Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 23




Sau khi ghi lại dấu vân tay xong, Lý Vụ rửa sạch bát của hai người, lại dọn dẹp phòng bếp một trận, sau đó mới trở lại phòng khách.

Sầm Căng đang ngồi đọc sách trên sofa, cô rất thích cuộn tròn ở trong góc, sau đó dùng chăn quấn kín nửa người dưới, giống như tư thế này mới có thể cho cô cảm giác an toàn.

Lý Vụ quan sát cô một hồi, không lập tức đi tới phòng sách, mà ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh.

Hai tay cậu đan chéo đặt trên đùi, không nhúc nhích, cũng không nói một lời.

Sầm Căng lật sách, khóe mắt để ý tới bóng dáng bên phải, liền hạ thấp sách xuống, giọng nói thản nhiên: “Ngồi đó làm gì?”

Ngón tay Lý Vụ khẽ cong, tựa như hao hết rất nhiều sức lực mới nói ra khỏi miệng: “Hình như tâm trạng của chị không tốt.”

Sầm Căng dùng ngón tay miết mấy trang sách, tùy ý đặt nó lên đầu gối: “Không chỉ tâm trạng không tốt mà đầu tôi còn đặc biệt đau.” 

Cậu ngập ngừng: “Trong nhà có thuốc giảm đau không?”

Sầm Căng vẫn nhìn cậu: “Làm xong bài tập về nhà rồi?”

Lý Vụ gật đầu: “Ừm. “

Sầm Căng hỏi: “Sao đột nhiên lại quan tâm tới chuyện của tôi?”

“…”

Cô chợt cảnh giác, trên mặt lộ ra một tia thông suốt: “Ngô Phục nói gì với cậu?”

Lý Vụ lắc đầu: “Không có.” “Cậu học hành cho tốt vào.” Sầm Căng một lần nữa mở sách ra, dùng động tác tuyên bố cuộc trò chuyện kết thúc: “Đừng để ý chuyện của người lớn.”

Lý Vụ nhất thời không biết nói gì, cậu cảm nhận được sự bài xích toàn thân của người phụ nữ. Cậu lập tức đứng dậy, trở về phòng sách.

Niềm vui do đăng ký dấu vân tay cũng không duy trì được bao lâu, liền nhanh chóng bị cảm giác đau khổ sâu sắc và bất lực cắn nuốt.

Cậu nhặt chiếc ba lô dưới chân lên, lôi toàn bài thi thi giữa kỳ ra, bắt đầu làm lại từng bài một.

Học tập là cách duy nhất để cậu trở lại con người ban đầu của mình, học hỏi mọi thứ. 

Chỉ khi đối mặt với biển từ, thơ từ và bài hát, tế bào, nguyên tố và vật chất, cậu mới có thể đạt được sự công bằng tuyệt đối, ngang hàng, an tâm, thuộc quyền sở hữu, không liên quan đến tình yêu, cũng không liên quan đến tuổi tác.

Sự chuyên tâm và chăm chỉ của cậu đã được đền đáp xứng đáng.

Sáng thứ hai tiết trong học vật lý, sau khi phát bài kiểm tra, chủ nhiệm lớp không cũng không vội giảng bài, mà đặc biệt nhắc tới tên cậu: “Thành tích thi vật lý lần này của lớp chúng ta là Lý Vụ đứng đầu, thậm chí cả lớp thực nghiệm cũng xếp hạng cao nhất.” 

Cả lớp la ó xuýt xoa.

Chủ nhiệm lớp không giấu được vẻ tự mãn, lại trút giận xuống đám học sinh bên dưới: “Các cô các cậu học hành kiểu gì đấy, người ta là học sinh chuyển trường, mới tới còn chưa được một tháng. Còn các cô các cậu thì sao, có biết xấu hổ không?”

Không biết là nam sinh nào xen vào: “Tên của cậu ấy đọc ngược lại chính là vật lý! Vừa nhìn vào là biết có thiên phú bẩm sinh!”

