Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà Trần rất vừa ý Hứa ảnh đế.

Ai bảo Hứa Hoán từ nhỏ đã là ‘con nhà người ta’. Anh ta ngoan ngoãn thông minh, làm gì cũng tới nơi tới chốn. Ở trường là học sinh ngoan, không đến trường thì đi học diễn xuất, sau này cũng đóng toàn phim điện ảnh ăn khách. Cho nên đến bây giờ slogan tuyên truyền về Hứa ảnh đế luôn gắn với câu “người đàn ông được ông trời thiên vị“.

Mà Trần Thái, thì lại là một người được mẹ của “người đàn ông được ông trời thiên vị” kia đặc biệt để ý.

Khi bộ phim điện ảnh đầu tiên của Hứa Hoán được công chiếu, bà Hứa từng tìm riêng Trần Thái để nói chuyện, hơn nữa còn dùng chiêu phu nhân nhà giàu đối mặt với tiểu bạch liên nhà nghèo. Khi đó Trần Thái còn nhỏ, đi cùng bà Hứa vào phòng ăn, sau khi nghe rõ mục đích đến của đối phương, nghĩ thầm dì Hứa à dì đang chì chiết cái gì thế, hai nhà chúng ta không phải đối diện cửa sao, nhà dì còn không to bằng nhà cháu đâu.

Y rất là khinh bỉ đối phương một phen, cũng rất tự giác không nói cho người mẹ dư sức chiến đấu của nhà mình biết.

Sau đó Hứa Hoán đóng phim càng ngày càng bận rộn, hai người ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Trần Thái lúc này mới một lần nữa suy xét mọi chuyện.

Y không sợ “sống chung với mẹ chồng“, nhưng y sợ phải “ở góa“. Hứa Hoán ngày ngày ở bên ngoài, hoặc là diễn cảnh hôn không thì cũng là cảnh giường chiếu, hoặc là ra ngoài xã giao tụ tập đàn đúm, nhưng còn mình thì sao, một năm chỉ đợi để gặp mặt anh ta một hai lần. Nếu như cùng gaymate (1) ra ngoài chơi, Hứa Hoán mà biết còn cấm cản, anh ta sợ y uống nhiều sẽ nói những lời không nên nói, ảnh hưởng tới tiền đồ của anh ta.

Sau đó bà Hứa cũng không còn giơ gậy to đánh đôi chim cu tan tác nữa, con trai bà một năm về nhà chưa tới hai lần, thanh trượt rèm cửa sổ trong nhà bị hỏng do Trần Thái đem đi sửa.

Mãi đến tận năm ngoái khi Hứa Hoán đạt được cúp ảnh đế, cả nhà họ Hứa từ lớn đến bé đều chuyển đi, sống trong biệt thự lớn, Trần Thái mới sảng khoái để nghị chia tay.

Lúc chia tay, Trần Thái nói “Sau này không gặp lại nữa, tránh lúng túng”.

Mà mấy ngày trước vì hỏi điện thoại của vị phó đạo diễn kia, y bất đắc dĩ phải gọi cho Hứa ảnh đế một lần nữa, mặt dày nói: “Ầy ầy, nên gặp thì vẫn phải gặp đúng không, bụng tể tướng có thể chèo thuyền (2).”

Mấy chuyện như ảnh đế không chê y bần cùng xấu xí, một lòng một dạ muốn nối lại tình xưa, căn bản không tồn tại.

Thậm chí Trần Thái luôn cảm thấy lúc Hứa Hoán cho mình số diện thoại của phó đạo diễn còn rất không bằng lòng.

Y về đến phòng ngã xuống giường híp mắt đánh một giấc, qua ba tiếng sau, lúc trời vừa sáng liền nhanh chóng tỉnh dậy, rửa mặt đánh răng tắm một cái. Cả một đêm lăn lộn không nhẹ nhàng, nhưng người trong gương lại tươi cười rạng rỡ, không lộ chút nào vì đã vận động kịch liệt cả đêm.

Trần Thái tấm tắc lấy làm lạ, nghĩ thầm chẳng lẽ lăn giường còn có tác dụng làm đẹp dưỡng nhan? Da dẻ sao trông sáng mịn hơn hẳn nhỉ?

