Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 17: 17: Xin Lỗi Anh Đến Trễ Rồi!





" Em nói láo" Thẩm Ý Thi không tin vào tai mình hét lên với Thẩm Lạc Ngưng.

" Không tin?" Thẩm Lạc Ngưng nhướng mài nhìn Thẩm Ý Thi đang nổi điên.

" Em và anh ấy mới gặp gỡ vài ba lần.

Làm sao lại kết hôn được? Em đang lừa gạt mọi người" Thẩm Ý Thi vẫn cố chấp không tin.

Làm sao Vương Đình Hi lại có thể nhìn trúng Thẩm Lạc Ngưng chứ.

" Tiểu Ngưng? Lời chị con nói là thật?" Thẩm Khiêm từ đầu tới cuối im lặng bỗng lên tiếng.

Thẩm Lạc Ngưng lười giải thích liền lấy trong túi sách ra hai cuốn sổ nhỏ đỏ chót.

" Không, Không thể nào" Thẩm Ý Thi nhanh tay chộp lấy mở ra xem sau đó điên cuồng nói.

Sở Vân Dung thấy Thẩm Ý Thi như vậy thì có chút đau lòng.

Bà biết Thẩm Ý Thi thích Vương Đình Hi từ lâu.

Bà còn định mai mối chúng nó nhưng vẫn chưa kịp thì Thẩm Lạc Ngưng cùng Vương Đình Hi đã kết hôn.

Bà có chút bất mãn với Thẩm Lạc Ngưng nhưng vẫn không thể làm được gì vì cô cũng là Con Gái Ruột của Bà.

Thẩm Gia Hứa nghe được lời của Thẩm Lạc Ngưng thì anh đã biết lý do tối hôm qua cô quỳ trong phòng Thẩm Lão Gia.

Vương Đình Hi chết tiệt dám cướp Em Gái Cưng của anh.

Nhất định sẽ cho hắn một trận.

" Bà Nội muốn gặp Ông Nội" Vương Đình Hi bước ra khỏi phòng.


Vẻ mặt anh lạnh băng, không đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Thẩm Lão Gia nhanh chóng bước vào trong phòng cấp cứu.

Bỏ lại Vương Lão Gia ngồi một mình.

Vương Lão Gia vừa biết được tin Cháu Trai mình đã rước được Thẩm Lạc Ngưng về thì vô cùng vui mừng nhưng với tình hình hiện giờ không thích hợp để thể hiện ra mặt.

Vương Đình Hi bước ra thì liền tiến đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngưng an ủi cô " Ngoan.

Sau này còn có anh" Anh kéo tay Thẩm Lạc Ngưng, ôm cô vào lòng mình.

Thẩm Lạc Ngưng không chống cự.

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, tựa đầu vào vòng ngực rắn chắc của anh như cún con làm nũng.

Hiện giờ cô rất mệt, tâm trạng rối bời, hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

Thẩm Ý Thi thấy một màn này thì tức đỏ cả mắt.

Thẩm Lạc Ngưng dựa vào đâu chứ? Cô ta quen biết Vương Đình Hi trước, yêu thích Vương Đình Hi trước vậy mà bây giờ lại bị Thẩm Lạc Ngưng từ góc xó nào quay về cướp lấy.

Cô không cam tâm.

"Anh đưa em về nghỉ ngơi nhé?" Vương Đình Hi ôn nhu nói vào tai cô gái nhỏ.

Thẩm Lạc Ngưng gật gật đầu.

Hiện giờ cô có mặt lử đây cũng chẳng giúp được gì, về nhà sẽ tốt hơn.

Vương Đình Hi thấy Thẩm Lạc Ngưng đồng ý liền báo với Thẩm Lão Gia cùng Vương Lão Gia một tiếng, sau đó lái xe đưa cô về Đại Viên.

Tang Lễ của Thẩm Lão Phu Nhân diễn ra rất đơn giản nhưng khách khứa lại đến viếng thăm rất đông.

