Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 8: 8: Đa Tình- Vô Tình





Lời của nàng ta làm A Dung có chút không thoải mái, nàng bĩu môi một cái rồi hỏi Ngũ công chúa sau lưng, "Ngũ hoàng tỷ, đừng khóc nữa, Lục hoàng tỷ rời đi rồi."
Ngũ công chúa sụt sịt, lấy tay lau nước mắt, A Dung nhìn thấy mười đầu ngón tay cua nàng ta toàn là máu, nhiều chỗ đã kết vảy, A Dung kinh sợ kêu lên, "Ngũ hoàng tỷ, tay tỷ làm sao thế này?"
Nước mắt Ngũ công chúa lại rơi xuống, nàng ta cuống quýt nói, "Ta không sao, không sao.

Không còn sớm nữa đâu tiểu Cửu, nếu muội không nhanh đi học là sẽ tới trễ đó, Phương Nhuy không sao."
A Dung nắm tay nàng ta, "Giờ A Dung đi cũng đã muộn rồi, lát nữa tới cũng là trễ, lão sư vẫn sẽ phạt, không bằng ở đây tỷ nói rõ ràng một chút cho ta."
"Tỷ đừng nói với ta là lúc may vá bị kim đâm, nếu bị đâm cũng hơi quá rồi đấy, Ngũ hoàng tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Ngũ công chúa do dự một chút, nhìn trái nhìn trải, cảm thấy xung quanh không có ai, nàng ta ghé tai A Dung, nhỏ giọng nói, "Là muội ấy đâm ta đấy, nhưng muội ấy không cho phép Phương Nhuy nói ra, nếu như có người biết được, muội ấy cũng có cách thoát tội, nhưng sẽ đổi biện pháp tra tấn ta.

Vì vậy, xin A Dung ngàn vạn lần giữ bí mật này nhé!"
A Dung kinh sợ mở to mắt, Lục hoàng tỷ...!Lục hoàng tỷ sao có thể tàn nhẫn vậy!
Khôi phục lại tinh thần, nàng vội nắm chặt tay Ngũ công chúa, giận dữ nói, "Chuyện này thứ cho A Dung không thể giữ bí mật được! Chẳng những không thể giữ bí mật này, A Dung còn muốn nói cho phụ hoàng nghe, kêu phụ hoàng làm chủ! Ngũ hoàng tỷ, A Dung hiểu tỷ là người dịu dàng ngoan ngoãn, đã quen nhẫn nhịn, nhưng lúc này không phải lúc nhẫn nhịn, nếu tỷ không vì bản thân, A Dung sẽ giúp tỷ!"
Trong mắt Ngũ hoàng tỷ tràn đầy khó xử, lắc đầu, "Bỏ qua đi tiểu Cửu, Phương Nhuy cũng có thể nghĩ ra lý do muội ấy thoái thác rồi, những vết thương này vốn rất giống thương tích do may vá, muội ấy khéo ăn khéo nói, chuyện này không thể làm khó được muội ấy đâu!"
A Dung càng tức giận, đuôi mắt ửng hồng, "Hôm nay A Dung đã rõ ràng, người tốt sẽ bị lừa gạt, Ngũ hoàng tỷ nên phản kháng lại đi, Phó lão sư cũng đã nói, vì sao phải lấy ơn báo oán? Lục hoàng tỷ bất nhân, vì sao chúng ta không vạch trần bộ mặt của tỷ ấy? A Dung vốn cho rằng Lục hoàng tỷ bản tính ngay thẳng, không nghĩ tới là kẻ tàn nhẫn vô tình như vậy!"
Giờ cũng không còn sớm, A Dung không thể chậm trễ nữa, vỗ tay Ngũ công chúa nói, "Chuyện này A Dung không bỏ mặc được, giờ A Dung phải đi học, Ngũ hoàng tỷ, gặp lại sau."
Cùng Thu Ngọc, Tiểu Châu quay đi, lông mày A Dung nhăn tít lại, không ngừng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, càng cảm thấy sự tàn nhẫn của Lục hoàng tỷ không phải là giả! Lúc đó Lục hoàng tỷ gỡ trâm xuống, Ngũ hoàng tỷ rõ ràng rất sợ hãi! Còn nữa, lấy trâm gài tóc dứt khoát như vậy, lại còn tháo vòng tay đang đeo trên cổ tay xuống, đó là cách làm của trưởng bối đối với vãn bối, chủ tủ ban thưởng cho nô tài, tặng trực tiếp chứ không gói trong hộp, đúng là quá ngạo mạn rồi, không nói tới Ngũ hoàng tỷ lớn tuổi hơn Lục hoàng tỷ, có thể thấy được những lời vừa rồi của Lục hoàng tỷ có sơ hở.
A Dung đá viên sỏi trên đường, tức giận nói, "Đi nhanh một chút đi, ta còn bị phạt đấy!"

