Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 94




Chuyện Triệu Dương muốn rút khỏi cuộc thi chưa nói với một ai, cậu ta chỉ đi tìm đạo diễn, lại ở đó gọi điện cho công ty.

Bởi vì công ty mới thay đổi cơ cấu không lâu, ba người cũng không được sắp xếp người đại diện chuyên trách, cho nên chỉ có nhân viên tuyên truyền phụ trách kết nối. Triệu Dương nói rõ ý của mình, bên kia nghe vậy rất giật mình, sau đó khiển trách một trận.

Triệu Dương cứ mặc kệ bên đó lên lớp, không nói tiếng nào, chờ cúp điện thoại cũng không quay về phòng huấn luyện, mà cầm điện thoại di động một mình lên sân thượng. Trước đây khi Tưởng Soái được dùng điện thoại, hai người ở đây cùng đọc không ít bình luận, có người khen cậu ta, có người mắng cậu ta. Cậu ta vốn cảm thấy bản thân không đủ mạnh mẽ, nhìn thấy một dòng trạng thái chê trách là buồn rất lâu. Hôm nay mở ra, toàn bộ bảng tin toàn là những lời công kích và chửi rủi, cậu lại cứ như đang tự ngược đãi bản thân, kéo xuống từng cái một, đọc không sót một chữ.

Cậu ta nhìn thấy đủ loại ảnh chụp xấu xí của mình, có cái bị làm mờ, có cái bị photoshop, cũng nhìn thấy những biệt hiệu “Triệu đê tiện”“Triệu đ-ĩ”, còn thấy một fan hâm mộ vì ghét Tưởng Soái, bị fan của Tưởng Soái @ thẳng tên trên trang chủ, chê cười tướng mạo cô xấu xí, nói cô hạ đẳng nên cũng chỉ xứng với idol đê tiện.

Những bình luận cười nhạo mắng người bình bên dưới  rất nhanh tăng lên đến con số mấy trăm. Trong lòng Triệu Dương thấy rất khó chịu, tất cả những thứ này đều là do cậu ta mà xảy ra. Cậu ta không biết nên nói như thế nào, do dự mãi, đăng nhập vào Weibo, muốn an ủi bạn fan bị mắng kia vài câu.

Bấm vào ID, trống không. (Tức là bạn fan kia đã xóa account)

Cậu thở dài, sau đó nặng nề dựa vào ghế dài, tâm tình rất phức tạp như những cơn sóng cuộn trào, cuối cùng chỉ đăng hai chữ lên Weibo: “Xin lỗi.”

——

Khi Trần Thái lái xe đến đón Tưởng Soái, cậu đúng lúc trông thấy dòng trạng thái này. Cậu hừ lạnh, ném điện thoại cho trợ lý.

Trợ lý Tiểu Phương lại không hiểu, còn ở phía sau vui vẻ nói với Trần Thái: “Anh Trần, anh đoán hôm nay Tưởng Soái tăng bao nhiêu fan?”

Trần Thái không lên tiếng.

“Mới qua một buổi trưa thôi, đã tăng 20 vạn rồi!” Tiểu Phương kích động nói: “Em nhìn mà hết hồn, ban đầu còn cứ nghĩ là toàn nick ảo, nhưng hóa ra không phải!”

Trần Thái vẫn không nói lời nào, đến khi lái xe đến một quán ăn ở nơi dân cư thưa thớt gần sườn núi, mấy người đặt một phòng riêng rồi vào ăn cơm, y mới nhìn sang Tưởng Soái, hỏi: “Cậu và Triệu Dương làm sao thế?”

Tưởng Soái dựa vào ghế không muốn nói chuyện.

Trần Thái nhìn cậu, dịu giọng nói: “Hôm nay tôi đã xem phần phát sóng trực tiếp của cậu ta rồi, cậu ta nói quan hệ với cậu không thân quen lắm.”

“Vốn là không quen mà, ” Tưởng Soái tùy tiện lật thực đơn, cau mày nói, “Không có gì đáng nói.”

Trần Thái thấy cái tính cố chấp của cậu lại nổi lên, quay người lấy một cốc trà, vừa chậm rãi rót đầy vừa nói: “Anh biết hôm nay cậu vừa chụp hình tạp chí xong nên đang khá là mệt, có thể sẽ hơi khó chịu. Nhưng chuyện này rất có liên quan đến những kế hoạch tuyên truyền từ trước tới nay của công ty cho cậu, cho nên anh muốn hỏi rõ ràng.”

Nghe y nói chuyện bằng giọng điệu này, Tưởng Soái không thể phản bác, đành phải sưng mặt ậm ừ một tiếng.

Trần Thái hỏi: “Hai cậu có mâu thuẫn gì sao?”

“Ừm, ” Tưởng Soái nói, “Chính là chuyện quán bar đó.”

Cậu nói xong thấy Trần Thái không nói gì, có chút ảo não, tự kể rõ: “Chuyện bị khách đổ rượu ướt người là em nói cho cậu ta biết.”

Trần Thái nghi ngờ hỏi lại: “Cậu nói cho cậu ta biết?”

