Trong nhà Sầm Căng đột nhiên xuất hiện thêm một người khác giới, Ngô Phục vô cùng bất ngờ.
Anh không muốn thể hiện quá nhiều kinh ngạc của mình, nên kịp thời kiềm chế cảm xúc, hỏi thân phận cá nhân của đối phương.
Nam sinh kia thoạt nhìn có chút quen mặt, hơn nữa còn nhận ra mình, từ trong ánh mắt của cậu là có thể kết luận ra được.
Nhưng đến khi cậu nói ra cái tên “Lý Vụ”, Ngô Phục mới thực sự không thể kiềm chế được sự ngạc nhiên sâu sắc và phức tạp của mình.
Sầm Căng vậy mà lại đón nhận đứa bé này?
Trong khoảnh khắc này, anh ta bỗng nhiên cảm thấy vợ mình có chút xa lạ.
Rất nhiều nghi ngờ xoay quanh trong lòng Ngô Phục, anh quyết định mở miệng xác nhận: “Sao cậu lại ở đây?”
Thái độ của anh ta bình thản nhã nhặn, nhưng ánh mắt của thiếu niên lại không mấy thân thiện: “Là chị Sầm giúp tôi chuyển đến Nghi Trung đi học.”
Ngô Phục nhíu mày: “Hai người hiện tại sống cùng một chỗ?”
“Tôi sống ở ký túc xá trong trường. Anh tìm chị ấy có việc gì không?”
Thiếu niên nói chuyện thẳng thắn, thái độ giống như một vị chủ nhân của căn nhà này.
Ngô Phục cúi đầu nhìn thấy đôi dép lê cậu đang đi, mang theo ý tứ rõ ràng là chim bồ câu chiếm tổ của chim chích choè: “Sầm Căng để quên đồ ở chỗ tôi, tôi tới đưa cho cô ấy, nhưng không liên lạc được với cô ấy, tôi lo lắng không biết cô ấy có chuyện gì, nên trực tiếp tới đây.”
Nói xong Ngô Phục liền hối hận, anh đâu cần phải giải thích nhiều lời với thằng nhóc này.
“Cô ấy có ở nhà không?” Anh hỏi một lần nữa.
“Không có ở đây.” Lý Vụ đứng ở trong khung cửa, mặt mày sắc bén, thân hình cao lớn tự động ngưng tụ ra một loại cảm giác áp lực: “Đi ra ngoài.”
Ngô Phục không thể làm gì khác ngoài việc quan sát cậu thêm lần nữa: “Cô ấy đi đâu cậu có biết không?”
“Không biết.”
Ngô Phục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra quan hệ của bọn họ không thân thiết như trong tưởng tượng của anh.
Anh đưa cho cậu túi đồ màu trắng trong tay: “Giao cho cậu trước, cậu nhớ đưa cho cô ấy.”
Lý Vụ đáp một tiếng được, đưa tay nhận lấy.
“Hình như cậu cao hơn không ít.” Ngô Phục tiện tay sửa sang lại cổ áo, nói lời hàn huyên cuối cùng: “Lần đầu gặp cậu còn chưa cao bằng Sầm Căng.”
Lý Vụ bình tĩnh nhìn anh ta hai giây, khóe miệng cong lên: “Hiện tại đã cao hơn anh rồi.”
Nụ cười tươi của cậu không mang theo áp bức, nhưng lại khiến người ta sợ hãi vô cớ. Loại địch ý cùng bài xích thẳng thắn này, cũng chỉ có thiếu niên ở độ tuổi này mới dám biểu lộ, sau khi trưởng thành bọn họ sẽ chậm rãi học được cách đeo mặt nạ ngụy biện. Ngô Phục cũng cười nhạt: “Cậu đang trách tôi không giúp cậu sao?”
Lý Vụ đút một tay vào túi áo hoddie: “Không có.”
Hai chữ, nghe như tức giận. Ngô Phục tạm thời quyết định cùng cậu thương lượng thêm vài câu.
