Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 68




Trần Thái rõ ràng cảm nhận được không khí trong công ty gần đây hơi sốt sắng, đồng nghiệp bên ban tuyên truyền ai cũng bận tối mặt, cả công ty vốn hơn 11 giờ đêm là tắt điện đóng cửa, giờ bắt đầu sáng đèn suốt đêm, bảo vệ trực 24/24, rất nhiều đồng nghiệp còn ngủ luôn tại văn phòng.

Vừa hay đợt này y cũng thường bận suốt, đến mức không có thời gian về nhà, thế là dứt khoát cũng ở lại văn phòng qua đêm luôn.

Người mới mà chị VV nói thứ hai sẽ tới đến giờ vẫn chưa có tin gì, thế nhưng công ty trước hết đã tạo thêm điều kiện cho y, chuyển bàn làm việc của y từ chỗ Tôn Tuyền ra bên ngoài.

Chỗ ngồi mới sát cửa sổ, khu làm việc bán nguyệt lớn gấp đôi trước đây, có cây xanh to lớn ngăn cách với chỗ người bên cạnh, vị trí rất riêng tư, hơi chếch trước mặt còn có thể nhìn thấy phòng họp chuyên dụng của lãnh đạo cao tầng.

Thời gian gần đây, Lục Tiệm Hành nhiều lần xuất hiện ở trong phòng họp đó.

Cảm giác này khá là mới mẻ, tuy rằng Trần Thái biết Lục Tiệm Hành không phải mù mờ hết tất cả chuyện quản lý, thế nhưng trước đây anh đã lười nhác tận mấy năm, bây giờ đột nhiên chăm chỉ thật khiến người khác ngạc nhiên, không biết là do anh thấy Lục em phải ứng phó mệt mỏi quá nên ra tay trợ giúp hay là có tính toán khác.

Đương nhiên đa số người trong công ty đều cho rằng là lý do sau, Trần Thái mỗi ngày buổi trưa đều rất tích cực tới phòng ăn để ăn cơm, liên tục trà trộn giữa đồng nghiệp nghe các tin tức ngầm. Trước đây nghe xong còn có thể có ý kiến bất đồng, lần này lại hiếm khi tất cả mọi người đồng lòng, coi những hành vi khác thường dạo này của Lục Tiệm Hành, quy kết thành “Sự báo thù của tổng tài”.

Đầu đuôi câu chuyện được đám đông hóng hớt thêm mắm dặm muối, ân oán nhà giàu đủ kiểu thổi phồng, còn nói như là tận mắt chứng kiến.

Tại sao mấy năm trước Lục Tiệm Hành không hề quan tâm thứ gì? Đó là đang khiến kẻ địch lơ là!

Tại sao anh lại muốn phách lối nhận phỏng vấn chém gió tung trời? Đó là để làm nền cho quá trình vùng lên sau này!

Tại sao Lục Tiệm Hành chưa bao giờ thèm để ý đến các nam thanh nữ tú ngôi sao trẻ tuổi? Đó là tránh bị kẻ địch cài nằm vùng!

Tại sao không yêu ai? Đó là vì sợ bản thân có điểm yếu!

Hóa ra một Lục Tiệm Hành bị vứt bỏ đã không còn tồn tại nữa, người bây giờ chính là một vị trong ngoài bất nhất, ẩn nhẫn, cấm dục, hừng hực ngọn lửa báo thù — Lục-lột-xác-Tiệm Hành.

Về phần tại sao giờ mới lựa chọn ra tay, rất đơn giản, bởi vì thời cơ đến rồi, ông Lục đã sắp không chống đỡ nổi nữa!

Trần Thái ngồi đó hóng hớt đến mức cằm sắp rụng rồi, y vậy mà cũng không thể sửa lại lời mọi người rằng Lục Tiệm Hành thật ra không có cấm dục chút nào, dù cho khoảng thời gian này anh thường xuyên có xã giao, về nhà đã là nửa đêm, nhưng vẫn không ít lần nhắc nhở y sang bên nhà anh.

Đối với lời mời này Trần Thái chỉ có thể tạm thời trì hoãn. Tuyết Oánh rốt cục cũng đón nhận thời kỳ thăng tiến của sự nghiệp, show “1/20” phát sóng giúp cô kiếm về không ít fan, Trần Thái thấy tình thế ổn rồi, thay cô từ chối lời mời kỳ hai. Nhân cơ hội sắp xếp mấy cuộc phỏng vấn.

