Mãi cho đến khi buổi họp kết thúc, Sầm Căng vẫn khó có thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, cũng không có nơi nào để bày tỏ chúng.
Sau khi về đến bàn làm việc, cô lập tức mở Wechat, nhắn tin cho Xuân Sướng.
Sầm Căng gõ bàn phím thật nhanh: [Tớ tức sắp chết rồi.]
Xuân Sướng đáp: [Ngày nào mà cậu chẳng là kẻ thù của cả thế giới.]
Sầm Căng nghẹn họng: [Người đã cắt đứt quan hệ với tớ, đến làm thêm ở tầng dưới của tớ, lại còn không kiêng nể gì ở trước mặt tớ. Đổi lại là cậu thì cậu vui nổi không?]
Xuân Sướng: [Em trai Lý Vụ?]
Sầm Căng: [Còn ai vào đây nữa.]
Xuân Sướng hả hê đến cực điểm: [Tớ có thể trông cậy vào em trai nhỏ này rồi! Kiên trì như thế, cậu có chịu nổi không? Nếu đổi lại là tớ thì tớ không chịu nổi đâu!]
Sầm Căng: [Bây giờ những người phụ nữ bên cạnh tớ vẫn đang thảo luận về cậu ấy.]
Xuân Sướng bất mãn: [Lạ thật đấy, sao các đồng nghiệp trong công ty của cậu lại nhìn thấy Lý Vụ trước tớ vậy?]
Trọng tâm của cô ấy bị lệch sang đến tận Công Gô, Sầm Căng chỉ có thể đáp lại bằng một câu: [?]
Xuân Sướng: [Cậu để ý quá đấy. Không chịu được chuyện em trai nhỏ thò mặt ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt, thì ngay bây giờ lập tức xuống lầu đuổi cậu ấy đi hoặc nhốt vào trong nhà riêng ấy. Để cậu ấy vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt cậu hoặc các đồng nghiệp của cậu nữa.]
Sầm Căng như bị mắc cái que trong cổ họng.
Thực ra, cô đã sớm nhận ra rằng kể từ buổi chiều tình cờ nhìn thấy bức ảnh của mình trong ký túc xá Lý Vụ, thế giới của cô đã bắt đầu nghiêng ngả, rơi vào một hướng khó lường. Mọi thứ về nam sinh đó đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa.
Đặc biệt là giây phút cậu vừa xuất hiện trong phòng họp, dù cô vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ không thèm nhìn cậu suốt cả buổi, nhưng toàn thân cô lại cảm thấy cực kì khó chịu, trong lòng rối như tơ vò.
Lãnh thổ của cô lặng lẽ bị xói mòn, thiếu niên ký sinh trở lại khu rừng của cô theo một cách khác. Mà lần này, cô không có vũ khí đủ mạnh, cho nên không có cách nào để chém và trục xuất đi được.
Sầm Căng cảm thấy mệt mỏi với cảm giác này.
Một chút bực bội, còn có một chút căng thẳng khi bị khiêu khích.
Cùng với một chút đắc ý mà chính cô cũng không muốn thừa nhận, bí ẩn mà sâu xa.
Sầm Căng không thể diễn tả được những cảm xúc phức tạp này, cô chỉ biết, khi một mối quan hệ có xu hướng vượt khỏi tầm kiểm soát thì thờ ơ chính là cách tốt nhất để giải quyết.
Sầm Căng tắt Wechat, ép bản thân ngừng suy nghĩ về chuyện này, bắt đầu bận rộn với công việc trước mắt.
Hơn chín giờ tối, Sầm Căng xuống tầng dưới lấy xe về nhà.
Lúc đi ngang qua Meet, cô cũng làm như không thấy, chờ xe chạy qua hoàn toàn rồi, cô mới liếc mắt nhìn gương chiếu hậu một cái. Quán cà phê ban đêm in trên tấm gương nhỏ, giống như một cái bình ước nguyện màu ấm.
Người bên trong cũng giống như que diêm, căn bản không phân biệt được ai với ai.
Sầm Căng thu hồi ánh mắt, tăng tốc nghênh ngang rời đi.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy Lý Vụ đến Meet làm thêm, sau khi được quản lý cửa hàng sắp xếp, cậu cùng Thành Duệ phân công rõ ràng, một người phụ trách pha chế, một người phụ trách thu ngân.
Cả hai người họ đều mặc đồng phục của cửa hàng, một chiếc áo sơ mi màu xám cổ đứng và một chiếc tạp dề màu nâu bên ngoài.
