Lâm Lục Ngạt im lặng, môi đã bị cô ta cắn đến rướm máu.
“Hắn ta đe dọa gì cô?” Không nghe cô ta trả lời, Trương Ý Nhi tiếp tục dò hỏi.
Dù cô ta bị Mạc Chí Lâm ép đi nữa nhưng cô ta đã gián tiếp giết người rồi.
Cô không thể làm ngơ.
Cuối cùng dưới áp lực mà Trương Ý Nhi tạo nên cô ta cũng gật đầu: “Tôi không thể thoát nổi hai anh em chúng giăng lưới khắp nơi, tôi không thể bỏ mặc người tôi yêu.”
“Người cô yêu?” Đúng là cuộc đối thoại ở trong rừng khi nãy có nhắc tới một người nào đó, lúc này nghe cô ta nhắc đến mới sực nhớ, không ngờ cô ta đã có bạn trai.
Lâm Lục Ngạt gật đầu lần nữa, lại vì ánh mắt của Trương Ý Nhi mà giải thích rõ hơn: “Tôi yêu anh ấy, còn anh ấy… anh ấy không biết gì cả.”
Cô nàng nào đó chớp chớp mắt, ho khan một tiếng: “Đơn phương sao?”
Cô ta không nói gì với anh ấy, không chắc liệu anh ấy có thích mình không, gọi là cô ta đơn phương cũng không sai mấy, nghĩ vậy cô ta có chút buồn rầu gật đầu: “Mạc Thiếu Thư biết được bí mật này đã nói với Mạc Chí Lâm, hắn ta lấy tính mạng của anh ấy uy hiếp tôi.”
“Có thể nói tôi biết anh ta là ai không?” Lời này hình như quá trực tiếp, Trương Ý Nhi hắng giọng sửa lại: “Ý là tôi có quen biết anh ta không?”
Vậy mà Lâm Lục Ngạt lại không do dự gật đầu nhưng không nói rõ.
Trương Ý Nhi sửng sốt, cô biết ư? Đoán cô ta sẽ không khai rõ danh tính của người kia, cô đảo đảo mắt, giở chút chiêu vặt: “Cô vừa thoát chết, nhưng từ nay về sau chắc chắn không thể yên ổn ở học viện, cả anh bạn của cô, Mạc Chí Lâm đang ôm hận cô cho hắn ta cái bạt tai rồi.”
Đương nhiên Lâm Lục Ngạt rõ những điều này, cô ta vẫn đang lo lắng chuyện đó nhưng lại không biết làm sao để đối phó.
Nhìn ra được nỗi lo sợ của cô ta, Trương Ý Nhi ra thêm đòn: “E là anh bạn của cô sẽ bị hắn ta cho vào họng súng trước.”
“Không… tôi…” Bỗng Lâm Lục Ngạt mở to mắt, cô ta nắm lấy bàn tay mềm mịn của Trương Ý Nhi, giọng nói không còn lạnh nhạt như thường ngày: “Ý Ý, tôi phải làm sao đây? Tôi biết mình có tội vì đã ép Vu Lam chết nhưng tôi không còn đường nào để đi, cô ấy không chết thì tôi và anh ấy phải chết, tôi thân bất do kỷ…”
“Là Hứa Hâm sao?” Trương Ý Nhi cắt ngang lời của cô ta, ngay sau đó bàn tay ấy như đông cứng, cô ta sửng sờ nhìn chằm chằm Trương Ý Nhi, môi run run: “Cô… tại sao có thể?” Cô ta sợ, rất sợ Hứa Hâm lần nữa bị rơi vào vòng nguy hiểm, ngay từ đầu nếu cô ta không yêu anh thì anh đã không gặp nguy hiểm dù anh không biết bất cứ chuyện gì.
Tội đều là do cô ta mà ra, không lẽ cô ta không thể bảo vệ người mình yêu nữa sao?
Đoán ra là Hứa Hâm cũng chẳng có gì ghê gớm, là chính Lâm Lục Ngạt để lộ sơ hở mà thôi, cô ta và cô chẳng thân thiết, vòng bạn bè chung cũng chẳng có mấy người, đàn ông xung quanh bọn họ lại càng hiếm.
Vậy mà cô ta có thể chắc chắn cô quen biết anh ta, tại học viện này ngoài Hứa Hâm là điểm chung giữa bọn họ thì còn ai nữa đây, nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề hàng đầu bây giờ, Hứa Hâm là bạn của cô, cô đương nhiên sẽ không để anh ta xảy ra chuyện.
Chuyện chính là…
“Nói với tôi từ đầu đến cuối chuyện giữa cô, Mạc Chí Lâm và Mạc Thiếu Thư.
Như vậy tôi mới có thể giúp được hai người, ý tôi là cô và Hứa Hâm.
Anh ấy là người cô yêu cũng là một người bạn của tôi.
Chuyện cô có liên quan đến cái chết của Vu Lam tạm thời tôi sẽ không đề cập đến, nhưng cô phải nhớ rõ điều này…” Trương Ý Nhi không còn vẻ ngây ngây ngốc ngốc như những lúc bên ngài Fred, lúc này cô hoàn toàn bày ra một khuôn mặt lạnh lẽo, nghiêm túc: “Làm chuyện ác phải trả giá, Phong Khởi che giấu sự thật về cái chết của cô ấy nhưng tôi thì không.
Sau này cô phải luôn nguyện cầu cho linh hồn cô ấy được an nghỉ.”
