Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 60: Chương 60





Ve thu kêu, lá vàng rơi xuống đất.
Tết Trùng Dương càng đến gần, Tạ Nghiêu Bạch nhận ra gần đây A Dung rất nuông chiều cậu, trong lòng lại cảm thấy bất an.

Nàng cười ôn nhu đến vậy, có lúc còn tỏ ra hơi ngượng ngùng, như thể sắp rời xa cậu.
Hôm đó, biên quan Mạc Bắc truyền đến chiến báo, Dương gia quân thỉnh cầu viện trợ, Hoàng thượng lập tức hạ chỉ ra lệnh Tạ Quân sửa soạn trong đêm, mang binh lên phương Bắc.
Đại quân xuất phát đúng lúc hừng đông, Trử Bào quân đều mặc giáp đen, dải đỏ cờ đen, Tạ Quân cưỡi ngựa trắng, áo giáp sáng chói, toát lên vẻ lạnh lùng trong nắng sớm.
Vì chuyện xảy ra đột ngột, Tạ Quân vốn không có thời gian nói lời từ biệt với người khác, chỉ kịp đến phái Dịch Vân Trường trong thời gian xuất chinh này hãy âm thầm bảo vệ A Dung.
Bầu trời ở ngoại ô Kinh thành hiện lên một màu xám trắng, một cơn gió thu thổi qua, mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Lúc này, một con ngựa xám lộp cộp chạy đến, cát bụi bay lên.

Mà người trên ngựa mặc y phục đỏ, tóc đen buộc cao, vô cùng nổi bật.
Tạ Quân đoán được người tới, ánh mắt ngưng lại.

Lại gần, quả nhiên là nàng.
“Tam ca ca!” Người tới ghìm dây cương, nhoẻn miệng cười, khiến các thiếu niên trẻ tuổi trong hàng ngũ bất giác mà nhìn thẳng.
“Mong Tam ca ca sớm chiến thắng trở về.” Đôi mắt cười của A Dung chuyên chú dừng lại trên mặt Tạ Quân, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “A Dung sẽ đợi huynh.” Mặc dù nàng đang cười, nhưng Tạ Quân lại nhìn ra nàng không vui.
Sắp đến Tết Trùng Dương rồi, trong lúc này hắn lại bị phái đến tiền tuyến, nàng không thể nào mà không lo lắng được.
Tạ Quân xuống ngựa.

phó tướng của hắn sửng sốt, nhắc nhở: “Vương gia, còn một khắc nữa thôi là xuất phát rồi.”
Hắn không để ý, còn đưa A Dung vào doanh trướng.


Mới đi vào, hắn liền ôm eo hôn A Dung, như muốn khắc ghi cả dáng vẻ của nàng vào trong tim.
Vòng eo của nàng mềm mại tinh tế, xụi lơ vào trong lồng ngực hắn, Tạ Quân càng ôm chặt nàng hơn, nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, trầm thấp nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở về, hãy chờ ta”.
A Dung giương mắt gật đầu, đôi mắt ướŧ áŧ lại không muốn xa rời, vẫn còn nỗi bất an không tên.
Tạ Quân cẩn thận ôm lấy báu vật của hắn, quý trọng hôn lên khóe mắt nàng, thở dài nói: “Thật muốn đưa A Dung theo, khi nhớ liền có thể lấy ra xem” .
Bên ngoài đại quân chỉnh tề, bên trong lại là hai người lưu luyến không rời, A Dung vòng lấy eo hắn, âm thanh rầu rĩ: “Tam ca ca mau đi nhanh đi, không thể để trễ được.

Đợi lúc Tam ca ca về, chắc chắn sẽ nhìn thấy một A Dung mới rồi!”
Nàng cười hì hì, ánh mắt trong sáng mềm mại, mang theo nỗi lòng an ủi thầm kín.
“Được, lần này tất cả phải dựa vào nhạc phu đại nhân rồi, chờ ta trở lại nhất định phải cảm tạ hắn ta cho tốt, thí dụ như… nhận nuôi nữ nhi của hắn ta nửa đời sau” Trên mặt Tạ Quân mỉm cười nhu hòa, cuối cùng ngữ điệu không đổi nói: “Ta đi đây, A Dung”
Hắn xoay người đi, sau đó nhanh chóng ra khỏi trướng, ánh mắt A Dung quyến luyến nhìn bóng dáng hắn, cho đến khi hắn ra khỏi doanh trướng.
Thời gian cấp bách, phó tướng đang lo lắng, nhìn thấy Tạ Quân đi ra, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, vẫn may là không trễ.

