Edit: Hà Thu
Lần đầu tiên Sầm Căng nhìn thấy tin tức này ở công ty, không khỏi cảm thấy chán nản.
Vốn định dùng hai hộp thuốc đó để giải quyết ân oán, không ngờ Chu Tuy An vẫn còn nghĩ đến bữa ăn này.
Cô trả lời xác nhận: [Tôi nhớ rõ lần trước anh đã nói hủy bỏ rồi.]
Chu Tuy An nói: [Chỉ là tạm thời hủy bỏ.]
Anh ta rất giỏi lợi dụng sơ hở, Sầm Căng chỉ có thể nhận thua: [Được.]
Chu Tuy An hỏi: [Cô cố ý nhờ bạn trai mang tới phải không?]
Sầm Căng cũng không kiêng kỵ: [Đúng vậy.]
Chu Tuy An nói: [Hai người thật xứng đôi.]
Sầm Căng nói: [Cảm ơn.]
Bên kia không còn động tĩnh gì nữa, Sầm Căng đóng cửa sổ chat, tiếp tục thúc giục bên sáng tạo tung poster và khẩu hiệu khai mạc.
Lộ Kỳ Kỳ than thở: “Đáng ghét, từ sau khi cô đến bộ phận khách hàng, bên này đã trở thành một nhà tư bản vắt kiệt sức những người làm việc chăm chỉ rồi.”
Sầm Căng đáp: “Chẳng lẽ không phải là bảo mẫu trước đây của mấy đứa con trai ngốc nghếch của chủ đất bây giờ là quản gia sao?”
Lộ Kỳ Kỳ trúng đạn: “… Mẹ nó, cô được lắm đấy.”
Sầm Căng cong môi dưới, đang định đáp lại thêm vài câu, cột tin nhắn của Chu Tuy An lại sáng lên. Sầm Căng ấn mở ra, là một bức ảnh trang nhã với những bông hoa trắng, có chút giống ngọc lan, lại có chút giống sơn chi, nhưng đều không giống hoàn toàn. Trong chuyên ngành có những thuật ngữ riêng, Sầm Căng không có cách nào phân biệt được.
Nhớ tới lời anh nói lần trước, người phụ nữ lạnh mặt, giả ngu: [Anh gửi nhầm người à?]
Chu Tuy An lại im lặng.
Sầm Căng cũng chẳng ngạc nhiên trước việc anh ta giả vờ bí ẩn, cô nhấp một ngụm cà phê, lại gửi tin nhắn cho Lý Vụ: [Giáo sư Chu nói với tôi rằng anh ấy đã nhận được thuốc lá, cảm ơn cậu đã đi giúp một chuyến.]
Cộng thêm một biểu tượng cảm xúc cô bé chu môi muốn hôn.
Lý Vụ trả lời với biểu tượng cảm xúc tương tự.
Sầm Căng cười nhạo một tiếng: [Lấy lệ]. Lý Vụ: [Tất cả các biểu tượng cảm xúc của tôi đều được lưu từ chị.]
Sầm Căng: [Cậu vẫn là sinh viên đại học trẻ tuổi sao, ngay cả mấy biểu tượng khác cũng không có.]
Lý Vụ: [Chờ tôi chút.]
Kết quả là, tất cả các cuộc trò chuyện nhóm trong WeChat của Lý Vụ, tất cả bạn bè nam, đều nhận được một câu giống nhau: [Có thể gửi cho mình vài gói biểu tượng cảm xúc tương tự được không? Cần dùng gấp.]
Còn đính kèm cái mà Sầm Căng nói cậu lấy lệ để tham khảo.
Tất nhiên, có những người tâm địa tốt bụng giúp đỡ, cũng có những người chửi bới đối với hành vi thể hiện tình cảm khác người của cậu.
Hai mươi phút sau, đủ loại kiểu dáng hôn hít chen chúc ùn ùn kéo đến, Sầm Căng bị làm cho hoa cả mắt, cuối cùng cười hô dừng lại. Lúc này Lý Vụ mới nói: [Còn lấy lệ không?]
