Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 16: Chương 16





"Thiếu phu nhân, bác sĩ nói sau khi cô tỉnh lại sẽ thấy đói, nên tôi đã đi mua cháo về cho cô đây."
Là thư ký Hứa bước vào cùng với chiếc bình nhiệt, anh ta vừa nói vừa tiến đến gần Tô Na, cẩn thận đặt chiếc bình lên bàn.

Trong lòng Tô Na vẫn còn cảm giác mong đợi một điều gì khác, cô ngẩn ngơ ánh mắt nhìn ra phía cửa đã đóng chặt, lại nhìn xuyên qua ô kính, phía ngoài hành lang không có lấy một bóng người, một tạp âm phát ra cũng không có, nó hoàn toàn yên lặng đến hụt hẫng.

Thư ký Hứa nhìn theo cô, nhưng quả thật chẳng có gì ở đó, anh ta lại hướng ánh nhìn về cô, tỏ ra không hiểu chuyện mà hỏi.

"Thiếu phu nhân, cô nhìn gì vậy? Thiếu phu nhân…".

Tìm truyện hay tại _ TгЦмt гuуeИ.v И _
Thư ký Hứa gọi cô nhiều lần, cô mới chợt giật mình thu lại ánh mắt.

"À, không có gì đâu.

Ngoài anh ra… không còn ai khác nữa sao?"
Câu hỏi của cô hơi e dè, trong ánh mắt có phần vô tư nhìn lên thư ký Hứa.

Thư ký Hứa cũng thản nhiên đáp lại.

"Từ lúc thiếu phu nhân hôn mê, tôi vẫn luôn ở đây, ngoài ra… không còn ai hết."
Cô nghe xong câu trả lời, trong lòng lại đột nhiên thấy trống trải, ánh mắt cũng không còn mở tròn xoe như vừa rồi.


Ngược lại, mi mắt cô bỗng nhiên trở nên nặng nề mà từ từ bị sức nặng đó kéo hạ xuống.

"Vậy ra, anh là người đã đưa tôi đến bệnh viện?"
"Phải.

Đúng lúc phó chủ tịch sai tôi về biệt thự để lấy văn kiện mà ngài ấy để quên, vì vậy nên tôi mới phát hiện ra sớm.

Cũng may là thiếu phu nhân không sao."
Thư ký Hứa kể lại khá rành mạch, việc anh ta nói cũng rất hợp lý, Tô Na cũng không mong ngóng nhiều nữa, nhưng cô nhất thời không điều khiển được tâm trạng theo ý muốn, giọng nói của cô bất giác chùng xuống vài bậc.

"Trịnh Kình Sâm, cũng biết rồi, phải không?"
"Vâng, ngài ấy biết.

Ngài ấy đã cho phép tôi được đi mỗi khi thiếu phu nhân cần, nói là…"
Thư ký Hứa đang nói thì bỗng nhiên khựng lại ấp úng, nó có thể là một điều cô không muốn nghe, nhưng mà cô muốn biết, còn có điều gì tồi tệ hơn mà cô chưa gặp, chỉ một câu nói thì đã sao.

"Anh ta nói gì?"
Cổ họng của thư ký Hứa tự nhiên lại khô rang, hai tay buông thõng nhưng bàn tay đã gồng nắm chặt lại ở phía hai bên đùi, anh ta cảm thấy khó xử khi nói ra.

"Ngài ấy nói là, phải để mắt đến thiếu phu nhân, đừng để...!thiếu phu nhân… chết."
Tô Na lặng thinh không biết nên biểu lộ cảm xúc gì mới đúng với tình huống này đây.

Cô nên vui, vì Trịnh Kình Sâm cũng quan tâm đến sống chết của cô như vậy, hay nên đau lòng vì anh chỉ coi cô như món đồ, thứ mà có cũng không làm được gì, mà mất đi thì lại phiền phức?
Đúng là người làm kinh doanh rất kiêng kị tai tiếng và phiền phức, những gì cô đoán, chắc không sai đi đâu được.