Trước đây y cũng từng nghe qua mấy lời đồn này, nhưng khi đó không có đối tượng thực thi, cho nên cũng không quá để ý. Giờ thấy trạng thái của mình không tồi, vừa mắng mình là đồ “damdang” vừa ư ử hát hò mặc quần áo thu dọn đồ đạc.

Trần Thái nhét điện thoại vào túi xách, rồi ấn cả vào cặp táp, bên trong có tất cả ảnh chụp và tư liệu của các nghệ sĩ dưới tay y, mang theo đợi lúc vào đoàn thì cho đối phương xem luôn. Làm xong hết thảy, Trần Thái mới căn chuẩn thời gian, gọi điện cho Vương Thành Quân báo cậu đi diễn thử.

Vương Thành Quân vừa mới ngủ dậy, nhìn cuộc gọi đến còn mơ màng, kéo dài giọng hỏi:

“Sao thế anh?”

Trần Thái vừa nghe liền biết cậu khẳng định không đi học lớp buổi sáng, tức giận mắng, “Cậu nói xem? Hửm? Là hi vọng anh chào buổi sáng hay anh nên hỏi tối hôm qua cậu chơi có vui không? Cậu đã bao lâu không đóng phim rồi? Không đóng phim cũng không biết rèn luyện học tập để tích lũy thêm kinh nghiệm cho bản thân sao? Hay là cậu định đợi vỗ béo xong đi tranh cử phiên bản người thật của gấu Boonie (3)? Chăm chỉ phấn đấu lên chút được không hả đại minh tinh của tôi…”

Y cằn nhằn liền một hơi như súng liên thanh, Vương Thành Quân lại hí hửng vui vẻ, cười đến quặn cả bụng.

Trần Thái liền thét to:

“Vui mừng con khỉ! Nhanh lên, mau lăn đến đây, diễn thử.”

Vương Thành Quân quả thực đã rất lâu rồi không đóng phim, tư vị không được đóng phim khó nuốt vô cùng. Gọi đồ ăn bên ngoài đều phải tính bằng tiền cướp lì xì và coupon (4), buổi trưa chỉ dám gọi cơm nửa giá 9,9 tệ. Vừa nghe Trần Thái nói xong, cậu ngẩn người một lúc mới phản ứng được, lập tức chạy vù vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. (9,9 tệ ~ 35.000 VNĐ)

Điện thoại di động mở loa ngoài, Vương Thành Quân vừa rửa mặt vừa kích động nói: “Có thật không anh Trần? Có hoạt động thật ạ? Anh kiếm đâu ra thế, không phải là bị người ta dùng quy tắc ngầm đấy chứ?”

“Ngầm cái rắm, ” Trần Thái quát, “Phó đạo diễn là nam!”

“Ồ?”

“… Anh đây chính là trai thẳng.”

Vương Thành Quân: “…” Được rồi, tạm coi anh là trai thẳng.”

Nửa giờ sau thẳng người đại diện trai thẳng gặp Vương Thành Quân ở ga tàu điện ngầm, vừa thấy mặt đã bắt đầu xoi mói: “Áo khoác này của cậu không tồi đâu, cho cậu mượn chiếc xe máy điện là có thể trực tiếp làm shipper giao đồ của tiệm Mỹ Đoàn (5) rồi.”

Vương Thành Quân mặc một cái áo gió màu vàng, trên đầu còn đội một cái mũ snapback, chỉ thiếu đeo cái túi trên lưng nữa thôi.

Trần Thái bình thường không xoi mói quần áo bọn họ, vừa do họ không có tiền, lại vừa là nghệ sĩ không tên tuổi, đi trên đường có khi còn không có ai để ý. Nhưng hôm nay không giống thường ngày, đi diễn thử  đấy, ăn mặc lôi thôi lếch thếch sao được?

Vương Thành Quân cũng biết đạo lý này, thấy Trần Thái thật sự tức giận, vội vàng kéo khóa áo gió xuống, lộ ra áo sơ mi bên trong.

Trần Thái bấy giờ mới dịu mặt hơn chút, nhưng vẫn không hài lòng: “Sao lại mặc áo này? Áo này may không đẹp, mặc vào chả có chút khí chất nào. Cáo áo mới lần trước anh đưa cậu đi mua đâu?”

Vương Thành Quân nói: “Bị Hoắc Binh mượn rồi.”

Trần Thái sững sờ: “Bao giờ?”