Mọi người cười vang.

Lý Vụ cũng khẽ nhếch khóe miệng.

Sau giờ học, chủ nhiệm lớp gọi cậu đến văn phòng.

Người phụ nữ mặt tròn, thần thái tự nhiên, thái độ đối với cậu cũng thân thiện hơn so với lần đầu tiên gặp mặt: “Lý Vụ, bài kiểm tra vật lý lần này không tồi, thành tích mấy môn khác của em cô cũng có xem qua rồi.”

Lý Vụ đứng ở bên cạnh bàn, vâng một tiếng.

“Ngoại trừ tiếng Anh hơi yếu, thì những thứ khác đều không tệ.” Cô chủ nhiệm lắc đầu hai cái như có điều cảm thán: “Không thể tưởng tượng được, thật sự là không thể tưởng tượng được.”

Lý Vụ hỏi: “Môn tiếng Anh của em được bao nhiêu điểm ạ?”

“121.” Cô chủ nhiệm cũng không quá xác định, nghiêng đầu hỏi giáo viên tiếng Anh gần đó: “Vương Sâm! Điểm thi của Lý Vụ là 121 đúng không?”

Thầy Vương lấy bảng điểm ra tìm: “Đúng vậy.”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Vụ trở nên ủ rũ, có vẻ cũng không hài lòng.

Cô chủ nhiệm một lần nữa ngước mắt nhìn cậu, chú ý đến thần sắc của cậu: “Vẫn chưa có bảng xếp hạng trong lớp, nhưng nằm top 10 của lớp là điều chắc chắn.”

Cô nghiêm túc nói:”Em mới đến Nghi Trung, cô còn lo lắng sợ em không thích ứng được, nhưng trong thời gian ngắn có thể đạt được thành tích như vậy thật sự là quá tốt rồi. Yêu cầu cao với bản thân là một điều tốt, nhưng cũng đừng ép buộc bản thân quá. Mỗi ngày ngoài việc học ra, cũng nên giao lưu kết bạn nhiều hơn, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới tốt.

Lý Vụ đáp: “Vâng.”

Cô chủ nhiệm nói thêm: “Lát nữa cô sẽ điều chỉnh chỗ ngồi cho em, đổi sang ngồi cùng một bạn có thành tích tiếng Anh tốt, hai em cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Lý Vụ gật gật đầu: “Cảm ơn cô. “

“Ừm, em quay về lớp đi.”

Trở lại lớp học, một vòng nam sinh vây quanh chỗ ngồi của Lý Vụ, Thành Duệ là người đầu tiên lên tiếng: “148, làm sao thi được hay vậy?”

Lý Vụ đi qua, phát hiện bọn họ đang vây xem bài kiểm tra vật lý của cậu, như đang chiêm ngưỡng kỳ quan thu nhỏ.

Ước chừng là cảm nhận được chủ nhân của bài thi điểm cao đến gần, mấy nam sinh không hẹn mà cùng quay đầu lại, cùng nhất trí nhường đường cho cậu. 

Thành Duệ còn đang đắm chìm trong những dòng chữ sạch sẽ lưu loát không thể bắt bẻ của cậu, lật đi lật lại bài thi nhiều lần giống như nướng bánh, liên tục khen ngợi.

Lý Vụ đứng bên cạnh cậu ta một hồi, duỗi tay rút tờ giấy về.

Lúc này Thành Duệ mới phản ứng lại, quay đầu nhìn cậu.

Lý Vụ mặt không biểu tình, hỏi: “Xem đủ chưa?”

Lúc này Thành Duệ mới lúng túng đứng dậy, nịnh nọt nặn ra nụ cười: “Câu điền vào chỗ trống bị sai kia có phải là do cậu giả vờ vụng về không?” 

“Thật sự là làm sai.” Lý Vụ thở dài một hơi, trở lại chỗ ngồi của mình.

Các nam sinh cũng chạy tứ tán như chim. 