Phó Đại Nho thấy A Dung đỏ mắt chạy tới, hắn cố ra vẻ cứng rắn nói, "Trà của lão sư đã nguội rồi, hôm nay A Dung đứng đó nghe giảng đi."
A Dung gật đầu, nhận lấy quyển sách từ tay Tiểu Châu, đứng sát bên tường, "Lão sư, mời người giảng." Thu Ngọc và Tiểu Châu không bị phạt, tới bên bàn bên cạnh, yên lặng mài mực.
Chờ Phó Đại Nho giảng tới đoạn hay, A Dung dùng bút lông chấm mực, ghi vào sách.

Nàng cố gắng giữ vững tay trái, nhưng chữ viết ra không giống ngày thường lấy nửa phần, cong queo, vặn vẹo, không cách nào đọc được.
Yên lặng lắng nghe, tức giận trong lòng nàng cũng nguôi dần, nàng ngẫm lại bản thân.

Nàng phải thay đổi tính khí nông cạn, nếu nàng làm được, nàng sẽ không phải sợ gì nữa.
Phó Đại Nho nói tới miệng lưỡi đắng khô, bưng chén trà nhỏ uống cho nhuận họng, thấy tiểu nha đầu không có ý định tâm sự bèn thôi, nha đầu kia chưa hiểu rõ thì sẽ nhất thời thấy hoang mang, cảm thấy mọi chuyện có chút khó khăn.

Nhưng tới lúc nào đó, tự nhiên nàng sẽ nghĩ thông suốt thôi.
Một bên, A Dung cảm thấy chuyện gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng, một bên lại không đành lòng nhìn Ngũ hoàng tỷ bị Lục hoàng tỷ ức hϊếp, nàng ngẫm nghĩ một phen, sau đó giật mình, thật ra thì trong đầu nàng đã có quyết định rồi.
"Chuyên tâm vào." Giọng Tạ Quân vang lên khiến A Dung khôi phục tinh thần.

Hôm nay hắn dạy cho nàng cách luyện nội công trong cơ thể.
A Dung vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian học kỹ năng cơ bản, không nghĩ tới Tạ Quân đã bắt đầu dạy nàng tu luyện nội lực, trong lòng A Dung vô duyên nảy sinh sợ hãi, nàng nghĩ Tạ Quân không nguyện ý dạy cho học trò này rồi, vì vậy nên mới sớm đem những thứ này dạy cho nàng.

Những lão sư cổ quái thường dạy học theo cách này, A Dung rất không thích, nàng muốn Tam ca tự tay dạy cho nàng cơ.

Nghĩ đi nghĩ lại, A Dung lại cảm thấy ủy khuất.

Thấy Tạ Quân cầm sách ngồi một bên, không có nhìn nàng, A Dung bĩu môi, càng nghĩ càng tủi thân.
Đột nhiên, ánh mắt Tạ Quân khựng lại, cùng lúc đó, giọng nói ngạc nhiên của A Dung cũng vang lên, "Tam ca, gió lớn lùa vào phòng rồi!"
Nơi này là trên tầng hai, bên trong có hai chiếc bình phong, giường, giá sách xếp dọc theo năm cánh cửa chính, gió lớn thổi màn trên giường bay phất phới, sách và bình hoa trên giá cũng hơi rung rung, dường như sắp rơi xuống.
Trong chớp mắt Tạ Quân xuất hiện trước mặt A Dung, nàng còn chưa kịp nhìn rõ sự tình, bị hắn chạm một cái lên người, gió trong phòng dừng lại.
"Tam ca?"
Nhìn bộ dạng mơ hồ của tiểu nha đầu, Tạ Quân nắm cổ tay nàng, hỏi, "Có chỗ nào không khỏe không?" Hắn thử dò xét mạch của nàng.
A Dung khẽ cau mày, "Có chút tê dại ạ."
Đây là lần đầu tiên Tạ Quân gặp được người có thân thể Thông Mạch, cũng không biết lúc tu luyện sẽ có động tĩnh lớn như vậy.

