Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 73




Đoạn phim phỏng vấn của Lục Tiệm Hành vừa đăng lên đã nhanh chóng được cư dân mạng thích hóng hớt đưa lên “hot search”. Cũng vì chuyện phòng vé gây nên không ít cuộc chiến văng nước miếng, nhưng chẳng có mấy sếp tổng của các công ty dám đường hoàng xuất hiện ghi hình thế này.

Ghi hình thì cũng thôi đi, đằng này lời nói còn rất biết cách đâm chọc, chẳng hề có vẻ sợ đắc tội đạo diễn Âu kia.

Đương nhiên điều mấu chốt nhất là ai bảo đẹp trai quá làm chi.

Mọi người đương nhiên không biết đủ loại ân oán sau lưng của Thiên Di và Đông Thị. Có người liếm màn hình vui vẻ chia sẻ video vì khuôn mặt của Lục Tiệm Hành, chẳng cần quan tâm nội dung bên trong. Cũng có người vì lúc chiều bị lừa gạt, đến giờ mới phát hiện chân tướng.

Dù sao bộ dạng yếu đuối trong vai người bị hại của đạo diễn Âu lúc đó, lại có người ngầm ám chỉ có chứng cớ “giao dịch nội tình”, cho nên bọn họ còn tưởng rằng Thiên Di đã thật sự làm chuyện thiếu đạo đức, nào ngờ “Danh hiệu A” ghen tị phim của bên khác xếp hạng cao quá, nên mới giở trò.

Nhưng mà mấy tháng trước, đạo diễn Âu mới vừa mỉa mai phim của công ty khác xếp hạng thấp là do chất lượng bộ phim có vấn đề. Lần này bị người ta lôi ra so sánh, nhất thời trở thành kiểu người tiêu chuẩn kép quá đáng xấu hổ.

Khắp mạng xã hội đều là những lời châm biếm, còn có một blogger kỳ công làm hẳn một bản phổ cập, giải thích rằng trong chuyện phân chia lợi nhuận với rạp phim, dù lợi dụng giá thấp để câu khách, tăng cường tính chiếm hữu thị trường, không được công bằng với các công ty nhỏ, nhưng nói cho cùng chuyện đó cũng thuộc về vấn đề kinh doanh. Hơn nữa bây giờ bộ phim đã bước vào giai đoạn quảng cáo bằng truyền miệng, sức ảnh hưởng của giá vé tới mọi người cũng có hạn. Nhưng hành vi thuê trọn phòng chiếu và mua nick ảo, nhìn từ bất kỳ phương diện nào cũng là cạnh tranh không lành mạnh.

Bên dưới bài viết này, còn trích dẫn những bình luận liên tục thay đổi trên mấy trang web lớn của “Danh hiệu A” và “Chú thỏ thần kỳ” cùng ngày. Nhìn là thấy rõ ngay số liệu buổi chiều có vài sự bất thường, “Chú thỏ thần kỳ” bị đánh giá 1 sao hàng loạt.

Blogger cuối cùng còn cố ý dùng dấu ngoặc để chú thích: Chỉ là dữ liệu phân tích khách quan, hoài nghi có căn cứ “Chú thỏ thần kỳ” bị chơi xấu đánh giá điểm thấp. Không có ám chỉ tới ai [icon đầu chó].

Bài viết này sau được mấy tài khoản VIP chia sẻ lại, rất nhanh đã lên tin “top hot”.

Truyền thông Đông Thị bắt đầu không chịu nổi, vừa tiếp tục chi tiền thuê nick ảo cắn xé, mắng Lục Tiệm Hành quá “low”, chuyện phòng bán vé tranh cãi nhiều như vậy, cũng đâu có thấy sếp tổng bên nào đứng ra đến nói chuyện. Đồng thời bắt đầu đăng một loạt bài viết, thổi phồng “Danh hiệu A”.

Trần Thái cứ nghĩ rằng Lục Tiệm Hành trả lời xong là có thể bớt lo, hai người sau khi cơm nước xong còn ngồi chọn một bộ phim để xem, nào ngờ 11 giờ đêm, Trần Thái liền nhận được điện thoại của bên công ty quan hệ xã hội trước đây.

Ông chủ bên đó nói: “Anh chàng đẹp trai, nói cho cậu biết một chuyện.”

Trần Thái sững người, trực giác đoán không phải là chuyện tốt.

