Không biết ngủ bao nhiêu lâu, Sầm Căng bị giấc mộng rơi xuống nhanh chóng đánh thức. Cô hoạt động xương bả vai, vừa đảo mắt liền nhìn thấy một bóng người đứng sau cửa sổ.
Sầm Căng giật mình, thấy rõ là ai, lập tức hạ cửa sổ xe xuống đến cùng.
Thiếu niên bên ngoài nghe thấy động tĩnh, cũng quay đầu lại. Cậu có khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mày cao, tổng thể bắt mắt khiến người ta nhìn vào luôn chú ý đến cậu đầu tiên, đặc biệt là đôi mắt trong veo như dòng nước suối chảy qua kia.
Sầm Căng đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời sau gáy, kỳ quái hỏi: “Sao cậu không vào? Tôi không khóa xe.”
Lý Vụ trầm mặc không nói.
Sầm Căng hậu tri hậu giác* lấy điện thoại ra xem giờ: “Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cô kinh ngạc nhìn về phía Lý Vụ: “Cậu đứng đó bốn mươi phút rồi hả?”
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Lý Vụ lắc đầu: “Không lâu như vậy.” Sắc mặt cậu bình thản, giống như không vì vậy mà sinh ra nửa điểm không vui hay tủi thân.
“Cậu bị ngốc à?” Sầm Căng gần như không nói nên lời: “Không định đánh thức tôi sao?”
Giọng điệu của cô trở nên nặng nề, cậu càng không dám lên tiếng. Sầm Căng lo lắng theo: “Lên xe.”
Cuối cùng thiếu niên cũng di chuyển, cậu đi vòng qua đầu xe, đi về phía ghế phụ. Chỉ là mới đến trước cửa, người lại dừng lại, quay người đi về phía vườn hoa.
Sầm Căng hơi lùi về phía sau, nhìn thấy cậu đang cẩn thận chà đế giày lên mấy viên gạch trên mặt đất.
“Cậu đang làm gì vậy?” Cô thực sự phục đứa nhỏ này.
Lý Vụ quay đầu lại: “Đế giày có bùn.”
“Tôi cũng có, đã giẫm bẩn rồi.” Trong lòng Sầm Căng ngũ vị tạp trần, nói: “Ngày mai rửa xe là được.”
Cô vẫy tay: “Được rồi, quay lại đây.”
Dứt lời Lý Vụ liền bước nhanh tới, trèo lên xe.
Sầm Căng nhanh chóng nhìn lướt qua hai mắt cậu, nhắc nhở: “Dây an toàn ở bên trái cậu.”
Cô còn đang loay hoay không biết nên dạy cậu thắt dây an toàn như thế nào mới không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, thì Lý Vụ đã kéo dây ra rồi cài vào.
Sầm Căng mím môi, tự giễu mình diễn nội tâm quá nhiều, sau đó lấy khăn giấy đưa cho cậu: “Dập đầu lạy ông nội sao?”
Lý Vụ nhìn cô, không rõ làm sao cô biết được.
Sầm Căng chỉ vào trán mình: “Dính bùn rồi.”
Lý Vụ phản ứng kịp, vội vàng dùng khăn giấy lau đi, còn sợ lau chưa sạch, dùng sức lau đi lau lại mấy lần.
Sầm Căng bị chọc cười: “Được rồi, da cũng muốn rách rồi.”
Lý Vụ lúc này mới không được tự nhiên mà cuộn tờ giấy lại, lúng túng hạ tay xuống. Quả nhiên, trên trán đã bắt đầu nóng lên đỏ bừng. Cậu lúng túng không biết dời mắt đi đâu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào một viên kim loại sang trọng trên cửa thoát khí.
Trong xe có mùi thơm thoang thoảng như có như không, giống như hoa huệ sau cơn mưa, cậu đoán chắc là từ đây mà ra.
Sầm Căng không nhìn Lý Vụ nữa, đặt tay lên vô lăng, thuận miệng hỏi: “Mộ của ông nội cậu ở đâu?”
