý Vụ: “Làm sao có thể như vậy được, nếu thật sự có con thì cũng là con chung của chúng ta, mặc kệ là mang họ gì.”
Sầm Căng vẫn không vui, cúi đầu nghịch ngón tay.
Lý Vụ không nói thêm gì nữa.
Ba Sầm thở dài: “Chuyện này các con tự thương lượng với nhau, ba mẹ sẽ không can thiệp vào.”
Mẹ Sầm gật đầu đồng ý.
Trên đường trở về, khi Lý Vụ đang lái xe, Sầm Căng dựa đầu vào cửa sổ xe, tức giận nói: “Cậu có biết hôm nay mình đã nói ra phát ngôn gây sốc gì không?”
Lý Vụ cầm vô lăng, cười nhẹ: “Cũng bình thường.”
Sầm Căng cũng cười: “Cậu không nhìn mẹ tôi lúc đó, mặt đỏ bừng xong lại tái nhợt, chắc là đang nghĩ, con rể nhà mình sao lại ngốc nghếch như vậy, cuộc đời này của tôi liệu có được bế cháu không đây?”
Lý Vụ chưa từng nghiên cứu những thứ này, không khỏi tò mò: “Tuổi tác lớn sinh con sẽ thật sự rất nguy hiểm sao?”
Sầm Căng thở dài: “Đúng vậy, qua 35 tuổi thì chính là sản phụ cao tuổi rồi đó.”
“Thế thì thà đừng đẻ nữa, lúc trước chị... ” Cậu muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
“Tôi lúc trước làm sao?”
Lý Vụ lồng ngực phập phồng: “Sau khi tôi đến thành phố Nghi đi học, có một ngày cuối tuần, tôi từng nghe thấy chị gọi điện thoại.”
“Cậu biết tôi từng bị sảy thai sao?” Cô hồi tưởng lại một lát, không giấu giếm.
Lý Vụ nói một tiếng: “Ừm”.
Sầm Căng ngồi thẳng: “Được đấy, tuổi còn nhỏ mà đã nghe lén rồi.”
Trong lòng Lý Vụ có chút khô khốc: “Không phải cố ý đâu.”
Sầm Căng hỏi: “Vì vậy? Có cảm nghĩ gì?”
Lý Vụ nói: “Nghĩ bản thân tuyệt đối không thể để chị như vậy.”
“Cậu mới 17 tuổi đã muốn có con với tôi rồi à?” Sầm Căng giả vờ chết lặng.
“Không có, không phải.” Cậu hết đường chối cãi: “Chỉ là thương chị.”
“Chắc chắn không phải—.” Sầm Căng gạt từ trong kẽ răng ra ba chữ: “Muốn, làm tình, với tôi?”
Lý Vụ mặt đỏ tai hồng, vội vàng phủ nhận: “không phải!”
Sầm Căng không trêu chọc cậu nữa: “Đăng ký kết hôn trước đã, còn con cái thì để tùy duyên đi, dù sao tôi cũng có kinh nghiệm làm mẹ rồi.”
Lý Vụ: “Hả?”
Sầm Căng nói đầy ẩn ý: “Dù sao cũng từng nuôi ra được một tiến sĩ rồi.”
Lý vụ bật cười.
“Đương nhiên.” Sầm Căng chuyển đề tài: “1 điểm dựa vào may mắn của tôi, còn 9 điểm dựa vào sự nỗ lực của bản thân cậu.”
Lý Vụ lắc đầu: “Không, 10 điểm đều là của chị.”
Sầm Căng cũng không nhắm mắt nhận vơ công lao: “Bỏ đi, chúng ta chia đôi, chia 5 5, chính là điểm tuyệt đối.”
—
Ngày mùng 8 tháng giêng, thích hợp để kết hôn, thích hợp để cưới hỏi, là một ngày lành tốt đẹp, một ngày cực kỳ tuyệt vời.
Cặp tình nhân mười phân vẹn mười này tay trong tay đi vào cục dân chính.
Cả hai đều mặc bộ áo len trắng được chụp trước máy ảnh lấy ngay từ hai năm trước, ngồi trước phông nền toàn màu đỏ, mỉm cười định nghĩa lại phần đời còn lại của họ.
Đóng dấu, họ được đóng khung vào trong hai tờ giấy chứng nhận kết hôn giống hệt nhau.
Bước ra khỏi cục dân chính, bầu trời trong xanh, mặt trời tươi sáng rực rõ, mỗi người bọn họ đều nhìn vào tấm ảnh chụp chung trên giấy chứng nhận, không thể rời mắt.
Sầm Căng nhìn anh chồng trẻ của mình: “Cậu đẹp trai quá.”
Lý Vụ thì lại nhìn người vợ xinh đẹp của mình: ” Chị cũng rất đẹp.”
Lại ăn ý nhìn về phía con người thật sự đang đứng bên cạnh mình, cười đến cong mắt, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của bọn họ từ nay về sau trở nên nhỏ bé, chỉ có hai người sống cùng nhau. Cũng từ đó trở nên lớn hơn, tận hưởng niềm vui nhân đôi.