Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 144: Họp hành căng thẳng




Lúc này các giáo sư bên Học viên Hoàng gia mặt đã đỏ rực thép vừa lấy trong lò lửa ra, ai nấy đúng kiểu đằng đằng sát khí, cảm giác sẵn sàng xông lên xé xác đối phương thành cám ngay tắp lự. Trái ngược lại thì phía chủ nhà hoàn toàn im phăng phắc, những trưởng khoa Ilumina bình thường oai phong bao nhiêu thì bây giờ hệt như chó chui gầm chạn, không cúi đầu sát đất thì cũng ôm mặt liếc chỗ khác, hoàn toàn coi như chuyện này không liên quan tới mình.

Có điều kẻ bị chỉ trích nhiều nhất là Hiệu trưởng Grandall thì hoàn toàn tỉnh như ruồi, thậm chí ông ta còn thản nhiên nói chắc nịch:

- Cuộc thi lần này là do bên Ilumina chủ trì, địa điểm cũng là chúng tôi đưa ra có gì mà không hợp lý.

- Cái này trên lý thuyết đương nhiên các ngài không sai, nhưng chọn chỗ thì cũng phải xem chứ. Núi Tây Phan nguy hiểm cỡ nào, kể cả các giáo sư ngồi đây còn chưa chắc có thể an toàn sống sót ở đó, chứ đừng nói là đám học viên...

Các giáo sư của Học viện Hoàng gia nói chuyện càng lúc càng lớn tiếng, rõ ràng là họ không hề hài lòng với các xử lý từ phía Ilumina hay nói chính xác hơn là Grandall. Tuy vậy vị Hiệu trưởng quái dị này hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời nói của đối thủ, ông ta thẳng thừng cắt ngang luôn:

- Mặc dù là do chúng tôi đưa ra địa điểm nhưng rủi ro của cả hai bên là như nhau, tất cả đều rất công bằng. Nếu phía Học viện Hoàng gia không đồng ý thì vẫn có thể bỏ cuộc mà, coi như nhường một lần đi nhỉ.

- Ngài...

Giáo sư đang phát biểu của Học viện Hoàng gia bị Grandall ngắt lời, đã thế còn gặp thể loại Hiệu trưởng kiểu này làm ông ta tức muốn thổ huyết, không thể nói lại câu nào được. Tình hình lúc này càng lúc càng căng như dây đàn, cuộc thi quan trọng cỡ này không thể nào nói bỏ cuộc là bỏ cuộc, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của cả một Học viện lớn nhất đế quốc Ramas sẽ bị tổn hại cỡ nào. Nhưng cũng không thể cứ theo lời Grandall được, chưa nói tới chuyện nguy hiểm mà nó sẽ tạo thành một tiền lệ không tốt, càng ngày chủ nhà cứ càng tăng độ khó lên thì bao nhiêu cho đủ.

Tất nhiên nếu người đưa ra đề thi là một nhân vật tầm cỡ Hiệu trưởng, thì phía đối diện cũng chỉ có người cùng cấp mới có đủ tư cách để nói chuyện, do đó ông già Markrus nãy giờ ngồi im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:

- Grandall, chúng ta không phải mới biết nhau ngày hôm qua, ông cũng tự biết đề nghị như vậy sẽ có hậu quả thế nào mà.

Markrus nói với tông giọng rất nhẹ nhàng, nhưng ai cũng hiểu ông ta đang trực tiếp dằn Grandall lại, cả hai bên đều không muốn chuyện bé xé ra to, tốt nhất là đàm phán được thì cứ đàm phán. Quả nhiên là Grandall cũng khá nể mặt Markrus, do đó Hiệu trưởng Ilumina cũng rất nhanh vào đề luôn:

- Vậy ông có đề nghị thế nào, tôi sẵn sàng nghe đây.

- Đầu tiên, tôi không phản đối ý kiến của phía Ilumina về việc tổ chức thi tại núi Tây Phan, nhưng nó có hai vấn đề. Thứ nhất chúng ta cần một cơ chế xét thắng thua rõ ràng hơn là chỉ tính săn Sư tử tuyết, thứ hai do chưa từng có tiền lệ tổ chức ở một nơi nguy hiểm như vậy, tôi muốn chúng ta sẽ công bố địa điểm thi cho các học viên của cả hai bên được rõ.

Lý do đầu tiên của của Markrus có vẻ không có vấn đề, nhưng cái thứ hai khi ông ta đòi phải công bố địa điểm thi rộng rãi ra ngoài thì thực sự làm tất cả mọi người chấn động, đây là thứ chưa từng xảy ra từ trước tới nay. Khi vừa nghe Markurs nói xong, một giáo sư bên phía Học viên Ilumina đã lên tiếng luôn.