“Tôi muốn nói, thật ra chúng tôi không có nghĩa vụ này.” Anh ta cố ý dùng danh xưng “chúng ta” để kéo dài khoảng cách: “Sầm Căng cô ấy là người tốt, cô ấy tương đối lý tưởng hóa, nhưng lý tưởng hóa cũng cần có điều kiện tiên quyết.”
Lý Vụ không nói gì.
“Cô ấy coi cậu là đối tượng nhất định phải chịu trách nhiệm, không phải ai cũng có thể tuân theo chủ nghĩa lý tưởng kiểu cứu rỗi người nghèo này, suy nghĩ chủ quan của con người và điều kiện khách quan không phải lúc nào cũng nhất quán…”
Ngô Phục dừng thuyết giáo lại, bởi vì anh ta đọc được khát vọng độc chiếm cùng tính công kích không hề che giấu từ trong ánh mắt của đứa trẻ đối diện. Loại ánh mắt này khiến anh ta nghẹn họng, thật sự là quá quái dị. Vốn chỉ tới để đưa đồ, lại bị động nhận được một lời tuyên chiến mà chỉ có nam giới mới hiểu được.
Thằng nhóc căn bản không thèm để ý xem bản thân mình bị hình dung như thế nào, bị miêu tả như thế nào và bị đối xử như thế nào.
Cảm giác khó chịu của cậu đối với anh ta dường như bắt nguồn từ một điểm xuất phát.
Ngô Phục cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Nhưng chính vì thiếu niên không có ý định giấu diếm, nên Ngô Phục cũng không muốn trực tiếp vạch trần.
Anh ta biết rằng trong khoảnh khắc khi anh ta thốt ra, anh ta sẽ rơi vào thế hạ phong trong cuộc chiến.
Chuyện của Sầm Căng đã hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta nữa. Anh ta chỉ muốn mau chóng giải quyết xong, tránh khỏi những dây dưa không cần thiết.
Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến việc anh ta cảm thấy vô lý. Anh ta cười một tiếng, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? “
Lý Vụ nói: “17.”
Vừa định hỏi cậu thêm hai câu nữa, điện thoại di động trong túi áo đột nhiên vang lên, Ngô Phục lấy ra xem tên, lập tức bắt máy: “Alo.”
Anh ta một lần nữa nhìn về phía ánh mắt thiếu niên, mặt không có biểu tình: “Ừm, tôi đang ở chỗ cô, đồ đưa cho Lý Vụ rồi. Cô ở đâu? Được, lát nữa tôi đến.”
Cúp điện thoại, Ngô Phục đem điện thoại di động cất vào trong túi: “Cậu không sợ tôi nói cho cô ấy biết sao?”
Lý Vụ hỏi: “Nói cho chị ấy biết cái gì?”
Ngô Phục nói: “Bản thân cậu tự biết.”
“Sợ.” Thiếu niên nói ngay không cần suy nghĩ: “Nhưng tôi muốn anh biết.”
Ngô Phục mỉm cười đầy ẩn ý, anh ta hiển nhiên sẽ không giúp cậu cung cấp loại đường tắt này.
—
Hơn bốn giờ, Sầm Căng ngồi trong Starbucks trên đường Thanh Bình chờ Ngô Phục tới.
Người đàn ông mặc áo gió, đeo kính không gọng, thoạt nhìn trẻ hơn một chút, dường như có thể mơ hồ trùng khớp với hình ảnh anh ta lúc còn học đại học.
Đương nhiên, anh ta cũng không phải người duy nhất trở về ngày xưa. Sầm Căng cũng trang điểm ăn mặc lộng lẫy đến điểm hẹn, làn váy đỏ thẫm của cô rơi từ trên ghế xuống, như thể một bông hoa lớn đã bị ngắt ra.
Trông họ không giống như sắp chia tay, mà giống như buổi hẹn đầu tiên của những người yêu nhau hơn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ngô Phục hơi giật mình, mà Sầm Căng chỉ cong môi cười: “Tôi vẫn chưa gọi gì cho anh đâu.”
