Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 84: 84: Hơi Ấm Của Gia Đình





Đêm Noel vì tránh cho không khí trong tứ hợp viện hiu quạnh và lạnh tanh Frederick Nhược Đông đã giao cho dì Ngô nhiệm vụ chuẩn bị bữa tiệc nho nhỏ, cũng bảo bà ấy cho vài thuộc hạ trang trí tứ hợp viện một chút.

Bao năm nay tứ hợp viện không đón Giáng Sinh, chẳng qua hôm trước trong điện thoại nghe cô nhóc nào đó nói bóng nói gió thích Noel thế là hắn dùng cách này cho cô một ngày lễ trọn vẹn.
Dì Ngô đương nhiên cao hứng, sau khi nhận mệnh lệnh của ngài Fred đã vui vui vẻ vẻ phấn khởi kéo bọn Đan Đan chỉ bảo mua cái này, sắm cái kia.
Lúc sáng trước khi rời đi, cả tứ hợp viện rộng lớn vẫn như mọi ngày chìm trong sự tĩnh lặng, đến cả hơi thở con người cũng chẳng cảm nhận được bao nhiêu, mà lúc này… trời còn chưa tối, ngoài cổng có hai cây thông to lớn được dựng hai bên như những chàng vệ sĩ giữ bình yên cho ngôi nhà của chủ nhân.
Đan Đan đang cùng Khai Tâm vừa tranh cãi vừa trang trí hai cây thông, cái bộ dạng thiếu điều sắp lao vào đấm nhau của bọn họ khiến Trương Ý Nhi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Bọn họ lớn tiếng với nhau lại đang xoay lưng về phía đường lớn nên không chú ý đến chiếc siêu xe không tiếng động xuất hiện từ khi nào.

Nghe tiếng cười trêu ghẹo đằng sau mới quay phắt lại, ngay sau đó hai cái miệng đều ngậm chặt, không dám cào xé nhau nữa, nhanh chân chào đón ngài Fred.
“Ngài Fred.”
“Boss đại nhân.” Cái biệt danh này là Khai Tâm nghịch ngợm đặt cho Frederick Nhược Đông.


Ban đầu ngài Fred còn cau mày chỉnh hắn sau dần cũng quen nên mặc kệ hắn gọi như vậy.
Frederick Nhược Đông ừ một tiếng, hắn không vào trong liền như bình thường mà đứng ngắm nghía hai cây thông lớn đã trang trí một nửa.

Cuối cùng đảo mắt qua hai kẻ đang thẳng lưng như chờ lệnh, hắn nhàn nhạt chê bai: “Thẩm mỹ của hai người đúng là tệ hại.

Làm lại.” Nói rồi kéo tay Trương Ý Nhi đang nhịn cười muốn nội thương vào trong nhưng cô nàng không chịu.
“Em trang trí với bọn họ nhé, em nghĩ em sẽ làm tốt hơn hai con người khô khan đó.”
Khai Tâm há miệng rất muốn phản bác Trương Ý Nhi nhưng cảm thấy lúc này không thích hợp, đợi ngài Fred rời đi đã.

Dám hùa theo ngài ấy chê hắn với Đan Đan à, được lắm.
Frederick gật đầu mặc cô thích chơi thì chơi, hắn thừa rõ tuổi cô còn nhỏ, mà tính tình dạo gần đây khá hoạt bát, chắc chắn muốn tham gia vào mấy trò nhàm chán này.

Hắn còn có công chuyện cần xử lý liền đi thẳng vào tứ hợp viện.
Tiểu Trì mím môi đi theo sau ngài Fred, một chân mới bước vào đã bị Trương Ý Nhi với Khai Tâm kéo lại, hai con người trẻ con nhất tứ hợp viện lại muốn bày trò gì nữa đây.

Thái dương anh ta không được yên ổn lắm, anh ta vô cảm để cho cả hai lôi lôi kéo kéo đến trước một cây thông, sau đó y như anh ta dự đoán, Khai Tâm cười xấu xa nhét vào tay anh ta vài quả cầu vàng bằng nhựa: “Cùng bọn này ở đây trang trí xong mới được vào.”
Tiểu Trì bất lực, tay vẫn đang bị Trương Ý Nhi khóa chặt, muốn chạy cũng không thể: “Tôi không có chạy.” Anh ta cụp mắt nhắc nhở.
Trương Ý Nhi ồ một tiếng rồi buông tay, có điều ánh mắt vẫn gắt gao canh chừng anh ta.

Tiểu Trì nhức đầu thật sự và lần đầu tiên anh ta làm ra hành động ra dáng một thanh niên dễ thương, anh ta nâng tay véo cái má phính của cô.