Dù sao lĩnh vực của Tuyết Oánh là diễn viên, Trần Thái biết mấy vị đạo diễn, đều không thích dùng người nhiều lần tham gia show giải trí, bởi vì thường xuyên tiếp xúc với công chúng khiến khán giả hình thành ấn tượng cố định với diễn viên, về sau xem phim sẽ khó mà nhập vai. Hơn nữa phỏng vấn sẽ ôn hòa hơn, mà bọn họ cũng có thể nhân cơ hội giữ mối quan hệ với các bên truyền thông.

Bởi vậy y liên tục dặn dò Tuyết Oánh phải tươi cười với MC phỏng vấn, phải tỏ ra tôn trọng đối phương, ngoài ra Trần Thái cũng bỏ ra không ít công sức, ví dụ như cố gắng sắp xếp địa điểm phỏng vấn ở nơi giao thông thuận tiện, cho đối phương dư dả thời gian, cũng hết lòng chuẩn bị kỹ càng nước uống. Điều khiến Tuyết Oánh bất ngờ nhất là Trần Thái nhắc nhở cô phải làm đủ chuẩn bị để ứng đối với các kiểu câu hỏi, bởi vì y sẽ hết sức tránh xem trước kịch bản phỏng vấn.

Tuyết Oánh có chút không hiểu: “Hiện tại không phải đều là xem kịch bản đến đâu sửa đến đấy sao? Ngộ nhỡ họ hỏi vấn đề nhạy cảm thì làm thế nào?”

Trần Thái cũng từng suy xét cẩn thận vấn đề này, suy nghĩ một lát, y nói thật: “Phía truyền thông phỏng vấn sẽ có nhu cầu và phương hướng của chính bọn họ, về điểm này, chúng ta cần phải cố gắng tôn trọng bọn họ. Cách làm quen thuộc hiện nay em không nhất định phải làm theo. Đương nhiên phía chúng ta cũng không tránh khỏi nguy hiểm, nhưng tôi vọng em có thể nắm được kiến thức cơ bản này. Không phải là thời kỳ đặc biệt thì cứ cố gắng phối hợp với bọn họ.”

Tuyết Oánh tuy rằng vẫn lo nhưng vẫn hiểu được nên gật đầu.

Trần Thái lại càng thấy cô gái này được lắm, cười an ủi: “Tôi đã sửa lại cho em một bản kỹ năng trả lời phỏng vấn rồi, trong đó có các câu trả lời cho câu hỏi nhạy cảm về tình cảm, scandal…, còn có mấy cách ‘khai thác’ thường gặp. Lúc phỏng vấn tôi sẽ cố ngồi cạnh em, để tránh em nói sai điều gì.”

Bản kỹ năng trả lời phỏng vấn là y đã sửa đi sửa lại suốt mấy đêm, câu hỏi đầy đủ, cách trả lời cũng đa dạng, có khi là dí dỏm, khéo léo đùn đẩy vấn đề, cũng có câu trả lời trực diện vừa phóng khoáng vừa thỏa đáng. Tuyết Oánh đọc nghiêm túc, trong lòng thầm bội phục, cứ thế thử phỏng vấn mấy lần, tuy rằng căng thẳng đến mức chảy mồ hôi, nhưng cũng không xảy ra sơ suất gì.

Điều này đối với bất kỳ nhà báo nào mà nói đương nhiên tốt vô cùng.

Chỉ là không ngờ có một vị phóng viên nhất thời kích động, sau khi phỏng vấn xong suốt đêm viết một bài văn thật dài. Chẳng là sáng hôm đó anh ta mới phỏng vấn một nam minh tinh trẻ tuổi, kết quả bị đội ngũ của đối phương gây khó dễ đủ kiểu, đề cương phỏng vấn bị vứt bỏ chỉ còn một cái, thời gian bị cắt giảm từ 30 phút xuống còn 5 phút, sau khi kết thúc phỏng vấn liền nhận được bản trau chuốt và hàng loạt yêu cầu của đối phương… Anh ta vừa giận vừa uất ức, cảm thấy quyền lợi và tôn nghiêm của người làm truyền thông hoàn toàn bị vứt bỏ, thế là ngay chiều hôm đó, lại nhận được sự đón tiếp hoàn toàn khác từ phía Tuyết Oánh.

Bài văn dài này vừa đăng nhất thời gây nên sóng lớn mênh mông, bởi vì vị tên của nam minh tinh trẻ tuổi kia không hề bị che đi, lại chính là Vưu Gia.

