Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 6




Nửa sau của hành trình trở về, Sầm Căng không nói chuyện với Lý Vụ, yên lặng tập trung lái xe.

Đường cao tốc không nhìn thấy điểm cuối, phía trước mờ mịt, đèn pha chỉ có thể chiếu sáng một vòng tròn nhỏ hẹp.

Lý Vụ cũng ngồi yên lặng, không hề nhìn đông nhìn tây, giống như một pho tượng đá. Thẳng đến khi họ tiến vào phạm vi của thành phố Nghi, cả thành phố rực rỡ ánh đèn mới làm cho thiếu niên này không tự chủ được ghé mắt đánh giá.

Nơi này hoàn toàn khác biệt với quê hương của cậu, có rất nhiều tòa cao ốc san sát, cao thấp đan xen, ánh đèn giống như chất lỏng phát sáng, thẩm thấu mọi nơi trong thành phố này.

Dòng xe cộ giống như đàn cá, đi qua đi lại, sinh sôi không ngừng.

Lý Vụ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không chớp mắt, cổ họng dần dần căng thẳng.

Đột nhiên, cậu phát hiện chính mình phản chiếu trên thủy tinh, giống như một con côn trùng trên cạn trong chiếc lọ trôi dạt, nhỏ bé tầm thường, không có chút nào thu hút. Cậu lạc vào nơi này, hít thở không thông trong biển sâu không còn cảm giác thân thuộc.

Thiếu niên lập tức thu hồi tầm mắt, tim đập loạn xạ. Cậu đan chặt hai tay vào nhau, không biết phải tự xử như thế nào.

May mắn thay, người phụ nữ bên cạnh đã nói chuyện với cậu: “Còn nửa tiếng nữa là tới rồi.” 

Cậu giống như vớt được một cây rong biển mà nhanh chóng đáp lại: “Ừ.”

Sầm Căng nghiêng đầu liếc cậu một cái, chú ý tới ánh mắt có chút hốt hoảng của cậu: “Ngồi mệt rồi sao?”

Lý Vụ lắc đầu, nhớ tới cô còn đang lái xe, khẳng định sẽ không nhìn mình, liền mở miệng nói: “Không có.”

Sầm Căng hỏi: “Đầu tiên đưa cậu tới nhà tôi trước được không?” 

Lý Vụ nói: “Được.”

“Nhà không lớn lắm, nhưng có hai phòng, tạm thời cậu ở phòng dành cho khách nhé?”

“Ừm.”



Bọn họ có hỏi có đáp, thời gian bất giác trôi qua, quãng đường cũng không còn quá xa nữa.



Tiểu khu nơi Sầm Căng sinh sống, có cây xanh cực tươi tốt, giống như một khu vườn sinh thái khổng lồ. Không giống như sự phát triển hoang dã của núi rừng, từng loại cây, hoa, đá ở đây đều được trang trí độc đáo. Những ngôi nhà kiểu dáng Châu Âu màu trắng cao chót vót nổi bật ở giữa, giống y hệt như một lâu đài trong câu chuyện cổ tích.

Nhà của Sầm Căng nằm trên tầng ba của một trong những “lâu đài cổ”.

Đây là món quà mà ba mẹ đã tặng cô nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi, do cô tự chọn địa điểm, trang trí cũng toàn toàn dựa theo sở thích của cô. 

Khi còn học đại học, mỗi lần ở ký túc xá không thoải mái, cô sẽ về đây sống một thời gian, sau này yêu Ngô Phục rồi kết hôn, mỗi lần hai người náo loạn không thể giải thích, cô cũng sẽ trốn về đây để trấn tĩnh lại.

Sầm Căng vẫn luôn coi ngôi nhà này như tháp ngà của riêng mình, ngoại trừ chồng và bạn thân, cô chưa từng dẫn ai đến đây. Số lần bố mẹ đến của cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lý Vụ là ngoài ý muốn.

Cho nên trong nhà không có dư dép nam, lúc thay giày, cô trực tiếp mang đôi dép Ngô Phục từng dùng đến đưa cho Lý Vụ.

Lý Vụ nhận lấy, vẻ mặt lộ rõ ​​sự bối rối.

Nhưng Sầm Căng lúc này đã rất mệt mỏi, mệt mỏi vì phải đối phó, cũng không biết phải biểu đạt như thế nào mới có thể khiến cậu trong thời gian ngắn tiếp nhận và quen với hoàn cảnh mới, nên dứt khoát tiếp đón đơn giản: “Thay xong rồi thì cứ ngồi tự nhiên.”