“Hồi tối có người tới tìm bên tôi. Yêu cầu là những bình luận về bộ phim ‘Thỏ’ của bên cậu xóa được thì cứ xóa, không xóa được thì đẩy xuống.” Ông chủ nói tiếp, “Cậu cũng biết tôi là ‘nước trắng’, không làm loại chuyện bôi đen người khác thế này, cho nên không nhận. Nhưng công ty một người bạn đã nhận rồi… Có lẽ ngày mai sẽ bắt đầu giở trò với phim của bên cậu, mấy trang đầu khẳng định toàn là bình luận chê bai.”

Truyền thông Đông Thị lần này có lẽ lần này quyết hơn thua rồi, đám nick ảo đi bình luận có chỗ được, nhưng có website nhận diện được nick ảo nên lập tức bị xóa, buổi chiều bên đó thấy chiêu này không ổn, giờ lập tức đổi chiêu rồi.

Trần Thái nghe mà tức phát điên, vừa định phát cáu thì đột nhiên nghĩ đến có chỗ không đúng lắm.

Ông chủ bên ấy khi không đột nhiên bắn tin cho y làm gì, từ ngày mai y cũng không phải không phát hiện ra được.

Đầu óc Trần Thái suy nghĩ cực nhanh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Công ty bạn anh lần này bao trọn à? Chi phí xóa bình luận tính theo số lượng?”

“Đúng.” Ông chủ bên đó cười: “Nói chuyện với cậu rất thoải mái. Vốn định chờ cậu liên lạc với tôi trước, thế nhưng lại nghĩ có lẽ cậu không phụ trách chuyện này, ngày mai bên cậu tìm người chưa chắc đã tìm bên tôi.”

“Quả thực tôi không phụ trách chuyện này, bộ ngành khác nhau.” Trần Thái cười, quay đầu thấy Lục Tiệm Hành đi tới, vội ra hiệu anh đừng lên tiếng, nói với bên kia, “Nhưng mà chúng ta dù sao cũng coi như người quen, giờ nếu anh đã nhắc nhở, để tôi xem có thể kéo mối cho anh không.”

Y nói xong, lại nghiêm túc hơn, hỏi: “Nhưng mà anh phải đảm bảo những điều anh nói là thật, con người tôi rất cẩn thận, giờ khó khăn lắm mới có chút thành tựu ở công ty, nếu không phải tin tưởng anh thì chắc chắn sẽ không dám đề cử anh với công ty. Sau này hai ta có thể tiếp tục làm bạn nữa không, phải xem anh cả đấy.”

Ông chủ cũng chân thành nói: “Tin tức là thật.”

“Vậy giá cả tính thế nào?” Trần Thái nói, “Nếu như chỉ để anh đăng bình luận khen, có phải là anh đăng càng nhiều thì bạn anh kiếm được càng nhiều? Đưa giá quy định đi, có tiền các anh có thể cùng nhau kiếm lời.”

Ban đầu y đã cảm thấy là lạ, chuyện làm ăn của bạn bè không có đạo lý cố tình gây rối, trừ phi là muốn ăn tay đôi.

Ông chủ cũng ngẩn ra, dứt khoát thẳng thắn: “Nửa giá bên đó được không?”

“Nửa giá chia không đẹp lắm, ” Trần Thái đáp, “Chi bằng tôi bán đứt một lần đi, chỉ cần anh có thể bảo đảm hiệu quả, đăng bao nhiêu tùy ý anh, thế nào?”

Ông chủ im lặng một lát, thầm mắng trong lòng câu “tiểu hồ ly”.

Nhưng mà Trần Thái có một điểm rất tốt, trả tiền vô cùng xông xênh, thường là bàn thống nhất xong sẽ lập tức trả tiền. Không giở trò như nhiều công ty khác, làm xong việc là quỵt nợ.

Ông chủ do dự một chút, cuối cùng báo ra một cái giá cực thấp. Trần Thái lại muốn chút tiền hoa hồng, tính xong giá cuối cùng quả thực ít đến mức xót lòng.

Lục Tiệm Hành ở bênh cạnh nghe hồi lâu, chờ y cúp điện thoại mới có chút giật mình nói: “Thế này có khác gì tiền lừa bịp đâu.”

“Đúng là có tiền lừa bịp, ” Trần Thái nói, “Nhiều công ty cho thuê nick ảo làm ăn thất đức lắm, chẳng có chuyện gì cũng đi mắng chửi bôi đen người khác, chửi tới khi anh nôn tiền ra thì thôi. Nhưng mà ông chủ bên này là người quen nhiều năm rồi, đáng tin.” Y nói đến đây tạm ngừng, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, “Truyền thông Đông Thị lần này thảm rồi, không chỉ chuyện phòng vé bị lôi ra chửi, tiền thuê nick ảo quả này tổn không ít đây.”

