Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 117: Kết thúc thách đấu




Khuôn mặt của Hoàng lúc này là điển hình cho câu nói “tiểu nhân đắc chí”, hắn cố tình hướng về phía phía nhóm Adan cười đầy mỉa mai, sau đó còn đi qua bắt tay rối ríu thậm chí vỗ vai từng người một, mồm năm miệng mười lải nhải hệt như một tên tiếp thị dạo:

- Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ.

Adan và nhóm của anh ta bị chọc quê đến tím tái cả mặt, nhưng do đã lỡ cho tay vào bùn cùng thằng khốn này nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt không dám ý kiến gì. Bọn họ ai cũng tức tối muốn xì khói, chờ cho Hoàng đi khỏi thì cũng nhanh chóng giải tán, thái độ rõ ràng chẳng vui vẻ gì, không hề giống người vừa chiến thắng chút nào, thậm chí còn bỏ mặc luôn Beck đang bị trọng thương ngồi đó. Chỉ riêng có Leon là vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như cũ, anh ta nhìn sang phía gà cưng do đích thân mình chọn giờ đang cực kỳ tả tơi, cảm giác như hơi có chút không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu bỏ đi.

Hoàng chọc giận mấy người Adan xong thì quay lại chỗ Ethas, hắn kiểm tra qua thì thấy cậu ta không hề bị thương gì ghê gớm, quá lắm thì chỉ có trầy xước đôi chỗ mà thôi. Đòn tấn công cuối cùng của Beck nhìn thì rất mạnh nhưng hoàn toàn là diễn kịch, Ethas đến cả một vết bầm tím cũng chẳng có.

Tuy vậy Hoàng vẫn cẩn thận ra lệnh cho Ethas phải đi cà nhắc ra vẻ khổ sở thật sự, hai người chào theo đúng nghi lễ với giáo sư Indra rồi bước từng bước một khó nhọc rời khỏi sàn đấu, giáng vẻ y hệt những kẻ thất trận lủi thủi trốn chạy, trái ngược hẳn với những màn ăn mừng vẫn đang tiếp diễn của đám học viên khoa Võ luận.

Chỉ đến khi đã đi thật xa sàn đấu, không còn nghe những tiếng hò reo vọng lại nữa thì Hoàng mới ra hiệu cho Ethas đứng thẳng lên, hắn phủi tay vài cái rồi nói:

- Tôi có lời khen đấy, hôm nay cậu làm tốt lắm.

Thực ra Ethas cũng chả thích thú gì khi phải làm cái màn lừa đảo này, nhưng ít nhất thì mọi chuyện cũng đã kết thúc và bản thân vẫn còn nguyên vẹn sống sót trở ra. Do đó cậu ta cũng không quá phản ứng lại mấy trò khỉ của Hoàng, chỉ ậm ừ tỏ vẻ đồng ý rồi im lặng, không phải nghe chửi nữa đã là tốt lắm rồi.

Hai người cứ thế quay trở về nhà mà không ghé qua chỗ Helen, Hoàng đặc biệt dặn dò Ethas vài điều, trong đó quan trọng nhất là không được đi cùng Helen nữa, hắn cũng bảo cậu ta nên bỏ luôn việc ghé qua khoa Nghiên cứu thực phẩm để chuyên tâm làm việc. Ethas nghe vậy thì cảm thấy hơi lạ, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì dạo này đúng là toàn cắm đầu với mấy thứ máy móc mới, chưa kể cậu ta cũng chả phải mặn mà gì lắm với lớp học kia nên gật đầu đồng ý luôn.

Còn việc không được đi cùng giáo sư Helen thì Ethas cũng không có ý kiến, vốn trước giờ hai bọn họ chỉ gặp nhau ở chỗ ở của cô ta để cùng nhau nguyên cứu là chủ yếu, nếu không phải Hoàng cố tình làm trò khỉ mấy hôm trước thì bản thân bọn họ chắc cũng chả quan tâm. Mọi việc cứ thế được giải quyết rất nhanh, sau đó Hoàng khen Ethas thêm vài câu nữa rồi nhanh chóng rời đi, trận chiến dữ dội vừa rồi cứ thế mà khép lại đầy bất ngờ.

Tuy vậy một trận thách đấu có tầm cỡ toàn như vậy không trôi qua êm đẹp như vậy, chỉ ngay trong buổi sáng hôm sau, tin tức của nó đã lan tràn tới mọi ngóc ngách, tới từng học viên lẫn các giáo sư đang có mặt. Đây chủ yếu là do số học viên từ khoa Võ luận đi khoe khoang khắp nơi, như kiểu chính bọn họ vừa làm nên chuyện gì đó kinh hồn lắm, bất chấp là Beck suýt chút nữa đã ngậm hành đầy mồm và thắng chật vật như khỉ đứt đuôi.

