Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 70: Chương 70





Sáng ngày hôm sau, xe của câu lạc bộ đến đón Thẩm Kình Vũ.

Gần như ngay sau đó, Túc An cũng đến đón Kỷ Cẩm – cậu không đến xem Thẩm Kình Vũ thi đấu.

Hôm nay là cuối tuần, cậu phải đến bệnh viện kiểm tra, hơn nữa cậu không xem được những trận đấu võ thuật quá kích thích, nhất là khi người đứng trên sân là người cậu yêu.

Trừ khi cậu đã biết trước kết quả và biết Thẩm Kình Vũ không sao, cậu mới có thể xem những video chiếu lại.
Thẩm Kình Vũ được xe đưa đến nhà thi đấu rồi lập tức vào chuẩn bị.
***
Trong hội trường, La Thượng Võ ngồi trước bàn bình luận thử máy móc.

Một lát sau, có một nhân viên công tác vội vàng chạy đến, hỏi: “Tiểu Võ, bên anh xong chưa? Trận đấu sắp bắt đầu luôn rồi!”
La Thượng Võ nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, thấy số lượng người xem đang liên tục tăng lên bèn ra dấu OK với nhân viên: “Bên tôi bắt đầu phát sóng.”
Nhân viên công tác gật đầu, cầm bộ đàm thông báo rồi vội đi ra.
La Thượng Võ đeo tai nghe, bắt đầu nói chuyện trên mạng: “Hôm nay đông người thế? Giải đấu sẽ bắt đầu trong vài phút nữa, tôi nói chuyện phiếm với mọi người trước nhé.

Mọi người hứng thú với chủ đề nào? Bình luận lên xem.”
Trên màn hình lập tức xuất hiện hàng loạt bình luận.
“MC có nghĩ Thẩm Kình Vũ sẽ thắng không?”
“Bao giờ Thẩm Kình Vũ mới ra sân?”
“AAAAA muốn xem anh Tiểu vũ luôn cơ~~~”
“Xin MC nói một chút về quy tắc giải đấu!”
“Xin hỏi thi đấu có thể đánh vào mặt không? Tôi lo anh trai bị thương lắm QAQ”
Câu hỏi này làm La Thượng Võ suýt văng tục: “Thi đấu có thể đánh-mặt-không ấy hả? Nếu không thì sao? Đánh vào mông chắc? Em gái hỏi câu này cũng buồn cười quá đấy?”
Hắn nhìn bình luận một lúc, lắc đầu: “Sao tôi cảm thấy khán giả hôm nay toàn người mới thế? Đến quy tắc cũng không biết? Vậy mấy người xem cái gì, các em gái đến ngắm trai đẹp à?”
Làn sóng những lời “đúng vậy” lướt qua làm La Thượng Võ không nhịn được trợn trắng mắt.
Tuy cuộc thi “Dũng sĩ quyết đấu” được chiếu ở đài truyền hình Giang Tô và một số kênh khác, nhưng bọn họ chỉ chiếu bản được thu lại chứ không hề truyền hình trực tiếp.

Trái lại, các nền tảng phát sóng có thể lấy được quyền trực tiếp.

Trận đấu phải có người giải thích mới có phần đặc sắc do rất nhiều người còn chẳng hiểu quy tắc, La Thượng Võ chính là người mà nền tảng tìm đến.
Thật ra La Thượng Võ không phải một bình luận viên chuyên nghiệp.

Võ thuật tổng hợp là giải đấu võ thuật có quy tắc rộng nhất trên thế giới nên yêu cầu đối với người bình luận cho giải cũng rất cao, bọn họ nhất định phải hiểu biết về tất cả các trường phái võ thuật, quy tắc giải đấu, công tác tổ chức trận đấu và các trận đấu trong lịch sử…

Nhưng võ thuật tổng hợp phát triển trong nước chưa đến mười năm, người có vốn kiến thức khổng lồ như vậy không hề nhiều, bình luận viên ưu tú càng hiếm như lá mùa thu.