Nói xong liền quay đầu vào nhà vệ sinh.

Lý Vụ thay giày xong, cũng không bước vào trong thêm nửa bước.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, giống như một phòng triển lãm được trang trí đẹp mắt, đồ đạc và đồ dùng đều là những tác phẩm nghệ thuật.

So sánh với nhau, thì cậu không hề hợp với hoàn cảnh này. Cậu giống như một vị khách quê mùa không mời mà đến.

Sự tương phản này khiến cậu thiếu niên đỏ mặt mãnh liệt, nghiêm trọng hơn cả lần đầu nhìn thấy xe của Sầm Căng, cậu cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí còn có ý định lùi bước.

Sầm Căng từ phòng tắm đi ra, thấy Lý Vụ vẫn đứng ngây ngốc, không hiểu nói: “Sao còn đứng ở cửa, ngồi đi.”

Cô rửa mặt xong, tóc mái ướt sũng, dính vào trán, tùy ý gạt sang một bên.

Chi tiết này nhìn qua khiến cô trông thoải mái tùy ý hơn khi ở nhà, đồng thời hòa hợp hoàn hảo với môi trường xung quanh.

Bản chất cô thuộc về nơi này, còn cậu thì không. Lý Vụ biết rõ điều này, nhưng cậu phải trải qua.

Lý Vụ dừng lại trước chiếc ghế sofa bọc da màu nâu, Sầm Căng nhìn đồ đạc trong tay cậu, nói: “Để hành lý xuống đất trước đi.”

Lý Vụ tháo cặp sách xuống, đem nó cùng túi hành lý xếp cùng một chỗ, bản thân cũng thuận thế ngồi xuống. 

Sầm Căng cúi người rót một ly nước: “Đun lúc sáng, không ngại chứ.”

Lý Vụ lắc đầu, hai tay nhận lấy chiếc cốc sứ thủy tinh mờ, kết cấu của chiếc cốc hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng, men thân cốc nhẵn bóng, có thể so sánh với ngọc đã được mài giũa qua. 

Cậu hơi giật mình, nhấp một ngụm.

Sầm Căng cũng tự rót cho mình một ly, uống cạn rồi nói với cậu về những dự định trong tương lai.

“Lý Vụ.” Cô mở đầu bằng tên của cậu để thể hiện sự trịnh trọng: “Tôi chỉ còn vài ngày nghỉ phép nữa thôi, cho nên phải giải quyết công việc của cậu càng sớm càng tốt. Tốt nhất là ngày mai có thể mang cậu tới Nghi Trung để làm thủ tục, như vậy thì cậu cũng có thể đi học sớm một chút.”

Lý Vụ không chút nghĩ ngợi: “Được.”

Sầm Căng đảo mắt: “Hiện tại cậu đang học lớp 11, đã phân ban chưa?”

Lý Vụ gật đầu.

“Khoa văn hay khoa học tự nhiên?”

“Khoa học tự nhiên.”

“Giáo trình học của trường trung học huyện và Nghi Trung chắc là giống nhau.” Sầm Căng nghĩ một lúc: “Dù sao cũng thi cùng đề thi của tỉnh.”

Lý Vụ nói: “Tài liệu giảng dạy giống nhau.”

Sầm Căng gật đầu: “Vậy thì vẫn là học kỳ 2 của lớp 11, trực tiếp vào lớp học thôi.”

Cô suy nghĩ một chút, hoàn toàn nhập vai “phụ huynh”, cố gắng đem tài nguyên tốt nhất nhét vào tay con mình: “Để xem ngày mai có thể sắp xếp cho cậu vào lớp thực nghiệm không, không khí học tập ở đó nhất định sẽ tốt hơn…”

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình bỏ qua tâm tư của Lý Vụ, liền lập tức thay đổi lời nói: “Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi, cậu đừng cảm thấy áp lực, quan trọng nhất vẫn là sự lựa chọn của cậu. Lớp học bình thường ở Nghi Trung cũng không tồi.”

Lý Vụ hoàn toàn không có phản đối, chứ đừng nói đến chọn lựa. Cậu có thể tiếp tục đi học, cũng đã vạn phần cảm kích rồi. 

Nghi Trung là cung điện giáo dục mà cậu không cách nào tưởng tượng. Trước kia chỉ thấy trong sách giáo khoa, là thần thoại trong miệng các thầy cô ở huyện, cũng là tượng đài trong các kỳ thi mà mọi người đều biết.