“Sáng sớm, em để trên giường để chuẩn bị mặc, đi WC ra thì cậu ta đã mặc đi mất rồi, sau đó mới gửi tin nhắn cho em.” Vương Thành Quân thở dài, “Cậu ta bảo hôm nay phải đi gặp bạn gái, cho nên muốn mặc đẹp chút. Nghe đâu bố mẹ của cô gái kia cũng đến, muốn bắt hai người chia tay.”

Hoắc Binh cũng là “gà” dưới tay Trần Thái, vốn là do người khác dẫn dắt, sau đó cậu ta chê người đại diện trước quá lười liền đi tìm phó tổng công ty, cho nên mới đổi sang Trần Thái. Thế nhưng tài nguyên trong tay Trần Thái cũng có hạn, trước đó y chỉ mang một mình Vương Thành Quân thì còn có thể. Tính cách hai người lại khá hợp, nửa thầy nửa bạn, vai diễn nào Trần Thái tìm tới Vương Thành Quân cũng không chê, lúc Vương Thành Quân không hăng hái Trần Thái cũng không mắng.

Nhưng khi Hoắc Binh vừa đến, hai thanh niên tuổi tác xấp xỉ, hướng đi tương tự, đều là đi theo hình tượng đẹp trai mạnh mẽ, tài nguyên phân phối liền xuất hiện xung đột.

Trần Thái ban đầu rất công bằng, phân chia mỗi người một lượt. Nhưng Hoắc Binh lại thường xuyên bận rộn, vai diễn Trần Thái nhọc nhằn khổ sở kiếm đựơc, cậu ta lại kén cá chọn canh. Nào là hoá trang xấu không muốn, trái hình tượng không muốn, điều kiện đoàn phim quá khổ hoặc là cát xê thấp cũng không đóng.

Thường xuyên như thế, Trần Thái cũng có chút ý kiến, gần đây vẫn muốn nói rõ với công ty xem có thể thay người hay không.

Quần áo Hoắc Binh mượn rất đúng lúc, Trần Thái cũng không muốn cứ nghĩ tiêu cực về cậu ta, thấy thời gian còn sớm, để Vương Thành Quân lên xe rồi chạy thẳng tới trung tâm thương mại cũ trên đường Giang Tây.

Quần áo đương nhiên tìm chỗ giảm giá để mua, nhưng bởi vì trung tâm thương mại này nằm ở chỗ đắt đỏ, cho nên chiết khấu một cái sơ mi cũng vẫn khoảng bốn, năm ngàn. (~14 đến 17 triệu VNĐ)

Vương Thành Quân đau lòng xuýt xoa, Trần Thái lại thở dài nói: “Cậu đau lòng cái gì, cũng không phải mới vào nghề, còn không hiểu sao? Trong giới giải trí này ba phần dựa vào nỗ lực, bảy phần dựa vào vận may. Không nhất định lần nào đi diễn cậu cũng sẽ thành công ngay. Nhưng nếu cậu buông thả lần này, nhỡ đâu bỏ qua mất vận may lớn thì sao?”

“Em biết rồi, ” Vương Thành Quân nói, “Nhưng mà hơi xót tiền. Biết thế sáng sớm cứng rắn hơn, không làm người hiền lành gì hết.”

Trần Thái cười cười: “Học cách từ chối người khác vốn là một môn học, cậu giờ mới nhập học thôi, cứ từ từ mà tu luyện.” Y nói xong liếc nhìn nhãn hiệu, lại chọn thêm vài món đưa tới, nói, “Chút nữa thể hiện cho tốt, nếu được chuyện, quần áo này coi như anh tặng cậu. Nếu là không thành, tự cậu phải móc tiền túi, biết không?”

Vương Thành Quân vui mừng, hớn hở ôm đồ vào phòng thử.

Di động trong túi kêu vang, là số lạ. Trần Thái ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, nghe điện.

Đầu dây bên kia vậy mà lại là Hứa Hoán.

“Cậu liên hệ với đạo diễn Lý chưa?” Hứa Hoán hỏi.

Trần Thái nghĩ thầm, hừ hừ, quả không hổ bạn trai cũ nha, cho số điện thoại còn khuyến mại chăm sóc khách hàng.