Thư ký Hứa biết câu nói này một khi nói ra sẽ khiến Tô Na không vui, anh ta vội lên tiếng giải thích, mong phần nào đó giúp cô không nghĩ đến điều tiêu cực.

"Thiếu phu nhân đừng để tâm nhiều.

Tính cách của ngài Trịnh trước giờ đều như vậy.

Chắc là ngài ấy không biết cách thể hiện tình cảm nên mới…"
Tô Na bất ngờ bật cười cắt ngang câu nói của thư ký Hứa, đó là một nụ cười sáo rỗng, bên trong chỉ toàn ngụ ý mỉa mai cho sự ngu ngốc của cô.

"Ha, ngài Trịnh, sao mình lại quên mất địa vị của anh ta chứ? Anh ta vốn dĩ chẳng có tình cảm, hoặc là… thứ tình cảm đó chẳng bao giờ có thể dành cho mình.


Tô Na, thôi ảo tưởng được rồi."
Thái độ này của Tô Na khiến thư ký Hứa bối rối, đến nói cũng lấp lửng.

"Thiếu… thiếu phu nhân….

cô không sao chứ? Hay… lại thấy không khỏe ở đâu sao?"
Tô Na trong vài giây ngắn ngủi liền suy nghĩ thông suốt, cô nhìn lên thư ký Hứa, lần này cô lại cười một cách trìu mến.

"Lại là thư ký Hứa giúp tôi lần nữa.

Cảm ơn anh."
Nghe Tô Na nói thế, trong lòng thư ký Hứa có hơi chột dạ, nhưng khi nhìn thấy cô cười, tuy nụ cười có hơi gượng gạo, anh ta cũng không khống chế nổi cảm giác xúc mà đỏ hết cả hai bên vành tai.

Anh ta rụt rè quay mặt đi để lảng tránh ánh mắt của cô.

"Không… không có gì.

Đều là việc tôi nên làm mà."
Tô Na thở dài ra để lộ vẻ nhẹ nhõm, cô điều tiết lại tâm trạng, lần này cô rất thoải mái nói ra.

"Sau này, nếu chỉ có hai người chúng ta, anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa.

Thật ra, có một điều buồn cười là, từ lúc tôi gả vào Trịnh gia, cũng chỉ có một mình anh gọi là thiếu phu nhân tôi như thế."
Vẻ mặt của cô vừa nói lại ánh lên một nụ cười tưởng chừng như hài hước nhưng lại rất đáng thương.

"Nhưng…"

Thư ký Hứa có vẻ ngại, Tô Na giả vờ không hiểu liền cướp lời nói tiếp tục.

"Trước giờ tôi chỉ quen gọi anh là thư ký Hứa, vậy tên đầy đủ của anh là gì?"
Chỉ đơn giản là hỏi tên, nhưng thư ký không hiểu vì sao mà mặt lại nóng bừng, anh ta ấp úng trả lời cô, nhưng đầu thì cứ cúi xuống như nhìn gì dưới sàn.

"Tên… của tôi là Niên, Hứa Niên."
Thư ký Hứa là người đơn giản, dễ bị ngại ngùng nhất mà Tô Na từng biết, cũng là một người tốt bụng.

Cô muốn kết bạn với anh ta từ lâu nhưng vẫn e ngại Trịnh Kình Sâm.

Bây giờ thì tốt hơn rồi, cô không hiểu sao cô lại không thấy sợ Trịnh Kình Sâm nữa, cô đang nói chuyện với thư ký Hứa một cách thoải mái mà không cần kiêng dè.

Đây mới là cuộc sống mà cô muốn, cởi mở và tự tại.

"Được rồi Hứa Niên, nếu Trịnh Kình Sâm đã cho phép thì chắc sau này tôi có thể sẽ phải làm phiền anh nhiều rồi."
Mặt lại lần nữa đỏ hơn một cấp, hai bên tai như muốn bốc khói, Hứa Niên chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô mà trả lời.

"Không...!Không phiền.

Đó cũng là...!một phần...!công việc của tôi.".