- Thưa Hiệu trưởng Markrus, việc ngài đề nghị phải tiết lộ địa điểm thi tôi nghĩ nó không hợp lý, như vậy khác nào phá vỡ truyền thống bao nhiêu năm qua, với lại nó có công bằng không nữa...

Người này nói còn chưa kịp hết câu đã bị ánh mắt sắc lẻm của Markrus chiếu qua làm khựng hết cả lời lại, Hiệu trưởng của Học viện Hoàng gia khoan thai giơ cây ba-tong của mình lên chỉ về phía Grandall, giọng vẫn đều đều không tỏ ra một chút cảm xúc gì:

- Tôi không có ý kiến về địa điểm thi không có nghĩa là đồng ý hoàn toàn, núi Tây Phan là nơi nguy hiểm thế nào, kể cả có bảo toàn bộ người ở đây lên giám sát thì cũng không thể tuyệt đối an toàn được, cho học viên biết trước cũng coi như là không ép buộc, có tham gia hay không thì tùy bọn chúng, việc gì cũng phải có lần đầu mà.

Các giáo sư của cả hai bên sau khi nghe câu này bỗng nhiên tỉnh ngộ ra luôn, Hiệu trưởng Markrus nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc cho phép hai bên được quyền rút lui êm thấm. Nếu phổ biến cho học viên và giảm số lượng tham gia thì sẽ dễ quản lý hơn ngay, một mũi tên trúng hai đích, chưa kể Markrus đã thòng thêm câu cuối thì Grandall cũng chẳng ý kiến gì được:

- Hừm ông nói cũng có lý đấy, về ý thứ nhất chúng ta sẽ họp lại một lần nữa, còn ý thứ hai thì hơi phiền phức nhưng đúng là cái gì cũng phải có lần đầu, vậy chúng ta sẽ phá lệ công bố địa điểm tham gia cho toàn bộ học viên.

Lần đầu tiên trong suốt cả buổi họp cuối cùng Grandall cũng tỏ vẻ nhún nhường một chút, nhưng khi mà các trưởng khoa của Học viện Ilumina còn đang khấp khởi mừng thầm, thì Hiệu trưởng của họ lập tức chặt đứt béng hi vọng này luôn:

- Nhưng tôi cũng nói luôn, Học viện Ilumina chắc chắn sẽ cử người tham gia lần này, về phía Học viện Hoàng gia mà không đủ nhân lực thì coi như bỏ cuộc đấy nhé.

Grandall vừa nói câu này xong làm toàn thể giáo sư hai bên đang có mặt thực sự có xung động muốn giết người, lão già chết tiệt nói đi nói lại một hai nhất quyết phải đẩy học viên của mình đi tự tử bằng được chịu mới. Tuy vậy Markrus lại tỏ thái độ hoàn toàn dửng dưng, ông già này nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nói:

- Tôi đã đoán trước ông sẽ nói thế mà, yên tâm đi Học viện Hoàng gia sẽ không để lỡ dịp này đâu.

Đã đề ra được tiêu chí cốt lõi, thì phần tiếp theo cũng không cần phiền tới Grandall và Markrus, các giáo sư của cả hai bên đầu bàn bạc kỹ lưỡng hơn về những thứ cần chuẩn bị, cách thức tính điểm cụ thể ra sao cũng như thời gian thích hợp để công bố việc này. Tất nhiên là buổi họp vẫn diễn ra trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng ít ra nó còn có hướng để giải quyết chứ không tắc tịt như ban đầu.

Do có quá nhiều thứ cần phải tính toán, nên những người đứng đầu của hai Học viện sẽ phải làm việc liên tục nhiều ngày liên tục, trong thời gian này thì đám thanh niên bên ngoài tha hồ mà đồn đoán các kiểu. Kẻ duy nhất hoàn toàn thờ ơ là Hoàng, thay vì đi hóng xem có thứ gì rò rỉ ra từ cuộc họp hay không, thì hắn lại tìm cách tiếp cận và quan sát cô công chúa Elina kia nhiều hơn.

Tuy hai học viện có thù hằn với nhau rất lâu đời, nhưng mỗi lần làm chủ nhà họ đều đối đã với khách vô cùng đàng hoàng. Đích thân Grandall đã chỉ đạo giành nguyên hai ốc đảo lớn cho các giáo sư và học viên của Học viện Hoàng gia trú lại, chúng hoàn toàn biệt lập với phần còn lại, có đầy đủ các tiện ích khép kín tiêu chuẩn cao nhất. Cái này chủ yếu là tránh việc bọn thanh niên máu nóng của hai bên kiếm chuyện với nhau, dù sao thì vào thời điểm nhạy cảm này thì vài câu nói thôi cũng có thể gây chuyện rồi.

