*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau mọi người tập hợp, Lục Tiệm Hành không xuất hiện, Trần Thái không tới.
Hoạt động đoàn thể kết thúc mọi người giải tán quay về công ty, Lục Tiệm Hành vẫn không có mặt, Trần Thái cũng chẳng thấy đâu.
Người khác đều không quá để ý, chỉ có Tưởng Soái không vui, đi tìm Lục em hỏi: “Công ty các anh xảy ra chuyện gì thế? Người đại diện của tôi đâu?”
Mặt Lục em hiện rõ vẻ cậu rõ ràng đã biết còn hỏi, sửa lời: “Đừng có các anh chúng tôi suốt thế, sau này cậu cũng là một thành viên của Thiên Di, xưng hô như vậy không quá thích hợp biết không?”
Tưởng Soái lườm một cái: “Tôi chẳng qua chỉ chơi chút thôi, không định làm một sao bự của Thiên Di các anh, đâu cần để ý những chi tiết này.”
Lục em: “…” Hắn bị chặn họng mà bó tay, cũng không muốn trêu chọc vị này rồi khiến mình thêm khổ, nhân tiện nói, “Người đại diện do cậu chọn mà cậu còn không biết? Dưới tay y giờ có Tuyết Oánh và La Bác, đợt này đang bề bộn lắm, cậu cũng đừng ngày nào cũng tìm y khiến y thêm phiền. Công ty định đăng ký cho cậu tham gia một cuộc thi sống còn, cậu nhân cơ hội lộ mặt, với thực lực của cậu nằm trong top 3 chắc không thành vấn đề, mà dù có vấn đề thì rút lui nửa chừng rồi debut luôn cũng được.”
Nghệ sĩ của Thiên Di dù rằng cũng có xuất thân từ cuộc thi sống còn, nhưng sau khi ký hợp đồng đều phát triển ở mảng đóng phim, cho nên Lục em cũng không hiểu rõ định hướng trở thành idol, cũng chưa từng có kinh nghiệm tỏng lĩnh vực này. Cái câu nằm trong top 3 cũng chỉ là thuận miệng nói.
Tưởng Soái thì lại từng nghe anh trai cậu nói về những chuyện đáng khinh của cái nghề này, cho nên những nghệ sĩ xuất thân từ cuộc thi sống còn đi đến đâu cũng đều bị coi thường ở tầng đáy, tham dự hoạt động nào cũng bị cả diễn viên không tên tuổi khinh bỉ. Nhưng mà cậu thì chẳng quan tâm, tham gia thì tham gia, thích được hạng mấy thì tùy. Coi như là đi biểu diễn ở một quán bar lớn là được.
Tưởng Soái thuận miệng ừ một tiếng, cũng không có việc gì, chỉ đành về nhà trước. Y cũng chẳng phải thật sự muốn hỏi Lục em về hành động của Trần Thái, hôm mọi người ra về xe của Lục Tiệm Hành vẫn đỗ nguyên ở đó, cậu chẳng phải đồ ngốc, nghĩ cũng biết người đại diện bé nhỏ của cậu đang bận chuyện gì.
Bên này Tưởng Soái vẫn đang oán thầm, bên kia thì Lục Tiệm Hành đang rất hồi hộp.
Ưu điểm của phòng tổng thống chính là rất tiện, làm cái gì cũng không cần ra ngoài. Ăn cơm đã có người của khách sạn dọn sẵn lên bàn ăn, muốn spa thì đã có người kê giường mát-xa vào phòng tắm. Tiền thuê phòng dù khá đắt, nhưng với anh mà nói rất đáng giá.