Lý Vụ bình thường vốn cao gầy, vai rộng eo hẹp, là dáng giá treo quần áo điển hình, lại được bộ quần áo lao động này làm nổi bật thêm vẻ lạnh lùng xa cách.
Việc rót thêm máu mới vào, thực sự đã làm tăng lưu lượng khách truy cập của Meet.
Những nhân viên áo trắng của tòa nhà Cửu Lực nghe thấy tiếng gió, hai ngày nay đều mượn lý do đi mua đồ mà đến cửa hàng không ít lần lần để ngắm nhìn tiểu thịt tươi*, số người chỉ đích danh muốn Lý Vụ giao đồ ăn cũng càng ngày càng nhiều.
*Tiểu thịt tươi là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unis.ex).
Mỗi khi rảnh rỗi, Thành Duệ lại túm lấy Lý Vụ vụng trộm thưởng thức, ngắm nghía các chị gái xinh đẹp đến ngồi trong quán.
“Tớ thấy chị gái đang nghiêng đầu kia trông rất giống Suzy!”
“Wow, chị tóc ngắn kia dáng người đẹp vãi!”
“Tớ thấy… ngẫm lại thì so với những gì trước đây chúng ta thấy ở trường học đúng là khác nhau một trời một vực mà.”
“Lý Vụ, cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao cậu lại thích chị gái rồi. Các chị gái ai cũng xinh như vậy, ai nhìn xong lại không muốn phát sinh tình chị em cơ chứ.”
Sắc mặt Lý Vụ lạnh lùng: “…Đào Uyển Văn thì sao?”
Thành Duệ lập tức ngậm miệng, vỗ ngực: “Bọn họ tuy đẹp, nhưng cộng lại cũng chẳng so được với địa vị của Đào Uyển Văn trong lòng tớ.”
Lý Vụ cong môi dưới, từ chối bình luận.
Thành Duệ chợt nhớ tới một chuyện: “Nhưng mà, chúng ta tới đây đã một tuần rồi, sao vẫn chưa thấy chị của cậu?”
Lý Vụ thu lại nụ cười: “Hôm nay tớ gặp rồi.”
“Hả?” Thành Duệ trừng mắt: “Khi nào?”
Lý Vụ nói: “Sáng nay tớ đến công ty chị ấy giao cà phê.”
Thành Duệ quan tâm: “Thế nào rồi, có nói chuyện không?”
Lý Vụ rũ mắt xuống, có chút buồn bã: “Làm sao có thể, chị ấy còn chẳng thèm nhìn tớ lấy một cái.”
“Cậu có nhìn chị ấy không?”
“Có.” Lý Vụ lau quầy bar: “Nhưng tớ không dám trắng trợn.”
Thành Duệ chỉ hận rèn sắt không thành thép, còn làm mẫu động tác: “Sao cậu lại nhát gan thế nhỉ? Nếu tớ là cậu, tớ sẽ hai tay bưng cà phê ra, hai tay đặt trước mặt cô ấy, sau đó nhìn thẳng vào cô ấy, với ánh mắt ấm áp chân thành, tràn ngập yêu thương.”
Lý Vụ chán ghét: “Có bệnh.”
“Sao cậu lại mắng chửi người khác như thế, tớ đang chỉ cách cho cậu thôi mà.”
“Cậu không hiểu chị ấy.”
Thành Duệ giễu cợt: “Ồ? Cậu thì hiểu sao? Cậu hiểu như thế mà sao vẫn không theo đuổi được người ta?”
Động tác của Lý Vụ dừng lại, âm thầm ghi nhớ cách này.
Tuy nhiên, mấy ngày tiếp theo, Lý Vụ không nhận được đơn đặt hàng nào từ Áo Tinh.
Nhờ Thành Duệ đến chỗ quản lý bóng gió hỏi thăm, mới biết nhóm của Sầm Căng đi Vân Thành công tác và quay phim. Lý Vụ đột nhiên cảm thấy buồn bực khó chịu.
Tối ngày 10 tháng 7, Sầm Căng cùng mấy đồng nghiệp đáp máy bay trở lại thành phố Nghi.
Sau nhiều ngày bôn ba chạy lòng vòng, tất cả mọi người đều mệt mỏi đến cực điểm, ngồi liệt ở trong xe từ sân bay trở về công ty, thậm chí còn không buồn nói một câu nào. Không may là Nguyên Chân còn nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, đến từ một vị bên chủ đầu tư ngạo mạn ngang ngược khác, yêu cầu bọn họ phải thay đổi video ngay lập tức.
