Thuộc hạ của Ám Dạ bao vây dưới chân núi X, gần đó có người dân nên bọn họ phải giả mạo đang thực hành dã chiến, mẹ nó dã chiến cái khỉ.
Nhưng người dân không suy nghĩ nhiều vậy, vô cùng tin những gì bọn họ nói.
Khoảng chín giờ, một người đàn ông người đầy máu, quần áo rách băm, chỉ có chiếc áo khoác da trên vai dành cho phụ nữ là lành lặn.
Y chống gậy cố hết sức mới thoát khỏi đường hầm dài ngoằn ngoèo nối liền với hang động kia, giữa chừng bị vấp té không dưới chục lần, vừa lạnh, vừa bị vết thương hành hạ lên sốt từng đợt, dù có thuốc Trương Ý Nhi để lại cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Vốn tưởng sẽ chết trong đường hầm lạnh băng, không hơi thở của con người, cuối cùng bên tai lại vọng đến giọng nói ngọt ngào, ấm áp của cô gái nhỏ: “Ngài phải sống nhé.” Chính câu nói cuối cùng trước khi tạm biệt của cô đã giúp hắn gượng dậy, từng bước chân nặng nề như phải mang theo xiềng xích kéo lê từng chút một, từ 5 giờ đến 9 giờ sáng, đường hầm 4 kilomet mà y phải dùng toàn bộ nghị lực sống chống chọi suốt 4 tiếng đồng hồ mới thoát được.
Cuối cùng thứ ánh sáng trong lành của vạn vật cũng chạm đến cặp mắt đã sắp nhắm nghiền, y cố gắng mở con ngươi yếu ớt muốn được cảm thụ hơi ấm từ mặt trời chiếu vào, cho đến khi trước mắt xuất hiện vài bóng người hư hư thực thực, lúc nghe ai đó gọi: “Boss,” y hoàn toàn đánh mất toàn bộ ý thức, như thể mọi sự chống đỡ, kiên trì đã chạm đến giới hạn cuối cùng, gậy trong tay buông lỏng, hai mắt nhắm nghiền, thân thể không còn sức lực hôn mê giữa đất trời, dưới sự chứng kiến của vô số thuộc hạ và của vạn vật do tạo hóa của thiên nhiên.
…
Trương Ý Nhi đang làm ổ ở thư viện tích cực ôn tập, sắp thi cử rồi, cô không thể lơ là chút nào, nghe bảo tại học viện năng lực rất quan trọng, không giống như những ngôi trường khác, quyền lực gia đình tuy quan trọng nhưng năng lực cá nhân cũng quan trọng không kém.
Nhớ đến câu nói mỉa mai, chế giễu của Mạc Thiếu Thư hôm đó: “Cô nên nhớ bên ngoài cô là công chúa của cái gì là chuyện của cô nhưng một khi cô đã vào đây thì cô chẳng là cái thá gì trừ khi cô có thể thu phục được bè phái của Lạc gia, Lê gia hoặc là Mạc gia.” Năng lực ở đây không phải chỉ có khía cạnh học hành, thứ hạng mà còn là tài thu phục lòng người.
Chưa bao giờ cô biết tham vọng của mình sẽ lớn như vậy, Phong Khởi là nơi có thể vạch ra toàn bộ con người thật của một người.
Dù có là thiên sứ hay thiên thần thì cũng có một mặt ác ma được ẩn giấu tại một góc khuất nào đó, cũng có thể không phải tự ta giấu đi mà là ta chưa phát hiện ra mặt ác quỷ tồn tại trong tâm tính.
Đến hôm nay, không, nói chính xác thì từ khi cô chấp nhận cuộc giao dịch với ngài Fred thì phần ác ma trong cô đã bắt đầu trỗi dậy, cho đến hiện tại nó đã hoàn toàn hiển diện trong não, để cô nhìn thấy rõ được chính mình.
Cô chẳng phải thiên thần như vẻ bề ngoài, cô cũng chỉ là một con người ôm những dục vọng mà mỗi một người đều có.
Cô không cần che giấu, cô chỉ việc dùng nó làm bàn đạp để biến bản thân lớn mạnh hơn.