Tạ Quân xoay người lên ngựa, vẻ mặt dịu dàng lúc trước đã trở nên lạnh lùng.
Trước kia chưa từng có lần xuất chinh nào mà gian khổ như lúc này.
Tạ Quân đi rồi.

Đợi sau khi bụi đất cuồn cuộn ngừng lại, A Dung đột nhiên cảm thấy tịch mịch trống trải.
***
Trân phi cảm thấy vô cùng bất an.
Ngày ấy khi Khương mỹ nhân đi qua nàng ta, nhẹ giọng để lại một câu có ý mơ hồ: “Bí mật của nương nương có thể giữ được bao lâu?”
Bí mật của nàng ta…

Về Yến Tuyết Chiếu, về thân thế của A Dung.
Nhưng mà tại sao Khương mỹ nhân lại biết được? Hay là, Khương mỹ nhân chỉ là muốn làm lộ bí mật của nàng ta?
Nhưng chỉ cần Khương mỹ nhân có khả năng biết được bí mật của nàng ta, Trân phi sẽ không thể ngồi chờ chết.

Nàng ta sống trong thâm cung tính ra đã hơn mười năm, vừa được sủng ái lại giỏi tính toán, hiển nhiên vùi lấp được thế lực rắc rối khó đỡ, cũng có bản lĩnh bảo vệ bản thân.
Nàng ta nhanh chóng đi tìm Khương mỹ nhân.
Dường như Khương Mi đoán trước nàng ta sẽ tới, đã pha một ấm trà chờ Trân phi, ý cười dịu dàng lại tùy ý: “Trà thu nhạt nhẽo, cộng thêm tình người sâu đậm, thật sự cũng có thể bù đắp lại chút ít.”
“Khương mỹ nhân muốn thế nào thì cứ nói thẳng, bổn cung không thích vòng vo.” Trân phi không để ý đến trà, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, mang theo uy lực trấn áp .
Khương Mi nuối tiếc thở dài một hơi, “Đáng tiếc, vốn còn tưởng thần thϊếp có thể vinh hạnh ngồi đối diện uống trà cùng nương nương chứ” Mắt nàng ta nheo lại, “Trước khi nương nương rời đi”.
Trân phi ngưng ánh mắt, thầm nghĩ Khương Mi này quả nhiên không phải là người tốt đẹp gì.
“Ngươi cùng lắm chỉ là một mỹ nhân thôi, lại dám nói chuyện với bổn cung như vậy, là ai cho ngươi lá gan to đến vậy?” Trân phi hừ lạnh một tiếng: “Hoàng thượng phải không? Hi vọng ngươi có thể tinh mắt nhìn rõ một chút, hắn ta rốt cuộc có để ngươi vào mắt hay không.”
Khương Mi khẽ lắc đầu, chậm rãi châm trà cho mình.

“Tất nhiên không phải Hoàng thượng, nương nương phải biết, nam tử trên thế gian này đều không thể dựa dẫm, như nương nương một lòng một dạ lấy lòng người bên cạnh như vậy, đến khi chuyện năm xưa được phơi bày, tất cả những tâm tư cũng đều sẽ thay đổi, không thấy đáng tiếc sao?”
Trân phi nghe trong lời nàng ta có ý, hơn nữa mấy lần đều luôn nhắm đến bí mật trước kia của nàng ta, trong lòng lại càng cảnh giác, bất giác nắm chặt bàn tay.
“Nương nương đừng sợ.” Khương Mi rảnh rỗi uống trà giương mắt nhìn cười Trân phi.” Nương nương đã có thể ngồi đây bình yên vô sự nhìn thần thϊếp uống trà, thì nên biết thần thϊếp vô tình đã làm hại tính mạng nương nương.”
Nàng ta buông chén trà xuống, nghiêm mặt nói, “Chỉ cần nương nương tự mình rời đi, thì bí mật này mãi mãi vẫn là bí mật.”
Trân phi nhìn nàng ta, không nói gì.
‘Thế nào? Nương nương không tin ư?” Ngón tay thon dài của Khương Mi điểm nhẹ: “Thân thế của Dung Chiếu công chúa thật thú vị, nương nương đây là muốn thần thϊếp nói tường tận sao?”
Tay của Trân phi giấu trong tay áo run lên, lại cố gắng áp chế đi giọng nói run rẩy, “Ngươi đang nói cái gì cơ?”
“Kẻ đáng thương lừa mình dối người, giấy không gói được lửa đâu!” Khương Mi thương hại nhìn Trân phi, mang theo ý tứ từ trên nhìn xuống, “Vinh hoa phú quý trở thành hư không, nương nương không bằng tự vạch đường đi cho mình đi.”