Nguyên Chân thương lượng không có kết quả, buồn bực vò đầu bứt tai.
Sầm Căng dựa vào ghế nhắm mắt suy tư, nghe thấy tiếng động, không khỏi mở mắt ra hỏi.
Nguyên Chân trao đổi ánh mắt với cô, Sầm Căng lập tức hiểu ra, im lặng nhìn cửa sổ.
Lộ Kỳ Kỳ đang tán gẫu trên Wechat, đột nhiên ôm đầu gào thét: “Teddy nói tầng của chúng ta đang bị cắt điện, chờ thợ đến sửa có khi phải mất một khoảng thời gian nữa. Chúng ta tìm một chỗ chiến đấu trước đi.”
Anh chàng bên bộ phận video vội vàng mở laptop kiểm tra pin, lại nhìn ra bên ngoài rồi đề nghị: “Vào Meet sửa đi, yên tĩnh.”
Sầm Căng hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Sau khi ra khỏi xe, nhóm người đồng thời ngẩng đầu lên.
Tầng kia của công ty quả nhiên tối đen mù mịt, mọi người cùng nhau thở dài, chậm rãi đi về phía Meet, sử dụng nó làm văn phòng tạm thời.
Người đầu tiên nhìn thấy Sầm Căng là Thành Duệ đứng sau quầy bar, cậu ta kinh ngạc đến mức đồng tử giãn ra, nhìn cô không chớp mắt. Khi người phụ nữ cũng nhìn về phía cậu ta, Thành Duệ vội vàng giơ tay lên, nhỏ giọng chào hỏi, Sầm Căng cũng mím môi cười một tiếng, đi theo đồng nghiệp vào trong.
Chờ một đồng nghiệp nam của Sầm Căng tới gọi đồ ăn xong, Thành Duệ vội vàng đi tìm Lý Vụ còn đang làm công việc dọn dẹp ở phía sau bếp.
“Chị của cậu tới rồi!” Cậu ta kích động kêu lên, suýt chút nữa nhảy cao ba mét.
Nam sinh cao gầy đang rửa bát đũa quay đầu lại: “Ở đâu?”
“Ngoài kia.” Thành Duệ hào hứng mô tả: “Vẫn mặc váy hai dây, cánh tay chị Sầm vẫn rất trắng, lên cao nguyên chơi mà không bị rám nắng tí nào.”
Lý Vụ nghe vậy, lạnh mặt ném miếng bọt rửa chén đến trước mặt cậu ta: “Ai cho cậu xem?”
Hai mắt Thành Duệ lập tức đau nhói, nhíu chặt mí mắt trách mắng: “Vậy tớ nhắm mắt chào chị ấy hay sao???”
Lý Vụ tắt vòi nước, tháo gắng tay cao su ra: “Hoá đơn của bọn họ đâu?”
Thành Duệ nhắm hờ mắt, lấy một tờ hóa đơn từ trong túi tạp dề ra: “Đồ uống cơ bản, với hai cái bánh ngọt.”
Lý Vụ nhận lấy: “Để tớ làm.”
“Biết rồi, cậu muốn đi thì ai cản được.” Thành Duệ bị thuyết phục, đảo mắt rời đi: “Làm như có ai muốn cướp người của cậu vậy.”
Lý Vụ cũng vén rèm lên, bước đi như gió trở lại quầy lễ tân, bắt đầu vận hành máy pha cà phê.
Trong khoảng thời gian này, tầm mắt cậu nhiều lần lướt qua hàng loạt dãy ghế ngồi và vầng sáng vàng ấm áp, len lén tìm kiếm nhóm người Sầm Căng.
Bọn họ có không ít người, cho nên họ đặt hai bàn cho bốn người.
Sầm Căng nhất định là người bắt mắt nhất trong đó, nếu không tại sao cậu có thể tìm thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiền, hơn nữa còn không nhìn thấy ai khác.
Người phụ nữ ngồi gần lối đi, trước mặt đặt chiếc laptop. Cô đang cằm chống cằm nói chuyện với đồng nghiệp, sống mũi thanh tú, đôi môi hồng hào, khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười.
Lý Vụ hít vào một hơi, rũ mắt xuống, chuyên tâm vẽ hoa.
Mấy tách cà phê đã chuẩn bị xong được đặt lên khay, Lý Vụ khom người lấy hai món tráng miệng từ trong quầy ra, cùng nhau bưng lên.