Sầm Căng trả lời biểu tượng khuôn mặt vàng vọt đang đeo khẩu trang: [Không dám nữa, miệng sưng lên rồi.]
Lý Vụ lúc này mới hài lòng, ngoan ngoãn lên lớp.
…
Khoảng năm giờ chiều, Sầm Căng lại nhận được một tin nhắn khác của Chu Tuy An, nói rằng anh vừa đúng lúc từ vườn bách thảo có việc trở về, đi ngang qua Áo Tinh, có thể thuận tiện giải quyết bữa cơm này.
Sầm Căng trả lời: [Tôi còn chưa tan làm.]
Chu Tuy An đáp: [Tôi có thể chờ cô.]
Sầm Căng kiểm tra lịch trình, tối nay vừa vặn không có kế hoạch gì.
Không muốn kéo dài chuyện này ngày này qua ngày khác, Sầm Căng liền đồng ý.
Sau khi giải thích lý do với giám đốc và xin phép được nghỉ làm sớm, Sầm Căng thu dọn bàn làm việc, tắt máy tính rồi xuống lầu đi đến điểm hẹn.
Bên ngoài trời đang mưa, Sầm Căng vốn hay đãng trí, vô tình để quên ô ở văn phòng, cầm túi chắn mưa lại mất thể diện, đành một đường đón mưa bụi đi về phía trước.
Đợi đến lúc gặp nhau ở cửa hàng kỹ thuật số gần đó, câu đầu tiên của Chu Tuy An là: “Nhà các cô đụng phải một tên tội phạm ô dù?”
Sầm Căng giật mình: “Cái gì?”
Chu Tuy An cười mà không nói, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay ca rô màu xám được gấp gọn gàng, đưa qua, ý bảo cô lau đi.
Thời buổi này gần như không thấy được người đàn ông nào mang theo thứ này, Sầm Căng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn từ chối, sau đó đi lục túi xách của mình: “Tôi có khăn giấy.”
Dáng vẻ đao thương bất nhập dầu muối không ăn của cô khiến lòng Chu Tuy An cảm thấy thoải mái, cất chiếc khăn vuông đi, lẳng lẽ nhếch môi nhìn cô.
Sầm Căng chỉ đơn giản lau qua gương mặt và mái tóc, sau đó nhướng hàng mi ướt sũng nhìn anh: “Anh muốn ăn ở đâu?”
Chu Tuy An quay mặt, ánh mắt lướt qua màn mưa đen kịt bên ngoài, nhìn về phía những logo nhà hàng lập lòe không ngớt trên lầu cao: “Ở đây có gợi ý nào không?”
Sầm Căng suy nghĩ vài giây: “Có phải anh không ăn chay không?”
Chu Tuy An lắc đầu: “Sao lại hỏi như vậy?”
Sầm Căng nói: “Bởi vì anh là nhà thực vật học.”
Chu Tuy An nghe ra ý tứ sâu xa của cô, cười nhẹ: “Theo như suy luận của cô, thì tất cả hòa thượng trên thế gian đều là nhà động vật học à?”
“Không cần nghiêm túc.” Sầm Căng cúi đầu mở app ra tìm kiếm vài giây rồi đề nghị: “Muốn ăn đồ Ý không?”
Chu Tuy An nói: “Cái gì cũng được.”
Sầm Căng vốn quen với ông chủ quán, sau khi xác định không cần ngồi đợi, liền dẫn Chu Tuy An đi qua.
Sau khi rời khỏi cửa hàng kỹ thuật số, Chu Tuy An giương ô lên. Mặt ô rất lớn, giống như một mái vòm tròn màu đen khổng lồ. Hai người không cần phải ở gần cũng có thể tránh được mưa, Sầm Căng cũng không thấy phản cảm nữa, đi song song cạnh anh.
Dưới ô yên tĩnh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng giẫm đạp nhỏ bé của đám trẻ dưới mưa, để lại vài dấu chân hỗn độn trong suốt, từ các góc trượt ra như đùa nghịch.
Chu Tuy An nói: “Cô có cảm thấy rằng cơn mưa giống như bầu trời thay đổi màu sắc không?”
Giờ phút này, Sầm Căng cũng không am hiểu loại thơ này: “Nhưng mưa không có màu sắc.”