Lý Vụ nói: “Ở mảnh ruộng sau nhà.”
Sầm Căng hỏi: “Nghĩa trang này có cần trả tiền không?”
“Không.” Lý Vụ nói.
Lái xe ra khỏi sân, xung quanh đột nhiên trở nên tối đen, núi cùng trời hòa làm một, giống như một tấm bình phong màu đen, từ bốn phương tám hướng cuốn vào.
Đèn trong làng tối om, nhà nào cũng ngại dùng điện chứ đừng nói đến lắp đèn đường công cộng. Xe Sầm Căng là khung gầm thấp, dùng ở miền núi đương nhiên là sai, giống như việc bạn bị ép buộc mang giày có sỏi vậy.
Sầm Căng không dám tăng tốc, chỉ di chuyển chậm rãi, đi theo hướng dẫn một lúc, cô đã bị xóc nảy làm cho có chút tâm phiền ý loạn.
Cô chuyển đổi qua lại giữa đèn gần và đèn xa như thể đang phát ti3t, lúc rảnh rỗi sẽ liếc mắt nhìn Lý Vụ một cái. Thiếu niên hoàn toàn không đáp lời, tư thế ngồi cũng ngay thẳng đoan chính, giống như đang ở một lớp học công khai, có hàng ngàn ánh mắt theo dõi.
Cô không đến nỗi đáng sợ như vậy chứ. Sầm Căng nghĩ trăm lần cũng không ra: “Cậu không cần ngủ sao?”
Lý Vụ nói: “Không buồn ngủ.”
Sầm Căng mím môi dưới, nảy ra một ý: “Cậu ngả người ra sau đi, tôi không nhìn được kính chiếu hậu.”
Tai Lý Vụ nóng bừng, vội vàng lùi về phía sau, dán chặt vào lưng ghế, giống như bị một bàn tay vô hình ấn chặt vào đó, không thể động đậy.
Muốn bảo cậu đừng câu nệ như vậy, mà nhìn thế nào cũng giống như đang ép buộc người khác. Sầm Căng không khỏi buồn cười, tâm trạng không tốt bị quét sạch, thuận thế tán gẫu nói chuyện phiếm với cậu: “Cậu cũng đi con đường này tới trường à?”
Lý Vụ: “Ừ.”
“Làm thế nào để đến đó, đi xe đạp à?”
“Đi bộ.”
“Đi bộ?” Sầm Căng kinh ngạc: “Trường học xa như vậy, từ nhà tới đó ít nhất cũng phải mất hai tiếng.”
“Ba tiếng.”
Sầm Căng siết chặt tay lái: “Hàng ngày cậu dậy lúc mấy giờ?”
Lý Vụ không đưa ra đáp án cụ thể, chỉ nói: “Tôi quen rồi.”
Trong lòng Sầm Căng thở dài, dịu giọng lại: “Sau này ở lại trường là được rồi, đi hai bước là có thể đến lớp học.”
Lý Vụ vẫn là: “Ừm”.
Trong xe trở nên yên tĩnh, nửa giờ sau, rốt cục bọn họ cũng xuống núi. Xe chậm rãi tăng tốc, lái vào đường cao tốc.
Mặt đường lập tức trở nên bằng phẳng thông thoáng, cũng không còn nhàm chán như một cái máy độc hành, có thể nhìn thấy các phương tiện thưa thớt khác.
Điều kiện đường xá tốt cũng đồng nghĩa với việc con người dễ bị buồn ngủ, Sầm Căng bật nhạc, để nâng cao tinh thần cho chính mình.
Tuy nhiên, ngoài tiếng nhạc ra thì trong xe không còn một tiếng động nào nữa. Sầm Căng xưa nay cũng được tính là hay nói, nhưng thiếu niên bên cạnh lại ít nói đến mức khiến người ta không có chỗ thi triển. Nếu không phải đuôi mắt vô tình quét qua, thì cô cũng sắp quên mất trên ghế phụ còn có một người sống.