FC “Bạch đàn” cảm thấy idol nhà mình bị vấy bẩn, bùng nổ. Chiến hỏa lan đến cả Tuyết Oánh bên này, không ít người suy đoán đây là bài viết của đội ngũ bên Tuyết Oánh, là muốn đạp Kiều Tu dính Vưu Gia để thăng tiến.

Trần Thái bên này lại không rảnh bận tâm mấy suy đoán không có căn cứ đó, chuyện như vậy người tinh tường vừa nhìn là biết Tuyết Oánh ở bên vô tội, cũng không có gì cần phải hô hào, giờ y còn đang bận chọn kịch bản cho Tuyết Oánh và La Bác.

Kịch bản của Tuyết Oánh thì dễ rồi, vừa hay có bộ phim hiện đại muốn mời cô làm nữ chính, nhân vật cũng tương đối thích hợp, thời gian thoải mái, nếu như lần này cô có thể thể hiện tốt, đúng lúc có thể chuyển đổi hình tượng luôn. Chỉ có phía La Bác thật sự đáng lo.

Bên ngoài không có kịch bản tới tìm, tài nguyên nội bộ công ty bị phân chia, Trần Thái đưa La Bác tới đoàn phim, mấy lần thử cảnh rõ ràng đã thành công, nhưng rồi lại bị thay thế một cách khó giải thích.

La Bác lúc này mới cười khổ nói thật với Trần Thái: “Có lẽ tôi quá xui xẻo, hoặc là số không tốt.”

Trần Thái thấy lời này hơi lạ, ngạc nhiên hỏi lại: “Sao anh lại nghĩ vậy?” Y cứ nghĩ là do La Bác là nhiều lần gặp khó khăn nên mới suy sụp, còn động viên đối phương: “Tình huống như thế này vẫn hay xảy ra, anh đã có tác phẩm có khả năng diễn xuất, nhất định sẽ có vai diễn thích hợp.”

La Bác lắc đầu, thở dài nói: “Cậu không biết đấy thôi, hai năm qua tôi vẫn luôn như vậy. Năm ngoái vai diễn trong ‘Tổ quốc tôi’, ‘Người chị dâu thân ái’, ‘Hoàng đế triều Hán’ tôi đều đã thử rồi, có phim là do bạn bè tiến cử, có phim là do thầy giáo và bạn bè giới thiệu, diễn thử đều được thông qua, nhưng nửa chừng lại bị thay thế. Bộ phim đợt tết đạt doanh thu hạng nhất phòng vé năm nay đó, tôi cũng từng đi thử diễn, hợp đồng đã ký, ảnh poster phim cũng đã chụp, cuối cùng vào đoàn phim chưa được hai ngày, đạo diễn tới tìm tôi nói chuyện, nói không ổn, phải thay người…”

Cái cớ để thay người luôn là do diễn xuất của anh ta không ổn hoặc là hình tượng không thích hợp, tính tình La Bác ôn hòa cũng không cãi cự, lại không có đoàn đội phụ trách hoạt động quan hệ xã hội, oan khuất gì cũng chỉ có thể nuốt xuống. Thậm chí có mấy lần anh ta cũng phải hoài nghi liệu có phải thật sự do bản thân kém cỏi nên mới bị thay thế không.

Trần Thái không ngờ còn có những chuyện đó, vừa kinh ngạc vì người y quen biết thật nhiều, vừa giật mình, trong giới cũng chỉ có từng ấy người quen, vậy mà cũng không vượt qua nổi, sau này lại phải tìm tới công ty đại diện tìm việc làm.

Y giờ mới hiểu được vì sao La Bác lại tìm tới Thiên Di, có lẽ là muốn ký hợp đồng sau đó đóng phim của chính Thiên Di, như vậy ít nhất sẽ không bị đá.

“Có khi nào anh đắc tội ai đó không?” Trần Thái vẫn không tài nào hiểu nổi, “Sao lại khéo như vậy, lần nào cũng bị thay thế?”

La Bác cau mày, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng từng nghĩ vậy, thế nhưng không nghĩ ra được. Tôi không phải người thích gây chuyện, mấy năm qua chưa từng gây xung đột với ai, thực sự không biết vì sao.”

Nếu đã như vậy, Trần Thái chỉ có thể tìm cách kiếm vai diễn cho anh ta từ các hạng mục của công ty.