“Tất cả mọi thứ trên mặt đất là thuốc màu, có một số ít sẽ trở nên sặc sỡ, giống như sơn dầu, còn một số sẽ mờ nhạt hơn, giống như màu nước.”
Sầm Căng gật đầu, cho rằng những gì anh nói không phải không có lý.
Chu Tuy An nói: “Khó trách cô Sầm chỉ là một AM, không phải nhà văn.”
Sầm Căng cười thản nhiên: “Anh không cần nhân cơ hội này mà giễu cợt tôi, trước kia nói thế nào tôi cũng là một copywriter có thâm niên.”
“Hiện tại trông cô không giống mỉm cười, mà giống Kim Anh Tử*.” Chu Tuy An vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu thoải mái, không bị sự tức giận của cô làm ảnh hưởng.
*Là loại cây nhỏ mọc thành bụi. Thân cành có gai, lá kép, mép khía răng nhọn, có lá kèm nhỏ. Hoa to, màu trắng, mọc riêng lẻ ở đầu cành. Quả giả (đế hoa), hình trứng, có gai và đài còn lại, khi chín màu vàng nâu. Hạt (quả thật) nhiều, dẹt. Mùa hoa quả: vào tháng 3 – 6; Quả vào tháng 7 – 9.
“Ý anh là hai loại thực vật?” Anh nhanh chóng nhảy sang chủ đề khác, Sầm Căng hoàn toàn bị choáng ngợp.”
“Chi mộc lan là bông hoa sáng nay tôi gửi cho cô. Kim anh tử là một loại cây họ hồng khác có hoa màu trắng giống như tường vi, nhưng cuống hoa, đài hoa và cuống lá của nó đều sẽ biến thành kim châm.”
Sầm Căng tiêu hóa một lúc: “Lát nữa chúng ta ăn cơm vẫn sẽ nói về chuyện này sao? “
Chu Tuy An nói: “Nếu cô cảm thấy hứng thú thì cũng được.”
Sầm Căng dừng lại trước cửa tiệm, cười gượng một chút: “Còn lựa chọn nào khác không, chẳng hạn như yên lặng thưởng thức đồ ăn ngon.”
Chu Tuy An thu ô xuống, hơi lắc nhẹ: “Đó là ngồi chung bàn chứ không phải ăn tối cùng nhau.”
—
Trong bữa tối, Sầm Căng có chút hối hận vì đã dẫn Chu Tuy An đến đây để ăn đồ Ý.
Không phải vì thực đơn cố định theo mùa quá đắt đỏ, mà là cuộc thảo luận của người đàn ông xung quanh nấm cục trắng thực sự có thể xuất bản thành một bài luận văn tốt nghiệp đại học ngay tại chỗ.
Sự nhiệt tình của anh đối với thực vật khiến người xem cảm thấy vậy là đủ rồi.
Công bằng mà nói, anh ta nói rất thú vị, dễ hiểu, thậm chí dùng đủ loại từ ngữ tương tự để dễ bề giải thích.
Đáng tiếc, trong mắt Sầm Căng, đây giống như là một cách để trút bầu tâm sự. Cô cũng không phải là sinh viên chuyên ngành của anh, tất cả những gì cô có thể làm là lười biếng chống má, giả vờ kiên nhẫn, ứng phó với tài hùng biện của anh.
Ban đầu, Sầm Căng vẫn nở một nụ cười rất hời hợt, nhưng về sau dứt khoát nóng nảy bộp chộp xắn nửa ống tay áo len lên, không phải muốn bóp ngất đối phương thì chính là bóp ngất chính mình đang giãy dụa ở bên cạnh.
Cô cũng bắt đầu tin tưởng những gì Chu Tuy An nói không sai, trên đời này tất nhiên không có mấy người chịu được chế độ trò chuyện giống như cỗ máy phổ cập khoa học của anh.
Về bản chất, anh vẫn là một giáo viên trong túi da của người nghệ sĩ.
Trong khoảng thời gian này, người đàn ông cuối cùng cũng lười biếng, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, im lặng một lúc.