Song nền tảng phát sóng chẳng quan tâm đến tính chuyên nghiệp, chỉ cần biết chủ đề này có nổi hay không, vì thế bình luận viên biết ăn nói là đáp ứng được yêu cầu.

La Thượng Võ vốn chỉ là một người hâm mộ võ thuật, từng đăng một số video trên nền tảng để giải thích về các trận đấu đối kháng, đúng dịp gặp may nên được nền tảng chọn làm bình luận viên.
Nói linh tinh với khán giả một lúc, giải đấu chính thức bắt đầu, La Thượng Võ cũng nghiêm túc bình luận.
***
Dưới hầm để xe của bệnh viện, Kỷ Cẩm vừa bước vào xe lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Kình Vũ.
“Em kiểm tra xong rồi! Anh sắp đấu chưa?”
Không đến vài giây sau, Thẩm Kình Vũ trả lời lại.
“Chưa, hôm nay anh đấu cuối cùng.

Kết quả kiểm tra của em thế nào?”
Kỷ Cẩm chụp báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình gửi cho đối phương: “Bác sĩ nói em có thể thử giảm thuốc!”
Thật ra kết quả ấy chỉ nói lên rằng trong khoảng thời gian này, tình trạng của Kỷ Cẩm tương đối ổn định.

Giảm thuốc chỉ là một thí nghiệm, nếu sau khi giảm mà căn bệnh quay lại thì vẫn phải tăng lượng thuốc về như cũ.

Nhưng Kỷ Cẩm không muốn để tâm đến chuyện ấy, đối với cậu, đây đã là một thắng lợi trong giai đoạn này rồi.
Hiển nhiên tin mừng này khiến Thẩm Kình Vũ vô cùng phấn chấn, anh liên tục gửi đến những biểu cảm vui mừng.
Kỷ Cẩm cầm điện thoại người ha hả, bắt đầu cuộc chiến biểu cảm với anh.
Một lát sau, Thẩm Kình Vũ nói: “Huấn luyện viên gọi anh đi khởi động.”
Kỷ Cẩm không muốn anh khởi động không đủ sau đó bị thương trên sân, vội trả lời: “Anh đi nhanh đi.

Cố lên nhé, em ở nhà chờ anh!”
Cậu lấy trong kho biểu cảm một bức ảnh mình đã chuẩn bị từ trước, gửi cho đối phương.
Trong phòng nghỉ, Tả Phong Duệ tìm ống lăn mát xa*, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Kình Vũ cầm điện thoại cười không dứt, bèn hỏi: “Xem cái gì đấy?”
(*) ống lăn (泡沫轴/foam roller) là một ống trụ hình tròn dùng để mát xa cơ bắp sau khi tập luyện, giúp giãn cơ và tăng lưu thông máu
Thẩm Kình Vũ đặt điện thoại dưới chân: “Không có gì.”
Tả Phong Duệ nhìn vậy thì biết ngay anh đang nói chuyện với ai, không muốn tự tìm cơm chó, chỉ nói: “Làm nóng người đi.”
Thẩm Kình Vũ vội đeo tai nghe bluetooth, bắt đầu nghe nhạc.

Anh để điện thoại vào chiếc túi phía trước, bất giác liếc màn hình– biểu cảm cuối cùng Kỷ Cẩm gửi cho anh là một con mèo nhỏ duỗi đôi chân dài khiêu khích người ta, vừa dâm vừa buồn cười.
Thẩm Kình Vũ không kiềm được nụ cười, khóa điện thoại bắt đầu vận động.

***
Hôm nay có tổng cộng tám cặp đấu, hiện tại trên sân đã đến cặp thứ tư nhưng trận đấu đang diễn ra có phần sát sao, hai bên đánh đến hiệp thứ ba mà vẫn bất phân thắng bại.