“Vâng.” Tưởng Soái đáp, “Lúc đó em cũng không ngờ cậu ta lại là người như thế.”

Trần Thái cảm thấy vô cùng bất ngờ, lại ngẫm nghĩ, thấy không đúng lắm: “Vậy cậu ta giải thích với cậu chưa? Tại sao lại tiết lộ ra ngoài?”

“Không hề, cậu ta không thừa nhận” Tưởng Soái nói, “Cho nên mới trở mặt.”

“Không thừa nhận thì sao lại trở mặt?” Trần Thái nghi ngờ, “Cậu ngay từ đầu đã khẳng định là cậu ta làm đúng không. Ví dụ như chuyện này mà là do công ty của Phàn Bái gây nên, vì sao Triệu Dương lại muốn nói cho họ biết, quan hệ giữa cậu ta và những người đó rất tốt sao? Hay là cậu ta có thù oán với cậu?” (Phàn Bái là thí sinh tranh vị trí top với Tưởng Soái và cũng là nhân vật hãm hại Soái Soái, được nhắc đến từ các chương trước nhưng chương này mới được đặt tên)

“Có ý gì, ” Tưởng Soái sửng sốt, “Việc này có liên quan gì đến công ty của Phàn Bái?”

Trần Thái cau mày, nhìn cậu bằng vẻ mặt khó hiểu.

Trợ lý Tiểu Phương cũng cảm thấy bất ngờ, nói với sự nghi ngờ: “Việc này do người đại diện của Phàn Bái làm, bọn họ cũng đã đăng bài thông báo xin lỗi rồi, sao lại không có quan hệ với cậu ta?”

“Phàn Bái???” Tưởng Soái càng sững sờ, “Em không biết a! Em cứ tưởngTriệu Dương!”

“Cậu cho là Triệu Dương làm??” Trần Thái cả kinh nói, “Khi anh cậu đi thăm mọi chuyện đã được giải quyết rồi, bản thông báo xin lỗi của bên kia còn treo trên hot-search suốt nửa này hôm thứ 2, sao cậu lại tưởng là Triệu Dương được???”

“… Em không biết, ” Tưởng Soái sửng sốt, “Em chỉ nhìn thấy bức ảnh người ngợm ướt đẫm kia, em, em vừa hay ngay trước đó đã nói với Triệu Dương.”

“Cậu đã trông thấy bức ảnh đó, cũng tức là cậu đã xem qua điện thoại di động? Bức ảnh đó không có chú thích gì sao? Không có bản thanh minh à? Nếu tôi đã giải quyết cho cậu rồi sao cậu không xác nhận lại với tôi? Tổ tiết mục nhiều người như vậy cậu không biết hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện từ ai à?” Trần Thái khó có thể tin, tiếp tục hỏi, “Vậy cậu dùng logic nào để định tội Triệu Dương?”

Tưởng Soái bị những cậu hỏi liên tiếp làm xây xẩm mặt mày, ngơ ngác nhìn Trần Thái, sau một lát mới nói: “Em không nghĩ nhiều thế, thời gian lại quá trùng hợp. Em mới vừa nói với cậu ta việc này, bức ảnh đã truyền ra, làm sao có thể trùng hợp như thế?”

“Cậu mới nói với cậu ta.” Trần Thái hít sâu một hơi, hỏi, “Cậu nói khi nào?”

“Chính là lúc đi bệnh viện.”

“Chỉ có hai người các cậu??”

“…”

Tưởng Soái ngẩn ra, há miệng, lẩm bẩm nói, “Còn nhân viên công tác… và quay phim.”

Trần Thái:

“…”

“Cậu nói việc này ngay trước mặt ba người và một cái máy quay phim, sau đó internet lan truyền, cậu liền khẳng định là Triệu Dương.” Trần Thái gật đầu, “Tại sao không thể là những người khác? Động cơ của Triệu Dương là gì? Cậu ta lấy được bức ảnh từ đâu? Trong thời gian này tổ sản xuất thu hết điện thoại sao cậu ta có thể liên lạc với công ty? Mấy chuyện này chắc cậu phải có logic nào đó chứ.”

Tâm trạng Tưởng Soái thay đổi nhanh chóng, khó mà tiếp thu được, muốn đưa tay vào túi tìm điện thoại của mình. Những mà ban nãy cậu mới vừa ném di động cho Tiểu Phương, giờ này cô cũng không nhìn ra ý đồ của cậu.

Cậu sờ soạng mấy lần, không nói gì, đột nhiên thấy vô cùng hậm hực, không nhịn được nói: “Ai mà có thể nghĩ nhiều như vậy được, lúc đó đang tức chết đi được.”

“Cậu nói cái gì?” Trần Thái không nhịn được cả giận nói, “Làm việc không trước suy nghĩ rất có lý sao? Tước khi bước vào cuộc thi tôi từng hỏi cậu đã từng bị người ta bôi nhọ chưa, cậu thề thốt son sắt nói không có, thế mà vừa quay đầu đã nói ngay trước mặt quay phim chuyện mình bị đổ rượu ướt đẫm người. Xảy ra chuyện, có biết bao người trong công ty trắng đêm không ngủ để giải quyết đủ đường cho cậu, giải quyết xong cậu không thèm xem không thèm đọc đã lập tức đi định tội người khác? Nếu như cậu ta bị oan uổng, cậu chính là đang ăn no rửng mỡ đi gây thù chuốc oán cho chính bản thân mình!”