Tên tuổi đối thủ của Beck là Ethas dĩ nhiên bị chôn vùi hoàn toàn, đi theo nó là cả lý do khởi đầu có liên quan tới Helen, mọi thứ của trận đấu này bị xoay vòng trở thành một màn chiến đấu vì danh dự của khoa Võ luận, và cuối cùng chính nghĩa tức là Beck đã chiến thắng. Khỏi cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của đám người Adan cùng Leon, chắc chắn họ cũng muốn chiến thắng của mình phải hoành tráng nhất có thể, như thế mới xóa hết đi mấy thứ không hay ho cả trước và trong trận đấu.

Hoàng dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm tới mấy biến động này, vì thậm chí là tên của hắn còn không được nhắc tới nữa. Lúc này Hoàng đang ở chỗ ông già Skad, thoải mái phơi nắng trên chiếc ghế dựa vừa trấn lột được, miệng nhai đồ ăn vặt bỏm bẻm, lười biếng tới mức đáng ganh tị. Quản lý trưởng thì vẫn như cũ đang cẩn thận chăm sóc mấy cây hoa đinh tử của mình, chả rõ Skad có đến xem trận đấu kia không vì thái độ vẫn y như thường lệ, nhưng hôm nay ông ta đột nhiên lại lên tiếng:

- Ta không biết cậu làm cách nào nhưng gian lận kết quả cuối cùng tốt đấy.

Hoàng đang nằm dài phơi nắng, nghe câu nói này của Skad thì giật bắn cả mình, đột ngột ngồi dậy nhìn về phía ông ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình nghĩ có thể đánh lừa được ai chứ, cuối cùng đành gật đầu thừa nhận:

- Hóa ra vẫn không qua mắt được chú, mà nói vậy chẳng lẽ chú cũng có mặt ở đó sao?

- Cũng không hẳn, chẳng qua là ta tò mò ghé qua ngay lúc cậu giở trò mà thôi.

Skad vừa trả lời vừa cặm cụi xới đất cho đám hoa của mình, về phía Hoàng không nghĩ trò lừa đảo của mình lại bị lật tẩy nhanh như vậy, thành ra hơi xấu hổ không biết nói thế nào. Thực ra bản thân hắn cũng biết hành động của bản thân cũng không phải kín tới mức hoàn hảo, nhưng bị người quen lật tẩy thẳng mặt thế này đúng là cũng chả dễ chịu cho lắm. Ông già quản lý trưởng có vẻ khá hứng thú vấn đề này, vì thế tiếp tục lên tiếng:

- Thực ra ta không có ý kiến gì về trò khỉ của cậu, nhưng lần sau thì cố gắng làm kín một chút, may cho cậu là giáo sư Indra cũng là người dễ tính đấy.

Hoàng bị lột sạch mánh như vậy thì chẳng biết nói lại ra sao, ngượng ngùng gãi đầu tỏ vẻ không liên quan, tất nhiên hắn cũng thừa hiểu lúc sử dụng bốn lưỡi đao trên tay Ethas đã là rất kín rồi, nhưng đánh lừa người bình thường thì được chứ mấy giáo sư lão luyện như Indra thì đúng là rất khó. Có điều bọn họ cũng chỉ mới nghi ngờ vậy thôi, cộng thêm tình huống lúc đó là Ethas cố tình nhận thua thì có làm căng cũng chả để làm gì, vì kết quả rồi sẽ y nguyên như cũ.

Tuy vậy những lời này của Skad càng khiến Hoàng tò mò hơn, hắn hoàn toàn không thể biết ông già trông rất tuềng toàng này thực sự lợi hại tới cỡ nào. Kiến thức của Hoàng về thế giới này so ra còn quá ít, số lượng nhân vật đình đám hắn tiếp xúc cũng không gọi là nhiều, chẳng thể biết được một ngày nào đó chính bản thân mình lại bị rơi vào tròng người khác. Tuy vậy thì lúc này Hoàng không suy nghĩ nhiều tới vậy, dù sao ở học viện thì làm gì đến mức phải chiến đấu sống chết như tại thành Roc, cùng lắm như vụ thách đấu vừa rồi thì người giơ đầu ra chịu chủ yếu vẫn là Ethas chứ không phải hắn.

- À mà chú Skad này, chú là quản lý trưởng chắc biết anh chàng trợ giảng đẹp trai bên khoa Võ luận tên là Leon chứ?