Hai tay đấm trên sân đi lại chậm rãi, vừa hồi phục thể lực vừa tìm sơ hở của đối thủ.
Cảnh như vậy khiến La Thượng Võ không biết phải nói gì, bèn tương tác với khán giả trong phòng trực tiếp để trả lời câu hỏi của bọn họ.
“Người thua có thể bị loại không?– Không, giai đoạn đầu của giải đấu theo hình thức tăng tiến, đủ điểm là có thể vào vòng tiếp theo, nếu chưa đủ điểm thì tiếp tục đấu.”
“Quy tắc tính điểm như thế này– Mỗi trận thắng KO được 200 điểm, đối thủ xin thua hoặc TKO được 100 điểm.

Nếu đánh hết năm hiệp chưa có kết quả thắng thua, cần nhờ trọng tài cho điểm quyết định thì chỉ được 50 điểm.

Người thua không có điểm nào… Đủ 200 điểm là được vào vòng sau, nói cách khác KO một trận được vào luôn.”
La Thượng Võ nhìn bình luận lướt vù vù trên màn hình.
“Bao giờ Thẩm Kình Vũ mới ra sân?”
“Muốn xem Thẩm Kình Vũ aaaaaaaa”
“Muốn xem Thẩm Kình Vũ +1, em chỉ hướng đến anh Vũ thôi~~”
Trong số bình luận chỉ có một nửa liên quan đến trận đấu, còn lại toàn bày tỏ sự say mê đối với Thẩm Kình Vũ.

La Thượng Võ thấy vậy thì giận lên vô cớ, nói một cách bực dọc: “Bình luận đừng hỏi về Thẩm Kình Vũ nữa, hôm nay cậu ta ra sân cuối cùng! Đây là phát sóng thi đấu võ thuật, không phải chỗ tuyển chọn, phiền mọi người xem trận đấu một cách nghiêm túc, đừng có nhắc đến trai đẹp nữa được không?”
Hắn vừa nói, lượng người xem phát sóng trực tiếp đã giảm hẳn đi.

La Thượng Võ nhận ra điều bất ổn, nghe tiếng rơi lộp bộp trong lòng.
Thật ra La Thượng Võ thân là một người hâm mộ võ thuật không hề thích Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ nổi tiếng vì đẹp trai chứ không dựa vào thành tích, dù giữa hai vấn đề này không liên quan gì đến nhau nhưng theo bản năng, La Thượng Võ vẫn cảm thấy những người kiếm cơm bằng mặt đều không có thực tài.

Hắn cũng biết sở dĩ giải đấu mới có được nhiều người xem như vậy chủ yếu nhờ Thẩm Kình Vũ, song những người mới trắng tinh tràn vào làm hắn có cảm giác không vui vì vòng tròn nhỏ bé bị người ngoài xâm lấn, càng thêm bất mãn đối với Thẩm Kình Vũ.
Màn hình điện thoại để trên bàn của La Thượng Võ lập tức sáng lên.

Hắn cầm máy liếc mắt mình, nhân viên quản lý đã nhận ra lượng người xem đang giảm xuống nên gửi tin nhắn cảnh cáo hắn đừng nói lung tung.
La Thượng Võ nhíu mày, lặng yên một lát: nền tảng tốn không ít tiền để lấy quyền phát sóng trực tiếp.

Thân là dẫn chương trình, trách nhiệm chính của hắn là nghĩ cách giữ người xem, không để họ chạy sang những chỗ bên ngoài, bằng không về sau anh ta không còn quyền phát sóng như vậy nữa!
La Thượng Võ thấy bất đắc dĩ, đành phải đè lại sự bất mãn của mình để tiếp tục giải thích trận đấu.

***
Nửa tiếng sau, bảy cặp tuyển thủ phía trước đã thi đấu xong, MC bước lên sân để tuyên bố cặp tuyển thủ thứ tám: “Sau đây chúng ta xin mời cặp cuối cùng của hạng cân nhẹ bước lên– Lục Thanh Viễn, và Thẩm Kình Vũ!”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của hai người Lục Thanh Viễn và Thẩm Kình Vũ.