“Đúng! Em gây thù hằn rồi đấy!” Tưởng Soái vốn đang rất bất an buồn bực vì chuyện hiểu lầm này, giờ bị Trần Thái chỉ vào mũi mắng, nhất thời lòng cũng bốc hỏa, ngang ngược nói, “Em cũng chẳng cần!”

“Cậu nói sao?” Trần Thái cười lạnh, “Cậu nói cho rõ lại một lần, cậu không cần cái gì?”

Tưởng Soái há miệng, nhưng không muốn lộ cái dốt của mình, vẫn mạnh miệng nói: “Em chẳng thèm để ý xem có gây thù chuốc oán hay không, cũng không thèm để ý cậu ta có bị oan không, được chưa, ảnh ọt quán bar thích đăng sao thì đăng, thích làm gì thì làm, không lo nổi thì đừng có làm nữa!”

Cậu nói xong cái tính khí ương ngạnh cũng nổi lên, ném thật mạnh khăn ăn trong tay, hầm hừ ngồi dựa vào ghế.

Tiểu Phương không biết cục diện sao tự dưng lại thành thế này, nhanh chóng đổi chủ đề, nói cái này khuyên nhủ cái kia, nhưng mà Tưởng Soái vừa rống một trận mặt đỏ tía tai, Trần Thái cũng không hề tiếp lời, chỉ nhìn chằm chằm Tưởng Soái.

Y nhất thời cảm thấy rất đau đầu, sau một lát bên ngoài có người gõ cửa, Tiểu Phương vội đi mở ra, là nhân viên phục vụ bưng cơm nước lên.

Món ăn đã được mang lên, Trần Thái bỗng chìa tay muốn uống rượu.

Tiểu Phương do dự: “Anh Trần anh còn phải lái xe đấy.”

“Có thể gọi người lái thay mà, ” Trần Thái đáp, “Nâng ly đi nào.”

Tiểu Phương rụt rè nhìn y một cái, đành phải đưa ly tới.

Tưởng Soái mới vừa rống xong cũng có chút hối hận, trong lòng thấy vừa tức vừa giận, cúi đầu không nói lời nào.

Trần Thái rót đầy chén của ba người, lại đột nhiên gọi cậu: “Tưởng Soái.”

Tưởng Soái ngẩn ra, nhìn sang.

Trần Thái nói: “Nào, anh mời cậu một chén.” Y nói xong lại quay sang Tiểu Phương, “Tiểu Phương, cô cũng nâng ly lên đi, cùng kính nhau chén rượu.”

Tưởng Soái ngồi thẳng người, chần chờ đưa tay ra, chỉ thấy Trần Thái hạ thấp miệng chén, đụng vào chén của cậu một cái.

“Cho dù thế nào, chúng ta trước đây hợp tác cũng coi như vui vẻ, lần này chia tay trong vui vẻ…” Trần Thái nói, “Anh ở tại đây chúc cậu tiền đồ xán lạn, công danh rực rỡ.”

Y nói xong uống một hơi cạn sạch.

Đầu óc Tưởng Soái nổ tung, nhìn y: “Có ý gì? Ai muốn chia tay trong vui vẻ?”

Trần Thái đặt chén xuống bàn, gật đầu cười với cậu: “Năng lực của bản thân anh có hạn, không dẫn dắt được cậu. Bữa cơm này đã thanh toán, cậu cứ ăn từ từ, chuyện hủy hợp đồng ngày mai hẵng bàn tiếp.” Y nói xong đứng lên, cầm điện thoại của mình và chìa khóa xe đi ra ngoài.

Tiểu Phương há hốc mồm, lại thấy Tưởng Soái cũng ngồi ngốc ở đó, vội vàng la lên: “Anh Trần giận rồi, cậu nhanh đuổi theo đi!”

Tưởng Soái bỗng nhiên hoàn hồn, đứng lên đuổi theo. Trần Thái lại đi rất nhanh, đã đi tới bên ngoài nhà hàng.

Tưởng Soái chạy bước lớn đuổi theo, đuổi kịp rồi, mới vừa nắm lấy cánh tay Trần Thái muốn nói chuyện, chỉ thấy Trần Thái bỗng nhiên quay người, đấm mạnh một cú vào bụng cậu.

Cậu bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng buông tay né tránh, nhưng vẫn là chậm một bước.

Tưởng Soái chỉ thấy bụng đau xót, ôm bụng lảo đảo.

Cậu vô cùng khó tin ngẩng đầu lên nhìn.