Ngay khi nam sinh vừa đến, chỗ ngồi vốn đang trò chuyện rôm rả bỗng im bặt.
Mấy người phụ nữ đồng loạt đưa ánh mắt về phía cậu, thưởng thức khuôn mặt cùng động tác của cậu, nhìn những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của cậu vòng qua quai cốc, chuyển từng tách cà phê từ khay ra bàn trước mặt họ.
Sầm Căng ngồi cạnh lối đi, cho nên Lý Vụ gần ngay bên cạnh cô, chỉ trong gang tấc.
Bóng dáng cao lớn của thiếu trực tiếp bao phủ xuống, cũng mang đến một chút cảm giác chật chội, Sầm Căng chỉ có thể giống như lúc trước, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị, ngón tay hơi cong lại.
Mọi thứ bày biện xong xuôi, Lý Vụ vừa bưng khay lên, Nguyên Chân bỗng nhiên gọi cậu lại: “Em trai.”
Lý Vụ dừng lại, cong môi dưới: “Chị nói đi.”
Nguyên Chân nghiêng đầu cười: “Còn nhớ tôi không?”
Lý Vụ suy nghĩ một chút: “Nhớ”.
“Wow.” Nguyên Chân vô cùng kinh ngạc: “Cậu vẫn còn nhớ rõ tôi, nếu đã có ấn tượng với tôi như vậy, có muốn suy nghĩ lại lần nữa về việc cho tôi Wechat của cậu không?”
Lý Vụ không lên tiếng.
Lộ Kỳ Kỳ cười lạnh phá tan sân khấu: “Vẫn chưa chịu kết thúc nữa sao? Người ta đã nói có người trong lòng rồi còn gì.”
Nguyên Chân không để ý: “Có người trong lòng thì làm sao chứ? Chẳng qua là chỉ là yêu đơn phương mà thôi, còn chưa tiến triển sâu xa gì, quen biết thêm một người là tôi nữa thì cũng đâu có sao?”
Lộ Kỳ Kỳ nhấp một ngụm cà phê, lại liếm bọt sữa trên môi, suýt xoa nói: “Cậu phải cẩn thận với cô ấy, cô ấy là một nữ bi.ến thái khiến các chàng trai trẻ đẹp trong phạm vi mấy trăm ki lô mét khi nghe tên đều sợ mất mật.”
Nguyên Chân làm ra vẻ nghiêm túc, vỗ mạnh vào cánh tay cô ấy: “Cô nói tôi thành cái gì vậy? Tôi chỉ muốn kết bạn với em trai thôi, kết bạn thôi đó hiểu không?”
Nguyên Chân lại cười tủm tỉm nhìn Lý Vụ: “Em trai, đủ tuổi trưởng thành chưa?”
Lý Vụ gật đầu.
Nguyên Chân truy vấn: “Mới tốt nghiệp cấp ba à?”
“Ừm.”
Nguyên Chân thấy cậu đẹp trai ngoan ngoãn, nhịn không được nói lời trêu chọc: “Nghỉ hè này, ngoài đi làm thêm thì cậu còn dự định làm gì nữa? Chị đây không ngại dẫn cậu đi xem chút chuyện đời, mở mang tầm mắt đâu.”
Lý Vụ không hiểu ý của cô ấy, chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Nguyên Chân cúi mặt, nhỏ giọng bẽn lẽn nói: “Em trai à, cậu cười như vậy là có phải là muốn nói cậu đồng ý hay không?”
“Tôi đi đây.” Các đồng nghiệp nam khác thở dài ngao ngán.
Lệ Phi châm chọc: “Cô cũng cho tôi mở mang tầm mắt chút đi, tôi cũng muốn nhìn thấy việc đời.”
Nguyên Chân lườm cô ấy một cái, ghét bỏ: “Cô sao? Cô cũng không biết ngại là gì nhỉ?”
Vừa định nói tiếp với Lý Vụ, Sầm Căng đột nhiên lên tiếng: “Tôi đi vệ sinh.”
Cô đứng dậy khỏi ghế, nhưng không nhúc nhích, không chớp mắt đợi người bên cạnh bàn nhường đường.
Lý Vụ phản ứng kịp thời, vội vàng tránh ra hai bước.
Sầm Căng trực tiếp lướt qua cậu, đi về phía toilet.
Sầm Căng vừa rời đi, Lý Vụ cũng không còn hứng thú ở lại cái bàn đó lâu nữa, ứng phó qua loa vài câu rồi quay về quầy bar.