Cùng lúc ấy, trong nhà thi đấu vang lên tiếng hét vô cùng hưng phấn.
“Aaaaaaaaaaa!”
“Thẩm Kình Vũ! Thẩm Kình Vũ! Thẩm Kình Vũ!”
La Thượng Võ nhìn chằm chằm vào màn hình, số người xem trực tiếp đang tăng lên rất nhanh, không những trở về lượng cao nhất trước đây mà còn nhiều thêm vài trăm ngàn người– không thể không nói, sức hấp dẫn của trai đẹp vẫn lớn vô cùng.

Thẩm Kình Vũ tham gia thi đấu không chỉ hấp dẫn một lượng lớn các em gái muốn chiêm ngưỡng phong thái của trai đẹp mà còn hấp dẫn rất nhiều người qua đường tò mò xem người đẹp trai đánh nhau kịch liệt sẽ như thế nào.
Số lượng người theo dõi trận đấu giữa những người mới này thậm chí còn bắt kịp những trận quán quân trong quá khứ!
La Thượng Võ nhìn màn hình bị những bình luận lướt qua chiếm cứ trong nháy mắt, nói một cách chua chát: “Đúng là đãi ngộ của trai đẹp khác người thường nhỉ….”
Ánh đèn chiếu xuống sân khấu, hai tuyển thủ bước ra lần lượt từ lối đi.

La Thượng Võ lướt qua tài liệu trong tay, bắt đầu giới thiệu hai người sắp lên sân.
“Thẩm Kình Vũ, 24 tuổi, cao 1m84, nặng 69.4kg, trước đây là vận động viên Tán thủ, về sau tập Muay Thái, từng đạt hai đai vàng ở hai phòng tập lớn nhất Thái Lan.”
“Lục Thanh Viễn, 22 tuổi, cao 1m82, nặng 69.6kg.

Tập karate từ tám tuổi, năm ngoái bắt đầu thi đấu MMA…” La Thượng Võ đọc xong tài liệu về tuyển thủ thì yên lặng vài giây.

Hắn sợ bản thân lại đuổi bớt khán giả nên không dám phát biểu công khai, chỉ nói kháy.

“Sắp xếp cho Thẩm đẹp trai của chúng ta một tuyển thủ karate, đúng là ban tổ chức vẫn bảo vệ cho trai đẹp lắm… Không dám nói thêm, ai biết sẽ tự hiểu.”
Lời của hắn bôi đen cả hai người, không chừa một ai.

Trong bình luận lập tức xuất hiện vô số dấu chấm hỏi, một vài người hiểu biết về võ đối kháng cũng theo La Thượng Võ, bắt đầu “ha ha ha ha ha ha tôi hiểu”, “karate đúng là trò cười”.

Nhất thời, trong phần bình luận chia làm hai phong cách khác hẳn nhau.
Trong lúc ấy, Thẩm Kình Vũ và Lục Thanh Viễn đang đứng ở hai bên lồng bát giác, nghe những chỉ dẫn cuối cùng của huấn luyện viên.
Tả Phong Duệ buộc chặt găng tay đấm bốc cho Thẩm Kình Vũ, lấy đồ bảo vệ hàm đưa cho anh: “Cứ đánh theo chiến thuật chúng ta đã chốt, tuyệt đối không được hấp tấp.

Cố gắng tranh thủ thi đấu xong sớm, hiểu không?”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Hiểu.”
Cả Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ đều muốn lấy xuống cái danh “người mới”, mà để nhanh chóng thoát khỏi giai đoạn đầu tiên để vào vòng sau cần lấy thật nhiều điểm trong mỗi lần ra sân.

Nếu trong trận này anh có thể KO đối thủ, anh sẽ vào vòng trong ngay khi kết thúc.

Được TKO hoặc đối thủ đầu hàng, anh phải tham gia ít nhất một trận nữa; nếu anh không thể kết thúc sớm trận đấu, đánh hết cả năm hiệp thì thắng cũng chỉ được 50 điểm.

Thua thì khỏi nói, rất có thể anh phải đánh bốn trận, thậm chí nhiều hơn để lấy xuống cái mũ “người mới” này.