Hai người trải qua cuối tuần điên cuồng ở khách sạn nghỉ dưỡng, cứ như là uống phải thuốc kích dục, đang xem tivi, xem nửa chừng lại làm; Trần Thái chơi game, nằm sấp chơi chưa qua một level đã bị đi vào từ phía sau. Sau đó hai người dứt khoát chỉ mặc áo tắm, rồi Lục Tiệm Hành lại bắt Trần Thái mặc áo sơ mi của anh — áo sơ mi của anh Trần Thái mặc bị lớn hơn một size, che vừa đến phần mông nửa kín nửa hở. Lục Tiệm Hành cũng chỉ mặc nửa người trên, ngồi ở quầy bar pha rượu, Trần Thái thì lại ở bên dưới khẩu giao cho anh. Hoặc là hai người cùng vào thư phòng, dính sát lấy nhau, bên trên đọc truyện bên dưới hoạt động, mỗi lần lật sang trang khác còn phải suy nghĩ.
Trần Thái vốn cứ nghĩ mình đủ “đảm đang” rồi, ai ngờ tới đây chơi một hồi mới nhận ra bản thân còn non lắm, chỉ d-â-m ngoài miệng. Cái kiểu muộn tao như Lục Tiệm Hành mới thật sự d-â-m từ trong xương.
Chiều chủ nhật trả phòng về nhà, Lục Tiệm Hành còn tiến hành điều tra độ hài lòng của y.
Trần Thái ngay cả gấu Teddy cũng lười ôm, treo trên người anh đi xuống lầu, suy nghĩ một chút, đánh giá cho anh 4 sao.
Lục Tiệm Hành hết sức không vừa lòng, liếc y: “Yêu cầu của em cũng cao thật nhỉ, sao còn trừ mất một điểm? Độ cứng của anh không được? Độ thô to không đủ? Hay là sức bền mức kéo dài quá ngắn?”
Trần Thái nghe anh nói mà xấu hổ đến phát hoảng, không nhịn được cười nói: “Anh đỉnh anh đỉnh, anh đỉnh nhất.”
Lục Tiệm Hành không chịu bỏ qua vẫn tra hỏi tới cùng: “Vậy tại sao không cho điểm tối đa? Em nói đi tối nay anh sẽ bù đắp.”
Trần Thái nói: “Không liên quan đến mấy chuyện đó. Một điểm kia là điểm an toàn.”
Lục Tiệm Hành nghe không hiểu, trình tự luyến lại phát tác: “Ý em là anh quá ưu tú, dễ dàng ngoại tình?”
“… Không phải, ” Trần Thái giải thích, “Em nghe người ta nói tập thể hình cũng sẽ gây nghiện, có vài người sau khi hoạt động mạnh xong có thể đạt được khoái cảm, cho nên cũng không cần sinh hoạt tình dục.”
Y nói xong thấy Lục Tiệm Hành không tin, nghiêm túc nói: “Thật đấy, Schwarzenegger(1) đã nói như vậy mà.”
“Há, ” Lục Tiệm Hành nói: “Em còn nhìn Schwarzenegger.”
Trần Thái: “…”
Lục Tiệm Hành gõ đầu y: “Em còn ngắm ai nữa? Thích đàn ông cơ bắp đến vậy à?”
Trần Thái nhịn không được bật cười, ngoài miệng mắng thần kinh còn gõ lại anh, hai người cười vui vẻ thêm một lát mới về.
Lục Tiệm Hành đương nhiên không sẽ trở thành người cuồng tập thể hình, trên thực tế hai ngày nay anh rất bận. Chú Thành sắp đi rồi, đồ đạc trong nhà bên này đều phải chuyển về, một mình chú lớn tuổi không làm được, Lục Tiệm Hành tìm một công ty vận chuyển, đồ vật lớn nhỏ đều được đóng thùng đánh số. Hai vợ chồng chú Thành về quê trước đợi nhận hàng, chờ đến khi đồ đạc đã được chuyển đi rồi, Lục Tiệm Hành còn phải ở lại dọn dẹp cho họ.