Hành động này thật khiến người ta kinh hãi, cả ba bạn nào đó như bị đóng băng, tròn mắt nhìn chằm chằm Tiểu Trì mặt mày cũng đang lúng ta lúng túng.
Trương Ý Nhi sực tĩnh trước, cô hét lên nhào tới dùng hai tay đánh đập Tiểu Trì: “Mặt Đen đáng ghét, anh dám véo mặt tôi hả?” Tiểu Trì bất ngờ không kịp phòng ngự bị đánh cho vài phát, đương nhiên không đau chút nào, anh ta đang nghĩ có nên chạy trốn không, cho dù không đau nhưng nếu cô Trương đánh thêm một lúc nữa thì anh ta cũng sẽ chấn thương thôi.
Khai Tâm với Đan Đan rốt cuộc cũng nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cả hai ôm bụng cười ha hả, Khai Tâm còn nhân cơ hội ké Trương Ý Nhi lao vào đánh Tiểu Trì, Tiểu Trì thầm than xong rồi, anh ta hết đường phải bỏ chạy vào tứ hợp viện.
Có lẽ cảnh tượng tràn ngập tiếng cười này cũng là lần đầu tiên xuất hiện tại tứ hợp viện luôn lạnh lẽo suốt nhiều năm qua, ai cũng chớp chớp mắt không thể tin được ngó ba con người lớn xác đang rượt đuổi nhau khắp ngóc ngách.

Nhìn trận địa có vẻ Tiểu Trì sắp đầu hàng rồi.
Lion mặt lạnh đang giúp dì Ngô “thổi bong bóng” trong đau đớn bỗng nghe mấy tiếng la hét ồn ào của tên khốn Khai Tâm với cô nàng ngốc nghếch Trương Ý Nhi, mày nhíu lại, vừa thổi bong bóng vừa đi đến cửa lớn hóng hớt xem là chuyện gì, sau đó bong bóng mới thổi lên được một nửa cứ thế chỉ vài giây đã xẹp lép rớt luôn xuống sàn nhà.

Cái gì vậy? Ba người này đang chơi mèo bắt chuột hả? Cơ mà con chuột kia có vẻ là chuột tinh rồi.
Tiểu Trì khỏe đến mấy cũng sắp chịu không nổi, anh ta không ngờ hai kẻ đằng sau lại dai dẳng như vậy, sức chiến đấu cũng rất ghê gớm, vừa lia mắt thấy khuôn mặt đần thối của Lion như bắt được cơ hội sống còn anh ta không thèm để ý tới hình tượng gì gào lên: “Lion… Lion… cứu mạng.”
Thái dương Lion giật giật, môi cũng run run không biết là vì cảnh tượng trước mắt hay vì Tiểu Trì cầu cứu mình.

Nhìn thêm vài giây rồi lắc lắc đầu nâng cằm nhếch miệng trở lại vào trong, cho anh ta bị rượt đến hết hơi đi.
Người đàn ông đứng bên khung cửa kính tầng ba, ánh mắt hắn ôn hòa cũng dễ chịu mà nhìn phía dưới sân chính của tứ hợp viện ngập tràn niềm vui, hắn nghĩ cô gái nhỏ xuất hiện trong cuộc đời đầy u tối của hắn chính là để cứu rỗi một phần linh hồn của tình người còn sót lại trong hắn.


Lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Tuy bọn họ và hắn không cùng huyết thống, không chảy chung một dòng máu nhưng với hắn, bọn họ đã là gia đình dù có đôi khi hắn đã không phải với bọn họ.
Cuộc đuổi bắt kết thúc với sự đầu hàng trong nước mắt của Tiểu Trì.
Sau đó bốn người bắt đầu lao vào trang trí cây thông dưới sự chỉ đạo của Trương Ý Nhi.

Cô nàng học mỹ thuật, là con người của nghệ thuật đương nhiên thẩm mỹ cũng không tệ.
Sau gần một giờ đồng hồ cũng hoàn thành, Khai Tâm thử bật đèn, đèn led đủ sắc màu luân chuyển cực kỳ đẹp mắt.

“Noel an lành” là dòng chữ được Trương Ý Nhi bố trí trên hai cây thông.
Gần sáu giờ tối, trời cũng dần chìm vào màn đêm, những ánh đèn nhiều màu lấp la lấp lánh thay phiên nhau tỏa sáng cùng với những quả cầu, những tấm thiệp đỏ, những dây kim tuyến,...!tạo nên không khí tưng bừng của ngày hội mùa đông giá lạnh bên ngoài mà ấm cúm trong trái tim..