Hiện tại chỉ còn cách cậu một bước nữa thôi. 

Lý Vụ cầm cốc: “Có thể đi học là tốt rồi.”

“Đi học không chỉ là đi học.” Sầm Căng là người từng trải: “Còn phải nghĩ xem học như thế nào, học cái gì, vì sao lại học. Cũng giống như khi ăn cơm vậy, khi chúng ta có tiền dư dả, thì lúc đó chúng ta không cần phải lo lắng về mỗi bữa ăn nữa. Thay vào đó là phải chọn đúng loại gạo ngon, dùng nồi tốt thì mới nấu ra được cơm ngon.”

Lý Vụ sửng sốt, cậu chưa từng nghĩ tới những chuyện này. Suốt mười mấy năm qua, cậu cũng không có tư cách cân nhắc những thứ này.

“Lý Vụ, cậu phải có yêu cầu cao với bản thân và tự đặt mục tiêu cho mình.” Sầm Căng nhìn cậu: “Tôi đưa cậu đến đây, không phải là làm việc vô ích. Tôi có điều kiện, cậu nhất định phải vượt qua con số 211 điểm. Cậu có làm được không?”

Lý Vụ không lập tức trả lời ngay, mà trầm mặc một lát, mới gật gật đầu.

Sầm Căng nhếch môi hài lòng.

Nói đến đây, Sầm Căng lại nhớ tới một chuyện khác. Chuyện này đè nặng lên tâm trí cô suốt dọc đường, cô không thể mang theo gánh nặng đi ngủ, liền mở miệng nói thẳng: “Trên đường về lúc nghe điện thoại, tôi có nói mấy lời khó nghe.” 

Giọng điệu của cô dịu dàng như ngọn đèn trong phòng khách: “Nhưng đây đều là lời nói vô ý trong lúc cãi nhau, không phải là ý định ban đầu của tôi. Thật xin lỗi, hi vọng cậu đừng để trong lòng, được không?”

Lý Vụ cảm thấy bất an, cậu không muốn cô nhắc đến chuyện này.

Cho dù lúc ấy có những lời nói khiến cậu đau lòng, nhưng cũng chỉ là nhất thời, giống như kim châm, nhẹ như lục bình. Còn cảm xúc của cậu đối với cô cơ bản đã bị cảm kích nặng trĩu lấp đầy. 

“Được, tôi sẽ không.” Lý Vụ trầm giọng nói. Trừ câu đó ra, cũng không biết phải nói thêm gì nữa.

“Lý Vụ,” Sầm Căng đột ngột gọi cậu: “Cậu 17 tuổi đúng không?”

Lý Vụ: “Ừ.”

“Về sau cứ gọi tôi là chị đi.”

“Được.” Rồi sau đó vẫn là sự im lặng.

Hai mặt nhìn nhau một lúc, Sầm Căng ra vẻ trẻ con gãi gãi trán, thử hỏi: “Hiện tại gọi một tiếng không được sao?” 

Cô là con một trong gia đình, nên chưa bao giờ biết cảm giác có anh chị em là như thế nào.

Lúc này có thêm một đối tượng thể nghiệm, lại bị tam cô lục bà* nhập vào, nên nhất định phải từ trong miệng tiểu bối nghe được một câu xưng hô mới thuận lòng như ý.

*tam cô lục bà; ba cô sáu bà (chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa…)

Bên tai Lý Vụ càng ngày càng nóng, cậu mím môi dưới, mở miệng gọi một tiếng: “Chị.”

Sầm Căng nở nụ cười, cả khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn.

Một tiếng này, giống như đóng dấu lập khế ước, cảm giác thành tựu truyền năng lượng vào khắp người cô.

Thật sự đã quá muộn, Sầm Căng không nói nhiều nữa, đứng dậy dẫn Lý Vụ vào phòng ngủ thứ hai, nói cho cậu biết quần áo, sách vở và đồ dùng sinh hoạt phải sắp xếp như thế nào.

Chờ cậu dọn dẹp xong tương đối, đi ra khỏi phòng, Sầm Căng lại đưa cậu vào phòng vệ sinh, hướng dẫn cậu cách sử dụng nước.

Lần đầu tiên Lý Vụ biết, việc điều khiển vòi nước lại phức tạp như vậy, vòi hoa sen cũng phân rất nhiều loại.

Sau khi miêu tả xong, nghĩ đến việc khác giới ở chung phòng sẽ không tiện, Sầm Căng liền chỉ về phía sau: “Phòng ngủ của tôi có phòng vệ sinh, sau này cái bên ngoài sẽ cho cậu dùng. Cậu không cần xấu hổ, chờ làm xong thủ thục ở trọ tại trường là ổn thôi.”