Trần Thái không ngờ chú Thành nghỉ hưu sớm như vậy, y còn nhớ Lục Tiệm Hành từng nói định tới Tết trung thu sẽ mời cả nhà chú Thành ăn một bữa cơm, trịnh trọng cảm ơn chú sau đó biếu một phong bì thật lớn. Dù sao chú đã bôn ba nhiều năm như vậy với cha anh rồi, chịu không ít khổ cực. Giờ chú vội nghỉ về quê như vậy, có lẽ là có việc gấp trong nhà.
Trong lòng y tiếc nuối không thể đi tiễn chú Thành, lại nghĩ may mà thân thể chú vẫn khỏe mạnh cường tráng, về sau muốn gặp mặt cũng vẫn còn cơ hội. Nhưng còn Lục Tiệm Hành bên cạnh giờ lại thiếu một người, anh lại không muốn tuyển người mới, về sau có ra ngoài xã giao, chuyện lái xe cũng là một vấn đề.
Trần Thái cứ thế lo nghĩ bận tâm, nào ngờ thứ hai vừa đến công ty, vị trí trợ lý bên cạnh Lục Tiệm Hành vẫn chưa bổ sung, thì bên cạnh y đã xuất hiện thêm hai cậu thanh niên.
Tưởng Soái cũng tới, đang ngồi vênh váo ở chỗ của y. Trần Thái vừa quẹt thẻ vào cửa đã thấy cậu ngồi đó cười nói: “Về sau hai người này chính là chân chạy vặt của anh, chuyện của người khác cứ để họ lo liệu, anh chỉ cần quan tâm chuyện của em thôi.”
Trần Thái không hài lòng bộ dáng đó của cậu, nhìn cậu từ trên xống dưới vô cùng khinh bỉ: “Che giấu giỏi thật nhỉ cậu ấm, trước đây sao tôi không nhận ra cậu còn có cái tính này?”
Tưởng Soái cãi lại: “Trước đây cũng đâu phát hiện anh có chồng nhỉ?”
Bên cạnh có một đồng nghiệp nghe mà sững người, lập tức chạy tới hóng hớt: “Ai có chồng cơ? Anh Trần là anh sao? Anh mà cong à! Come-out từ bao giờ thế? Vậy mà cũng không nói với bọn em một tiếng.”
Người trong phòng vốn rất thích tám chuyện, Trần Thái không muốn để cho mọi người đều biết quan hệ của y và Lục Tiệm Hành, liếc Tưởng Soái liếc mắt ra hiệu cậu im miệng, quay đầu cười nói với đồng nghiệp: “Tôi yêu rất lâu rồi, trước đây nhắc đến anh ấy, người khác nói tôi dung tục hám tài, cho nên về sau cũng không tiện nói ra.”
Đồng nghiệp vội hỏi: “Sao thế được chứ, hám tài? Ai vậy? Sẽ không phải là anh chồng quốc dân đấy chứ?”
“Sao cậu biết? Nhưng không phải là người đó, ” Trần Thái khoa trương nhìn đối phương, cầm một tờ tiền giá trị 100 tệ, chỉ vào nhân vật trên đó nói: “Cậu nói xem không phải rất đẹp trai sao?”
Đồng nghiệp: “… Phải”
Đủ quốc dân, cũng đúng là “hám tài” thật.
Trần Thái cất tiền đi, lại than thở giá xăng gần đây, vẻ mặt bi thảm: “Vì thứ này thì đừng nói là cong, cho dù muốn cong theo hướng nào tôi cũng có thể phục vụ đầy đủ, dung tục như thế đấy.”
“Này cũng thật là, ” đồng nghiệp cười ha ha nói, “Chỉ cần tiền nhiều thì cong nữa cũng đáng giá. Không nói nữa, đi họp đi họp.”
Sáng đầu tuần bộ ngành họp theo thường lệ, Trần Thái nhanh chóng thu thập đồ qua đó, trước khi đi nhân lúc mọi người không chú ý, quay lại áp sát nói khẽ với Tưởng Soái: “Dạy cậu bài học thứ nhất, không nên nói chuyện lung tung.”