Hoàng đột nhiên nhớ tới người đã đứng ra nhận lời gian lận với mình – Leon, vị trợ giảng này đem lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc, không phải vì anh ta đẹp trai mà là thái độ quả quyết đến lạnh lùng. Đây cũng là nhân vật mà Hoàng thấy ngại nhất trong đám học viên kia, vụ thách đấu này kiểu gì cũng là cái đinh ghim sâu trong lòng bọn họ, tuy là đã nói hai bên không đụng chạm tới nhau nhưng thanh niên máu nóng thì không lường trước được gì cả.

Skad nghe thấy Hoàng hỏi như vậy thì hơi nhướng mày lên, sau đó trầm ngâm một lúc rồi từ tốn trả lời:

- Mấy năm nay ta lui về đây dưỡng già, chuyện trong học viện cũng không nắm được hết, thôi thì biết bao nhiêu nói bấy nhiêu nhé... Về trợ giảng Leon thì cậu ta được tuyển vào học viện mấy năm trước, thuộc lớp bổ sung ưu tú do đích thân hiệu trưởng Grandall chọn lựa, nói thế nào cho đúng nhỉ... ờ có thể cho là người văn võ toàn tài đi, kể cả võ thuật lẫn giảng dạy đều thuộc số đứng đầu, tương lai chắc chắn sẽ là một giáo sư giỏi.

Ông già quản lý trưởng ngừng một lúc để cho Hoàng tiêu hóa hết đống thông tin vừa rồi, thủng thẳng nhấp ngụm trà rồi nói tiếp:

- Leon cũng rất biết cách đối nhân xử thế, gần như từ lúc làm trợ giảng tới giờ chưa bị bất cứ điều tiếng nào cả, chưa kể đẹp trai như vậy cũng là vũ khí lợi hại đó, số nữ sinh hâm một cậu ta chắc đủ xếp hàng dài nửa khoa Võ luận cũng nên. Có điều Leon rất kín tiếng, bao nhiêu năm như vậy mà một tin đồn tình ái cũng không có, một chàng trai khá hoàn hảo đấy.

Hoàng càng ngồi nghe càng cảm thấy bản thân mình so với anh chàng trợ giảng Leon đúng là chả khác gì rác hạng ba so với kim cương hạng nhất, chưa nói về ngoại hình thì trình độ, tính cách và thân phận trong học viên người ta đã hơn đứt hắn mười vạn tám nghìn dặm. Tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủi ở trận thách đấu, nhưng Hoàng cảm thấy Leon rất khó lường, co được duỗi được chứ không phải loại thư sinh cứng nhắc không biết thiệt hơn, những người như vậy mới thực sự nguy hiểm.

Vấn đề phiền phức nhất ở đây chính là việc Leon có phải là người hâm mộ nhiệt thành của Helen hay không, tuy anh ta cũng xuất hiện tại lần thách đấu nhưng đó có thể là đi theo để theo dõi gà nhà của mình. Hoàng không ngại việc đánh nhau, có điều nếu dính tới tình cảm thì nó cực kỳ phiền phức, vì thế hắn ngập ngừng một lúc rồi hỏi Skad:

- Theo chú thì anh chàng Leon này có ẩn ý thầm kín nào với Helen không?

- Ta thực sự không để ý lắm mấy chuyện như vậy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì hai người một nam một nữ đều vừa giỏi giang vừa đẹp đẽ như vậy kết đôi với nhau cũng là chuyện tốt đấy chứ?

Ông già quản lý trưởng nói xong cố tình ngừng lại một chút để quan sát Hoàng, nhưng thấy khuôn mặt của hắn vẫn cực kỳ nghiêm túc thì hơi thở dài. Hai người trao đổi thêm mấy vấn đề khác, nhưng đến cuối cùng thì Hoàng vẫn chưa thể rõ được rốt cuộc Leon là người như thế nào, thế nên hắn đành phải từ biệt Skad để về suy nghĩ tiếp, trước khi chia tay, ông ta đột nhiên buông lại một câu:

- Cậu nên để ý tới cảm nhận của người khác một chút, nhất là Helen, đừng có việc gì cũng tự mình quyết định chẳng hề quan tâm tới cô ta như vậy.

Hoàng cám ơn lời khuyên này của Skad và cúi chào ra về, trong lòng hơi phân vân tự hỏi cảm nhận của Helen thì có liên quan quái gì tới bản thân mình, cả hai đơn giản chỉ là mối quan hệ hợp tác bình thường thôi chứ có đi xa hơn tí nào đâu.