Ngài Mèo Liếm Bàn Chân Một Cách Lạnh Lùng

Chương 7




Edit: Mày là bố tao

Beta: Tao là bố mày

Từng nghe nói về chuyện chủ nhân bị thất tình, nhưng lại chưa từng nói đến nguyên nhân là do đối phương cùng cô em khác đi thuê phòng.

Từ sau khi tên ngốc qua lại với tên ngốc ở tầng dưới, ngài mèo đã trải qua những ngày tháng vô cùng thoải mái, mỗi ngày đều được nếm thử đồ ăn tươi ngon, thậm chí nó còn cảm thấy mình chẳng khác nào một con mèo vô dụng.

Đang nghĩ như vậy, chuông điện thoại lại vang lên.

Hai tên ngốc còn đang vừa ngủ vừa che tai lại cho nhau trong phòng ngủ.

Ngài mèo nhảy lên bàn, dùng chân tiếp điện thoại.

"Mi mịa ló là ai?"

"Tiểu L, là anh. Anh rất nhớ em."

Ngài mèo chẳng lạ gì giọng nói này, đuôi lập tức xù lên, dựng thẳng đứng.

"Đệch mịa ai cho phép mi nhớ cô ấy, tau mịa ló đã đồng ý chưa mà mi dám nhớ cô ấy???"

Đối phương: "... Anh là?".

"Tau mịa ló...". Ngài mèo hơi duỗi móng tay sắc nhọn, khịt mũi tức giận, "tau mịa ló là người theo đuổi cô ấy, có việc gì thì nói, cô ấy đang có không ít người theo đuổi, tau mịa ló còn phải vội đi lấy số!".

"... Nhạt nhẽo vậy mà cũng có người theo đuổi á?"

Ngài mèo hơi nheo mắt, gầm gừ: "mi mịa ló dám mắng cô ấy?"

"... Tôi chỉ nói sự thật thôi."

"Ha". Ngài mèo cười khẩy cúp máy, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Được lắm, mi đã thành công thu hút sự chú ý của tau. Năng lực chịu đựng kẻ ngốc mà tau lấy làm tự hào cũng dễ dàng bị mi phá bỏ.

Chủ nhân cùng anh F ngủ đủ giấc nên dễ bị đánh thức bởi tiếng mở cửa. Hai người vừa đến phòng khách thì thấy ngài mèo nằm trên thảm cửa, lông mèo rối tung, thè lưỡi thở hồng hộc.

"Ái chà meo meo, mi sao vậy, mi vừa từ bên ngoài về à?"

"Đừng mịa ló chạm vào tau." Ngài mèo bực mình đứng lên, loạng choạng đến trước bệ cửa sổ yêu thích, cuộn tròn, nhắm mắt lại, "vừa mới dạy dỗ một tên ngốc đáng khinh, trên người tau còn bị dính mùi ngốc nghếch".

"Nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì, tau phải công nhận là một con mèo không nên quá ngầu làm chi, tau mệt quá mà."