Trần Thái đứng lại cách đó vài bước, duỗi tay chỉ vào cậu: “Đây là lần đầu tiên tôi đánh cậu, cũng là lần cuối cùng. Cậu về sau muốn làm thế nào thì làm, nhưng lần này coi như tôi lắm miệng nói cho cậu biết, chỉ vì phong ba của tấm hình kia của cậu mà phải hy sinh cuối tuần của biết bao người! Phải vận dụng biết bao quan hệ! Đồng nghiệp bên ban tuyên truyền đang nghỉ ở nhà phải cấp tốc đến công ty ra sao, ban quan hệ xã hội phải liên hệ các hãng truyền thông thế nào, luật sư Đàm và Lục tổng vì một tờ thông báo phải đến công ty vào lúc nào, trợ lý Tiểu Phương và Viên Viên vì theo dõi ý kiến của cư dân mạng mà đã bao nhiêu giờ chưa được nghỉ ngơi!”

Lồng ngực y phập phồng, cười lạnh nói: “Cậu thì lại vui vẻ nhỉ, cái này không cần, cái kia chẳng thèm, không chơi được thì không không làm, cậu có biết cậu làm một việc mà bao nhiêu người phải chùi mông cho cậu không!”

“Có thể em không nên xử sự như vậy, ” Tưởng Soái không phục, vẫn thấy oan ức, “Nhưng mà em cũng chỉ muốn làm theo đúng con người mình, trước dây khi dẫn dắt Vương Thành Quân chẳng phải anh cũng rất dung túng anh ta sao? Tại sao đến lượt em thì lại khắt khe như vậy?”

“Nếu cậu không quan tâm đến những tin tức bịa đặt của báo chí thì cứ nói với người nhà cậu đi!” Trần Thái nói, “Còn nữa tôi nói thẳng cho cậu biết, cậu và Vương Thành Quân căn bản không hề giống nhau. Cậu ta là diễn viên, cậu là thần tượng!”

Tưởng Soái bỗng thấy choáng váng, trái tim như bị người đánh mạnh một cái đập bình bịch, lạnh cả người.

“Thứ Vương Thành Quân dựa vào là tác phẩm. Dù cậu ta diễn xuất không tốt thì vẫn có thể mài giũa thêm, không tìm được vai diễn thì tự đi casting, mùa hè mặc áo bông còn mùa đông thì ngâm trong nước. Cậu ta phải đắp nặn nên nhân vật, cần tới khán giả, kỹ năng diễn xuất là gốc rễ của cậu ta.”

Trần Thái nhìn cậu, hỏi lại, “Nhưng cậu thì sao? Cậu có thể đảm đương phòng vé hay là rating? Ngoại trừ fan của cậu thì ai nhận ra cậu nữa? Cậu cho rằng cứ đứng trên sân khấu là có fan à? Hơn 10 thí sinh ca hát hay vũ đạo đều giỏi hơn cậu nhưng vì sao vẫn thua cậu?”

“Cậu không biết, để tôi nói cho cậu biết. Bởi vì từ số đầu tiên phát sóng, công ty đã trói buộc cậu với Triệu Dương với nhau để tạo scandal. Hoàn cảnh đáng thương của cậu ta làm nổi bật sự thiện lương của cậu, cậu ta nghèo khó làm nổi lên sự giàu có của cậu… Cậu muốn làm theo đúng con người mình? Cậu trước công chúng chẳng nói mấy câu, không phải nhờ có các hoạt động đoàn đội, liệu fan có chịu kích động đi tìm hiểu về cậu không?”

Hai tai Tưởng Soái ù lại, thở dồn dập: “Anh nói… Anh nói cái gì?”

Cậu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy, “Anh nói ai tạo scandal?”

Ngay từ đầu cậu đã không ngờ, mình vậy mà cũng cần phải tạo ra scandal. Cậu cảm thấy bản thân không tồi chút nào, đẹp trai, ca hát cũng được, vũ đạo dù không chuyên nghiệp nhưng không phải nhảy nhiều, đương nhiên quan trọng nhất là chính cậu không có khuyết điểm gì quá lớn.

Trần Thái nhìn ra ý nghĩ của cậu, lắc đầu nói: “Cậu cũng không hiểu được suy nghĩ của fan hâm mộ, hiện giờ fan không cần những thần tượng có nhân cách hoàn hảo. Cái bọn họ quan tâm nhất chính là thần tượng có tính phối hợp với những yêu cầu của mình, thậm chí còn muốn tham gia xây dựng hình tượng của thần tượng, cho nên bọn họ đều rất thích những người không hoàn hảo.”

“Nhưng em không cần như vậy, ” Giọng Tưởng Soái yếu đi, “Người nhà em có thể sắp xếp cho em.”

“Đúng, người nhà cậu có thể mua ca khúc cho cậu, đưa cậu đi gặp những người trong giới thời trang, thế nhưng tình cảm yêu mến của mấy vạn người xa lạ bọn họ cũng có thể sắp xếp được sao?” Trần Thái nói, “Trừ phi cậu cầm tiền đi cho từng người một, nhưng cậu nghĩ thân phận của cha mẹ cậu có thể công khai trước công chúng sao?”

“Tôi không cần gì nhiều, chỉ muốn dẫn cậu debut, cho cậu có được nhóm fan hâm mộ đầu tiên của mình. Cố gắng đưa cậu bước xa thêm chút. Sự nghiệp sau này của cậu đã có fan và người trong nhà ủng hộ, cũng sẽ có đoàn đội càng chuyên nghiệp hơn.”