Nhân viên phục vụ mang cá nấm cục trắng tới, Chu Tuy An nhìn một hồi, ngước mắt hỏi: “Có phiền không nếu tôi chụp một tấm hình về món ăn?”
Cách nói của anh ta như thể muốn chụp ảnh chung với một nhóm bạn nhỏ, nhưng Sầm Căng cũng không bài xích: “Anh cứ việc tự nhiên.”
Chu Tuy An lấy điện thoại di động ra, tìm hai góc độ, tùy tiện chụp một kiểu rồi cất điện thoại đi.
Sầm Căng hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Chu Tuy An cẩn thận nếm thử món cá đá, bắt đầu phân tích cụ thể mức độ hương vị của từng món ăn trước đó, trình độ kết hợp, giá trị dinh dưỡng, nghiêm túc đến mức có thể làm chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt của cửa hàng này.
Sầm Căng: “…”
Khóc không ra nước mắt mà nghênh đón kết thúc, Sầm Căng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn phản ứng của Chu Tuy An.
Mặt người đàn ông không có gì khác thường, mặt mày và trạng thái đều coi như thoải mái, thoạt nhìn có vẻ hài lòng, hưởng thụ. Sầm Căng cũng yên tâm theo, thầm cảm ơn trời cao vì cuối cùng vấn đề này cũng có thể lật sang trang.
Hai người nói lời tạm biệt ở trước cửa tiệm, mưa lớn hơn trước khi đến, trời đất tràn ngập màu sắc kỳ lạ, giống như một bể cá được rửa sạch.
Tất cả những cái nhìn thoáng qua của thành phố được phản chiếu trên mặt đất lộn ngược.
Sầm Căng và Chu Tuy An đứng dưới mái hiên mưa, lẳng lặng chờ một lúc, không ai đi trước.
Thấy mưa không có xu hướng tạnh, Chu Tuy An một tay treo áo khoác, một tay đưa chiếc ô đang khép lại đến trước người cô, mở miệng nói: “Cô dùng đi.”
Sầm Căng mặt không đổi sắc lui về nửa bước, từ chối: “Không cần.”
Một khi nhận lấy chiếc ô này, sẽ phải trả lại lần nữa, anh tới tôi đi, dây dưa không dứt.
Đối với loại đàn ông khó nắm bắt này, tránh xa là lựa chọn tốt nhất.
Cho dù có thể xuất phát từ lòng tốt của anh, nhưng Sầm Căng cũng sẽ không để mình trở lại thế bị động nữa.
Cô thà bị mưa ướt hết còn hơn.
Hãy để đêm nay là cuộc gặp cuối cùng của họ.
“Ga-ra của công ty tôi ở gần đây, cách chưa đầy hai trăm mét.” Để ngăn Chu Tuy An cố gắng thuyết phục bản thân, Sầm Căng tiến lên hai bước, không chút do dự bước vào màn mưa. Lần này cô chắn túi tote của mình lên đầu, để chứng minh cô cũng có thể sử dụng thứ này để tránh mưa, không sợ gì cả.
Chu Tuy An thu tay lại, chỉ chăm chú nhìn cô. Sắc mặt người đàn ông yên lặng, dưới lớp áo sơ mi màu đen, trông như một chiếc đèn lồng giấy trắng.
Xoay người một lúc, Sầm Căng buông túi xách xuống, bước nhanh về phía tòa nhà.
Đi được khoảng năm mét, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Sầm Căng.”
Sầm Căng khựng lại, tầm nhìn của cô đã bị nước làm mờ đi. Vừa định quay đầu lại thì một tấm chắn ấm áp mềm mại đã được bao trùm lên đầu, cách ly cô với thế giới ẩm ướt và lạnh lẽo bên ngoài.
Sầm Căng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhận ra đó là một chiếc áo khoác, cô quay lại tìm người đó, đáng tiếc tầm nhìn một bên cũng hạn chế, không kịp nhìn thẳng mặt người đó.
“Không muốn ô thì dùng cái này đi.”
“Tạm biệt.”
Thoáng cái, có người giương ô, còn có kết luận giống như lần trước, giống như một lời nguyền mất tiếng ở trong mưa.
