Cầm tờ giấy xét nghiệm đi ra khỏi cổng bệnh viện, Hứa Tử Ngư cảm thấy trong đầu trống rỗng, không muốn suy nghĩ cái gì nữa. Lời nói của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai của cô :"Mang thai được hai tháng rưỡi. Bảo bảo* rất biết thương mẹ, cho nên đến bây giờ mới có triệu chứng nôn nghén." ( bảo bảo: ở Trung Quốc cái gì quý báu đều được gọi là bảo bối hoặc bảo bảo , bảo bảo cũng có nghĩa là con cái.)
Bảo bảo, trong bụng của cô đã có bảo bảo rồi sao? Tay của cô không tự chủ vuốt vuốt cái bụng, suy nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi, cô luôn cảm thấy bản thân mình giống như trẻ con còn chưa trưởng thành hết, nhưng sao đột nhiên lại có tiểu bảo bảo chứ?
Lòng của cô có chút sợ, nhất thời không biết mình phải làm như thế nào. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện ở trong đầu cô chính là phá thai. Nhưng đứa bé là vô tội, nó lại ngoan ngoãn như vậy, nếu như chưa được chào đời đã bị mình tước đoạt sinh mạng, làm như vậy thật sự là quá tàn nhẫn.
Ngồi trên băng ghế chờ xe ở ven đường lấy điện thoại di động ra, cô nhìn danh bạ điện thoại, lướt qua từng cái tên một, nhưng hiện tại cô lại không biết nên gọi cho ai. Nếu gọi về nhà, ba mẹ biết chuyện sẽ đến giết cô và Tống Lương Thần, bạn bè mỗi người đều có cuộc sống riêng, Tiểu Bạch thì đang đi làm, thật sự không tiện để nói chuyện này —— Cho đến khi tên của Tống Lương Thần xuất hiện trong danh bạ điện thoại. Đúng rồi hắn chính là ba của đứa nhỏ, bất luận là xử trí như thế nào, cũng phải nói với hắn chứ?
Cô do dự không biết có nên nhấn nút gọi cho hắn hay không —— ai da, chuyện này thật khiến người ta bối rối muốn chết. Nhưng cũng không thể quan tâm được nhiều chuyện như vậy, cô cắn răng một cái, nhấn phím ‘Gọi”. Trong một giây đó cô cảm thấy có chút hối hận, nhưng lại có chút giống như giải thoát.
"Tút. . . . . . Tút . . . . . ." Hứa Tử Ngư để điện thoại di động bên tai, trái tim của cô đập kịch liệt, hơi thở có chút gấp rút ."Tôi đã uống thuốc rồi, nhưng vẫn có thai . . . . . . Có lẽ thuốc đó đã hết hạn, tôi mang thai. . . . . ." A a a lời nói như thế cô làm sao có thể nói ra khỏi miệng được đây?
"Alô, xin hỏi đầu dây là ai?" Giọng nói lưu loát trong trẻo của một cô gái truyền đến, khiến cho Hứa Tử Ngư có chút luống cuống, cũng không kịp chuẩn bị gì cả.
"Tôi, tôi tìm Tống Lương Thần." Khó khăn lắm Hứa Tử Ngư mới thốt ra được những lời này, hình như đã dùng hết tất cả hơi sức.
"Hắn đi tolet rồi, cô chờ một chút nha. . . . . . Anh yêu, có người tìm anh nè!" Đối phương gọi hai tiếng, cô còn chưa nghe thấy người kia trả lời. Hứa Tử Ngư liền sửng sốt một chút, ngay sau đó cúp điện thoại.
Đúng rồi, sao cô lại quên mất chứ, Tống Lương Thần chưa từng nghĩ tới chuyện muốn có đứa bé này, không phải hắn đã đặc biệt đưa thuốc tránh thai cho cô sao? Anh yêu. . . . . . Cách xưng hô như vậy, chỉ có bạn gái . . . Thôi. Cô không muốn quấy nhiễu cuộc sống của người khác.
Vấn đề này, để cô tự mình giải quyết là được. Hứa Tử Ngư cô từ nhỏ chính là một con người tính cách độc lập, hiện tại cô cũng không cần người khác quan tâm chăm sóc. Gió thổi đến vào mặt cô mang theo chút lạnh lẽo, cô xoa mặt đứng dậy. Hứa Tử Ngư cô không có chuyện gì là không vượt qua được .
Về đến nhà không bao lâu, cô nhận được điện thoại của Tiểu Bạch.
"Tiểu Ngư, cậu bị ốm sao?" Tiểu Bạch lo lắng hỏi thăm.
"Không có sao, hôm nay có chút không thoải mái nên nghỉ, ngày mai có thể đi làm được rồi."
"Àh, vậy thì tốt rồi, cậu ở nhà một mình phải chú ý một chút nhé."
"Ừh, không sao đâu."
"Chuyện này, Tiểu Ngư, mình nói cho cậu biết một tin, mình nghe Phạm Luyện bộ phận lập kế hoạch nói, cô ấy nghe Quân Quân bên phòng Tổng Tài nói, hình như công ty sắp thay đổi ông chủ, rất cơ mật . . . . . . Cậu đi làm thì mình sẽ nói tỉ mỉ hơn."
"Àh? Vậy sao?" Hứa Tử Ngư nghe Tiểu Bạch nói với giọng rất thần bí, cô cũng phối hợp kinh ngạc hỏi lại. Thật ra thì hiện tại trong lòng cô cũng đang rối bời, vấn đề ở trong bụng của cô quan trọng hơn, Hứa Tử Ngư dâu có rảnh mà lo chuyện của công ty chứ, cô cùng Tiểu Bạch nói lung tung vài câu liền cúp máy rồi.
Đã hai ngày nay không có ăn cơm rồi, dạ dày đói đến mức khó chịu, vừa nãy bác sĩ còn dặn dò cô, khi cô cảm thấy đói bụng thì bảo bảo cũng sẽ đói theo, cho nên mặc dù là nôn nghén hay là ăn ngon miệng. Cô sờ sờ bụng của mình nhẹ giọng nói "Bảo bảo, mặc dù mẹ không nhất định bảo đảm sẽ giữ con lại, nhưng từ nay về sau mẹ sẽ không để cho con bị đói đâu."