Trần Thái nói, “Tối nay quả thực tôi đã hơi kích động, ta tôi xin lỗi cậu vì chỗ không đúng của tôi. Thế nhưng chuyện hủy hợp đồng, cũng hi vọng cậu có thể chuẩn bị trước.”

Tưởng Soái mím môi, sau một lát nhẹ giọng hỏi: “Anh thất vọng về em rồi sao?”

“Không phải, ” Trần Thái thở dài, nhìn về sang nơi khác, “Tôi đã định năm sau sẽ từ chức. Sở dĩ Lục Tiệm Viễn đồng ý ký hết với cậu, là bởi vì gia đình cậu có đầu tư vào công ty.”

“Vậy thì sao? Lục Tiệm Hành không phải sếp tổng sao?”

“Sau này không phải nữa, ” Trần Thái đáp, “Anh ấy đã từ chức rồi, giờ chỉ chờ tháng sau mở cuộc họp cổ đông, làm theo quy trình cuối cùng. Dù năng lực của tôi thấp kém, nhưng cũng không muốn đối địch với anh ấy, vì sợ khó tránh khỏi cạnh tranh trong ngành.”

“Anh quả thực rất quan tâm đến anh ta.”

“Đúng, tôi không giữ được công và tư rõ ràng, từ khi quen biết anh ấy, mông của tôi đã lệch theo rồi.” Trần Thái thở dài một hơi, “Cậu là hạng mục công việc cuối cùng của tôi ở Thiên Di, tôi sẽ dốc toàn lực đảm nhiệm. Bây giờ tuổi cậu còn trẻ, tôi cũng không yêu cầu cậu phải chín chắn chững chạc, chỉ hy vọng cậu có thể suy nghĩ kĩ trước khi hành động, có thể tôn trọng tối thiểu với những người nhân viên và đoàn đội đứng sau trợ giúp cậu.”

Buổi tối Tưởng Soái không về ký túc xá, mà là đến một nhà hàng. Trần Thái kêu Tiểu Phương đi cùng, sợ cậu tối nay bị đả kích quá lớn không chịu được. Đợi đến khi Tiểu Phương gửi tin nhắn báo Tưởng Soái không sao, hai người chỉ tìm một nhà hàng lẩu ăn cơm, y mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ở trên xe, trước tiên gọi điện thoại kêu Lục Tiệm Hành tới đón, sau lại gọi cho Viên Viên: “Bộ phận kia của Tưởng Soái… Đúng, toàn bộ rút lui đi, không thể dùng nữa.”

Lục Tiệm Hành lái xe đến rất nhanh, cho đến khi tới gần, nhìn y từ trên xuống dưới, cười một tiếng.

Trần Thái lại không cười nổi. Y mở hai cánh tay, chờ Lục Tiệm Hành ôm lấy chính mình rồi mới nhắm mắt lại, thở dài.

Lục Tiệm Hành vỗ lưng y, an ủi: “Anh nghe Tiểu Phương nói rồi. Kế hoạch ban đầu của em tốt lắm, là do Tưởng Soái hành động theo cảm tính khiến mọi chuyện công cốc.”

“Cũng không thể chỉ trách cậu ta, ” Trần Thái rầu rĩ, “Cũng do em luôn cố gắng giữ khoảng cách với cậu ấy, nên mới không kịp giải thích rõ ràng. Lại quá tự phụ, sắp đặt kế hoạch trước thời hạn lâu như vậy.”

“Đúng, ” Lục Tiệm Hành nói, “Còn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt chồng chông.”

Trần Thái ngẩng đầu liếc anh một cái, cũng bật cười.

Lục Tiệm Hành kéo y vào bên trong xe, sau đó xoay vô lăng, hỏi: “Chúng ta về nhà nhé?”

“Ừm, về trước đi, ” Trần Thái nói, “Ngày mai, em muốn đến gặp Triệu Dương.”

Tổ sản xuất của “Nhóm nhạc nam mạnh nhất” quản lý điện thoại và Weibo của tất cả các thí sinh tham dự rất nghiêm ngặt, Triệu Dương tự quyết định chủ ý muốn rút khỏi cuộ thi đấu, bên đó nhất thời sơ suất nên đã để dòng trạng thái “Xin lỗi” kia trở thành Weibo đầu tiên được thí sinh đăng lên.

Triệu Dương lần thứ hai trở thành nhân vật trung tâm của đề tài, cậu ta đã không còn đi đọc những bình luận đó nữa, trong lòng còn tự trào phúng mình: “Chắc là fan chạy hết rồi nhỉ? Các cô đi hết sớm chút cũng tốt, tôi bây giờ làm gì cũng sai, hà tất phải hâm mộ kẻ không tiền đồ như tôi đây để rồi mỗi ngày đều bị mắng.”

Cậu ta thu thập xong hành lý của mình, xếp gọn những món đồ ăn vặt mà mẹ đã mang đến, lòng suy nghĩ xem về sau nên đi đâu.