Hắn liền vội vàng gật đầu: “Có gọi rồi, cảm ơn anh Hứa…”

“Không cần khách khí, tôi gọi điện thoại là để dặn cậu vài câu, tôi không yên tâm cho lắm.” Hứa Hoán bên kia chần chờ một lúc, mới nói, “Nếu lỡ đạo diễn Lý có hỏi sao cậu có số của ông ta, cậu đừng nói là tôi cho, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của tôi.”

Trần Thái: “…”

Trần Thái không biết đã hỏi thăm bao nhiêu người về thông tin đạo diễn và điện thoại của đoàn phim, vẫn là lần đầu tiên bị người ta căn dặn chuyện này. Những người khác chỉ quen biết sơ qua cũng không lo lắng, đều cho rằng Trần Thái là người làm việc có chừng mực, không ngờ bạn trai quen bao nhiêu lăm lại không yên lòng.

Y nhất thời ngây ngẩn, lại nghĩ chẳng qua chỉ là một số điện thoại thôi mà, còn chỉ là một phó đạo diễn, đáng để anh ta gọi tới dặn dò sao. Nhưng khi hai người còn chưa chia tay, Hứa Hoán cũng thường xuyên cả tuần không gọi cho y được một cú điện thoại. Y có chủ động gọi tới tới thì bên kia đa số cũng chỉ qua loa cho có. Lúc đó y vẫn cho là Hứa Hoán bận, bây giờ nghĩ lại, Hứa Hoán cũng không phải bận, mà là anh ta cân nhắc chuyện nào nặng nhẹ ra sao, phân lượng của mình chỉ có thể coi là vừa nhỏ bé vừa không đáng lưu ý.

Trần Thái lạnh lòng, cầm điện thoại di động không muốn nói chuyện.

Hứa Hoán thúc giục: “Trần Thái?”

“Ừ, đây.” Trần Thái có chút hối hận khi tìm anh ta xin số, định cãi lại hai câu, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đáng.

Lại nói hiện tại hai người cũng coi như người cùng ngành, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Y lấy lại tinh thần, cười khách khí nói, “Hứa tiên sinh yên tâm đi, đạo diễn Lý cũng không có hỏi qua, cho dù có hỏi tôi cũng sẽ không nhắc đến anh.”

“Ừ, Trần…”

Trần Thái trong lòng không thoải mái, nghĩ thầm Trần cái gì mà Trần, cút m* anh đi.

Sau đó thẳng tay, cúp máy.

——

Hứa Hoán nhìn điện thoại bị cúp nửa chừng có chút ngẩn người, hơi khó tin.

Người đại diện của anh ta vừa vặn đẩy cửa tiến vào, thấy anh ta gọi điện xong rồi, kinh ngạc nói: “Nói xong chưa?”

“Chưa, ” Sắc mặt Hứa Hoán khó coi, “Còn chưa kịp nói, bên kia đã cúp máy rồi.”

“Hửm? Vậy cậu nói cậu là ai chưa?”

Hứa Hoán gật gật đầu, nhưng không nhắc tới đoạn nói chuyện mở đầu của mình.

Người đại diện “Ồ” một tiếng, giọng nói có chút cười trên sự đau khổ của người khác một cách khó hiểu: “Nếu đã như vậy, đó chính là từ chối rồi. Chút nữa tôi sẽ nói với chị VV.”

Hứa Hoán vẫn ngồi trên ghế sa lon không lên tiếng. Đây là văn phòng của người đại diện của anh ta, diện tích không lớn, nhưng tầm nhìn đủ tốt, nhìn ra bên ngoài là những tòa chung cư thấp nhỏ, xa xa là biển. Đi từ đây đi ra ngoài, đi xuống tầng dưới sẽ thấy trên mặt tường dán đầy các tấm áp phích và tư liệu về các nghệ sĩ lớn nhỏ

Nơi này là truyền thông Thiên Di, cũng là bệ phóng cho ra đời các minh tinh.

Hứa Hoán trước khi ký hợp đồng với ở đây đã có chút danh tiếng, bây giờ lại thêm danh hiệu ảnh đế, nhưng đãi ngộ trong công ty lại vẫn không phải cấp cao nhất. Anh ta có chút không cam lòng, lại nhìn những hạng mục được sắp xếp đâu ra đấy của tiền bối đi trước anh ta, càng thêm không phục, luôn muốn tranh giành cho bản thân hơn nữa.