Thành Duệ vẫn lưu luyến bên cạnh ghế ngồi của cậu: “Tớ không tin, tên tiểu tử nhà cậu chơi xấu.”

Lý Vụ giương mắt: “Điểm thi vật lý của cậu là bao nhiêu?”

“Cáo từ.” Lòng bàn chân Thành Duệ như được bôi dầu, lập tức chạy trốn.

Ngày hôm sau, danh sách xếp hạng của lớp trong kỳ thi giữa kỳ được dán sau cửa phòng học của từng lớp. Đa số mọi người đều tranh nhau chen chúc đi xem, phần còn lại, hoặc là không thèm để ý, hoặc là ngồi ở chỗ của mình chán nản thở dài. 

Lý Vụ thường xuyên nhìn về phía đó, tim đập thình thịch, đang suy nghĩ xem đến tột cùng là có nên đi qua hay không.

Cũng may Thành Duệ so với cậu còn nhọc lòng hơn, đến lần thứ bảy ngẩng mặt lên, nam sinh mới lách ra khỏi đám đông, hưng phấn vẫy tay với cậu, chất giọng cao ngất gần như át đi tiếng ồn ào giữa giờ học: “Lý Vụ! Cậu đứng thứ sáu! Cậu cũng trâu bò quá đi!”

Trong lúc nhất thời, mọi người trong lớp đều nhìn về phía cậu.

Lý Vụ cúi đầu, muốn lập tức trốn vào trong trang sách.  

Thành Duệ dừng lại bên cạnh bàn của cậu, bắt chước ngữ khí của giáo viên ngữ văn, nói: “Tôi rất tự hào về em, tôi thật sự rất vui. Đây chính là cảm giác một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên ư?”

Lý Vụ không nhịn được cười, lại nghiêm mặt hỏi: “Cậu có thể xem điểm xếp hạng phía trên nữa được không?”

Thành Duệ sửng sốt một chút: “Cậu chờ một chút.”

Cậu ta lại chạy đi, nhảy nhót tìm tên cậu, cuối cùng mới quay đầu lại tươi cười xán lạn ra hiệu cho cậu:

Một số tám

Một số chín.

Tám mươi chín.

Khuôn mặt Lý Vụ suy sụp trong nháy mắt, cậu dựa vào lưng ghế, hồi lâu không nhúc nhích, chán nản thất thần.

Thành Duệ chạy về: “Cậu làm sao vậy, 89 là rất lợi hại rồi, làm gì tới mức phải mang biểu tình tâm như tro tàn thế?”

Lý Vụ ngửa mặt nhìn cậu ta, thần sắc đáy mắt đột nhiên trầm xuống xuống: “Không có trong top 30.”

“Đại ca, top 30 đều là bi3n thái trong lớp thực nghiệm đấy, được không? Cậu như vậy thì những người bình thường như bọn tớ biết sống sao đây? Nếu tớ mà là Lâm Hoằng Lãng, nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở này của cậu, thì đã sớm cho cậu một đấm rồi.”

Lý Vụ khó hiểu: “Vì sao?”

“…Chúa ơi…” Thành Duệ nhìn lên trời thét dài. 

Bởi vì không lọt vào top 30 của khối, nên Lý Vụ không muốn chủ động thông báo cho Sầm Căng về kết quả thi giữa kỳ của mình.

Cậu sợ cô thất vọng về mình, chỉ có thể trì hoãn hết ngày này qua ngày khác, cầu mong cô sẽ không chủ động hỏi.



Tối thứ năm, Sầm Căng mời tất cả đồng nghiệp quen biết trong công ty ăn cơm chia tay, nhưng Ngô Phục không nằm trong số đó, anh từ chối lời mời của cô.

Sau bữa ăn, mọi người còn cùng nhau đến KTV ca hát. Sầm Căng đặt cho bọn họ một phòng lớn, còn mình thì ngồi trong góc cầm ly đánh nhịp, nhìn bọn họ náo loạn, nhìn bọn họ cười, nhìn bọn họ khàn giọng khoa tay múa chân. Trong những đốm sáng đầy màu sắc rực rỡ, cô giống như một khán giả của một bộ phim một người, thân ở ngoài cục diện, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm mọi người trong câu chuyện, trong sáng xinh đẹp, nhưng cũng si mê điên cuồng, từ người biến thành thú trong động quỷ.