Tưởng Soái: “…”
“Đặc biệt là chuyện liên quan đến tính hướng, tự cậu phải đặc biệt chú ý. Người khác muốn đoán sao cũng được, nhưng cậu tuyệt đối không thể chủ động nhắc đến. Đời thực và trên mạng không giống nhau, nếu cậu tự khai, chưa debut đã flop rồi.”
“Cần thế không, ” Tưởng Soái nhỏ giọng nói, “Giờ đã là thời đại nào rồi?”
Trần Thái lườm cậu một cái, lắc đầu, đi tới phòng họp.
Điều khiến y kinh ngạc chính là người chủ trì cuộc hợp sáng ngày hôm nay lại là Dương Tuyết. Mà người vốn dĩ trực ban tuần này – Tôn Tuyền thì lại ngồi phía dưới mặt không hề cảm xúc.
Bên trong bộ ngành mỗi người một vẻ mặt, nhìn vô cùng đặc sắc, Trần Thái yên lặng tìm một chỗ gần chót ngồi xuống, chỉ muốn cách xa mấy chuyện thị phi của đám người này, nào ngờ cuộc họp vừa bắt đầu, đã bị Dương Tuyết điểm danh.
Dương Tuyết nói: “Trần Thái sau cậu lại ngồi đó? Trên này mới là vị trí của cậu.”
Những người khác dồn dập chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ cho y, Trần Thái vội vàng cười đứng dậy, nói: “Tôi có chút việc muốn nhờ đám Tiểu Khả chỉ dạy, như vậy sẽ tiện hơn.”
Dương Tuyết khẽ gật đầu, chỉ vào hai thanh niên trẻ tuổi ngồi phía sau: “Công ty tuyển cho cậu hai trợ lý, về sau cậu sắp xếp công việc cho họ. Hiện giờ phòng làm việc khá nhỏ nên chưa có chỗ, cậu trước hết cứ ngồi làm việc ở chỗ cũ, đợi khi có chỗ trống sẽ chuyển vào.”
Những người khác đều mnag vẻ mặt hâm mộ nhìn qua.
Trần Thái sửng sốt, nghĩ trong lòng cái gì mà phòng làm việc nhỏ? Cho tôi? Y nghe không đầu không đuôi, không hiểu cho lắm. Nhưng bên trên Dương tuyết đã nở mở màn hình chiếu bắt đầu chủ đề chính nói ngày hôm nay, y cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải gật đầu.
Ngược lại sắc mặt Tôn Tuyền lại đột nhiên trở nên khó coi.
Đợi đến sau đó, Trần Thái thấy Dương Tuyết quay về văn phòng, y thấy không có ai cũng đi theo, gõ cửa.
Thái độ Dương Tuyết ôn hoà hơn rất nhiều, nhìn y cười nói: “Còn có chuyện gì không hiểu sao?”
Trần Thái đầy vẻ mờ mịt nhắc lại những sắp xếp mà cô đã nói trong buổi họp.
Dương Tuyết lúc này mới nói: “Ý chị VV là cho cậu thăng chức lên chút, tự mình làm người đại diện chính thức. Chỉ có điều cậu mới vào công ty mấy tháng, thời gian quá ngắn mà thăng cấp quá nhanh, sẽ không được ổn thỏa, cho nên hiện giờ cậu vẫn giữ chức người đại diện thường trực, nhưng quyền hạn trong tay sẽ nhiều hơn, cũng cho cậu hai người trợ lý. Về sau, chỉ cần chăm chỉ công tác, tranh thủ để công trạng tổng kết cuối năm rực rỡ chút, như thế thì đặc cách thưng chức cũng dễ hơn.”
Trần Thái giờ mới hiểu ra, nhưng cũng vô cùng bất ngờ.
Có điều chuyện này nói cho y nghe, trên thực tế nếu suy nghĩ cẩn thận, lại thấy có ý một lời hai nghĩa.