Thi đấu võ đối kháng phải dưỡng thương, trước đó còn cần rút cân, muốn hồi phục lại phải mất ít nhất một tháng, chẳng ai muốn lãng phí thời gian ở đây.

Trọng tài giơ tay, ra hiệu cho hai bên bước lên đài.

Cuối cùng Tả Phong Duệ dặn dò Thẩm Kình Vũ một câu: “Đừng có khinh địch.”
Thẩm Kình Vũ vuốt cằm, khí thế của anh bỗng lắng lại, trở nên vô cùng bình tĩnh, bước vững vàng vào trong lồng đấu.
Cửa lồng đóng lại, trọng tài giơ tay để hai tuyển thủ bước đến chính giữa sàn đấu khiêu khích nhau.

Trái với tay đấm không muốn chạm găng, Lục Thanh Viễn xuất thân karate nên vô cùng chú trọng đến võ đức.

Cậu ta không những không khiêu khích mà còn chào Thẩm Kình Vũ một cái.
Thẩm Kình Vũ cũng đáp lễ tương đương.
Tiếng hò reo của mọi người ngoài lồng đấu cũng yếu dần.

Dù hai người trên sàn có vẻ nhún nhường, song mọi người đều hiểu trận đấu sắp bắt đầu, không khí trong nhà thi đấu dần trở nên căng thẳng.
“Tuýt–” Tiếng còi trong vắt phá vỡ sự yên tĩnh, trọng tài lùi lại, ra hiệu trận đấu chính thức bắt đầu!
Sau khi Thẩm Kình Vũ và Lục Thanh Viễn chạm găng, hai người đều lùi lại một khoảng để vào thế võ.

Quan sát vài giây, Thẩm Kình Vũ chủ động tấn công đối phương.
La Thượng Võ ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm vào cục diện trong lồng đấu, nói vào microphone với vận tốc cực nhanh: “Mọi người có thấy thế đứng của Lục Thanh Viễn không? Có nhận ra khoảng cách giữa hai chân của cậu ta rộng hơn so với người khác không? Đây là thế đứng tiêu chuẩn của karate! Thế đứng này có chỗ nào xấu ấy hả? Chính là– a!”
Tốc độ giải thích của La Thượng Võ không theo kịp tốc độ tấn công của Thẩm Kình Vũ.

Trong khi ông ta nói chuyện ngoài lề, Thẩm Kình Vũ đã tung ra một tổ hợp nắm đấm.

Lục Thanh Viễn bị anh ép đến cạnh lồng, đang muốn bước lên đáp trả thì bị Thẩm Kình Vũ gạt nắm đấm ra, đồng thời quét một phát bằng chân phải trúng vào cẳng chân!
“Đẹp!” Dù La Thượng Võ không thích Thẩm Kình Vũ, nhưng chuỗi đòn tấn công vừa rồi của anh khiến người xem vô cùng sướng mắt.

Hắn nhanh chóng hoàn thành câu nói dang dở của mình.

“Nhược điểm của những thế đứng rộng và ngang như karate là rất dễ bị đối thủ quét chân, một khi bị gạt ngã thì coi như xong, chỉ còn nước nằm dưới sàn ăn đấm.

Cơ mà…”
Hắn nhìn Lục Thanh Viễn vẫn đứng vững vàng trên võ đài, nói với vẻ chê trách: “Xem ra chân của cậu Thẩm đẹp trai của chúng ta không ổn rồi.

Sao quét chân mà không những không gạt được đối thủ xuống, người ta còn không lung lay chút nào thế này? Có phải bình thường không chịu khó huấn luyện, thiếu bia đá không?”
Trong lồng đấu, Thẩm Kình Vũ nhìn Lục Thanh Viễn đang đứng bất động như núi ở phía đối diện, vẻ mặt không hề thay đổi.

Anh không ngừng di chuyển bước chân, tiếp tục tìm cơ hội tấn công tiếp theo..