Y gọi cho chị VV, chưa kịp nói rõ tường tận đã nghe thấy chị hào hứng: “Chiều nay chị sẽ đưa người mới tới công ty, cậu chuẩn bị chút đi.”

Trần Thái suýt thì quên mất người mới này, đành phải kêu La Bác tạm thời chờ đã, rồi đi chuẩn bị một đống giấy tờ để ký hợp đồng với người mới.

Ai ngờ cái người mà chị VV hùng hùng hổ hổ đưa tới hồi chiều, Trần Thái vừa gặp đã trợn tròn mắt.

Chị VV gọi y vào văn phòng, lúc này mới cười giới thiệu: “Đây chính là Tưởng Soái.”

Lại nói với Tưởng Soái: “Trần Thái, người đại diện về sau của cậu.”

Sắc mặt Trần Thái xoắn xuýt nhìn hai người đối diện, không có ý định chào hỏi.

Chị VV hơi thấy kinh ngạc, lại thấy người mới từ đầu vẫn nhìn Trần Thái với vẻ mặt vui vẻ, cô giờ mới ngờ ngợ, hỏi dò: “Hai ngươi… quen nhau à?”

Trần Thái hiện đang hối hận muốn chết vì không thẳng thắn sớm với Lục Tiệm Hành, nói dối một lần, về sau càng phải liên tục nói dối để lấp liếm.

Y kiên trì đến cùng, dùng cách giải thích ban đầu: “Chị VV, đây là người yêu cũ của em…”

“…” VV hiển nhiên kinh ngạc, “Lại là người yêu cũ của cậu? Ngươi cũ của cậu không phải Hứa Hoán sao?”

Trần Thái đỏ ửng cái mặt già, Tưởng Soái cũng ở một bên tham gia trò vui, gào to: “Hóa ra anh còn có một chân với Hứa Hoán?”

Trần Thái: “…”

Chị VV: “…”

Tình huống lần này không dễ xử lí, Trần Thái vừa nghĩ đến cái thùng dấm chua Lục Tiệm Hành, sống chết không đồng ý dẫn dắt Tưởng Soái. Nhưng Tưởng Soái lại cứ nhất định phải dính lấy y, vừa thề thốt sẽ công tư rõ ràng, vừa viện lý lẽ nói sau này mình đi theo con đường idol, nếu ở cùng đại diện nữ sẽ khiến fan ghen.

Chị VV không ngờ mình lại bị rơi vào tình thế khó xử, dù sao khi có người tới tìm nói muốn sắp xếp Tưởng Soái tới chỗ chị, chị lúc ấy kích động vô cùng. Cũng bởi lai lịch của cậu thanh niên đẹp trai này không nhỏ, nếu như không phải đối phương tiết lộ, chị cũng khó mà tra ra được. Đều nói hoàng đế yêu con trưởng, bách tính yêu con út, Tưởng Soái ở nhà cũng là ông vua con, từ nhỏ đến lớn đòi gì được nấy.

Hiếm thấy chính là người này thần thái cũng tốt lắm, chị VV từ ánh mắt đầu tiên thấy cậu ta đã thấy cậu chính là kiểu sinh ra để làm người nổi tiếng.

Người như thế tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không phải cô đang mang thai, cô chắc chắn sẽ tự mình dẫn dắt.

Thế nhưng hiện tại không có người nào khác để lựa chọn, Tôn Tuyền bảo thủ, Dương Tuyết mang nhiều người, hơn nữa hai người đó tâm tư khó đoán, chị VV cũng sợ các cô sau này sẽ đoạt mất người, dù sao mấy người trong nhà Tưởng Soái, tuỳ tiện nhắc tới cái tên nào cũng mang cả đống tài nguyên đấy!

Hiện tại mặc kệ Trần Thái có đồng ý hay không, cũng phải tạm thời nghe theo đã, cùng lắm về sau cô sẽ xem xét còn ai thích hợp hơn nữa không, bằng không Tôn Tuyền và Dương Tuyết một khi đã nhúng tay vào, về sau chắc chắn sẽ không thả người.

Chị VV do dự, ra hiệu Tưởng Soái chờ ở bên ngoài, quay đầu nói với Trần Thái:

“Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, chị thấy cậu hiện giờ giải quyết chuyện tình cảm với Hứa Hoán rất tốt, khoảng thời gian này cậu cứ tạm thời dẫn cậu ta trước đã, đợi khi tôi tìm được người thích hợp sẽ thay thế cậu.”