Dù sao biểu hiện gần đây của Dương Tuyết dường như khiến chị VV rất hài lòng, vốn dĩ cô và Tôn Tuyền đồng thời giữ chức quyền phó tổng, ngày hôm nay nhiệm kỳ của cô đã đến, lại không có đổi theo đúng hạn. Xem chiều gió bây giờ, mọi người sôi nổi suy đoán là chị VV trong lòng đã có sắp đặt sẽ đề bạt ai, nếu như Dương Tuyết gần đây làm tốt, vậy vị trí quyền phó tổng giám đốc sau này chính là cô. Nếu cố gắng thêm, xóa chữ “quyền” đi cũng không phải là không thể.
Làm đến phó tổng, đó chính là vị trí quản lý cao tầng của công ty, sau này có đi họp cũng không ngồi chung một phòng với bọn y.
Trần Thái trong lòng cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa Dương Tuyết và Tôn Tuyền trong đấu ngoài tranh lâu như vậy, giờ người này đắc ý, Tôn Tuyền bên kia chắc chắn chịu thiệt thòi.
Quả nhiên, Dương Tuyết dừng một lát, cười nói tiếp: “Tuần trước có hai thương hiệu lớn tới công ty, muốn hỏi giá cả hiện tại của Tuyết Oánh để mời cô làm đại diện. Chuyện này vốn dĩ do chị Tôn của cậu ra mặt, hiện giờ do cậu trực tiếp phụ trách, còn cụ thể muốn đưa ra giá bao nhiêu, tùy cậu.”
Trần Thái sững sờ, lần này lập tức phấn chấn hẳn lên, nói: “Cảm ơn Dương tổng.”
Dương Tuyết cười, lại nói: “Chuyện về Tưởng Soái tôi không hiểu cho lắm, cậu ta muốn theo cậu, thì cậu cứ dẫn dắt đi, đây cũng là một cơ hội hiếm có. Phía Tuyết Oánh cậu cứ lo liệu, còn về La Bác thì yên tâm, tôi sẽ kêu Hứa Hoán quan tâm anh ta.”
Trần Thái hiểu cô đang có ý lấy lòng lôi kéo, y cũng không tin Hứa Hoán sẽ chăm sóc người khác, ngoài miệng vẫn cứ vui vẻ đáp: “Vậy thì phải làm phiền Dương tổng rồi, công việc sau này mong sẽ được chị quan tâm nhiều hơn.”
Y khách khí hai, ba câu, thấy Dương Tuyết đủ hài lòng, lúc này quay về chỗ của mình. Tưởng Soái chiếm ghế máy vi tính của y ngồi chơi game, y đi sắp xếp công việc cho hai trợ lý mới.
Một người đi liên hệ cơ sở làm hộp quà tặng, Trung thu năm nay gần sát Quốc Khánh, phải tặng quà cho các công ty truyền thông để gắn bó quan hệ. Tuy rằng chuyện này là do ban tuyên truyền của công ty phụ trách, thế nhưng Trần Thái biết bên đó cũng chỉ muốn bớt việc, cho nên từ trước tới nay chọn quà vẫn luôn là USB, lịch để bàn, bình giữ nhiệt…, xưa nay không có gì ý tưởng gì mới, người nhận quà cũng không thích.
Những người khác không nói, năm nay Tuyết Oánh phất lên, rất nhiều chi tiết nhỏ cần phải chú ý. Trần Thái nghĩ đến một nhãn hiệu nước hoa, năm nay có tung ra loạt bình nước hoa hình dạng như chiếc nhẫn, có mấy màu đỏ trắng xanh, trong đó loại màu trắng tên là “Tuyết dạng”(2), vừa hay giống với tên Tuyết Oánh, như vậy vừa lưu lại ấn tượng với người khác, vừa thể hiện được thành ý, hơn nữa quà tặng hàng hiệu dễ tặng hơn, cho dù người nhận là nam hay nữ thì đều có thể dễ dàng phù hợp.