A Dung tuổi còn nhỏ, kinh mạch cũng non nớt, lượng khí lực lớn như vậy vào cơ thể có thể sẽ tạo thành tổn thương cho kinh mạch, nhưng động tĩnh vừa rồi là thân thể A Dung tự tạo ra, khí lực kia cũng là ở sâu trong cơ thể nàng đang cần có, đối với người tập võ, sáu tuổi bắt đầu tập coi như đã là chậm, vậy nên thân thể nàng mới có nhu cầu nội lực lớn như vậy.
Tạ Quân ngồi xổm xuống, tay đặt tại đan điền của nàng, "Nơi này có cảm giác không?"
A Dung tự cảm thụ một phen, sau đó trả lời, "Có hơi trướng."
"Đó là do vừa rồi A Dung dẫn khí lực vào trong cơ thể, sau này ta sẽ nói tác dụng của nó cho A Dung nghe, hiện giờ A Dung phải học cách khống chế nó."
Ngộ tính của A Dung cao, học một chút đã hiểu, Tạ Quân chỉ nói một lần, nàng có thể thực hiện yêu cầu của hắn.


Là lão sư đương nhiên sẽ yêu thích học trò thông minh, Tạ Quân đối với A Dung, coi như một nửa lão sư, một nửa huynh trưởng, thấy nàng hiểu nhanh, hắn bớt lo rất nhiều, lại cầm sách ngồi trở lại chỗ cũ.
Ở trong lầu các này hắn lại tìm được chút sách hiếm, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
A Dung dẫn khí lực vào cơ thể một lần nữa, nhưng cũng không gây động tĩnh lớn như lúc đầu, thấy Tạ Quân chuyên tâm đọc sách, nàng lại mong muốn tạo ra gió lớn như vừa nãy, sau đó sẽ lại được hắn ân cần dạy bảo.
Suy cho cùng vẫn thôi, A Dung thu hồi ánh mắt, nàng nhìn giá sách.

Nơi này nguyên là Tàng Thư Các của một sủng phi tiền triều, nàng ta thông minh xinh đẹp, Tàng Thư Các cũng có chút ít bút tích thi từ ca phú, hiện tại người đã không còn, chỉ lưu lại sách sử sách luận cho hậu nhân.
Mọi bảo vật quý giá ở đây Hoàng Thượng đều từng mang tới trước mặt Trân phi, lúc đó Trân phi thẳng thừng cự tuyệt, còn nói bản thân chỉ biết ca múa, không giỏi văn thơ.

Nàng vốn là nữ nhi của huyện lệnh, tài thơ ca dù không giỏi cũng không tồi, chẳng qua là không muốn chấp nhận hảo ý của Hoàng Thượng mà thôi.

Hoàng Thượng nịnh nọt không thành, bất đắc dĩ đem những thứ này tặng cho A Dung, coi như gián tiếp cho Trân phi.

Chẳng chờ Trân phi từ chối, A Dung đã tự nhận lấy rồi.
Cảm giác cơ thể bình thường lại, A Dung không luyện được nội lực nữa, Tạ Quân nói căn bản cơ thể nàng không tốt, nàng nên rèn luyện gân cốt nhiều hơn.
"A Dung, có thể cho ta mượn quyển sách này về chép lại không?" Tạ Quân từng nghe nói về , mặc dù ghi chép tỉ mỉ chính xác, quan điểm độc đáo, nhưng cũng không được Đế Vương coi trọng, bởi thế nên bản sao rất ít, kiếp trước những cuốn sách của hắn bị thiêu rụi hầu như không còn gì, không nghĩ tới ở đây lại tìm thấy sách hiếm, với hắn những kiến thức này vừa sâu sắc vừa rộng lớn, có thể coi là bảo vật.
A Dung vung tay nhỏ, cho phép hắn, sau khi nhìn rõ quyển sách trong tay Tạ Quân, lập tức nói, "Cuốn sách này lão sư từng bảo A Dung chép lại, nhưng chỉ chép một phần thôi, nếu như Tam ca thích, A Dung tặng cho Tam ca đó."
Chân mày Tạ Quân giãn ra, cong khóe môi, nở nụ cười, trong nhất thời trong phòng sáng sủa hơn không ít, A Dung có chút hốt hoảng, mải mê nhìn hắn, giữa lúc thất thần gió lớn lại nổi lên, bức rèm che cửa kêu leng keng vang dội.
Tạ Quân giúp nàng ngừng lại, A Dung thấy vui vẻ trên mặt hắn đã biến mất, nàng cảm thấy uể oải.