Khi người đại diện kêu anh ta liên hệ với Trần Thái, Hứa Hoán rất lấy làm ngạc nhiên. Bởi vì ý của người đại diện là nghe nói phó tổng có quen một người đại diện khác tên Trần Thái, chỉ đích danh bảo anh ta liên lạc với người kia, hỏi xem người ta có muốn làm việc ở đây không. Nhưng Hứa Hoán lại không biết, Trần Thái nổi danh như vậy từ bao giờ? Sao bỗng được Thiên Di coi trọng đến thế?

Anh ta ban đầu cũng vui mừng, Trần Thái là chỗ quen biết cũ với anh ta, đến Thiên Di coi như thêm trợ lực cho mình. Nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng, Trần Thái có phải là mượn danh tiếng của mình không? Sau này có khi nào dùng mấy chuyện giữa bọn họ để tám nhảm với đồng nghiệp không?

Cân nhắc hơn thiệt, vẫn cảm thấy mầm họa chiếm đa số, may mà cuối cùng không thành, trong lòng Hứa Hoán cũng vừa ý.

——

Người đại diện báo cáo lại chuyện Trần Thái từ chối cho chị VV – phó tổng của bộ phận quản lý người đại diện cho nghệ sĩ của Thiên Di. Chị VV nghe xong hơi nhíu lông mày, cũng không hỏi thêm nữa.

Chờ người đi ra ngoài, cô mới xé mở một gói cà phê hòa tan, đặt trong tách của mình.

Lục Tiệm Hành ngồi một bên hai chân vắt chéo lật báo, tìm những mẩu chuyện cười và truyện ngắn để đọc, thấy cô như vậy, lên tiếng nhắc nhở: “Không phải đang có em bé sao, còn uống cà phê?”

Chị VV tựa vào bàn làm việc, đỡ eo, lắc đầu: “Còn không phải là vì bán mạng cho cậu, giờ mà không tính toán cho sau này, lại chờ đám tiểu nhân chơi rút củi dưới đáy nồi à?”

“Cũng bình thường thôi, lưu chuyển nhân tài (6) mà không phải sao, ” Lục Tiệm Hành nói thêm, “Mấy người mà chị mới đào ra có lai lịch gì?”

“Không có gì đặc biệt, đều là mới vào nghề, nghe người ta nói là người có ý chí phấn đấu cho nên có để ý.” Chị VV nói xong, nhìn những người bên ngoài phòng làm việc cười lạnh bổ sung, “Chị muốn tạo một ‘hiệu ứng cá mòi‘ (7). Cậu xem điệu bộ của mỗi nhân viên lâu năm trong doanh nghiệp nhà nước ngoài kia, chỉ biết há miệng chờ cuối tháng lĩnh lương lĩnh thưởng, nếu không tạo ra chút cạnh tranh nội bộ thì có thể làm ra trò trống gì.”

Lục Tiệm Hành bình thường cũng không để ý nhân viên các bộ phận dưới trướng quản lý và làm việc ra sao. Nhưng anh và VV ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, thì còn là chị em họ, cho nên thỉnh thoảng cũng tán gẫu vài câu.

Lúc này công việc gần như đã làm xong, tính hóng chuyện của chị VV lại nổi lên, cười nói bắt đầu hỏi anh: “Còn chưa hỏi cậu đấy, tối hôm qua chơi thế nào? Cậu bé đó là lão tam cố ý tìm cho cậu đấy, nghe nói… Ừm…”

Lục Tiệm Hành hừ một tiếng: “Nghe nói cái gì?”

VV cười ha ha: “Thì nghe nói chiêu thức rất mạnh… Người bình thường chống đỡ không được.”

Lục Tiệm Hành vốn không muốn bàn tán về chuyện này, nhưng nghe thấy vậy lại sửng sốt. Chiêu thức rất mạnh? Đêm qua không phải chỉ biết nằm im như cá chết à… Hay là nghành này cũng phải chú trọng theo truyền thống võ lâm, vô chiêu thắng hữu chiêu gì đó?

Vẻ mặt anh khó hiểu nhìn VV một cái, lại nghĩ hình như tối hôm qua lão tam cũng đã nói như vậy.

“Sau đó đừng có tìm cho em kiểu như thế, không hợp khẩu vị của em.” Lục Tiệm Hành trầm mặt, hạ tờ báo xuống bên cạnh, phê bình, “Dung tục!”