Có lẽ giọng điệu của Trương Ý Nhi quá mức mạnh mẽ, Lâm Lục Ngạt không khống chế được mà run lên.
Cô ta cắn môi, tròng mắt ngưng đọng màn nước long lanh: “Tôi sẽ.”
“Được.” Trương Ý Nhi thẳng lưng: “Giờ thì cô nói đi, tất cả.”
Vốn chuyện không có gì lớn nhưng Mạc Chí Lâm lại cứ muốn phóng đại.
Ban đầu đúng là Lâm Lục Ngạt bị Mạc Thiếu Thư bắt nạt, sau đó trong một lần Mạc Thiếu Thư bị một nữ sinh vì bị hành hạ một thời gian mà sinh hận thù với cô ta, nữ sinh đó như phát điên cầm dao muốn đâm chết Mạc Thiếu Thư bất chấp mọi hậu quả, không ngờ cùng lúc đó Lâm Lục Ngạt nảy lên một toan tính, khi nữ sinh kia điên cuồng mà lao vào đâm Mạc Thiếu Thư, Lâm Lục Ngạt chắc trước người cô ta, kết quả là… cô nằm viện mất gần cả tháng trời, may là sức lực nữ sinh không đủ, vết thương không đâm sâu, cũng không đâm vào trúng chỗ hiểm.
Sau đó như những gì cô ta toan tính, Mạc Thiếu Thư không còn bắt nạt cô ta nhưng cũng không kết thân, cô ta giữ một khoảng cách với Lâm Lục Ngạt, coi cô ta như người vô hình.
Vậy cũng tốt.
Tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, cô ta có thể yên tâm học tại Phong Khởi, có thể thoải mái yêu thầm Hứa Hâm, không ngờ đến bị Mạc Thiếu Thư phát hiện ra bí mật nhỏ nhoi này, đương nhiên cô ta cũng chẳng có hứng thú quan tâm.
Cô ta không bao giờ tính toán được sẽ chạm phải tên khốn Mạc Chí Lâm, hắn ta nghe được chuyện của cô ta với Mạc Thiếu Thư liền sinh ra hứng thú, hắn cùng với thuộc hạ theo dõi cô ta, cuối cùng sự hứng thú chuyển thành ham muốn, hắn muốn ***** *** cô ta.
Và hắn đã làm vậy, đương nhiên không thành công, Lâm Lục Ngạt mang theo vũ khí bên người cho hắn một nhát dao, những tháng ngày căng thẳng và bị uy hiếp cứ thế bắt nguồn từ một vết thương.
Mạc Thiếu Thư sau khi biết chuyện, cô ta còn vô cùng vui vẻ, cô ta cho rằng anh của cô ta coi như đã trả món nợ cho mình, cô ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, cùng với Mạc Chí Lâm nghĩ đến chuyện chơi Lâm Lục Ngạt, cũng vào lúc này Mạc Chí Lâm từ em gái biết được Lâm Lục Ngạt yêu thầm Hứa Hâm.
Hai anh em bắt được điểm yếu của cô ta, hết lần này đến lần khác uy hiếp Lâm Lục Ngạt.
Mà cô ta vì sự an bình của Hứa Hâm phải cắn răng đầu hàng, ban đầu cô ta cầu giúp anh mình là Lâm Thế Dân nhưng hắn ta không những không giúp mà còn cười cợt cô ta.
Cô ta không còn cách nào khác, bị Mạc Chí Lâm ***** *** trong rừng sâu, không kêu được cũng chẳng thể kháng cự, không những làm một con búp bê cho hắn mua vui, còn phải chịu sự ràng buộc bởi Mạc Thiếu Thư.
Những chuyện bắt nạt nữ sinh trong bóng đêm, cô ta đều kéo Lâm Lục Ngạt đi cùng.
Từ đó cô ta đã bị vấy bẩn, chẳng thể quay đầu, mong ước duy nhất chỉ còn là: Hứa Hâm bình an vô sự.
Và đỉnh điểm của tất thảy mọi chuyện là sau cái chết của Vu Lam, nếu cứ sống dưới bóng tối mãi mãi, Lâm Lục Ngạt không chịu nổi, cô ta không thể tiếp tục hại người, liền nhân lúc Mạc Chí Lâm hẹn cô ta vào rừng muốn chơi trò tình dục tập thể định kết thúc tất cả thì Trương Ý Nhi xuất hiện và xuất hiện vô cùng đúng lúc, mọi chuyện tiếp theo Trương Ý Nhi đều đã chứng kiến.
Cuối cùng là được một cô gái nhỏ chân yếu tay mềm cứu mạng.
Nếu không e rằng đêm nay cô ta đã trở thành một oan hồn lưu lạc trong học viện rồi.
Sau khi nghe câu chuyện đẫm nước mắt của Lâm Lục Ngạt, trong lòng Trương Ý Nhi cực kỳ phức tạp, cô ta vừa đáng hận cũng vừa đáng thương.
Tội lỗi có chăng luôn xuất phát từ những bất đắc dĩ và tình yêu.
Nếu cô ta không yêu Hứa Hâm, nếu anh ta không phải điểm yếu của cô ta, thì kết cục có thể chính cô ta cũng lựa chọn cái chết để kết thúc mọi chuyện.
Cô ta không xấu, thậm chí là một cô gái tốt nhưng đời đã đã đưa đẩy cô ta vào con đường ngập đầy máu tươi..