Sầm Căng sửng sốt một lúc, vội vàng vén áo khoác lên, một lần nữa trở lại dưới màn mưa bụi tí tách.
Nhưng đáng tiếc, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Chu Tuy An đi theo hướng ngược lại. Anh cầm ô, mặc quần tây đen, tựa như một vũng nước trên mặt đất hóa thành hình mà đến.
Tóc Sầm Căng ướt đẫm, dính vào gò má, cô gạt ra, há miệng vội vàng kêu lên: “Giáo sư Chu.”
Người đàn ông làm như không nghe thấy, chỉ quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi gọi một chiếc taxi, lên xe.
Sầm Căng trơ mắt nhìn chiếc xe lao vút đi, cửa sổ phía sau đóng chặt, bánh xe nghiền nát ánh sáng và bóng tối trên mặt đất.
—
Trở lại xe, Sầm Căng tiện tay ném áo khoác lên ghế phụ.
Cô cũng không khoác nó trở về, cả người đều ướt đẫm, ngồi run bần bật trong xe còn chưa ấm áp.
Cô nhìn chiếc áo khoác màu đen, chán ghét đến mức giống như đang nhìn một cái xiềng xích thô kệch. Một lát sau, cô dựa vào lưng ghế, suy nghĩ xem nên làm gì với chiếc áo này.
Rất nhanh cô đã có cách.
Bước đầu tiên: Giặt sạch, rồi xử lý sạch sẽ cái áo này.
Bước thứ hai: Giặt sạch, liên hệ chuyển phát nhanh gửi tới đại học F.
Đi đến tiểu khu, Sầm Căng dừng lại trước tiệm giặt khô, vòng qua ghế phụ lấy áo khoác ra, mang vào.
Trông khí thế hung dữ của cô, giống y như người thợ săn đang xách theo một con đại bàng đen sắp chết sắp đến lò mổ để lột da và moi xương.
Thấy cô là người quen, ông chủ mỉm cười chào một tiếng rồi quay người tìm cho cô chiếc khăn khô.
Sầm Căng nói không cần, đặt chiếc áo khoác lên quầy: “Cái áo này phiền anh giặt một chút, rút tiền từ trong thẻ của tôi.”
Ông chủ nhận lấy, liếc nhìn nhãn hiệu: “Phải tính phí theo hàng xa xỉ.”
“Tôi biết rồi, tuần sau tôi sẽ đến lấy.” Sầm Căng lại dặn dò: “Giặt cẩn thận một chút.” Cô không muốn cho đối phương bất kỳ sơ suất và nhược điểm nào có thể tìm đến cửa.
Ông chủ đáp được, bắt đầu kiểm tra túi áo, lúc sờ sang bên phải, anh dừng một chút, lấy ra một cái gì đó giống như tấm thiệp từ bên trong, tò mò liếc mắt một cái, sau đó đưa cho Sầm Căng: “Của cô sao?”
Sầm Căng nhận lấy, sắc mặt hơi thay đổi.
Đó là một mẫu tiêu bản thực vật, nền dưới cùng là bìa cứng màu nâu, những bông hoa trắng tinh và hai chiếc lá xanh được ép và trưng bày dưới lớp giấy bóng kính nguyên vẹn, sống động như thật.
Góc dưới bên phải còn kèm theo tên khoa học của hoa cỏ cùng một vài lời giới thiệu, đơn giản dễ hiểu, chữ viết rõ ràng.
Sầm Căng lật ra mặt sau của thẻ, chỉ có logo vườn bách thảo Nghi Thành.
Xác nhận rằng không còn nội dung nào nữa, cô kẹp nó lại giữa các ngón tay.
Nói lời tạm biệt với ông chủ xong, sau khi ra khỏi cửa, Sầm Căng vẫn chưa lên xe. Cô đi bộ một đoạn, tìm thùng rác gần nhất, ném thẻ vào.
Sự bài xích của cô cũng không vì thế mà giảm bớt.
Lúc trở về lấy xe, Sầm Căng xác định mình có hai chất gây dị ứng mới. Một là người tên Chu Tuy An, hai là chi mộc lan.