Sau đó mới giải thích về việc mất liên lạc vô cớ của mình: “Vừa mới đến công ty mới giao một ít tài liệu, điện thoại để quên trong xe.”
“Không sao.” Ngô Phục ngồi xuống, rút hai xấp tài liệu từ trong cặp ra, nói ngắn gọn: “Cô kiểm tra lại một chút đi.”
Sầm Căng nhận lấy một phần trong đó, thản nhiên lật xem.
Trang giấy lạnh ngắt, in đầy những con chữ và số không có nhiệt độ.
Cô xem rất chăm chú, Ngô Phục đi tới quầy thu ngân để gọi món. Sau khi trở về, anh ta lại lấy một cây bút máy từ trong túi ra, kẹp ở giữa ngón tay chơi đùa. Thỉnh thoảng nhìn bút, rồi lại nhìn cô.
Không bao lâu sau, Sầm Căng đem thỏa thuận đặt lại lên bàn, dùng cổ tay trong vuốt phẳng trang cuối cùng: “Tôi đọc xong rồi, không có vấn đề gì cả.”
Ngón tay cô khẽ gõ vào góc dưới bên phải của trang cuối cùng: “Ký ở đây phải không? “
“Phải.” Ngô Phục đưa bút qua.
Sầm Căng nhướng mắt nhìn anh ta: “Anh thì sao?”
Ngô Phục nói: “Cô trước đi.”
Sầm Căng vặn nắp bút, không chút do dự, cầm bút viết đầy đủ họ tên xuống phía sau hai chữ [bên nữ].
Cô một lần nữa nhìn về phía Ngô Phục: “Có cần lấy dấu vân tay không?”
“Có.” Ngô Phục lấy hộp mực đóng dấu ra.
Sầm Căng nhếch môi dưới: “Anh chuẩn bị thật đầy đủ.”
“Thói quen mà thôi.” Sầm Căng luôn quên trước quên sau, tìm ra kẽ hở và bù đắp thiếu sót đã trở thành sở trường của anh ta.
Sầm Căng không lên tiếng nữa, phủ dấu vân tay màu đỏ của ngón cái lên tên mình.
Ngô Phục cũng thực hiện các bước tương tự.
Phần thứ hai, vẫn giống như cũ.
Hai người mỗi người giữ một bản, bắt đầu có hiệu lực pháp luật từ bây giờ. Bọn họ từ nay về sau đã chia tay, không còn danh nghĩa vợ chồng nữa.
Lúc này, anh chàng ở quầy thu ngân gọi tên “anh Ngô”, Ngô Phục liền đứng dậy đi lấy đồ uống của mình.
Ngay khi góc áo của người đàn ông vừa rời khỏi góc bàn, Sầm Căng liền mím chặt cánh môi, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Cô hơi ngước lên, cật lực nuốt nước mắt xuống, nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường trước khi anh ta quay lại.
Ngô Phục ngồi xuống, uống cà phê, cất bản thỏa thuận của mình vào trong túi, sau đó nhìn về phía Sầm Căng: “Sầm Căng, hôm nay cô rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Giọng nói của người phụ nữ không có cảm xúc: “Tôi ngày nào cũng rất đẹp.”
Ngô Phục nở nụ cười: “Hiện tại không mang theo cái nhìn của người chồng nữa.”
“Tôi còn tưởng rằng anh đã sớm không còn mang thứ đó từ lâu rồi.”
Ngô Phục mím môi rũ mắt, không nói gì nữa.
Anh ta nói sang chuyện khác: “Cô đón thằng nhóc đó đến thành phố Nghi lúc nào?”
Sầm Căng nói: “Ngay ngày cậu ấy gọi điện nhờ tôi giúp đỡ.”
Ngô Phục lộ ra một loại hiểu rõ: “Khó trách.”
“Khó trách cái gì?”