Tạ Quân còn tưởng nàng đang tự trách không thể khống chế tốt hô hấp, bèn trấn an nàng, "A Dung đã làm rất tốt rồi, không cần tự trách."
A Dung giãn chân mày, cảm thấy nội tâm ấm áp.


Tam ca của nàng, thật ra rất dịu dàng.
Chờ A Dung luyện đủ một canh giờ, Tạ Quân dùng nội lực giúp nàng giảm mệt nhọc, lúc này A Dung vẫn không hiểu rằng nàng được đối xử tốt như thế nào, cũng không hiểu được Tam ca trước mắt nàng có bao nhiêu bản lĩnh.
Sắc mặt Tạ Quân nhu hòa, A Dung không hề hay biết, nàng đã coi như là đệ tử của Lăng Vân sơn trang.
Giờ đốt đèn, Hoàng Thượng đã tới Linh Lung cung, cùng Trân phi và A Dung ăn tối.
Hoàng Thượng và Trân phi, một người cao lớn, khí thế bức người, một người dáng người thướt tha, dung mạo khuynh thành, xứng đôi vô cùng, trong cung ai cũng nói Trân phi phúc khí tốt, ân sủng sáu năm không bớt, người ta nói Đế Vương vốn vô tình, mấy ai được ân sủng những sáu năm.

Nhưng A Dung nhìn ra được, phụ hoàng thật lòng rất yêu mẫu phi, nhưng mẫu phi lại luôn như gần như xa, mẫu phi nói chuyện cùng nàng lời nói nhỏ nhẹ, nhưng cùng phụ hoàng nói chuyện lại rất lạnh nhạt.
Trân phi thích ăn cay, Hoàng Thượng không ăn được, nhưng khẩu vị bữa tối đều chiều theo Trân phi, Hoàng Thượng ăn cay tới mức đỏ cả mang tai, mồ hôi rơi như mưa, không ngừng uống ngụm lớn trà, khổ nhục kế như vậy hắn đã quen, tâm tình Trân phi tốt sẽ lau mồ hôi cho hắn, dù sắc mặt lãnh đạm, động tác cũng không tính là dịu dàng, nhưng hắn vẫn say mê, giống như được ăn một cái bánh đường tẩm mật.
A Dung thấy bộ dạng của phụ hoàng, không đành lòng nhưng lại thấy buồn cười, tất nhiên nàng không dám.

Từ lâu, nàng đã biết phụ hoàng đổ mồ hôi không phải do cay mà là do trà, nhưng phụ hoàng chẳng hề quan tâm, ngược lại bí mật dặn dò nàng ngàn vạn lần không được phá hỏng kế sách của hắn.
Một nam nhân muốn có quyền có quyền, có dung mạo có dung mạo, ăn nói không tầm thường, đối với người mình yêu lại vô cùng cố chấp, dù cho là đá sỏi cũng có thể nóng lên, huống chi là mẫu phi, nhưng nàng lại cực kỳ hiếm khi thấy mẫu phi tươi cười với phụ hoàng.

A Dung dùng ánh mắt tha thiết nhìn mẫu phi, mong mỏi nàng dịu dàng một chút với phụ hoàng.
Trân phi cuối cùng cũng không chịu nỗi biểu tình của A Dung, trong mắt có chút ánh nước dịu dàng, coi như nhận ra mục đích của Hoàng Thượng, nàng nghiêng người, lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, lạnh nhạt nói, "Sau này Hoàng Thượng kêu ngự thiện phòng làm vài món thanh đạm đi, A Dung không thích ăn cay."
Lúc này Hoàng Thượng mới chú ý tới cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, ướŧ áŧ của A Dung, quả nhiên nàng cũng không ăn cay được.
Trong lòng Hoàng Thượng sinh ra chút áy náy, hắn chỉ quan tâm tới Trân phi nên không nhìn tới A Dung, vội vàng gọi một bình trà lạnh cho nàng, nhưng A Dung lại rời đi, cách xa bàn ăn, quay lại Thiên Điện của nàng, bỏ lại hai người lúc nào cũng trái ngược với nhau.
A Dung đang muốn thay quần áo, vừa cởϊ áσ ngoài ra, lại nhìn thấy một ổ chăn mềm màu trắng cho mèo, nàng nhỏ giọng hô một tiếng, vui vẻ nói, "Tiểu Bạch, mày đã về rồi!"