Đa số là bạn bè trong giới Quân Nhân đến viếng vì nhà họ Thẩm thuộc dòng dõi Quân Nhân và tương đối nổi tiếng.

Vương Đình Hi có mặt suốt mấy ngày Tang Lễ diễn ra.

Hiện giờ anh là Cháu Rể của nhà họ Thẩm nên anh có mặt ở đây là điều tất nhiên.

Không ai có ý kiến gì được.

Còn về phía Thẩm Lạc Ngưng.

Những ngày Tang Lễ diễn ra cô không rơi bất kì giọt nước mắt nào nữa.

Nhìn vào vẻ mặt lạnh băng của cô liền làm người khác cảm thấy đau lòng.

Cả nhà không ai ngờ người chịu cú sốc lớn nhất sau khi Thẩm Lão Phu Nhân lại là Thẩm Lạc Ngưng chứ không phải Thẩm Lão Gia.

Sau Tang Lễ, Thẩm Lạc Ngưng tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền.

Cô không ăn, không uống, không liên lạc với người bên ngoài.


Cô cứ như bốc hơi khỏi Thế Giới vậy.

" Tiểu Ngưng.

Con mở cửa cho Ba, Được không con?" Thẩm Khiêm nhẹ giọng năn nỉ đứa Con Gái.

Bên trong vẫn im lặng không phản ứng.

" Tiểu Ngưng à.

Mở cửa đi.

Cháu không ăn mấy ngày rồi" Thẩm Lão Gia cũng cất giọng.

Bên trong vẫn như cũ.

Không phản ứng lại.

" Tiểu Ngưng.

Con mở cửa cho Mẹ, Nha con" Sở Vân Dung lo lắng không thôi.

Bà sợ cô không chịu nổi nữa, đã mấy ngày không có gì trong bụng.

Bỗng nhiên dưới nhà truyền đến tiếng động cơ xe.

Vương Đình Hi nhanh chân tiến vào nhà.

" Để con" Vương Đình Hi dùng sức mở cửa ra sau đó lần theo bóng tối tìm kiếm bóng dáng Thẩm Gia Hứa.

Mắt anh dần thích nghi với bóng tối.

Anh đảo mắt một vòng và nhận ra Thẩm Lạc Ngưng đang ngồi cuộn tròn trong góc phòng.

Anh nhanh chân tiến đến chổ cô.

" Xin lỗi.

Anh đến trễ rồi" Vương Đình Hi ôm Cô Vợ Nhỏ vào lòng, ôn nhu nói.


Thẩm Lạc Ngưng nhận ra giọng nói và hơi thở quen thuộc thì thả lòng người.

Cô dựa người vào anh thật lâu.

" Cảm ơn.

Để anh lo rồi" Thẩm Lạc Ngưng sau khi được Vương Đình Hi ôm thì có lại chút dũng khí.

Mọi người ở ngoài nghe được giọng nói quen thuộc của Thẩm Lạc Ngưng thì khẽ thở phào.

" Con xin lỗi.

Làm mọi người lo rồi" Thẩm Lạc Ngưng cúi đầu nhận lỗi với tất cả.

" Mau, Chị Trần mau đi hâm nóng cháo lại cho con bé đi" Sở Vân Dung nhanh miệng nói.

Bà sợ cô đói lại ngất mất.

" Uống miếng nước đã" Vương Đình Hi vươn tay rót cho Thẩm Lạc Ngưng một cốc nước.

Thẩm Lạc Ngưng nhanh tay nhận lấy.

Quả thực có chút khát.

Khát đến khan cả cổ họng.

Rất nhanh chị Trần bưng cháo lên đưa cho Vương Đình Hi.

Mọi người đều hiểu chuyện lui hết ra ngoài, đóng cửa lại chừa không gian cho Đôi Vợ Chồng Trẻ..