Chỉ duy có một điều không ổn là hơi vượt mức dự toán, riêng hộp quà nước hoa đã hơn một ngàn, danh sách những cái tên y vừa soạn ra đã không ít rồi, lần này tặng những thứ đó, sau này tặng quà không thể có giá trị thấp hơn.
Trần Thái suy nghĩ vẫn nên bàn một câu với Tuyết Oánh, bởi vậy trước hết chỉ có thể để cho trợ lý đi hỏi xem chi phí làm hộp quà đặt riêng là bao nhiêu. Một người khác thì được sắp xếp tới chỗ ông Lôi lần trước — tuần đầu tiên tới công ty Trần Thái ngày nào cũng tới chỗ ông Lôi báo danh, sau đó dù không liên lạc nữa, thế nhưng trong lòng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến, giờ sắp tới Trung thu, phái một cậu thanh niên qua đó giúp đỡ ông, nhân tiện mua chút gạo muối đem đến, cũng coi như một chút thành ý.
Bố trí xong những chuyện này đã tốn không ít thời gian, Trần Thái nhìn thấy hai trợ lý đều khá nhanh nhẹn, cũng không dây dưa dài dòng, thế là thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Tưởng Soái có chút phiền phức, Trần Thái đi tới đâu cậu ta theo tới đó, Trần Thái cũng không tranh chấp với cậu ta, lo liệu công việc xong, lấy tài liệu rồi đi xuống bãi đậu xe.
Tưởng Soái cũng theo y lên xe, tự cài dây an toàn cho mình, quay đầu thấy ghế sau có một chú gấu Teddy thế là ngẩn ra: “Anh định đi đâu thế?”
Trần Thái nói: “Nhà La Bác.”
“Anh ta có con rồi à?” Tưởng Soái càng giật mình, “Em cũng quên mất anh ta bao nhiêu tuổi rồi, khi còn bé còn thấy anh ta diễn trên TV đấy, vai đại hiệp đó đóng hay thật. Khi đó anh ta cũng mới mười mấy tuổi nhỉ?”
Trần Thái suy nghĩ một chút, cũng có chút than thở: “Vai diễn đó hẳn là năm 17 tuổi.” Thế nhưng diễn có đạt hơn nữa thì có ích gì, nổi tiếng dựa vào tán tụng, đại minh tinh phải dựa vào mệnh, số phận La Bác không tốt, lại không có hậu thuẫn, vào thời điểm có thể phát triển tốt nhất lại bị chặt đứt, cứ thế bị cản trở suốt bao năm nay. Hiện giờ anh đi đóng phim cũng là vì để nuôi gia đình sống tạm, Trần Thái cũng không biết giờ trong đoàn phim anh đang thế nào, có bị bắt nạt hay không.
Chiếc xe rẽ trái rẽ phải, đến Trần Thái còn đang hoài nghi bộ phận chỉ dẫn đường đi sai rồi không, thì rốt cuộc đã tới đầu ngõ nhà La Bác. Ngõ nhỏ quá hẹp, xe không vào được, Trần Thái đành phải tìm chỗ đỗ tạm, ôm theo con gấu, kêu Tưởng Soái hỗ trợ xách theo đống quà, tìm từng tòa nhà.
Trước khi tới y đã chào hỏi qua với vợ của La Bác, Trần Thái gọi cô một tiếng “chị La”, lòng nghĩ tuổi tác của chị hẳn không quá lớn. Ai ngờ đi thêm vài bước, liền thấy tòa nhà phía trước có một người phụ nữ đang ngó nhìn, khoảng chừng 40 tuổi, thậm chí tóc đã lẫn vài sợi bạc. Trần Thái sửng sốt, vội bước nhanh đi tới, vừa hỏi, quả nhiên là chị La thật.
