Ở bên kia, Vương Doãn Mạt nghe xong điện thoại thì cứ như người mất hồn, cô ngồi thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Hạ Thương không sao! tảng đá đè nặng trong lòng Vương Doãn Mạt đã được lấy xuống.
Bỗng nhiên cô nảy ra một ý tưởng trong đầu, cô ấn số điện thoại của Hạ Thương sao chép lại rồi gửi cho Lục Tiểu Hy.
[Dì Tiểu Hy, nhờ dì tra giúp cháu nơi mà số điện thoại này gọi đến ạ]
Một lời nhờ vả hiếm có từ Vương Doãn Mạt.
Đầu dây bên kia nhanh chóng phản hồi lại tin nhắn của cô.
[Không thành vấn đề, bảo bối đợi tin của dì]
Cháu gái nhỏ hiếm khi nhờ vả, người làm dì như Lục Tiểu Hy sao có thể từ chối.
Đọc tin nhắn xong, Vương Doãn Mạt mỉm cười buông điện thoại xuống thở phào một hơi.
"Mạt Mạt, An Mỹ Linh và Trịnh Thiên Kim bị đuổi học rồi.
Hai người bọn họ sắp tới còn bị kiện ra toà"
Lâm An Hạ tay xách nách mang một đống đồ mới mua từ cửa hàng tiện lợi gần trường về, trên đường trở về cô nghe được khắp nơi bàn tán nên truyền tin lại cho Vương Doãn Mạt.
Quả thực, Vương Đình Khanh làm việc rất nhanh lẹ, mọi chuyện đều được anh xử lý không tới một ngày.
Đuổi học là chuyện đương nhiên nhưng việc kiện hai người họ ra toà Vương Doãn Mạt không ngờ Vương Đình Khanh lại ra tay nặng như vậy.
Dù sao thì cũng là bảo vệ danh dự cho mình, Vương Doãn Mạt cảm thấy khá cảm động vì việc làm của anh mình.
Không phải cô không quan tâm, không thể xử lý những chuyện này mà là cô không muốn làm lớn chuyện, chẳng còn bao lâu là tốt nghiệp, để mọi chuyện êm xuôi như vậy trôi qua thì hơn.
"Anh cậu số dách thật"
Kiều Dĩnh cũng từ bên ngoài đi vào, hứng thú vỗ tay vài cái tán thưởng.
"Mạt Mạt, anh cậu có bạn gái chưa?"
Kiều Dĩnh nhớ tới nhan sắc anh tuấn cùng thần thái hút người của Vương Đình Khanh ngày hôm qua thì hai mắt sáng lên.
"Anh mình kết hôn rồi"
Vương Doãn Mạt nhún vai trả lời.
Kiều Dĩnh nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, tuổi tác của Vương Đình Khanh cũng còn rất trẻ vậy mà anh đã lập gia đình sớm như vậy.
"Thôi vậy"
Kiều Dĩnh chỉ thuận miệng đùa một câu, biết được Vương Đình Khanh là người đã có gia đình nên không còn hỏi đến nữa.
Cả ba đang ngồi nói chuyện thì điện thoại Vương Doãn Mạt vang lên vài tiếng, là tin nhắn từ Lục Tiểu Hy gửi đến.
[Số điện thoại từ Los Angeles]
Một câu trả lời ngắn gọn của Lục Tiểu Hy đã làm hai mắt Vương Doãn Mạt sáng ngời, tay cầm điện thoại có chút không vững.
[Cảm ơn dì, sau này có gặp cháu sẽ hậu tạ]
Vương Doãn Mạt cảm kích nhắn một dòng.
Lục Tiểu Hy bên kia chắc hẳn đã biết người mà Vương Doãn Mạt tìm là ai.
Cô liền lấy máy ra tra đúng vị trí của số điện thoại đó.
[Bệnh viện Y- Los Angeles]
Lục Tiểu Hy nhếch môi cười rồi gửi tin nhắn đi.
Vương Doãn Mạt đã biết được vị trí của Hạ Thương.
Cô liền lên web đặt vé máy bay đến Los Angeles trong đêm.
Chiều hôm đó, Vương Doãn Mạt lái xe trở về Đại Viên một chuyến.
"Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì báo với mẹ một tiếng"
Thẩm Lạc Ngưng không ngăn cản con gái mình, năm đó cô cũng một thân một mình mang bụng lớn đi tìm Vương Đình Hi trong đêm.
Cô hiểu cảm giác này nên chỉ dặn dò con gái bảo vệ bản thân mình thật tốt.
"Mẹ đừng lo, con gái sẽ mang con rể của mẹ trở về"
Trước khi đi, Vương Doãn Mạt để lại một câu nói vô cùng chắc chắn với Thẩm Lạc Ngưng.
!
Los Angeles.
Sau gần 12 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Vương Doãn Mạt đã đáp xuống sân bay Los Angeles một cách an toàn.
Vương Doãn Mạt đưa tay lên nhìn đồng hồ, chỉ mới ba giờ sáng giờ này chắc hẳn Hạ Thương đang ngủ nên cô quyết định về khách sạn đã đặt để nghỉ ngơi.
Đêm đó, Vương Doãn Mạt mệt mõi đến rã người nên đặt lưng xuống giường liền ngủ một giấc thật ngon.
!
"Ông con m* nó cút đi cho tôi.
Muốn thì ông đi mà lấy cô ta"
Hạ Thương tức giận chỉ về phía Hàn Thư rồi lớn giọng với Hạ Chính.
"Thằng bất hiếu, mày câm miệng"
Hạ Chính ôm tim chỉ tay về phía Hạ Thương mắng.
Hàn Thư đứng một bên nước mắt lưng tròng, cô không tin được Hạ Thương lại nói những lời như vậy.
"Còn cô, tôi kêu cô cút đi rồi, không có tai à?"
Cả đời ngoại trừ mẹ anh và Vương Doãn Mạt, không ai có thể khiến Hạ Thương đối xử ôn nhu được như thế.
"Bác trai, mình đi trước đi, để anh ấy bình tĩnh lại đã"
Hàn Thư sợ một lát nữa Hạ Chính sẽ lên cơn đau tim mà xĩu ở đây nên liền thấp giọng nói.
Hạ Chính trừng mắt nhìn Hạ Thương một cái rồi cùng Hàn Thư rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi hai người đó rời đi, Hạ Thương lấy trong tủ đầu giường ra một gói thuốc lá rút đi một điếu đặt lên miệng mồi lửa.
Vị đắng chát của thuốc lá làm Hạ Thương bình tĩnh hơn, anh cứ hút rồi nhả khói không ngừng.
Bên ngoài, Vương Doãn Mạt hỏi y tá nên lần mò trên hành lang tìm số phòng của Hạ Thương.
Lúc cô gần đến thì thấy Hạ Chính và Hàn Thư đi ra từ phòng anh nên liền né sang một bên nhường đường.
Vương Doãn Mạt tinh mắt thấy người đàn ông lớn tuổi mặt đang đỏ bừng, cô gái trẻ bên cạnh thì hốc mắt đỏ ao nhìn vào liền biết vừa khóc xong.
Hạ Chính đưa mắt nhìn sang Vương Doãn Mạt rồi thu hồi lại ánh mắt ngay lập tức.
Đợi khi hai người họ đi xa, Vương Doãn Mạt mới đẩy cửa phòng của Hạ Thương đi vào.
"Cút, đừng làm phiền tôi"
Nghe được tiếng mở cửa lần nữa vang lên, Hạ Thương cọc cằn quát lên.
Vương Doãn Mạt để ngoài tai lời của anh, cô đóng cửa lại phát ra một tiếng"cạch".
Vừa vào phòng cô liền thấy ngột ngạt bởi khói thuốc lá nồng nặc.
Vương Doãn Mạt không nhịn được ho khan một tiếng.
"Khụ! khụ"
Nghe được tiếng nữ nhân, Hạ Thương tưởng rằng Hàn Thư lại quay lại nên liền quăng điếu thuốc đi nâng mắt lên mắng người.
"Con m* nó, cô bị điếc à, tôi! "
Hạ Thương nâng mắt lên liền chạm phải ánh mắt đen láy vừa bị sặc ho đến chảy cả nước mắt của Vương Doãn Mạt, câu mắng người cũng dang dở giữa chừng.
.