Vừa mới buông khay đựng xuống, điện thoại trong túi tạp dề đột nhiên rung lên.
Lý Vụ thuận tay mở ra, là tin nhắn của người đứng đầu Wechat, chưa từng thay đổi.
Sầm Căng: [Lại đây.]
—
Chỉ vỏn vẹn hai chữ thôi cũng khiến trái tim Lý Vụ đập thình thịch, hơi thở cũng rối loạn theo. Cậu cởi tạp dề ra, vội vàng lau tay rồi bước nhanh về phía toilet.
Cậu cảm thấy mình giống như con diều của cô, chỉ cần cô nguyện ý căng dây, thì cho dù gió to thế nào, cậu cũng có thể liều mạng, ngược gió mà chạy đến bên cô.
Vừa mới rẽ qua góc ngoặt, đã thấy Sầm Căng đứng nghiêng người ở cuối lối đi.
Chiếc váy hai dây màu vàng nhạt với dây đai mỏng buông xuống mắt cá chân, nửa thân trên lộ ra một mảng lớn làn da mịn màng, giống như cánh đồng tuyết dưới ánh trăng.
Lý Vụ nắm chặt tay, chậm rãi bước về phía cô.
Người phụ nữ cũng liếc qua, nhiều ngày như vậy, cuối cùng cô cũng chịu nhìn thẳng vào cậu.
Sầm Căng cảm thấy Lý Vụ có chút khác, nhưng cô cũng không thể nói được là khác ở điểm nào. Khuôn mặt vẫn thế, dáng người cũng vẫn vậy. Chắc là do bộ quần áo làm việc màu xám của cậu tương đối chững chạc, cho nên cũng làm nổi bật thêm vài phần cảm giác lạnh lùng như sương mù của cậu.
Cô không cho cậu cơ hội ra tay trước, vừa thấy thiếu niên đứng trước mặt, Sầm Căng liền mở miệng hỏi: “Đây chính là công việc bán thời gian mà cậu nói?”
Lý Vụ giật mình: “Ừm.”
“Cách cậu độc lập chính là bán rẻ tiếng cười mua vui cho người khác sao?” Sầm Căng lại lần nữa thốt ra.
Giữa bọn họ im lặng vài giây.
Lý Vụ nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng ngời, nhưng lại không nói một lời.
Sầm Căng nhìn đi chỗ khác, mím môi, quay đầu lại, dùng ánh mắt đồng tình và nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó giơ điện thoại lên, dùng ngón tay cái bấm sáng, nhanh chóng thao tác trên màn hình: “Mười vạn tệ, bây giờ tôi sẽ chuyển lại cho cậu. Tôi tài trợ cho cậu vào đại học không phải để cậu bán rẻ tiếng cười mua vui cho người khác. Đối xử tốt với bản thân mình, làm một sinh viên giỏi đi.”
Cô vẫn đang gõ số, cổ tay đột nhiên bị người ta bắt lấy.
Động tác của Lý Vụ vừa nhanh vừa mạnh, Sầm Căng hơi loạng choạng về phía trước, vội vàng ổn định lại thân hình.
Tay của thiếu niên giống như còng sắt đã được tôi luyện qua lửa, trái tim Sầm Căng dường như cũng bị nóng lên, co rút mạnh mẽ.
Sầm Căng không nhúc nhích được, dùng lực theo hướng ngược lại, định vùng ra nhưng lại bị cậu giữ chặt không buông, Sầm Căng thẹn quá hóa giận, ngẩng mặt lên cảnh cáo.
Con ngươi đen láy của thiếu niên cũng kiên quyết nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải không muốn nhìn thấy tôi nữa sao? Còn gọi tôi tới đây làm gì?”
Sầm Căng chế giễu lại: “Vậy cậu cũng đừng lượn lờ trước mặt tôi nữa, lượn lờ thì cũng thôi đi, còn chà đạp mình cho ai xem?”
“Làm sao tôi có thể chà đạp bản thân mình được, chị không thấy hành động của chị bây giờ mới thật sự khiến tôi trông giống như người bán rẻ tiếng cười sao?” Lý Vụ buông tay cô ra, nghiêm mặt nói: “Hôm nay người đến cửa hàng là chị, người gửi tin nhắn gọi tôi ra đây cũng là chị. Tôi đến, nhưng lần sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Dứt lời, Lý Vụ xoay người rời đi.