Trân phi đứng dậy, hai mắt lạnh lẽo như băng, “Nếu không có chứng cớ, thì hãy ngậm miệng lại!”
“Chứng cớ sao… lâu như vậy rồi, nên cũng hơi khó tìm, thái y năm đó cũng bặt âm vô tín, nhưng… chính Dung Chiêu công chúa không phải là bằng chứng tốt nhất sao?” Khương Mi cười nói, “Chỉ cần truyền đi một ít tin đồn nhảm nhí, khiến Hoàng Thượng nghi ngờ, có cùng huyết thống hay không, thử một ắt sẽ biết”.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Khương Mi dịu dàng nói, “Thần thϊếp là Khương Mi, làm nương nương sợ rồi sao?”
Trân phi lạnh lùng cười, “Khương mỹ nhân rảnh rỗi nói với chủ tử ngươi một tiếng, hôm nay vẫn chưa xong đâu, về sau ai thắng thua vẫn còn chưa biết!”
Khương Mi không đáp lời, chỉ nheo mắt lại như mèo nhìn Trân phi, giống như đang mong chờ được xem màn kịch hay.
Bỗng nhiên, Trân phi nắm cằm của nàng ta, móng tay bấm sâu vào da thịt nàng ta, ánh mắt độc ác lại lạnh lùng, “Cho dù ngươi có âm mưu gì, chí ít là hiện tại, bổn cung có thể dễ dàng xử ngươi.” Dứt lời, ngón tay lại dùng lực, móng tay đâm sâu hơn nữa, Khương Mi nhướng mày, nhẫn nại chịu đựng đau đớn kịch liệt, đợi Trân phi hừ lạnh một tiếng buông ra, nàng ta liền cảm thấy có máu tươi từ vết thương tí tách chảy xuống.
Nhìn Trân phi nhanh chóng rời đi, Khương Mi lúc này mới cười nhẹ một tiếng, chẳng hề để ý lau đi vết máu dưới cằm.
Đêm đó A Dung đang ngủ thì bị người ta đánh thức, nàng mơ màng nhìn, thì ra là mẫu phi đã rất lâu không đến phòng nàng.
“Mẫu phi?” A Dung dụi dụi mắt “Có chuyện gì vậy?”
Trân phi dịu dàng đắp thêm xiêm y cho nàng.

“A Dung đêm nay phải đến một nơi, thời gian không còn kịp nữa, về sau mẫu phi sẽ giải thích cho con nghe.”
“Hả?” A Dung tỉnh ngủ, ngồi bất động trên giường, “Hay là mẫu phi bây giờ nói cho A Dung biết đi, để A Dung yên lòng” Lúc đó đã là nửa đêm, đến đâu mà bắt buộc phải đi bây giờ vậy?
Trân phi trầm mặc trong chốc lát, giải thích như vậy, “A Dung nên biết phụ hoàng con có người mới, mẫu phi nản lòng thoái chí, không định sống trong cung nữa.

Như vậy, mẫu phi trước tiên đưa con ra khỏi cung, đợi mang Nghiêu Bạch đến đây cùng đi với con, được không?” Nàng ta xoa đầu A Dung, “ Cho dù A Dung của chúng ta không có danh hiệu công chúa, thì vẫn có thể sống vui vẻ hạnh phúc và xinh đẹp.”
Căn phòng ảm đạm trong ánh trăng u tối, đôi mắt A Dung trong suốt sáng ngời, dường như hiểu rõ hết thảy, Trân phi không kìm được mà trốn tránh, còn muốn nói đó gì nữa, nhưng lại nghe A Dung đáp lại, “Được, mẫu phi, các người nhất định phải nhanh lên đó, nếu không A Dung sẽ sợ lắm.”
Câu nói cuối cùng của nàng lại vô cùng nhẹ nhàng, khiến vành mắt Trân phi ẩm ướt trong chốc lát, nhưng lại cứng rắn rời đi.

Trân phi đặt một phong thư vào trong lòng ngực A Dung, dặn dò nói, “A Dung đến nơi hẵng mở ra xem, bây giờ con phải đi rồi.”
Trân phi sắp xếp rất chu đáo, lại có thể thần không biết quỷ không hay mang A Dung đi khỏi hoàng cung vách sắt thành đồng này.
Nghe nói Trân phi vì Khương mỹ nhân mà buồn phiền trong lòng, thành ra mất ngủ, đêm đó liền gọi gánh hát hí tốt nhất trong kinh thành vào kinh, hát đến giờ Tí mới thôi, bây giờ mấy xe ngựa xuất cung đều là xe của gánh hát hí đến đây lúc trước.
A Dung liền ở trong đây.
Nàng ở cùng với một tiểu thiếu nữ chừng mười hai mười ba tuổi, trên mặt phủ một lớp phấn dày .