Đã từng biểu diễn trên sân khấu, cũng từng được hưởng thụ tràng hoan hô và yêu thích ngắn ngủi, trong lòng không phải không thấy tiếc. Nhưng cậu ta sợ mình sẽ bất cẩn lạc trong giấc mộng sặc sỡ đó, nghĩ tới nghĩ lui, không được thì đành về nhà. Đến khi hạ quyết tâm, lại sợ công ty không cho đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, huấn luyện viên thanh nhạc đã sắp xếp xong thời gian lên lớp, Triệu Dương không đi, ngồi ngốc một lúc trong ký túc xá, lại nghe có người gõ cửa. Nhân viên công tác của tổ sản xuất nói với cậu: “Có người tới tìm cậu.”

Triệu Dương sững người, vội cùng đi ra ngoài, chỉ thấy một người đứng ngoài hành lang, cao hơn mình một chút, gương mặt rất điển trai. Người kia quay mặt sang, Triệu Dương nhìn thêm, ngay lập tức liền sửng sốt.

Tưởng Soái từng cho cậu ta xem qua một tấm hình, người ở trên ảnh rất sáng sủa, tươi nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng đều, chỉ có ánh mắt là có vẻ rất sắc bén tinh ranh, khiến người ta cảm thấy đây không phải người dễ gạt.

Người trước mặt này dù vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng đôi mắt rất giống.

Người kia tự giới thiệu, đưa tay ra nói: “Xin chào, tôi là Trần Thái, người đại diện của Tưởng Soái.”

Triệu Dương cảm thấy cự nự từ tận đáy lòng, nhưng vẫn lễ phép bắt tay y. Sau đó lại nhìn với vẻ đề phòng.

Trần Thái nói: “Do trước đó tôi không kịp thời giải thích rõ ràng với Tưởng Soái, cho nên mới dẫn đến cậu ta sinh ra chút hiểu lầm với cậu.”

Triệu Dương mím miệng, không hề bị lay động: “Cho nên anh đến để giải thích thay anh ta sao?”

“Không phải, ” Trần Thái tùy ý nói, “Tôi chỉ nhân tiện đang có việc ở đây, nghe tổ sản xuất nói cậu muốn rút khỏi cuộc thi, cho nên định tiễn cậu một đoạn.”

Y nói xong chỉ ra bên ngoài, “Tiết trời hôm nay không tốt lắm, khu vực này không có xe chạy qua, nếu cậu muốn tự mình đi e sẽ không được. Tổ sản xuất kêu tôi cho cậu đi nhờ.”

Triệu Dương liếc mắt nhìn y, suy nghĩ một chút, quay người về ký túc xá xách va-li ra.

Quả nhiên chị đạo diễn tới đây tiễn cậu ta, còn dặn dò: “Trên đường khá trơn, hai người chú ý an toàn. Đi sớm về sớm.”

Triệu Dương cảm thấy câu cuối cùng nghe thật kỳ quái, chỉ thấy Trần Thái phất tay, đáp một tiếng.

Hai người lên xe, cậu ta ngẫm nghĩ rồi nói với Trần Thái: “Cám ơn anh.”

“Không cần, là tôi nên cám ơn cậu, ” Trần Thái nhìn cậu ta, nói chân thành, “Cậu không biết đâu, ngày nào tôi cũng ở nhà thắp hương chỉ mong các cậu tự mình rút lui khỏi cuộc thi để nhường cơ hội debut này cho cậu ấy.”

Triệu Dương: “…”

“Vốn dĩ cậu chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, cậu đi rồi, cục đá trong lòng tôi cũng hạ được xuống.”

“… Các người đều như thế…” Triệu Dương muốn nói “Không biết xấu hổ”, nhưng lại không nói ra được, dừng một chút, chỉ cau mày, “Tôi cũng không có uy hiếp gì, thứ hạng của tôi không cao.”

Cậu ta nói xong thở dài, lại nghe Trần Thái kinh ngạc nói: “Thế còn không cao? Làm người cũng đừng tham quá chứ?”

Triệu Dương quay đầu lại, nhìn y khó hiểu.

Trần Thái đưa di động tới, trên đó là bảng xếp hạng vị trí mới nhất của 20 thí sinh còn lại trong cuộc thi. Triệu Dương liếc mắt nhìn xuống, không thấy tên mình, lại đếm từng cái tên, đột nhiên liền sửng sốt.

“Vốn dĩ tổ sản xuất thấy sức hút của cậu khá lớn, cho nên cố ý giảm bớt thời gian lên hình của cậu, ” Trần Thái thở dài, cảm khái, “Kết quả là như thế, cậu vậy mà còn tiến vào trên top 20. Cậu có biết người khác có bao nhiêu khó chịu không?”

Triệu Dương vẫn chưa hết hồn khi nhìn thứ hạng của mình chẳng những không giảm xuống mà còn leo lên hơn vị trí trước đó hai bậc, quay đầu nhìn lại đầy nghi ngờ.