“Không có gì.” Ngô Phục nói đến đó thì dừng, lại hỏi sang chuyện công việc của cô: “Nghe nói cô muốn đi Áo Tinh?”
Sầm Căng dựa lưng vào ghế: “Ừm.”
“Sao cô không đợi bên chủ đầu tư?”
“So với ngược đãi người khác, tôi càng thích cạnh tranh hơn.” Cô khoanh tay quanh ngực, trong lời nói tản mạn lộ ra một tia kiêu ngạo: “Rất mong chờ gặp lại anh trong ngõ hẹp.”
Ngô Phục cười, bưng cà phê lên, làm động tác cụng ly: “Tôi cũng vậy.”
—
Sau khi cùng Ngô Phục bước ra khỏi cửa hàng quán, Sầm Căng đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân như nhũn ra. Cô hoa mắt chóng mặt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu. Loại cảm giác này không biết nên miêu tả như thế nào, không rõ là giải thoát, hay vẫn là kiệt sức.
Cô bán vào lan can bên đường, bình tĩnh nhìn về phía biển quảng cáo đối diện.
Ngô Phục lấy một điếu thuốc ra, liếc mắt nhìn cô một cái. Người phụ nữ đứng trong gió lạnh, giống như một bông hồng kiêu sa. Anh vội vàng ngậm điếu thuốc vào miệng, thả lỏng tay cởi áo gió của mình ra.
Anh mơ hồ không rõ hỏi: “Có lạnh không?”
“Không.” Sầm Căng trực tiếp xua tay từ chối: “Không lạnh.”
Ngô Phục nhún vai, mặc lại ống tay áo mới cởi được một nửa, lấy bật lửa ra châm thuốc, nhưng mắt lại không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của cô.
Chóp mũi Sầm Căng khẽ nhúc nhích: “Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”
Sương trắng lượn lờ, Ngô Phục rút điếu thuốc ra: “Nếu tôi nói lần đầu tiên bắt đầu từ khi chúng ta mất con, cô có tin không?”
Sầm Căng định thần nhìn anh ta hai giây: “Tôi tin.”
“Cũng không nhiều, mỗi ngày chỉ một điếu thôi.” Anh chú ý tới mi tâm hơi nhíu của cô, lập tức dập tắt điếu thuốc, ném nó vào thùng rác bên chân: “Lúc đó, tâm trạng của tôi cũng không tốt hơn cô bao nhiêu. Nguyên nhân một phần là do đứa nhỏ, nhưng phần nhiều vẫn là vì cô.”
Đường vân bên môi Sầm Căng yếu ớt mà dồn dập co giật hai cái, hoàn toàn không nhìn anh ta: “Giống như anh nói, hiện tại nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Đúng, không còn.” Ngô Phục nhìn về phía dòng xe cộ kéo dài trước mắt: “Cô tới đây bằng gì?”
“Lái xe.”
“Được, vậy tôi đi trước, thứ hai gặp.”
—
Sầm Căng cũng không biết mình lái xe về nhà như thế nào, thế giới giống như có một trận mưa to gió lớn, thần kinh cô mở cần gạt nước ra, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Cũng mặc kệ trong nhà còn có người khác, sau khi thay dép lê xong, cô tự nhốt mình trong phòng, nước mắt lưng tròng, khóc lớn trong bóng tối.
Cô quấn mình trong chăn, rất nhiều ký ức giống như đèn kéo quân chạy qua tâm trí cô.
Nào là bữa sáng nóng hổi bốc hơi nghi ngút mà sáng sớm Ngô Phục mang vào phòng cho cô, còn có pháo hoa đầy trời bọn họ nhìn thấy ở Nhật Bản, rồi bó hoa trắng tinh ném ra trong hôn lễ, lần đầu tiên nhìn thấy kết quả khám thai, người đàn ông cao lớn ấy đã bế bổng cô lên, giống như cô là đứa con anh mà đang mong chờ… Đến cuối cùng, là tờ đơn thỏa thuận ly hôn trước mặt cô.