Bởi vì nó thuộc sở hữu của cô, và nằm trong sự điều khiển của cô.
Chỉ cần đừng để nó thâu tóm tâm trí, đừng để nó ăn mòn đi thiện tâm của mình.
Vậy thì cô đã thành công.
Điện thoại ting một tiếng, Trương Ý Nhi khựng tay, định không quan tâm đến thì ánh mắt rơi vào cái tên Huyền Bạch trên màn hình.
Cuối cùng vẫn quyết định xem thử hắn nhắn gì, chắc điện thoại đã cướp về được rồi.
“Đã tìm được Boss, cảm ơn cô”
Ra là vậy, không hiểu sao cô thấy thật thoải mải, thở một hơi nhẹ nhõm, cả người cũng trở nên khoan khoái hơn, cô biết lần này là Huyền Bạch nhắn: “Không sao, vết thương của anh thế nào rồi?”
Huyền Bạch phản hồi lại rất nhanh: “Đau chết tôi, mãi mà vẫn đau, tiểu khả ái à, cô có thể đến thăm tôi không” Hình như sợ cô từ chối hắn lại gửi thêm một tin: “Tiện thể tôi đưa cô bí quyết làm đẹp luôn”
Trương Ý Nhi đọc hai tin nhắn hắn gửi, cô cười khẽ tưởng tượng ra cái biểu cảm khoa trương vì đau của hắn, còn cả vẻ chột dạ khi dụ dỗ cô đến thăm, không nhịn được lại nở nụ cười.
Suy tư một lúc cô trả lời: “Tôi suy nghĩ đã, anh ở bệnh viện nào?”
“Tôi không nằm viện, tôi dưỡng thương ở tổ chức”
Vậy làm sao mà cô đến thăm được, định từ chối thì Huyền Bách ra thêm một chiêu: “Boss của tôi bị thương cực kỳ nặng, cô không muốn thăm chúng tôi à”
Boss của hắn thì liên quan gì đến cô, Trương Ý Nhi vẫn cảm thấy mình đến Ám Dạ thì không được thích hợp.
Chỉ là tên Huyền Bạch này không ngừng làm phiền, năn nỉ bằng đủ cách thức, tin nhắn liên tục tới khiến cô không sao tập trung ôn tập được.
Cuối cùng cô phải nghiến rằng đáp ứng hắn.
Thật không biết cái tật nói nhiều, thích lải nhải của hắn là từ đâu ra nữa.
Hai ngày nữa là đến Noel, học viện Phong Khởi cho sinh viên nghỉ hai ngày 24 và 25, có thể nhân dịp này đi thăm Huyền Bạch.
Tổ chức Ám Dạ…
Dạ Huyền đúng là bị thương rất nặng nhưng không có chuyện tay gãy đến mức tàn phế như Trương Ý Nhi nói, Huyền Nhân mím môi thầm mắng cô nàng đó mười lần, dám lừa hắn cơ đấy.
“May mắn đã được sát trùng và xử lý kịp thời, nếu không Boss đã lành ít dữ nhiều.” Lời bác sĩ Ôn nói khiến cả đám trầm mặt, bởi vì chính cô nhóc mà bọn hắn đã gây khó dễ đã cứu Boss một mạng, trước đó còn không tin người ta.
Huyền Bạch ôm ngực đau đến nhìn Boss, bác sĩ Ôn vừa dứt lời liền lia mắt trừng mấy người Huyền Nhạn.
Huyền Nhạn không chịu thua, liếc hắn lạnh nhạt nói: “Chúng tôi nghi ngờ là hoàn toàn đúng, nên nhớ chúng ta chỉ có thể tin tưởng người của Ám Dạ.” Mà Trương Ý Nhi thuộc thành phần ngoại đạo, dù cô không có ác ý, dù cô trong sạch thì cũng không thể không đề phòng huống chi cô còn là người của Fred.
Huyền Nhạn phân tích không sai, Huyền Bạch dù vẫn còn rất tức tối nhưng hắn luôn nhớ rõ mình là người của Ám Dạ, là thuộc hạ của Boss Dạ Huyền..