Bữa tối Lý Vụ ăn không nhiều lắm, Sầm Căng lo lắng cậu tuổi còn nhỏ dễ đói. Thấy sắp đến gần khu vực nghỉ ngơi, cô hỏi: “Cậu có đói không? Có muốn xuống đường cao tốc ăn chút gì đó không?”
Lý Vụ nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không đói bụng.”
“…” Sầm Căng không nhịn được rẽ ngoặt, lái xe đến một ngã ba khác: “Tôi đói.”
Lý Vụ: “…”
Sầm Căng dừng xe lại, đi siêu thị một chuyến.
Trước khi xuống xe, cô không nói mình sẽ đi đâu, chỉ bảo Lý Vụ đợi ở trong xe. Cô biết mình không thể hỏi ra bất cứ nội dung có giá trị tham khảo nào.
Cô tùy ý chọn một ít sữa đóng hộp cùng đồ ăn nhẹ, rồi xách chúng trở lại xe.
Sầm Căng chọn ra hai thứ để lại cho mình, phần còn lại trong túi thì đưa hết cho Lý Vụ, lời ít ý nhiều nói: “Ăn đi.” Nói xong, cô tự xé túi ra, véo một mẩu bánh mì nhỏ bỏ vào trong miệng.
Người thiếu niên nhận lấy, chỉ gói ghém chặt lại rồi đặt lên đùi, không nhúc nhích nữa.
Sầm Căng liếc cậu một cái, nuốt bánh mì xuống.
Cô không dời ánh mắt nữa mà chỉ nhìn cậu chằm chằm.
Lý Vụ dần dần mất tự nhiên, quai hàm nghiến chặt. Không thể nghi ngờ, rằng ánh mắt của người phụ nữ này có mang theo một loại áp lực. Cô đang chờ đợi, chờ đến khi nào cậu đi vào khuôn khổ, thành thật ăn hết những gì trong túi.
Lý Vụ chịu không nổi nữa, cậu cụp hàng mi dài xuống, từ trong túi lấy ra một gói, mở ra rồi cắn một miếng thật to.
Thấy mục đích đã đạt được, Sầm Căng lạnh lùng nói: “Ba vạn cũng đã mượn rồi, thì mấy chuyện vặt vãnh này cũng đừng khách khí.” Nói xong liền quay mặt đi, lặng lẽ cong môi, bị sự quyết đoán của chính mình thuyết phục.
Lý Vụ căn bản không biết nên ở chung với Sầm Căng như thế nào — Loại cảm xúc này cũng không phải sợ hãi, mà là thấp thỏm. Cậu luôn không tự chủ được mà lo lắng, lo lắng đến một lúc nào đó, một hành động nào đó sẽ chọc cô không vui, từ đó sinh ra ác cảm với mình.
Cho nên, biểu hiện an toàn nhất là không có biểu hiện.
Thiếu niên mở miệng định bày tỏ lời xin lỗi, nhưng thông qua khóe mắt, cậu thấy người phụ nữ đã nắm lấy tay lái, không còn nhìn về phía mình nữa.
Lý Vụ chỉ biết cụp mắt chuyên tâm ăn ổ bánh mì trên tay.
Vừa khởi động xe, điện thoại di động được Sầm Căng c ắm vào giá cốc bỗng nhiên vang lên. Cô lướt qua cái tên trên màn hình, giữa mày nhíu chặt.
Sầm Căng đeo tai nghe Bluetooth lên: “Mẹ? Sao mẹ còn chưa ngủ?”
Thanh âm bên kia không lớn, nhưng nghe có chút trống trải, giống như là ở ban công gọi tới: “Không ngủ được.”
“Mất ngủ sao?”
Mẹ Sầm nói: “Hôm nay mẹ đến chỗ con bên kia.”
Tim Sầm Căng như lệch một nhịp: “Sao mẹ đến mà không nói trước một tiếng?”
Mẹ Sầm nói: “Buổi chiều mẹ đến đường Thanh Bình xem phim, nhân tiện mang theo ít đồ cho các con. Trong đó có hai hộp mỹ phẩm dưỡng da, mẹ nhờ Ngô Phục giữ hộ khi con đi vắng. Lúc nào con trở về thì hỏi nó mà lấy.”