“Trong 20 người còn lại này, có 6 thí sinh trong nhà có công ty riêng, tài sản giàu có; có 7 thí sinh có bạn bè người quen trong giới; 4 người thuộc công ty chủ quản có dã tâm dốc sức nâng đỡ; còn lại là 3 người các cậu, hai người kia ở cuối bảng xếp hạng, nhất xác định chỉ làm nền. Chỉ có cậu, không có tiền không thế lực không có người quen không hậu thuẫn, vẫn còn ở lại một cách chói mắt.”

Trần Thái giễu cợt, “Trong lòng cậu không có tính toán sao? Có fan thế nào? Hát tốt thì ra sao? Loại người như cậu chỉ có một mệnh duy nhất, đó chính là mệnh nghèo.”

Triệu Dương nghe vậy sửng sốt, nhất thời bị kích thích mà sinh ra bực dọc: “Anh… Anh…”

Cậu ta tức giận đến mức nói không ra lời, duỗi tay chỉ vào Trần Thái, quay người liền muốn đẩy cửa xuống xe.

Trần Thái nói: “Khóa rồi.”

“Anh để tôi xuống! Tôi không ngồi xe của anh!”

“Vậy cũng không được, tôi phải khóa cậu lại, ít nhất khóa đến khi cuộc thi kết thúc. Bằng không cậu quay lại cuộc thi thì làm sao bây giờ?”

Trần Thái nói xong, cười lạnh một tiếng, “Cậu biết người như cậu đáng ghét nhất ở điểm nào không?”

“Tôi dù có thế nào cũng hơn anh! Anh là cái đồ tam quan bất chính, trong mắt anh cũng chỉ có tiền!”

“Không, người trong mắt chỉ có tiền chính là cậu.” Trần Thái đáp lại, “Trong mắt chúng tôi không chỉ có tiền, còn có dã tâm, có dũng khí. Cho nên nhìn thấy cơ hội chỉ ước muốn xông pha. Còn cậu, chỉ là một kẻ yếu đuối! Fan của cậu mất bao công sức bình chọn cho cậu, vắt hết óc soạn một tiết mục ngắn cho cậu, chịu đựng công kích của tất cả mọi người vẫn đăng Weibo ủng hộ cậu, nhưng đều bị cậu làm như không thấy. Các cô ấy xẻ thịt từ trên người đút cho cậu ăn, còn cậu thì vừa quay đi đã ném cho chó ăn.”

Y nói xong lắc đầu, tiếp tục: “Các cô ấy yêu mến cậu mới thật là mắt bị mù. Phàm là một người có tiền đồ, vào lúc này tuyệt đối ẽ không nói ra hai chữ rút lui.”

Y nói hết câu này đến câu khác không ngừng, Triệu Dương dường như bị đập cho tỉnh ngộ, ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở đó, không cãi lại được nửa câu.

Qua rất lâu, cậu ta mới bình tĩnh lại.

Triệu Dương cúi đầu, mở di động của mình, lên Weibo. Hộp thư riêng tư nổ tung, bình luận cũng ào ạt, mấy lần cậu bị lag, phải thoát ra đăng nhập vào lại. Nhìn thấy có người đăng theo hashtag #Triệu Dương, cùng anh debut#, bên dưới có người còn đăng bài kể mình nhờ người nhà bỏ phiếu bình chọn, thế là bị mắng không tập trung học tập, khóc rất lâu mới đổi lấy được 4 phiếu bầu. Cũng có người đăng rằng rất thích giọng hát của Triệu Dương, lần trước nghe xong ca khúc “Undo” còn khóc, hi vọng sau này còn có thể tiếp tục được nghe một giọng hát đẹp như thế nữa. Còn có người đăng hẳn một bài biết thật dài”

“Con đường anh đi là thế nào vậy, Triệu Dương? Một con đường yên tĩnh, một con đường náo nhiệt, con đường sặc sỡ hay là ngập tràn tranh cãi… Nhưng thật may, cho dù là con đường nào, cũng đều có ‘Mặt trời’ chiếu rọi (che chở) cho anh.” (Mặt Trời là tên FC của Triệu Dương – nhắc đến ở chương 91)

Triệu Dương đọc xong cũng trở nên mơ hồ, trên trang đầu vẫn có không ít lười mắng cậu ta, nhưng fan của cậu ta đều nhẫn nhịn, chỉ điên cuồng bình chọn cho cậu ta. Hắn Cậu ta lại kéo xuống, thấy một tài khoản tên “Không cho mắng Triệu Dương của chúng tôi” viết rằng: “Tai Nhỏ à anh biết không, hôm qua em bị antifan chửi mấy trăm câu tức đến mức run cả tay, sau đó không chịu được mới thay đổi tài khoản dùng sang ID đã sử dụng nhiều năm. Chỉ muốn thoát khỏi Weibo trở bề cuộc sống trước đây, nhưng lại không làm được, sợ sẽ không nhìn thấy anh debut! *emo oan ức*” (Tai Nhỏ là biệt danh của Triệu Dương do fan đặt ở chương 91)

Trần Thái ngồi bên cạnh nhìn, hồi lâu sau, thầm thở dài.