Thực ra thì về cơ bản thì kể cả không có cuộc thi, thì xuất phát điểm của đám học viên của hai bên cũng đã đủ để khiến chúng ghét cay ghét đắng nhau rồi. Nếu bên học viện Hoàng gia luôn tự hào về nguồn gốc quý tộc của mình và khinh bỉ bọn dân thường bên kia, thì Ilumina coi lũ quần là áo lượt đối diện là rác rưởi, hoàn toàn bất tài nhưng nhờ vào quyền lực của gia tộc mà được lên mặt. Mấy cái suy nghĩ kiểu này thì chỗ nào cũng có, nhưng mà người lõi đời sẽ không thể hiện ra mặt như đám thanh niên trẻ tuổi hiếu thắng này.

Chính vì lý do đó mà ngoại trừ các nhân viên tiếp thực phẩm và dọn dẹp, thì đám học viên Ilumina trước giờ chưa bao giờ thèm tiến sang khu của Học viện Hoàng gia và ngược lại, cả hai bên đều chẳng xem đối phương ra gì cả. Cái này là luật bất thành văn, nếu có kẻ nào đó phá vỡ thì sẽ bị cả học viện cô lập ngay, Hoàng tuy bố láo nhưng còn chưa bị ngu, do đó hắn đã nhờ ông già quản lý trưởng Skad kiếm dùm mình một bộ quần áo nhân viên, sau đó đi lẫn vào các đoàn tiếp phẩm để qua ốc đảo bên kia an toàn.

Việc này Hoàng làm một mình không hề nói với đám đàn em của mình, hắn tranh thủ những lúc mà đám nhân viên đang chuyển đồ để chạy sang các khu khác, giả vờ dọn dẹp để kiếm Elina. Sau vài ngày kiên trì, cuối cùng Hoàng cũng biết được nơi mà cô công chúa này đang ở và bắt đầu lén lút quan sát từ xa. Điều đầu tiên mà hắn thấy được là có vẻ như Elina khá cô độc, thường thì các học viên Hoàng gia sẽ kết thành các nhóm khoảng sáu, bảy mạng đi chung với nhau, nhưng Elina lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình, người duy nhất ở bên cạnh cô ta là một học viên nữ tóc ngắn lúc nào cũng đeo kiếm trên hông.

Hoàng qua sát rất kỹ và cuối cùng cũng nhận ra là thực sự Elina chẳng có bạn bè gì khác trong chuyến đi lần này, hơn nữa sự tồn tại của cô ta với đám học viên Hoàng gia kia rất xa cách, hay nói đúng hơn là chẳng ai muốn làm thân với Elina cả, xem ra việc mà Skad nói cô công chúa này đã bị gạt ra khỏi vòng quyền lực Hoàng gia là đúng rồi. Tuy vậy Hoàng cũng chưa kiếm được cái cớ nào để tiếp cận Elina cho hợp lý, hơn nữa hắn còn phải kéo cả đám đàn em đi theo nữa, mà cô ta cứ chết dí trong cái ốc đảo này thì rõ ràng là không được rồi.

Tuy vậy Hoàng cũng không phải chờ lâu, khoảng hơn một tuần sau đó, các giáo sư của Học viện Ilumina đột ngột thông báo xuống cho học viên của họ là cuộc họp quan trọng về lần thi đấu sắp tới đã kết thúc tốt đẹp, cả hai bên đều đạt được những thỏa thuận cần thiết trong thời gian tới. Theo như thường lệ thì sẽ có một buổi chiêu đãi vô cùng hoành tráng do học viện chủ nhà tổ chức để đánh dấu cuộc thi chuẩn bị diễn ra, nhưng năm nay mọi thứ còn đáng mong chờ hơn, khi mà các trưởng khoa đã nói hai hiệu trưởng sẽ công bố thứ gì đó cực kỳ quan trọng chưa từng có ở buổi chiêu đãi.

Đây cũng là nơi mà đám học viên hai bên được giáp mặt nhau một cách chính thống, gần như sẽ chẳng có ai bỏ qua dịp này cả và chắc chắn Elina cũng sẽ phải có mặt, vì thế mà trước khi diễn ra mấy ngày, Hoàng đã thông tri cho hai tên đàn em của mình đặc biệt là Ethas rất rõ ràng:

- Chuẩn bị, ăn mặc tỉa tót gì đó cho đàng hoàng vào nhé, chúng ta sẽ đi gặp người trong mộng của Ethas vào dịp này đó.