Về chuyện chia tay, Sầm Căng vẫn giấu bố mẹ nên cô chỉ có thể thuận theo lời bà. Giọng nói của cô bỗng chốc trở nên ngọt ngào, ra dáng “con gái” với giọng điệu làm nũng độc nhất vô nhị: “Được rồi, con cảm ơn mẹ~”
“Hôm nay con không nghỉ ngơi sao?”
“Vâng.” Sầm Căng đột nhiên im lặng, cô không biết Ngô Phục ứng phó với mẹ cô như thế nào, nên chỉ có thể trả lời không chút sai sót: “Ở bên ngoài, có chút chuyện.”
Bên kia trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Con với Ngô Phục ly thân à?”
Cả người Sầm Căng cứng đờ, vịt chết cái mỏ vẫn cứng: “Làm gì có chuyện đó, Ngô Phục nói với mẹ vậy sao?”
“Nó không nói thế.” Mẹ Sầm thở dài: “Con có chuyển đi hay không mẹ lại không nhìn ra hay sao? Trong nhà cũng không còn dấu vết sinh hoạt của con nữa, có lẽ con đã chuyển đi được một thời gian rồi phải không?”
Trong chớp mắt Sầm Căng bị nghẹn mũi, đáy mắt nổi lên sương mù mông lung.
“Hai đứa lại cãi nhau à?” Mẹ Sầm thở dài: “Mẹ bởi vì chuyện này mà trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ lại vẫn nên hỏi cho rõ ràng.”
Sầm Căng vuốt tóc, nhìn xung quanh, cân nhắc xem nên nói dối chuyện này cho qua trước hay vẫn là lập tức thẳng thắn.
Tình hình hiện tại không cho phép Sầm Căng suy nghĩ nhiều, việc Lý Vụ đi học còn phải nhờ ba cô, nguyên nhân hậu quả cần phải làm rõ ràng ngay bây giờ. Cô không muốn vòng vo rồi bịa ra cái lý do lớn hơn nữa, nên dứt khoát nói ra toàn bộ: “Chúng con ly hôn rồi.”
“Cái gì?” Mẹ Sầm kinh ngạc: “Tại sao?”
“Không thể tiếp tục nữa.” Cô dựa vào lưng ghế, giả vờ hời hợt.
“Mấy lời này của các con chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi.” Mẹ Sầm hiển nhiên không tin: “Mẹ đã nghe con nói những lời này cả trăm lần rồi. Trong mắt con, chuyện hôn nhân chỉ là trò đùa thôi hả?”
Sầm Căng hít mũi, bàn tay hết buông lỏng lại siết chặt trên vô lăng: “Lần này là Ngô Phục đề cập trước.” Nhắc đến cái tên này, lại khiến lòng cô đau nhói.
Mẹ Sầm nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, hơi thở cũng dồn dập theo: “Tại sao nó lại đề ra chuyện này?”
Bên cạnh còn có người, sợ mất mặt, nên Sầm Căng không thể nói thẳng.
Mẹ Sầm truy vấn: “Con ở đâu, bây giờ con ở đâu?”
Sầm Căng nói: “Thắng Châu.”
“Sao lại chạy đến đó?”
“Mẹ.” Sầm Căng ổn định giọng nói: “Con muốn hỏi mẹ một chuyện, bố có quen biết với thầy Tề — tổ trưởng tổ toán ở Nghi Trung không?”
“Con hỏi cái này làm gì?”
Sầm Căng liếc nhìn Lý Vụ, nói: “Mẹ còn nhớ đứa nhỏ con với Ngô Phục từng giúp đỡ không? Hôm nay con đi đón cậu ấy, muốn gửi cậu ấy vào trường Nghi Trung học, ông nội cậu ấy…”
Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói lớn tiếng của mẹ Sầm cắt ngang: “Con còn chạy đi đón đứa nhỏ đó?”