Lúc bị khói thuốc làm sặc đến đầu óc choáng váng, Sầm Căng liền mượn cớ đi vệ sinh để hít thở không khí.

Cô đóng chặt cửa lại, ngăn cách hoàn toàn tiếng ca hát bên trong, một mình dựa vào tường mà đứng, lấy điện thoại di động ra.

Đã hơn một giờ khuya, nhưng cô lại không cảm nhận được một tia mệt mỏi hay buồn ngủ.

Về đến nhà, Sầm Căng chìm vào giấc ngủ say.

Sau khi kết hôn, đây lần đầu tiên cô ngủ một giấc vừa sâu vừa ngọt ngào như thế, giống như cô vừa được trả tự do sau khi mãn hạn tù, mơ giấc mộng lớn cũng không thức tỉnh.

Chiều ngày hôm sau, cô trở về công ty, xóa sạch tất cả dấu vết của mình trong những năm qua.

Ngô Phục vừa vặn ở đây, chủ động tới giúp cô thu dọn, khiêng vác. Sầm Căng cũng vì vậy mà tiết kiệm được không ít chuyện.

Khi hai người sóng vai đi ra cửa, sau lưng vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay cùng hò hét, trình độ náo nhiệt không kém gì lúc bọn họ trao nhẫn kim cương trong hôn lễ ngoài trời.

Bước chân Sầm Căng dừng lại, nở nụ cười nhẹ nhõm, nhưng mũi lại chưa xót khó nhịn.

Trước khi lên xe, cô sụt sịt mũi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, cong môi: “Cảm ơn.”

Ngô Phục nhìn chăm chú vào cô: “Có cần một cái ôm chia tay không?”

“Đừng.” Cô lập tức cự tuyệt, sợ bản thân sẽ rơi nước mắt: “Tôi đi đây.”

“Được rồi.” Anh ta vẫn nhìn cô: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Sầm Căng ngồi trở lại xe, nhìn Ngô Phục càng lúc càng xa, không bao giờ gặp lại, mới dùng sức xoa xoa mũi, thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Xuân Sướng.

[Tớ tự tự do rồi!!!!!!!!!!!!]

Công phu dội nước lạnh của đứa bạn tồi có thể nói là đỉnh cao: [Muốn khóc thì khóc đi. Buổi tối ra ngoài uống rượu, hai bên bả vai đều để dành cho cậu.]

Sầm Căng kìm nén cảm xúc một hồi, phát hiện mình giống như miếng bọt biển khô không thể vắt nổi một giọt nước mắt, mới hợp tình hợp lý trả lời tin nhắn: [Thật sự không muốn khóc mà, lúc trước khóc là vì đau lòng thôi, chưa nói giờ trong cơ thể tớ đã không còn bất kỳ chất lỏng nào nữa rồi.]

Xuân Sướng: [? Ly hôn thảm hại như vậy sao, 28 tuổi là sắp dấn thân vào con đường mãn kinh sớm và suy buồng trứng sớm rồi đó.]

Sầm Căng cười: [Biến.]

Xuân Sướng không nói nhảm với cô nữa: [Khi nào thì đi Áo Tinh?]

Sầm Căng: [Thứ hai tuần sau.]

Xuân Sướng muộn màng nhận ra: [Cậu muốn nghỉ ba ngày?? Từ chức xong liền trực tiếp thực hiện kỳ nghỉ ngắn hạn?] 

Sầm Căng: [Đúng vậy.]

Xuân Sướng: [Tớ cũng muốn làm theo.]

Sầm Căng: [Đừng, đừng xúc động.]

Xuân Sướng thở dài: [Cũng đúng, nghèo khó không cho phép tớ tùy hứng.]

