Ngải Miến Điện

Chương 7: Số mạng anh Trần




-Giờ sao Hoàng, tao với mày không thể để phí công sức đến đây được. Tình trạng thằng Đức thế này, không biết nó chịu được bao lâu nữa.

Rồi tôi chợt nhớ tới anh Trần, liền gõ cửa gọi lớn:

-Cháu là bạn anh Trần, anh ý nói bà giúp tụi cháu được…

Cửa mở ra, bà băm không còn gắt gỏng nữa:

-Bạn thằng Trần à? Nó khỏe không? Tụi mày là thế nào với nó?

-Anh Trần vẫn khỏe, ảnh kêu chỉ có bác mới giúp được tụi cháu.

-Vậy thế vào nhà đi, tao pha cho ấm nước mà uống.

Tôi và Hoàng bước vào, căn nhà toát lên vẻ ấm cúng lạ thường. Như là có cả một đại gia đình sống ở đây vậy. Tôi nhìn lên tường, phía trong góc treo một tấm tranh chân dung, một bà băm bên đống thuốc. Có lẽ là tranh anh Trần vẽ tặng bà. Thấy tôi để ý tấm tranh, bà băm chộp, đổi luôn cách xưng hô:

-Tranh thằng Trần tặng già đấy. Nó tốt lắm, nó từng ở đây với tao hơn tháng trời. Trước giờ tao ghét người lạ, nhưng mà không ngờ lần ấy tao lại chấp nhận cho nó ở đây… - rồi bà rót chút nước vào cái chén, đưa tôi và Hoàng – đây không có trà gì đâu, nước sôi pha với chút trầm rừng thôi.

Bà lụi cụi ngồi lên mép võng, đung đưa vài cái, mắt nhìn về phía tấm tranh. Ra chiều là mình cũng biết thưởng thức nghệ thuật:

-Già thấy nó vẽ đẹp lắm. Lại hết mực thương em nó, hồi đấy thằng em nó chết, nó lên nhà tao nhất quyết đòi tìm hiểu về ngải. À mà tao cũng biết coi số, coi tướng đấy. Chả phải nghề ngỗng gì đâu, nhưng cũng đủ để nhìn người, đoán mệnh.

Tôi nhấp miếng nước bà rót, hơi nóng bốc lên mũi, mang theo hương trầm thơm nức. Mà không hiểu trầm là trầm gì? Chả lẽ là trầm hương?

Nhâm nhi chút nước, tôi thấy ngọt ngọt nơi đầu lưỡi, không rõ ràng nhưng đó là vị ngọt. Thấy tôi tâm đắc món nước uống, bà tiếp:

-Thằng Trần nhìn khỏe khoắn vậy, chứ đoản mệnh lắm. Chắc chỉ vài năm nữa là nó chết, tao nhìn thấy cái chết xám ngoẹn trên mặt nó. Coi tướng coi số cũng khổ lắm, có cái luật là nếu biết người ta sắp chết. Thì không được nói cho người ta biết…luật đấy, giỡn mặt là vong nó quần cho chết.

-Vậy sao bà nói cho chúng cháu biết?

-Sao cũng được, tao tin tụi mày. Cấm có nói cho thằng Trần biết…già cũng thương nó lắm.

Bà trầm ngâm, bắt đầu cởi áo thằng Đức ra, săm soi mấy vết bầm trên lưng:

-Nó bị thế này lâu chưa? Tao thấy nó cũng khó cứu lắm rồi, ngải nó ám đen cả phổi thế này, cùng lắm thì sống được 2-3 tuần. Tụi mày đưa nó đến đây muộn quá…

-Chẳng lẽ không cứu được nó?

-Tao không biết, còn tùy vào cái duyên cái số của nó với trần gian này. Họa may có phép lạ, nó sẽ sống. – bà cởi cái nón len tôi đổi cho Đức để giữ ấm ra – đấy, chúng mày tự coi đi. Tóc nó bắt đầu rụng rồi này. Giai đoạn cuối đấy, chả mấy mà nó trọc đầu.

Tôi và Hoàng sửng sốt nhìn tóc thằng Đức rụng ra từng mảng, đúng như lời anh Trần nói thật. Tóc nó chắc chỉ độ nay mai là rụng hết. Bấy giờ thằng Đức mới tỉnh dậy, nó thều thào:

-Long, mày lấy tao ngụm nước.

Tôi rót cho nó miếng nước, Đức từ từ uống. mắt không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy bà băm:

-Tao mê man, nhưng vẫn nghe hết những gì tụi mày nói. Tao nghĩ tao bị con bé đó ám ngải thật rồi, nếu tao có mệnh hệ nào, mẹ tao… - mặt nó đượm buồn khi nghĩ đến cảnh “người tóc đen đi trước, bỏ mẹ tóc bạc khóc thương”.

-Mày đừng nói linh tinh, mày sẽ không sao hết. Có tao với Long ở đây, có bà băm nữa. Bả sẽ cứu mày..

-Thôi, tao nghe hết những gì bà băm nói rồi. Cơ thể tao, tao biết. nó không chịu đựng được bao lâu nữa đâu. Tao chỉ lo cho mẹ tao, còn một mình…

Tôi, Hoàng và Đức ôm lấy nhau, cả ba thằng đều không dám nghĩ cái cảnh sẽ phải chia lìa. Đối với chúng tôi, đây là người thân, là gia đình thứ hai.

Tình bằng hữu thiêng liêng cao cả

Suốt cuộc đời, biết tìm được mấy ai?

Cùng nhau sống chết ngày mai

Vượt qua hoạn nạn, chông gai, bụi trần