Trần Thái không ngờ cô sẽ sắp xếp như vậy, hốt hoảng: “Chị VV, như thế nhất định sẽ ảnh hưởng tới công việc!”

“Chị tin tưởng năng lực của cậu, ” Chị VV phất tay một cái, có vẻ không muốn nói nhiều, hỏi ngược lại, “Có phải La Bác muốn tìm vai diễn không?”

Trần Thái: “…”

“Cậu giải quyết nan đề này cho công ty, công ty đương nhiên cũng sẽ cân nhắc cho khó xử của cậu, ” VV liếc y một cái, cười nói, “Chuyện của La Bác tôi sẽ nói chuyện với bên bộ phận phim truyện cho, dù có thế nào cũng sẽ để cho anh ta một vị trí, cậu thấy thế nào?”

Trần Thái sửng sốt, hiểu rõ đây là cô đang muốn bàn điều kiện với y.

Trong đầu y không nhịn được nghĩ đến bộ dáng ăn nói khép nép ngày đó của La Bác, lại cân nhắc tính toán kỹ càng của VV, do dự hồi lâu, chỉ có thể thở dài đồng ý.

Xế chiều hôm đó, La Bác liền nhận được một vai diễn trong một bộ phim cổ trang. Dĩ nhiên không phải phim do Thiên Di sản xuất, mà chỉ là bên tham dự đầu tư, Hứa Hoán trong phim này đóng nam chính thứ hai, Dương Tuyết luôn muốn đẩy cát-xê của Hứa Hoán lên cao cũng chẳng bàn bạc thỏa đáng với đoàn phim, lần này chị VV tự mình đứng ra tạo áp lực với đoàn, cứ thế nhét La Bác vào, bởi vậy cát-xê cũng không thấp.

Trần Thái bật cười trong lòng, trái tính phải tính vẫn là chị VV khôn khéo, nhưng mà có thể giải quyết chuyện La Bác cũng coi như bớt cho y một nỗi phiền.

Bởi vì đoàn phim đã khởi động máy, La Bác bên đó cũng vội vàng về nhà ăn được bữa cơm tối với vợ con rồi lập tức thu thập hành lý lên chuyến bay đêm tới đoàn phim.

Trần Thái đi tiễn, lúc tạm biệt người này còn thấy mắt anh rưng rưng.

Trần Thái nói đùa: “Sao thế? Chưa vào đoàn đã nhập vai rồi à?”

“Không phải, ” La Bác cười ngượng ngùng trả lời, “Năm nay tôi vốn đã tuyệt vọng rồi, không ngờ nhanh như vậy đã có thể chuyển biến tốt.”

Anh ta nói xong dùng tay che mặt cười, Trần Thái thấy bắp thịt cánh tay anh rắn chắc, mu bàn tay thô ráp, năm đó rõ ràng cũng là đóng vai thiếu gia công tử nhà giàu, giờ vừa đen vừa gầy, mặt mũi phong sương, trên trán đầu nếp nhăn, rõ ràng là bộ dạng bị dày vò trở thành một người đàn ông khắc khổ.

Anh ta lại lập tức lạc quan lên, cao hứng nói: “Con gái tôi còn nói, các bạn ở trường đều đi giày lông, chỉ có con bé không có, cho nên các bạn không chơi với nó. Lần này nếu ổn, đợi khi nhận được thù lao tôi trước tiên sẽ bảo vợ mua cho con bé một đôi.”

“Cô bé nhất định sẽ rất vui.” Trần Thái cười đáp lời, lòng lại thấy bồi hồi, y nghĩ giao dịch lần này cũng không phải là không có ý nghĩa.

“Hai ngày nữa tôi sẽ qua đó thăm, ” Trần Thái nói, “Hiện tại anh vẫn chưa có trợ lý, tôi đã liên hệ với đoàn phim rồi, kêu họ tuyển hộ hai người. Ở bên đó có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, có phiền phức gì cứ báo cho tôi, chớ tự mình đứng ra giải quyết, ngộ nhỡ đắc tội với người không biết.”

La Bác cảm kích, lại xua tay: “Trợ lý không cần, tự tôi lo được.”

Trần Thái lắc đầu: “Trợ lý là công ty bỏ tiền để giúp anh kết nối với đoàn phim, anh chỉ cần lo đóng phim cho tốt là được.” Nói xong lại dặn dò thêm vài thứ cần chú ý.