Cô chợt nhớ tới lời nói của anh hôm đó: “Sầm Căng, tôi nghĩ có lẽ chúng ta không thích hợp để tiếp tục sống cùng nhau, chúng ta không thể cung cấp cho đối phương bất kỳ giá trị cảm xúc tích cực nào nữa, loại hôn nhân này tiếp tục đối với cả hai bên mà nói đều là một loại hao tổn và tra tấn. Mặc dù rất không nỡ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
……
Hơn tám giờ, Sầm Căng mới điều chỉnh lại cảm xúc, rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài tối om, chỉ có một tia sáng lọt qua khe cửa phòng sách.
Sầm Căng đau đầu như búa bổ, thái dương đột nhiên giật giật liên hồi, cố gắng lê bước đi về hướng kia.
Cô lười gõ cửa, trực tiếp vặn nắm đấm cửa mở ra, sau đó ghé nửa khuôn mặt vào phạm vi mà người bên trong có thể nhìn thấy: “Ăn cơm xong chưa?”
Thiếu niên từ sau bàn học ngẩng mặt lên, chỉ nhìn chằm chằm khe cửa phía sau cô, một lúc lâu không trả lời.
“Tôi hỏi cậu đã ăn chưa?” Giọng điệu của cô trở nên vội vàng.
Cuối cùng cậu cũng hoàn hồn lại: “Vẫn chưa.”
“Không đói sao?”
“Không đói.”
Sầm Căng dùng tay áo xoa xoa mũi xuống, giọng mũi có chút giống như bị nghẹt: “Tôi đói, tôi muốn ăn.”
Lý Vụ lập tức đứng dậy: “Thức ăn buổi trưa vẫn còn, để tôi đi hâm nóng lại một chút.”
Cậu đi tới trước mặt cô, thân hình cao gầy của cậu thoáng che đi hơn phân nửa ánh sáng trong phòng. Tầm nhìn có hạn của Sầm Căng lập tức tối sầm lại.
Cô không nhúc nhích, cậu cũng không thể ra ngoài, đành phải đứng yên tại chỗ.
“Sao lại tắt đèn?” Người phụ nữ hỏi không đầu không đuôi.
Lý Vụ nói: “Tiết kiệm điện.”
“Tôi bắt cậu trả tiền sao?”
“…”
“Bật lên.”
Tim Lý Vụ đập lỡ một nhịp, khẩn trương lần tìm công tắc, muốn bật đèn chiếu sáng bốn góc phòng sách lên, lại không may ấn nhầm chỗ, tắt luôn cả đèn trần.
Thủy triều màu đen trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ ngôi nhà.
Năm giác quan trong thoáng chốc mẫn cảm gấp bội.
Hơi thở yếu ớt của người phụ nữ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, như thể gần trong gang tấc. Nhịp tim Lý Vụ hoàn toàn rối loạn, hầu kết cậu khẽ động, cuống cuồng dùng tay ấn vào tất cả những chỗ nhô lên trên tường.
Tách, tách, tách, tách.
Ánh sáng cực mạnh thay thế, bao bọc hai người họ trở lại ban ngày.
Hô hấp của thiếu niên giống như một cuộc tập kích đường dài, dồn dập đến mức chính mình cũng không cách nào lý giải.
“Xin, xin lỗi…” Lý Vụ cúi đầu, nhìn thấy hai mắt đẫm lệ của người phụ nữ, không thốt được thêm một chữ nào nữa.
Trái tim cậu như bị siết chặt gắt gao, đè ép đến mức không thể phát ra âm thanh nào.
Cô dường như cũng không quan tâm đ ến tôn nghiêm của mình nữa, chỉ cúi đầu, thở dài một hơi, nhường đường cho cậu, sau đó xoay người rời đi.
Lý Vụ nhắm mắt đuổi theo, giúp cô bật sáng tất cả đèn trên đường đi.
Từng góc đẹp trong căn nhà dần dần được hé lộ.