Lần này y dùng chính tiền của mình, Lục Tiệm Hành suy nghĩ một chút, nhân cơ hội nói: “Em xài tiền cho công ty, vậy công ty thuê một căn hộ cho em nhé.”

Trần Thái sửng sốt: “… Công ty thuê cho á?”

“Ừ, ” Lục Tiệm Hành không biết lấy từ đâu ra một bản hợp đồng, cho y xem, “Cách không xa công ty, đã thuê xong rồi, trên dưới hai tầng. Vốn là thuê cho cán bộ cấp cao của công ty, thuê được hai tháng thì người đó nghỉ việc, để trống tới nay.”

Trần Thái đọc qua hợp đồng, quả thật là do công ty thuê, nhưng khu nhà này là khu vực quốc tế, tiền thuê một gian 60 mét vuông tận hơn 10 nghìn một tháng, cái kiểu căn hộ nhà giàu thế này, chẳng phải là lên trời à? (10 nghìn tệ ~ 35 triệu VND)

Y sợ người khác hoài nghi mình, vội xua tay: “Em cũng đâu phải cán bộ cấp cao, danh không chính ngôn không thuận. Người khác mà biết thì không hay.”

Lục Tiệm Hành nói: “Người khác không biết. Hợp đồng ở đây mà, dù sao cũng đã thuê rồi, không ở cũng lãng phí.”

Trần Thái: “…”

Tuy rằng rất cám dỗ, thế nhưng cứ thấy không đúng chỗ nào đó.

“Hơn nữa em có thể tùy ý trang trí, ” Lục Tiệm Hành nhìn y, nói nghiêm túc, “Đồ đạc máy móc trong nhà không thích có thể kêu họ chuyển đi, giặt quần áo làm cơm đã có người làm, cách âm tốt, view nhìn cũng đẹp, dưới tòa nhà là trung tâm thương mại, em có thể thường xuyên hẹn bạn đi dạo phố.”

“Tốt như thế à, ” Trần Thái nghi ngờ nhìn anh, suy nghĩ một chút, cố ý nói, “Giao thông thì sao? Em không thông thuộc bên đó lắm, nếu là trong thành phố… Xe buýt và tàu điện ngầm tiện lắm nhỉ?”

“Tiện lắm, ” Lục Tiệm Hành nhanh chóng gật đầu, “Xe buýt có nhiều chuyến đi thẳng là tới, cửa vào ga tàu điện ngầm ngay bên cạnh.”

“Đúng là không tồi, ” Trần Thái nói, “Vậy thì cái này đi, vừa hay em không rảnh tự mình đi tìm.”

Lục Tiệm Hành không ngờ y đồng ý dễ dàng như vậy, ngẩn ra chốc lát rồi mới vội vàng tỏ ý mình cũng tán thành.

Trần Thái cầm hợp đồng nhìn, dáng điệu rất vui vẻ, quay người ôm anh hôn mạnh một cái.

Hai người hôn tới hôn lui mấy cái, Trần Thái mới nói tiếp: “Aiz, sống ở bên này lâu thành ra quên dần về xe buýt và tàu điện ngầm, đặc biệt là trong thành phố… À mà không đúng, tàu điện ngầm tuyến số 2 hình như không qua khu nhà bên đó mà!”

“Không chạy qua sao?” Lục Tiệm Hành sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, “Không thể nào? Nói là có qua mà.”

“Nếu không anh thử tìm bên môi giới hỏi lại xem, ” Trần Thái nói, “Có thể là nhầm lẫn gì rồi. Mà khoan, anh có số điện thoại của bọn họ không?”

“Không có, ” Lục Tiệm Hành nhất thời không kịp nhận ra, “Mua xong không liên lạc nữa.”

Trần Thái: “…”

Lục Tiệm Hành: “…”

“… Hay là chúng ta thử lại lần nữa đi?” Da mặt Lục Tiệm Hành cũng dày, nhìn Trần Thái đang trừng mắt nhìn anh, “Vừa nãy nhầm kịch bản rồi…”

Trần Thái hùa theo anh: “Kịch bản gì?”

Lục Tiệm Hành làm vẻ nghiêm túc: “Vốn là muốn đóng ‘Chủ nhà bá đạo và khách thuê xinh đẹp’, nào ngờ bất cẩn, đóng nhầm thành ‘Khung cảnh bạo hành gia đình nặng đô’ rồi.”

Hết chương 73.