“Vâng.”
“Còn đang náo loạn muốn ly hôn mà vẫn có tâm tư để quản đến chuyện này à? Hả?” Giọng mẹ Sầm the thé, như thể đập một chiếc bình thủy tinh vào tai Sầm Căng: “Chính con còn không quản lý tốt được gia đình nhỏ của mình, còn muốn chạy đi làm nhà từ thiện cái gì hả?”
Sống lưng Sầm Căng căng thẳng, cũng muốn dùng giọng cao để áp chế và giành chiến thắng: “Mẹ nghĩ con muốn thế sao? Ngô Phục mặc kệ không quan tâm, vậy chẳng lẽ cứ mặc cho đứa nhỏ tự sinh tự diệt sao?”
“Mẹ thật không thể tin rằng chuyện ly hôn như vậy lại có thể xảy ra trên người con gái mình! Vậy mà vẫn còn tâm tư muốn quản người khác! Quản tốt chính mình trước đi!”
“Con không quản tốt mình chỗ nào? Khí huyết dâng lên, hai mắt Sầm Căng mông lung, nói không lên lời: “Con rất tốt, còn các người thì sao? Không phải các người ép con đi làm từ thiện à? Nếu không phải bị các người ép thì con cũng không phải hơn nửa đêm còn ở rừng núi hoang dã chờ mấy con đường hư hỏng này mở ra. Không nhờ các người thì con cũng không gặp phải tình cảnh như hôm nay.”
“Ai ép cô? Là tôi hay là ba cô ép cô?” Mẹ Sầm càng thêm tức giận: “Lúc trước không phải cô là người nhất quyết muốn lấy Ngô Phục sao? Nếu cô không kết hôn với Ngô Phục thì cũng đâu có những chuyện này xảy ra, bây giờ còn quay sang đổ lỗi cho chúng tôi?! Tôi còn bảo sao không nhìn thấy cô đâu, thì ra là đã sớm ly thân, còn muốn lừa dối ba mẹ? Cô thì giỏi rồi, lại còn dám đi ngàn dặm xa xôi tới Thắng Châu để đón một đứa trẻ xa lạ. Vậy sao cô không nghĩ tới con của mình đi? Nếu như cô dành nhiều tâm tư, sớm sinh con cho Ngô Phục thì nó sao có thể đòi ly hôn được? Đến giờ này cô vẫn còn tâm tư đi quản con nhà người khác hả?”
Như bị dao đâm vào tim, nước mắt Sầm Căng rơi xuống, nghẹn ngào trả lời: “Được rồi, các người không ai sai. Tất cả đều là lỗi của một mình con, là con sao hết được chưa. Con còn phải lái xe, đừng gọi lại cho con nữa.”
Sầm Căng ấn ngắt cuộc gọi, rút khăn giấy ra, lau lung tung trên mặt, nhưng làm thế nào cũng không lau hết được.
Cô đã cố gắng hết sức để duy trì phẩm giá của mình trong nửa ngày, lúc này cô giống như một tác phẩm được điêu khắc bằng giấy, có thể dễ dàng bị nát bấy chỉ bằng một vài lời của mẹ.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, Sầm Căng nhớ tới bên cạnh còn có người ngồi, cũng ý thức được bản thân mình thất thố lỡ lời.
Đôi mắt cô đỏ hoe, quay sang nhìn Lý Vụ.
Thiếu niên vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đường viền môi rất thẳng, nhìn không ra biểu cảm dư thừa. Cậu yên lặng nhìn cảnh đêm qua cửa sổ phía trước, tránh để ánh mắt của mình nhìn tới khiến cô khó xử.
Cậu giống như một cái bóng xám, một khối sương mù mùa đông, có thói quen che giấu, không muốn mình bị chú ý. Giống như thể… đang nỗ lực chứng minh, rằng cậu cũng không để ý.
Trong nháy mắt, Sầm Căng bị cảm giác áy náy cực lớn lấn át. Cô khom người xuống, che kín mặt, khóc không thành tiếng.