Lý Vụ đáp một tiếng: “Được.”

Sầm Căng buông tay bên người: “Vậy cậu đi tắm trước đi?”

“Ừm.”

Sầm Căng ngồi lại trên sofa, cả người mềm nhũn khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại.

Cô sức cùng lực kiệt, rút điện thoại di động từ trong túi quần ra để xem giờ.

Đã hơn ba giờ, và cô đã không ngủ hơn bốn mươi tám giờ rồi!

Sầm Căng âm thầm bội phục, click mở Wechat, phía trên có một tin nhắn mới, là tin nhắn của ba cô gửi đến.

Sầm Căng click mở nó:

Ba:

[Căng Căng, đã về nhà chưa? Ba nghe nói hôm nay con tự mình đi tới Thắng Châu để đón đứa trẻ được tài trợ kia, còn hy vọng ba có thể giúp đỡ. Mẹ con vì chuyện này mà vô cùng tức giận, nhưng ba không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, bởi vì Căng Căng nhà chúng ta luôn là một cô bé tốt bụng và ấm áp. Có gì cần ba giúp, thì ngày mai thức dậy lại nói cho ba nghe. Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, ba vĩnh viễn luôn đứng phía sau con. Ba và mẹ mãi mãi yêu con.]

Buổi sáng, 02:28.

Sống mũi Sầm Căng nhất thời đau nhức, đáy mắt mông lung. Cô hếch mũi lên, dùng một tay trả lời biểu cảm hôn và [Cảm ơn ba.]

Đợi một lúc, không thấy ba trả lời lại, Sầm Căng đoán rằng ông đã ngủ, liền đặt điện thoại sang một bên chắc, giữ nguyên tư thế buông tay ban đầu.

Phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước ào ào, trong đầu Sầm Căng không khỏi hiện ra khuôn mặt thiếu niên.

Từ cái nhăn mày và nụ cười có lẽ không bao giờ có thể hình dung được một khuôn mặt như vậy. Bởi vì cậu luôn im lặng, ngay ngắn, cẩn thận và chặt chẽ.

Cảm giác mất ba mẹ từ nhỏ sẽ như thế nào, liền sẽ trở thành như vậy sao. Không còn người nào ôm mình vào lòng, phải thu mình vào lá chắn, trực tiếp đối mặt với gió tuyết, nếu không gia đình sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Thời thơ ấu của cậu lại là bộ dáng gì?

Sầm Căng không dám nghĩ tiếp, trong lòng dâng lên chua xót khó tả. Cô lại cầm điện thoại lên, vừa mới đặt hàng xong, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, có người vội vàng tiến đến.

Sầm Căng ngồi thẳng dậy, ngay sau đó, Lý Vụ dừng lại ở trước mặt cô, chỉ cách một chiếc bàn trà.

Thiếu niên mang mái tóc ngắn ướt sũng, quần áo cũng ẩm ướt hết một nửa, nhìn thoáng qua có thể thấy từng đường nét trên người, không sót chút nào. Cậu rất gầy, nhưng không yếu ớt, mà đường nét lại rõ ràng ngoài dự liệu, có thể là do bình thường thường xuyên đi đường núi và làm công việc đồng áng. 

Cậu lúng túng đến cực điểm, đỏ bừng từ mặt cho đến cổ. Lông mày bị nước thấm ướt càng thêm đen nhánh.

Sầm Căng bị cảm xúc này lây nhiễm, cũng căng thẳng: “Sao vậy?”

Lý Vụ cau mày, vẻ mặt vì quẫn bách mà trở nên tươi mới: “Thật xin lỗi… Tôi nhìn không kỹ, quên mất cách tắt vòi nước kiểu gì.”

Sầm Căng không kìm được mà phá lên cười.

Cô suy nghĩ một chút, cuộn tấm chăn mỏng trên sô pha lại, ném về phía cậu.

Lý Vụ hai tay bắt lấy, tròn mắt nhìn sang, không hiểu có ý gì.

Sầm Căng nói: “Khoác lên mình trước đi.”

Lý Vụ cầm chăn không nhúc nhích: “Trên người tôi có nước.”

“Không sao, chính là để cho cậu lau đó, tôi sẽ giặt lại sau.” Sầm Căng nở nụ cười nhẹ với cậu rồi kiểm tra điện thoại: “Mời cậu ăn KFC trước.”