Triệu Dương đã dần dần bình phục lại. Cậu ta nhẹ nhàng mở miệng: “Cám ơn anh. Ý định muốn rút khỏi cuộc thi của tôi quả thực là do kích động, hôm đó Tưởng Soái nói tôi… Sau đó tôi cảm thấy, rất khó chịu.”

Trần Thái không đáp lời, sau một lát mới nói: “Cậu tới đây không phải là để kết bạn. Thứ hạng của cậu, cũng không phải Tưởng Soái cho cậu.”

Triệu Dương lặng lẽ, không nói nữa.

“Fan của cậu cũng vất vả lắm.” Trần Thái nói, “Từ khi chương trình phát sóng đến bây giờ, các cô ấy vẫn luôn bị mắng nhưng không ngừng bảo vệ cậu, từ trước đến nay chưa từng bỏ cuộc. Trước đây khi tôi nhìn qua cách hoạt động của fan hâm mộ, chỉ cảm thấy thật điên cuồng, đám người đó quả thực đầu óc có vấn đề, bọn họ đi đến đâu tùy ý chửi rủa đến đấy, không chuyện ác nào không làm. Nhưng qua chuyện của cậu, tôi cũng nhìn ra bọn họ có thể vô cùng trung thành, cho dù được hay mất. Cậu dùng thực lực của mình để chinh phục họ, những thứ bọn họ hồi báo lại cho cậu dù là người đại diện hay đoàn đội công ty như chúng tôi đều khó mà làm được.”

“Tôi biết.” Triệu Dương gật đầu, “Tôi quay lại đây.”

“Còn có, ” Trần Thái nhìn về phía cậu ta, “Tôi đến tìm cậu là ý định của riêng mình. Không liên quan gì đến Soái. Trạng thái của hai người hiện giờ tốt cho cả hai, ít nhất trong chương trình tốt nhất không cần có thay đổi. Cậu hiểu ý của tôi không?”

“Tôi hiểu, ” Triệu Dương gật đầu, hít mũi một cái, “Tình bạn cần có sự lựa chọn của cả hai bên. Đã là quá khứ, cứ cho qua đi thôi.”

Cậu ta nói xong xuống xe, lại lôi cái va-li cồng kềnh trong cốp xe ra. Lúc xoay người lại dừng lại, quay đầu, cúi người với Trần Thái một cái.

Buổi chiều, trang Weibo chính thức của “Nhóm nhạc nam mạnh nhất” chia sẻ lại dòng trạng thái “Xin lỗi” của Triệu Dương, sau đó còn kèm theo một biểu cảm cười ra nước mắt, trả lời: Không phải chỉ là ghi hình thêm một lần nữa thôi sao, đều là người một nhà khách khí như vậy làm gì?

Ngày hôm qua, dòng trạng thái kia của Triệu Dương khiến fan hâm mộ tan nát cõi lòng, nhóm “Mặt trời nhỏ” vốn bị công kích từ nhiều phía, nhìn thấy hai chữ “Xin lỗi” cứ như được tiếp thêm năng lượng, lúc này mới điên cuồng bỏ phiếu để giữ chân cậu ta lại cuộc thi. Lần này nhìn thấy dòng chia sẻ của trang chủ, mọi người cũng thấy khó hiểu nhưng rồi lại tạm thời yên lòng.

Thứ sáu, bán kết được phát sóng trực tiếp.

Tất cả thí sinh đều rất căng thẳng, mỗi người đều sớm chuẩn bị một đoạn văn, nếu thăng hạng thì nói sao, nếu bị loại thì nói thế nào.

Đa số thí sinh khi phát biểu ai cũng đều nước mắt rưng rưng, vô cùng sướt mướt.

Đợi đến lượt Triệu Dương lên sân khấu, cậu ta nắm chặt micro, nhìn chung quanh hội trường một vòng, sau đó nói: “Tại đây, tôi xin được cảm ơn những bạn fan của tôi một lần nữa, cám ơn các bạn.”

Cậu ta nói xong dừng lại, nhìn vào ống kính cúi người bày tỏ, sau đó lại nói: “Có người hỏi tôi muốn đi trên con đường như nào. Hôm nay, tôi muốn nói rằng, con đường tôi chọn đi chắc chắn là con đường hướng về phía trước. Cám ơn mọi người, tôi sẽ luôn cố gắng hết mình.”

Hết chương 94.

—————-

Vẫn biết cách làm của Trần Thái dứt khoát, nghiêm khắc như vậy là vì muốn tốt cho Tưởng Soái, nhưng thật sự nhiều lúc chẳng hiểu sao mình lại thấy thương cho chân tình mà Tưởng Soái dành hết cho y.

Chẳng những không được đáp lại mà còn hết lần này đến lần khác bị người mình yêu làm tổn thương, song cậu vẫn yêu người ấy một cách hết lòng và theo cách riêng của mình, dù cách của cậu khá trẻ con.

Nhưng biết làm sao được khi con người Trần Thái nhìn có vẻ hi ha nhưng thật ra y có thái độ làm người rất dứt khoát và một khi đã hình thành quan điểm về một vấn đề thì rất khó thay đổi, dù là trong công việc hay trong tình cảm. Đành tiếc cho Soái Soái thôi…