Sầm Căng đi thẳng đến bàn ăn, ngồi xuống. Cô ngửa đầu nhìn thiếu niên đang đứng cạnh bàn, trong mắt đã không còn ánh nước, chỉ là có chút sưng vù.
“Đi hâm nóng cơm đi.”
“Hôm nay đổi thành cậu chăm sóc tôi.”
—
Lý Vụ ngẩn ra, đầu bị mấy chữ này đốt cháy, nóng bừng cả người.
Cậu quay đầu đi đến quầy bếp, đem hộp đồ ăn buổi trưa bỏ vào lò vi sóng.
Trong phòng bếp có chút buồn tẻ, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng “đinh” vang lên báo hiệu kết thúc công việc, ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Sau khi hâm nóng cơm xong, Lý Vụ nảy sinh lo lắng đối với đống vật dụng trong tủ bát. Sầm Căng thích sưu tầm đồ dùng, bát đ ĩa rất đa dạng, đủ các loại kiểu dáng khác nhau.
Cuối cùng, cậu chọn một chiếc bát sứ tráng men màu trắng, sau đó mang nó trở lại bàn.
Sầm Căng dùng cái này vào buổi trưa, hẳn là sẽ không phạm sai lầm.
Lý Vụ đưa đũa cho cô, người phụ nữ lập tức cúi đầu ăn cơm.
Lý Vụ muốn nói lại thôi: “Đồ ăn… còn chưa dọn lên.”
Nhưng thấy cô ăn cơm chuyên chú như vậy, Lý Vụ cũng không nhiều lời nữa, xoay người dọn thức ăn lên.
Bày những thứ này xong, Lý Vụ mới đến ngồi đối diện cô, chậm rãi ăn phần của mình, lại dùng đuôi mắt nhìn trộm động tĩnh của cô.
Sầm Căng bắt đầu gắp thức ăn, mỗi lần gắp đũa sẽ và một miếng cơm to. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, chủ động như vậy, như thể dạ dày đã được đả thông vậy.
Cô bưng bát lên cao, vét sạch hạt cơm cuối cùng trước khi đặt bát trở lại.
Người phụ nữ ngồi tại chỗ, chậm rãi hít vào thở ra, trong đôi mắt chậm rãi có thần. Cô nhìn về phía Lý Vụ: “Đồ Ngô Phục mang tới đâu?”
Lý Vụ xoay mặt ý bảo phòng khách: “Trên bàn trà.”
Sầm Căng không lập tức đi kiểm tra: “Anh ta có vào nhà không?”
Lý Vụ nói. “Không có. “
Ánh mắt cô hơi lóe lên: “Cậu mở cửa cho anh ta à?”
Lý Vụ thoáng dừng lại, giọng nói buồn bực thêm vài phần: “Anh ta có dấu vân tay.”
Sầm Căng giật mình, sau khi biết xong liền đứng dậy, cầm điện thoại đi về phía cửa ra vào. Cô dừng lại sau cánh cửa, làm theo lời nhắc nhở, nhanh chóng xóa hồ sơ vân tay thuộc về Ngô Phục.
Xử lý xong, cô quay đầu, vừa định trở về bàn ăn, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở bóng dáng trong phòng ăn. Tư thế ngồi của nam sinh ngay ngắn, lông mi rũ xuống, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ ăn cơm ngoan ngoãn trước sau như một.
Cô nhìn cậu một hồi, trong lòng yên tĩnh dị thường. Cô gọi cậu: “Lý Vụ.”
Thiếu niên quay đầu lại.
Sầm Căng chỉ ra cửa: “Ăn xong thì ghi lại dấu vân tay.”
“À…” Giọng điệu đáp lời của thiếu niên trở nên bay bổng chậm rãi, nhưng động tác trên tay lại càng lúc càng nhanh. Cậu tiếp tục vùi đầu lùa cơm, đầu đũa va vào thành bát phát ra tiếng vang, giống như sợ có người giật mất của cậu.