Cô bạn lại hỏi: [Em trai học cấp 3 của cậu đâu, có ảnh nào mới không? Gửi đây để an ủi cho trái tim của một sinh vật xã hội lớn tuổi như tớ đi, tốt nhất là mặc đồng phục học sinh nha.]

Sầm Căng:[?] 

Sầm Căng: [Không có.]

Sầm Căng hoàn toàn không ngờ, Xuân Sướng lại nhớ mãi không quên Lý Vụ như thế.

So sánh với “người giám hộ nửa vời” như cô, có thể nói là vô trách nhiệm đến cực điểm.

Vì bận rộn chuyện từ chức, mà đã gần một tuần rồi cô không liên lạc với cậu, ngay cả chuyện quan tâm đ ến kết quả thi giữa kỳ của cậu cũng ném ra sau đầu.

Nghĩ đến đây, Sầm Căng vội vàng khắc phục.

Cô vào giao diện tin nhắn, định gửi tin nhắn hỏi thành tích của cậu, nhưng giây tiếp theo, trong đầu cô tự nhiên nhớ đến buổi tối đón cậu tuần trước, thiếu niên cũng không có phản ứng tích cực khi nhắc tới điểm thành tích. Huống chi, mấy ngày nay cậu cũng không chủ động nói cho cô biết kết quả…

Có phải là thi không tốt lắm không?

Sầm Căng trầm ngâm, rời khỏi giao diện tin nhắn.

Cô thay đổi suy nghĩ, vào mục WeChat, tìm ra tên “Thầy Tề”, nghiêm túc soạn tin nhắn: [Thầy Tề, chào thầy. Cháu có chuyện này có thể sẽ phiền thầy một chút, chính là cháu muốn biết kết quả thi giữa kỳ lần này của Lý Vụ. Cậu ấy không nói gì với cháu, cháu sợ cậu ấy thi không tốt nên không muốn nói. Vì không thể trực tiếp hỏi thẳng, nên cháu muốn đi đường tắt từ phía thầy. Nếu được, cháu hy vọng thầy có thể gửi cho cháu toàn bộ điểm thành tích của cậu ấy. Như vậy, cháu cũng tiện nắm rõ tình hình cụ thể của cậu ấy, dễ dàng kiểm tra thiếu sót và bổ sung khiếm khuyết, bốc thuốc đúng bệnh. Cảm ơn thầy nhiều!] 

Ấn nút gửi đi, Sầm Căng đặt một tay lên vô lăng, lo lắng chờ đợi.

Ba phút sau, bên kia có hồi âm.

Là một tấm ảnh chụp ngang, thông qua bức hình nhỏ bên ngoài có thể mơ hồ có thể nhìn thấy được bảng thành tích trong đó.

Cộng với một tin nhắn văn bản.

Thầy Tề: [Lý Vụ cậu ấy thi rất tốt, nhất là thành tích vật lý, đứng đầu lớp luôn, vô cùng xuất sắc. Toán cũng không tệ, tổng điểm xếp thứ sáu trong lớp, chú và cô Trương đều rất bất ngờ. Cháu nên khen ngợi và khuyến khích cậu ấy, đứa trẻ này học tập rất chăm chỉ, kiên cường và nghị lực, tương lai nhất định rất sáng lạn.]

Sầm Căng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trả lời: [Cảm ơn chú, cháu sẽ cổ vũ cậu ấy nhiều hơn.] Sau đó phóng to tấm ảnh ra xem xét kỹ càng.

Sau khi nhìn hết từng hàng từng môn học, Sầm Căng không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện.

Chỉ là, ý cười này không duy trì được bao lâu, liền chuyển thành một chút tức giận cùng hoài nghi. Sầm Căng hơi nheo mắt lại.

Cho nên, cũng không phải vì cô bận chuyện cá nhân mà hoàn toàn không để ý đến thằng nhóc này.

Mà là cậu ở trường học đang rất vui vẻ sung sướng, nên lười báo cáo thành tích với cô?