Tiểu thiếu nữ vô cùng tò mò nhìn nàng, “Ngươi là ai vậy? Hình như trước giờ ta chưa từng gặp ngươi”.
A Dung không trả lời, nhìn thẳng vách tường của xe ngựa.
“Ngươi tên gì? Chúng ta làm bạn nhé.” Tiểu thiếu nữ lắc lắc tay áo của nàng, nói: “Mắt của ngươi thật đẹp!”
Xe ngựa đi qua một thềm đá, tiểu thiếu nữ bối rối nói: “Ngươi đừng khóc mà, phấn trôi hết rồi này, rơi xuống xiêm y rất khó giặt đó!”
Tiểu thiếu nữ còn muốn nói gì nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng nam tử quay lại nói một tiếng: “Âm Nhi, nói ít thôi”.

Tiểu thiếu nữ khó hiểu ngậm miệng.
Xe ngựa dừng ở hẻm Tứ Hỉ, nam tử dắt ngựa kính cẩn đưa A Dung đến một căn phòng được bố trí rộng rãi sạch sẽ, “Cô nương, đêm nay ở lại đây đi, để cô phải chịu ấm ức rồi.”
“Ta phải ở đây bao lâu?” Phấn màu trên mặt A Dung chưa trôi đi, khiến người không nhìn ra nét mặt.
“Chỉ một đêm thôi, đợi đến khi lệnh giới nghiêm hết, là có thể ra khỏi thành rồi.”
“Đi đâu?”
“Tiểu nhân không biết, ngày mai sẽ có người tới đón cô nương ”
Đợi nam tử đi ra, trong phòng xuất hiện một bóng người, A Dung cả kinh, lui về phía sau nửa bước, “Ngươi là ai?”
“Cô nương đừng sợ, cô chắc chắn đã từng gặp ta rồi.” Người từ bóng tối ra, để lộ một khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, thì ra là là Dịch Vân Trường nàng đã gặp mấy ngày trước.
A Dung thoáng thở dài nhẹ nhõm, “Là Tam ca ca phái ngươi tới?”
“Đúng vậy” Dịch Vân Trường đáp, “Vương gia có phái ta đến bảo vệ cô nương chu đáo trong những ngày hắn xuất chinh.”
Trên mặt A Dung lộ ra một nụ cười yếu ớt đau khổ, dưới lớp phấn lại có vẻ đáng thương, Dịch Vân Trường không đành lòng nói: “Hiện giờ nếu như cô nương muốn rời đi, tại hạ có thể đưa cô nương đi”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, “Cô nương, nô tỳ đến hầu hạ người”
A Dung thấy Dịch Vân Trường nhanh chóng ẩn nấp, ra tiếng: “Vào đi”
Hẻm Tứ Hỉ khá cổ xưa, đẩy cửa gỗ còn phát ra tiếng “két két”, nha đầu tiến vào lộ ra một khuôn mặt tròn trịa, tò mò liếc mắt nhìn A Dung một cái: “Nô tỳ trước tiên tẩy trang cho cô nương, phấn này để lâu sẽ không tốt cho da đâu.”
Nàng ta đặt chậu đồng trong tay xuống, mang một chiếc khăn đi đến, nhẹ nhàng lau đi những lớp phấn trên mặt A Dung, dần dần hiện ra nhan sắc xinh đẹp thoát tục, nha hoàn kề sát gần, ngây ngẩn nhìn nàng, khôi phục lại tinh thần rồi nhanh mồm nhanh miệng khen: “Nô tỳ trước giờ chưa từng gặp ai xinh đẹp hơn cô nương.”
Nha hoàn trong lòng thở dài, cô nương này nhìn là biết nữ nhi nhà phú quý, cũng không biết nguyên cớ ra sao mà lại lưu lạc đến đoàn kịch này.
Nàng ta sợ làm người ta tổn thương, nên không dám nhiều chuyện, chỉ tận tụy lau mặt trải tóc cho A Dung, rồi tắt đèn đi ra ngoài.
Trong bóng đêm, Dịch Vân Thường lại lộ diện.Dung mạo vốn có của thiếu nữ xuất hiện trước mắt, đẹp lạ thường trong ánh trăng ảm đạm, nhưng trong ánh mắt nàng lại có một nỗi âu sầu không thể xóa tan, đưa nàng từ chốn cõi tiên trở về nơi trần thế.