Ngải Miến Điện

Chương 16: Bà băm bí ẩn?




Tôi rảo bước theo sau bà băm đi ra sau vườn. Trời lúc này đã sáng trưng, những ánh năng gắt bắt đầu chiếu thẳng xuống, hun nóng không khí đến ngột ngạt. Bà băm hùng hổ bước đi, bỏ lại hai thằng chúng tôi lững thững theo sau, rón rén từng bước một.

Tới vườn sau, bà băm dừng lại. Chỉ về phía vườn rồi nhìn tụi tôi:

-Chúng mày nhìn đi, hai đứa mày đã gây ra tội nặng rồi

Tôi nhìn theo hướng bà chỉ: một bụi ngải nhỏ, nhìn khá giống với bụi ngải bà băm để ở bàn thờ đã bị dẫm nát một góc. Chỗ đất phía dưới bụi ngải biến thành màu đỏ đô, khác hẳn với màu đất xám xung quoanh.

-Chúng mày phạm phải tội với ngải rồi. Tao đã dặn kĩ là đừng ra sau vườn, thế mà chúng mày không nghe! Thôi thì đã là số mệnh, tao cứ để cho tụi mày tự chịu lấy. Ngải có vật thì mày mất vong, mà ngải tha thì coi như là cái số. Còn thằng kia bị ngải ếm, tao đã hứa là sẽ giúp, nên sẽ giúp tới cùng.

Bà băm lắc đầu. tỏ ra thất vọng vì những hành động ngu xuẩn của chúng tôi. Bấy giờ, Hoàng đứng sau tôi, bỗng ngồi sụp xuống:

-Con xin lỗi, tất cả là do con…Con đã nhẵm lên ngải, con xin chịu. Long không liên quan tới chuyện này, nó chưa đi vào vườn sau lần nào cả.

Mặt bà băm đăm chiêu nhìn Hoàng, nó đã nhận lỗi:

-Nếu chỉ có mày bước vào vườn, thì sẽ chỉ có một mình mày phải chịu tội. Tao cũng thương cái tình nghĩa anh em chúng mày, không ruột rà máu mủ mà dám bước đến vùng đất này để cứu bạn. Ngải sẽ vật mày, tao đành đứng ngoài không cứu.

Bà nhìn về chỗ cây ngải:

-Nó chính là con ngải đầu tiên tao nuôi. Con ngải mà tao đã kể cho chúng mày nghe hôm qua, bao nhiêu tâm huyết một thời của tao từng dồn vào nó. Nó chính là…

Rồi bà ngập ngừng, có lẽ không muốn chúng tôi biết quá nhiều:

-Tạm quên chuyện này đi. Đi vào nhà! Số phận mày sẽ được ngải quyết định bằng lễ

Tôi nhấp nhổm mừng, ít ra thì bà băm cũng không quá tuyệt tình với hai đứa tôi. Ba người bước vào nhà, thằng Đức vẫn nằm đấy, nó vẫn chưa dậy.

Bà băm đến bây giờ mới có vẻ nguôi giận, trở lại với vẻ lụm khụm vốn có của mình. 

Tôi và Hoàng ngồi lên giường, hai đứa vẫn im lặng chưa dám nói gì, chỉ sợ bà sẽ lại nổi cơn mà không cứu Đức nữa. Bà băm bước vào buồng trong, khép cửa lại, không quên liếc nhìn hai đứa tôi bằng ánh mắt đe dọa như kiểu “hên là chúng mày không vào lẻn vào gian trong, bước vào đi rồi chết”.

-Chắc không sao đâu Hoàng. Bà băm chỉ nói vậy thôi chứ bả hiền lắm.

Từ trong gian trong, tiếng bà băm vọng ra:

-Nó đã giẫm nát tâm huyết của tao đấy! – tiếng bà đanh thép, vẫn chứa đầy nỗi phẫn nộ.

-Thôi kệ, phải cứu Đức đã. Tao không sợ cái thứ đó đâu.

Tôi lôi trong ba lô ra mấy cái bánh mì sandwich, và mấy cái phô mai. Chắc cũng phải 10-11h rồi, chúng tôi phải ăn trưa đã, như thói quen, tôi rút điện thoại ra xem giờ:

-Chết, điện thoại của tao hết sạch pin rồi. Qua giờ mất sóng, tao vẫn chưa liên lạc được với mẹ thằng Đức cũng như anh Trần nữa.

-Điện thoại tao cũng hết pin từ tối qua rồi. Ẩu quá, đây lại không có điện mà sạc. Để tao xem thằng Đức có để điện thoại trong túi không.

Tôi quay qua nhìn đồng hồ trên bàn của bà băm, đã 12h trưa, bà băm làm gì mà trưa nào cũng lịch kịch ở gian trong mà không ra ngoài? Bụng bỗng nhiên sủi cồn cào, từ hôm qua tới giờ, ba thằng chúng tôi toàn ăn sandwich với phô mai mang theo trong ba lô.

Rồi tôi chợt cảm nhận có điều gì đó khác thường về bà băm, tôi cố gắng nói thật khẽ, chỉ vừa đủ để Hoàng có thể nghe thấy:

-Sao hôm nào, bà băm cũng ở gian trong cả buổi vậy? Bả làm cái gì trong đó?

-Tao không biết, đừng hỏi tao. Mày hỏi bà băm ý – Hoàng cũng cố gắng nói khẽ hết mức có thể, cái bộ não chậm chạp của nó cũng đã hiểu ra một điều: đừng nói những điều vớ vẩn mà để cho bà băm nghe được, sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp cho mấy đứa tôi. Dẫu sao thì chúng tôi hoàn toàn chưa biết gì về bà băm cả.

-Còn một điều nữa, tao hơi thắc mắc…

Tôi kéo Hoàng ra ngoài cửa, tránh để bà băm nghe thấy:

-Tại sao…không bao giờ thấy bà băm……ăn?