Nhà La Bác ở tầng một, ánh sáng hơi tối, trần nhà hơi thấp, sau khi vào nhà chỗ nào cũng có ngăn kéo mũ giày và đồ chơi trẻ em, nhét tràn đầy.
Người phụ nữ đó dẫn hai vị khách vào nhà, tiểu cô con gái nhỏ hai ngày nay bị ốm nên không đi học, rụt rè trốn sau lưng mẹ nhìn ra. Trần Thái thấy chỉ có vợ con người ta ở nhà, cũng không tiện ngồi lâu, đưa đồ xong, hỏi vài câu tình trạng gần đây, có chỗ nào khó khăn không, có muốn đưa gì cho La Bác không, cuối cùng còn để lại ít tiền rồi rời đi.
Chị La nói gì cũng nhất định không cầm tiền, đẩy qua đẩy lại mấy lần, Trần Thái làm bộ cầm về, nhân lúc chị xoay người không để ý mới nhét tiền xuống dưới đệm sô pha.
Mới vừa nhét xong, chỉ thấy chị La xách một túi hành lý từ trong phòng ngủ ra.
Trần Thái thấy bên trong đều là quần áo dày, hơi kinh ngạc: “Chỗ anh ấy đang đóng phim vẫn chưa đến mùa lạnh, có cần mang thêm cả mấy món đồ mỏng không.”
“Anh ấy rất sợ lạnh. Tôi lo có chỗ nào bật máy điều hòa hoặc là mưa gió, anh ấy không có đồ cũng sẽ không tiện mở miệng yêu cầu.” Chị La vén hai bên tóc mai, nhẹ giọng nói: “Nếu như anh Trần thuận tiện, phiền anh chuyển giúp lời tới nhà tôi.”
Trần Thái vội hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Anh bảo anh ấy cứ tập trung đóng phim, yên tâm làm việc.” Chị La nói tiếp, “Ở nhà rất tốt, con gái rất nghe lời, bảo anh ấy cứ an tâm.”
Hai vợ chồng đều có điện thoại di động, bên kia mặc dù có khi tín hiệu không tốt, thế nhưng nhắn tin vẫn được, bình thường hẳn vẫn hay nói chuyện. Giờ chị lại nhờ Trần Thái chuyển lời, có lẽ là thấy mình nói thì chồng sẽ không nghe, người đại diện nói mới được.
Trần Thái hiểu được, gật đầu cười. Lại cúi đầu nhìn túi hành lý, túi đã được giặt sạch sẽ, quần áo bên trong quyển được cuộn tròn lại cũng sắp xếp gọn gàng, ở giữa dường như còn kẹp một tờ giấy, lộ ra những nét bút màu có chút trẻ con.
Y thấy rất xúc động, bỗng bị chút ấm áp của một gia đình bình thường này làm cảm động, hàn huyên vài câu, liền vội vã cáo từ ra về.
Tưởng Soái không nhẫn nại thêm, theo một chuyến liền không chịu nổi nữa, Trần Thái đuổi cậu ta về nhà chuẩn bị đồ để tham gia cuộc thi sống còn, y thì quay về công ty liên lạc với đoàn phim của La Bác.
May mà lần này cuối cùng đã nhận được tin tức chính xác, tối mai đoàn phim đổi địa điểm quay, tiếp theo sẽ quay ở trên thị trấn.
Thế nhưng cũng kèm theo một tin xấu — La Bác bị ốm.
Hơn nữa bởi lần này La Bác ốm quá đột ngột, đã làm trễ nãi chuyện quay chụp. Nếu như hai ngày tới không thể khỏe lên để quay lại công việc, ý đoàn phim là có thể sẽ phải thay người.
———————-
Chú thích:
(1) Schwarzenegger là ông chú siêu nhân này đây =)) Khẩu vị Trần Thái nặng thiệt =))
(2) Tuyết dạng: Dạng = đầm, hồ nhỏ.
“Tuyết dạng” đọc là [xueyang], phát âm gần giống với tên Tuyết Oánh [xueying].