———————-

Chú thích:

(1) Gaymate: Bạn thân là gay. Tương tự như “khuê mật” là chỉ bạn thân là nữ giới.

(2) Bụng tể tướng có thể chèo thuyền: Trích trong câu “Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, bụng của Tể Tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền”. Ý nói, một người có tấm lòng quảng đại bao nhiêu thì sự nghiệp sẽ to lớn bấy nhiêu.

(3) Gấu Boonie: Nhân vật trong bộ phim hoạt hình Boonie Bears của Trung Quốc.

10620158_19001005_thumb

(4) Tiền cướp lì xì: Cái này ai hay dùng mấy phần mềm chat của TQ như wechat sẽ rất quen thuộc.

Đại loại tiền lì xì (hồng bao) là tiền được gửi tặng qua lại trên ứng dụng chat. Có thể là bạn bè, người quen biết gửi lì xì cho nhau nhưng cũng có khi là lì xì do hệ thống tặng vào các dịp lễ đặc biệt. Với những hồng bao lì xì được hệ thống phát trong các nhóm chat, sẽ có số lượng và giới hạn số tiền nhất định. Tùy theo thành viên đông hay ít người mà hồng bao lì xì sẽ rất nhanh hết, vậy nên muốn nhận hồng bao thành công thì chỉ có cách là nhanh tay để cướp lì xì về.

Và số tiền nhận được từ lì xì này sẽ được chuyển thẳng vào ví điện tử ứng dụng đó của bạn. Tiền trong tài khoản điện tử này được chấp nhận thanh toán ngày càng nhiều dịch vụ cuộc sống trực tiếp qua ứng dụng. Thậm chí, khi tiền đủ nhiều, bạn còn có thể rút thành tiền mặt để tiêu.

(Ôi ước gì Việt Nam mình cũng chuộng dùng mấy cái tiện ích như vầy nhỉ, bao tiện.)

Coupon: Phiếu/mã giảm giá.

(5) Nhân viên shipper của tiệm Mỹ Đoàn:

n11a00_p_02_02

(6) Lưu chuyển nhân tài (The flow of talent): Thuật ngữ trong quản trị kinh doanh (MBA). Tức là trang bị cho nhân viên những kỹ năng, kiến thức để họ có thể đảm nhận một nhiệm vụ mới hoặc một vị trí công việc mới khi nhu cầu kinh doanh của công ty cần.

Ngoài ra, lưu chuyển nhân tài cũng để chỉ sự lưu chuyển nhân sự giữa các tổ chức, doanh nghiệp với nhau, hay thường được biết đến với cụm từ “nhảy việc”.

(7) Hiệu ứng cá mòi (Catfish Effect): Cũng là một thuật ngữ trong quản trị kinh doanh (MBA). Tức là trong một tập thể, nếu tạo được một môi trường cạnh tranh, để từng cá nhân luôn cảm nhận được sự hối thúc và áp lực mạnh, mới có thể luôn giữ được sức bật và làm họ tiến bộ hơn lên, cũng như phát huy được hết tiềm lực sẵn có trong mình.

Cụm từ này xuất phát từ một hiện tượng có thật. Người Tây Ban Nha vốn thích ăn cá mòi, nhưng đây cũng là loài cá khó thích nghi với môi trường, khi bị ngư dân đưa lên khỏi nước biển, dù có thả vào thùng nước mặn để chuyển đến các đầu mối tiêu thụ nhưng chỉ vài giờ sau là chết. Cá mòi khi đã chết mất hẳn mùi vị thơm ngon, nên lượng tiêu thụ kém, mà giá bán cũng bị thấp hơn so với giá bán cá còn tươi sống.

Để không bị thiệt thòi, ngư dân Tây Ban Nha tính đủ mọi cách giữ cho cá sống song không hiệu quả. Cuối cùng theo sáng kiến của một ngư dân, người ta bèn để cá mòi lẫn với cá da trơn calfish, loài được coi là “thiên địch” của cá mòi trong quá trình vận chuyển. Ngay sau khi được thả vào trong thùng, những con cá ăn thịt calfish đã lùng sục khắp thùng để tìm mồi. Để tránh bị trở thành thức ăn, những con cá mòi buộc phải bơi liên tục, vì thế mà suốt chặng đường từ cảng cá về đến các điểm thu mua, chúng vẫn giữ được trạng thái linh hoạt và tươi sống.