Đợi khi La Bác qua cửa kiểm tra an ninh, Trần Thái lái xe trở về, bất giác lại chạy tới công ty, đến khi y tới sảnh mới phát hiện hôm nay công ty không ai tăng ca.

Đồ đạc của y vẫn vứt trong phòng làm việc, lúc này cửa chính đã khóa, phòng bảo vệ không có ai, Trần Thái cũng không tiện gọi điện thoại cho bảo vệ, do dự một lát thế là dứt khoát quay về tiểu khu.

Chìa khóa cũng ở công ty, lần này y chỉ có thể đi tìm Lục Tiệm Hành, nào ngờ trên nhà rõ ràng mở đèn, y đứng dưới bấm chuông lại không ai đáp.

Gọi điện cho Lục Tiệm Hành, bên đó cũng không ai nghe máy.

Trần Thái thấy khó hiểu, thế nhưng bận rộn suốt mấy ngày qua đã bào mòn sức lực của y, y chờ một lát dần mất kiên nhẫn, quay người vừa định gọi cho BB để tá túc thì bỗng nghe thấy màn hình vô tuyến ngoài cổng xoẹt một tiếng sau lưng.

Trần Thái giật mình, quay đầu đối diện với cửa an ninh gọi một câu, bên kia lại không có âm thanh gì nữa.

Lục Tiệm Hành mới vừa từ thư phòng đi ra, lúc nhìn thấy dưới lầu là Trần Thái, đầu óc nổ oành một tiếng, choáng váng tại chỗ.

Hôm nay bên phía Vưu Gia lại chủ động liên lạc, có ý muốn bàn lại chuyện trước đó, Lục em vô cùng phấn chấn tới nơi, nhưng không ngờ vừa đến đã đụng phải Vưu Gia uống say mèm. Cậu ta lúc đó còn lẩm bẩm không biết nói cái gì, ôm hắn không buông tay, Lục em đau đầu vô cùng, đợi đến khi Lục Tiệm Hành cũng đến, áo sơ mi của hắn đã bị kéo rách, còn đang tranh cướp thắt lưng với con ma men Vưu Gia.

Tuy rằng không biết tình huống trước đó thế nào, nhưng Vưu Gia dù sao cũng là nhân vật công chúng, không thể thuê phòng khách sạn, những nơi khác cũng không đi được, Lục Tiệm Hành đề nghị đưa về nhà Lục em, hắn ta lại sống chết không chịu, hai anh em oẳn tù tì, cuối cùng Lục Tiệm Hành thua một trận, đành phải đưa người về nhà mình.

Đương nhiên anh cũng không định ngồi lại chăm sóc, vừa rồi vào thư phòng để gọi điện cho bên cô của Vưu Gia, chính là muốn bà tới đây một chuyến.

Không ngờ vừa gọi xong liền nghe thấy chuông cửa vang. Lục Tiệm Hành bấm nút nói chuyện, vừa nhìn vào màn hình nhất thời thấy luồng khí lạnh dâng từ bàn chân lên.

Trần Thái mà nhìn thấy Vưu Gia một phát là nổ tanh bành, hiện giờ với cảnh tượng này, anh ngay cả miệng cũng không nói rõ được…

Lục Tiệm Hành không dám chuyển động, ngừng thở, nhìn bóng người trên màn hình.

Trần Thái mới đầu vẫn nhìn chằm chằm camera ở cửa, qua một lát có lẽ hiểu ra, bắt đầu lại gần nhìn, còn trợn to mắt, trái phải nhìn chăm chú, khắp màn hình chỉ có con mắt phóng đại của y, như là muốn xuyên thấu qua màn hình để nhìn rõ ràng bên kia.

Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú vốn có của y bỗng bị khuếch đại trở nên vô cùng uy lực, vô cùng hung hãn. Cũng may Trần Thái chỉ nhìn chăm chú một lúc rồi quay người đi.

Lục Tiệm Hành vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nhấn nút tắt đối thoại, lại đi giục cô của Vưu Gia mau lại đây.

Ai mà ngờ, lần này điện thoại mới vừa gọi xong, chuông cửa lại vang lên.

Lục Tiệm Hành: “!!”

Dưới cổng có mật mã! Trần Thái vừa rồi nhấn chuông cửa là nhìn xem anh có ở nhà không!

Quả nhiên, giọng Trần Thái âm u truyền từ ngoài cửa vào, vô cùng dịu dàng: “Mở cửa đi, anh yêu.”